Chương 40
mẫu đơn tiên tử
18/09/2013
SÁNG hôm sau bầu trời bên ngoài thật đẹp , những tia nắng nhẹ nhàng
soi rọi khắp khuôn viên bệnh viện ,không khí trong xanh mát lành, chim
hót líu lo ríu rít chào đón ngày mới.
Trong phòng bệnh đặc biết Ngọc Trúc khẽ nhíu mày, rồi mệt mỏi mở mắt…
Nhìn một lượt trong phòng không có ai, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm…Cô không muốn nhìn thấy con người độc ác đó một chút nào.
Cứ nhìn thấy trái tim lại quặn lên từng hồi như có ai đó muốn bóp nát nó vậy.
Cô hận!Hận kẻ tàn nhẫn đó!
Hổ dữ còn không ăn thịt con…Vậy mà…Sao hắn ta có thể độc ác giết đi đứa con của mình như vậy chứ.
Nó có tội tình gì chứ , người sai là cô cơ mà . Tại sao không giết luôn cô đi … Hay anh ta cố tình bóp nát niềm hi vọng cuối cùng này để trừng phạt cô…
TẠI SAO CHỨ???
Ngọc Trúc giận dữ vùng dậy gào lớn trong tuyệt vọng.
Nhưng do cô mới sau phẫu thuật , lại vận động mạnh đột ngột , cho dù chỉ là phẫu thuật nội soi nhưng vùng bụng cũng nhói lên như muốn rách toác ra vậy.
Kêu ” Á” lên một tiếng , cô nhăn mặt , nước mắt lã chã rơi , ôm chặt lấy tấm chăn ở bụng …
Một cảm giác lo sợ , đau buồn trỗi dậy trong tim… Nơi này *ôm chặt bụng* trước đây còn chứa đựng một mạng sống , giờ đây đã mất hết rồi…
Chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng như lúc này , ngay cả con mình cũng không thể cứu được.
Nếu lúc đó cô không ngất đi.
Nếu lúc đó cô giám vùng lên phản kháng chống lại con người tàn độc đó , thì giờ đây cô đâu phải cô độc , mất mát thế này.
Tất cả cũng tại bản thân qúa yếu đuối , luôn dựa giẫm vào anh ta , cho nên dù không muốn cũng không giám phản kháng qúa nhiều (thật ra k phải k phản kháng mà là chưa kịp phản kháng thì đã bị uất ức , phẫn nộ , tuyệt vọng công tâm mà ngất đi trong đau đớn)
Cô không thể chấp nhận sự yếu đuối này của mình được nữa…
“Ngọc Trúc phải mạnh mẽ lên thôi.
Nếu mày cứ yếu đưối thế này , thì không phải chỉ anh ta , mà tất cả con người trong xã hội này đều kinh rẻ và coi thường mày.
Dần dần họ sẽ cướp hết mọi thứ của mày… KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!
TA SẼ KHÔNG ĐỂ CÁC NGƯỜI LÀM TỔN THƯƠNG TA NỮA ĐÂU!
TẤT CẢ ĐỀU LÀ GIẢ DỐI SẼ KHÔNG BAO GIỜ TA TIN AI NỮA ĐÂU!
KHÔÔÔNG BAAAO GIỜỜỜ!”
NGỌC TRÚC cắn chặt lấy tấm chăn như muốn xé toạc nó ra trong uất hận.
Đôi mắt sũng nước giờ đang ánh lên tia tự cường Trên khuôn mặt đẫm lệ …
- Ngọc Trúc ! Em tỉnh rồi hả?
Hoàng Kỳ vừa ra ngoài gặp Bác Sĩ một lát , khi quay lại đã thấy cô ngồi đó cắn chăn , khuôn mặt thì đẫm lệ khiến lòng anh đau xót vô cùng…
Tại sao? Chỉ trong vòng một thời gian ngắn , mọi thứ đều thay đổi nhất nhiều … Và điều chưa bao giờ anh nghĩ tới… Đó là anh đã làm tổn thương đến người anh yêu qúa nhiều!
Khi nhìn vào ánh mắt oán hận kia
Anh biết! Cô sẽ không dễ dàng gì tha thứ cho sai lầm của mình…
Nhưng anh sẽ cố gắng bù đáp thật nhiều cho cô , sẽ không bao giờ để cô phải chịu tổn thương nữa…
Thấy cô không trả lời , mà cứ trân trân nhìn mình , trên khuôn mặt oán hận , đang ngày càng nhăn nhó nhiều hơn , biểu hiện của việc cô đang đau…
Lúc này Anh mới chợt nhớ ra , cô mới vừa phẫu thuật xong không thể ngồi lâu được.
