Chương 8: Đi Du Lịch
trang nguyễn
26/12/2022
Buổi tối, cô chờ Thy Thy và Tường Quân về rồi ba người hẹn đi ăn lẩu cay ở gần nhà. Quân là bạn trai của Thy Thy, làm công việc quay phim ở kênh truyền hình FBC. Sau này, nếu cô được vào đó làm thì họ sẽ là những đồng nghiệp tốt của nhau.
Lúc bắt đầu ăn, vừa rót rượu gạo cho ba người, Tường Quân vừa hỏi:
“Sáng nay phỏng vấn thế nào Hạnh Chi?”
“Tốt ạ. Em bị xoay như chong chóng. Nhưng trả lời cũng ổn. Còn phải xem “gu” của Sếp anh thế nào đã, không biết có chọn em không?”
“Nhân tài như em không chọn hơi phí.”
“Tài gì chứ? Hồi sinh viên em chỉ học gạo để có bảng điểm đẹp thôi, chứ kinh nghiệm thực tế có mấy đâu. Mấy năm làm ở Đài cũng chỉ ở vị trí cộng tác viên, được vào biên chế khó như lên trời.”
“Cậu khiêm tốn mà làm gì? Cậu làm cái gì chẳng xuất sắc, chẳng qua là trong Đài không phải hàng con ông cháu cha nên bị chèn ép thôi.” Thy Thy lên tiếng bênh vực bạn. Cô nghe thấy chỉ mỉm cười.
“Tuấn Khanh là người nhìn xa trông rộng, anh tin anh ấy nhìn ra được tiềm năng của em.”
“Em cũng ấn tượng với Sếp ấy.” Rồi cô quay sang Thy Thy cười đùa: “À mà ở FBC có Sếp vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy, nhân viên có tập trung làm việc được không đấy?”
“Trời ơi, một nửa chị em trong công ty hâm mộ Sếp. Nửa còn lại muốn lấy được người chồng như Sếp. Nhưng nghe đâu Sếp có người yêu rồi. Những chàng trai cực phẩm như vậy, bây giờ hở ra là hết đó, không đến lượt mình đâu.” Thy Thy vờ thở dài.
“Đúng rồi Thy Thy, cực phẩm như anh đây, cũng bị em vừa gặp đã “hốt” mất này.”
“Tường Quân, anh đúng là mặt dày mà. Anh phải thấy mình may mắn vì được em để mắt đến đi, chứ xét về “nhan sắc”, rõ ràng là em đẹp hơn anh.”
“Bà xã, anh biết rồi, em là đẹp nhất, đẹp nhất trong mắt anh thôi.”
Thy Thy nghe anh nói vậy thì nhăn mặt rồi véo hông anh. Hạnh Chi nhìn họ mỉm cười. Đôi này lúc nào cũng vui vẻ như vậy, thật là thích. Ở bên họ, cô bỗng thấy đời nhẹ tênh, không còn lo lắng hay âu sầu gì cả. Thấy cô mải quan sát hai người bọn họ, Thy Thy lên tiếng:
“Hạnh Chi, cậu cũng phải tìm cho mình một ai đó đồng hành đi. Một năm rồi, đá cái tên Đình Dũng kia