Nghĩ vậy anh vừa đi đến ôm đỡ cô vừa nói
- Em vẫn còn yếu lắm!
Chưa thể ngồi được đâu!
Để anh đỡ em nằm xuống nhé!
-
- Đừng như vậy nữa!
Em đau đến tái xanh mặt rồi kìa!
Ngoan! Nằm xuống đã!
Rồi….
*ôm ôm đỡ đỡ*
- Tránh ra!
- Cho anh xin lỗi!
Em nằm xuống trước đã , rồi muốn mắng anh thế nào cũng được.
- Chủ tịch Hoàng ở đây làm gì thế?
Tôi làm sao giám mắng anh được chứ!
( Ngọc Trúc gằn từng tiếng trong đau đớn , giờ đây cô chẳng cần thiết gì nữa.
Cô không muốn gặp người đó,rồi nghe những lời giả dối mà cô đã từng lầm tưởng)
Hoàng Kỳ nghe những lời lạnh lùng đó lòng anh đau vô cùng , nhưng biết làm sao được , khi người sai là anh…Cũng chỉ biết thở dài coi đó là sự trừng phạt đầu tiên mà cô dàng cho anh.
Khẽ nhìn sâu vào đôi mắt giờ đã thành vô cảm của người mình yêu…chân thành , nhận lỗi nói
- Anh xin lỗi!
Anh sai rồi!
Là do anh không tốt!
Anh không nên không tin tưởng em.
Không được phép làm tổn thương em!
Anh…
- Anh thôi đi!
Tôi sẽ không tin anh nữa đâu!
Tất cả đều là giả dối hết!
- Anh…
- Mà khoan đã!Tôi và Anh quen biết nhau sao?
Anh vẫn đang hoang tưởng đúng không?
{tim nhói đau}
- Ngọc Trúc em nói gì kỳ vậy?
Em…
*hoang mang , lo lắng*
- Từ lúc Anh đuổi tôi ra khỏi đó phá vỡ lời hứa thì chúng ta đã là người xa lạ.
Trong phòng bệnh đặc biết Ngọc Trúc khẽ nhíu mày, rồi mệt mỏi mở mắt…
Nhìn một lượt trong phòng không có ai, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm…Cô không muốn nhìn thấy con người độc ác đó một chút nào.
Cứ nhìn thấy trái tim lại quặn lên từng hồi như có ai đó muốn bóp nát nó vậy.
Cô hận!Hận kẻ tàn nhẫn đó!
Hổ dữ còn không ăn thịt con…Vậy mà…Sao hắn ta có thể độc ác giết đi đứa con của mình như vậy chứ.
Nó có tội tình gì chứ , người sai là cô cơ mà . Tại sao không giết luôn cô đi … Hay anh ta cố tình bóp nát niềm hi vọng cuối cùng này để trừng phạt cô…
TẠI SAO CHỨ???
Ngọc Trúc giận dữ vùng dậy gào lớn trong tuyệt vọng.
Nhưng do cô mới sau phẫu thuật , lại vận động mạnh đột ngột , cho dù chỉ là phẫu thuật nội soi nhưng vùng bụng cũng nhói lên như muốn rách toác ra vậy.
Kêu ” Á” lên một tiếng , cô nhăn mặt , nước mắt lã chã rơi , ôm chặt lấy tấm chăn ở bụng …
Một cảm giác lo sợ , đau buồn trỗi dậy trong tim… Nơi này *ôm chặt bụng* trước đây còn chứa đựng một mạng sống , giờ đây đã mất hết rồi…
Chưa bao giờ cô thấy mình vô dụng như lúc này , ngay cả con mình cũng không thể cứu được.
Nếu lúc đó cô không ngất đi.
Nếu lúc đó cô giám vùng lên phản kháng chống lại con người tàn độc đó , thì giờ đây cô đâu phải cô độc , mất mát thế này.
Tất cả cũng tại bản thân qúa yếu đuối , luôn dựa giẫm vào anh ta , cho nên dù không muốn cũng không giám phản kháng qúa nhiều (thật ra k phải k phản kháng mà là chưa kịp phản kháng thì đã bị uất ức , phẫn nộ , tuyệt vọng công tâm mà ngất đi trong đau đớn)
Cô không thể chấp nhận sự yếu đuối này của mình được nữa…
“Ngọc Trúc phải mạnh mẽ lên thôi.
Nếu mày cứ yếu đưối thế này , thì không phải chỉ anh ta , mà tất cả con người trong xã hội này đều kinh rẻ và coi thường mày.
Dần dần họ sẽ cướp hết mọi thứ của mày… KHÔNG THỂ NHƯ THẾ ĐƯỢC!
TA SẼ KHÔNG ĐỂ CÁC NGƯỜI LÀM TỔN THƯƠNG TA NỮA ĐÂU!
TẤT CẢ ĐỀU LÀ GIẢ DỐI SẼ KHÔNG BAO GIỜ TA TIN AI NỮA ĐÂU!
KHÔÔÔNG BAAAO GIỜỜỜ!”
NGỌC TRÚC cắn chặt lấy tấm chăn như muốn xé toạc nó ra trong uất hận.
Đôi mắt sũng nước giờ đang ánh lên tia tự cường Trên khuôn mặt đẫm lệ …
- Ngọc Trúc ! Em tỉnh rồi hả?
Hoàng Kỳ vừa ra ngoài gặp Bác Sĩ một lát , khi quay lại đã thấy cô ngồi đó cắn chăn , khuôn mặt thì đẫm lệ khiến lòng anh đau xót vô cùng…
Tại sao? Chỉ trong vòng một thời gian ngắn , mọi thứ đều thay đổi nhất nhiều … Và điều chưa bao giờ anh nghĩ tới… Đó là anh đã làm tổn thương đến người anh yêu qúa nhiều!
Khi nhìn vào ánh mắt oán hận kia
Anh biết! Cô sẽ không dễ dàng gì tha thứ cho sai lầm của mình…
Nhưng anh sẽ cố gắng bù đáp thật nhiều cho cô , sẽ không bao giờ để cô phải chịu tổn thương nữa…
Thấy cô không trả lời , mà cứ trân trân nhìn mình , trên khuôn mặt oán hận , đang ngày càng nhăn nhó nhiều hơn , biểu hiện của việc cô đang đau…
Lúc này Anh mới chợt nhớ ra , cô mới vừa phẫu thuật xong không thể ngồi lâu được.
Nghĩ vậy anh vừa đi đến ôm đỡ cô vừa nói
- Em vẫn còn yếu lắm!
Chưa thể ngồi được đâu!
Để anh đỡ em nằm xuống nhé!
-
- Đừng như vậy nữa!
Em đau đến tái xanh mặt rồi kìa!
Ngoan! Nằm xuống đã!
Rồi….
*ôm ôm đỡ đỡ*
- Tránh ra!
- Cho anh xin lỗi!
Em nằm xuống trước đã , rồi muốn mắng anh thế nào cũng được.
- Chủ tịch Hoàng ở đây làm gì thế?
Tôi làm sao giám mắng anh được chứ!
( Ngọc Trúc gằn từng tiếng trong đau đớn , giờ đây cô chẳng cần thiết gì nữa.
Cô không muốn gặp người đó,rồi nghe những lời giả dối mà cô đã từng lầm tưởng)
Hoàng Kỳ nghe những lời lạnh lùng đó lòng anh đau vô cùng , nhưng biết làm sao được , khi người sai là anh…Cũng chỉ biết thở dài coi đó là sự trừng phạt đầu tiên mà cô dàng cho anh.
Khẽ nhìn sâu vào đôi mắt giờ đã thành vô cảm của người mình yêu…chân thành , nhận lỗi nói
- Anh xin lỗi!
Anh sai rồi!
Là do anh không tốt!
Anh không nên không tin tưởng em.
Không được phép làm tổn thương em!
Anh…
- Anh thôi đi!
Tôi sẽ không tin anh nữa đâu!
Tất cả đều là giả dối hết!
- Anh…
- Mà khoan đã!Tôi và Anh quen biết nhau sao?
Anh vẫn đang hoang tưởng đúng không?
{tim nhói đau}
- Ngọc Trúc em nói gì kỳ vậy?
Em…
*hoang mang , lo lắng*
- Từ lúc Anh đuổi tôi ra khỏi đó phá vỡ lời hứa thì chúng ta đã là người xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.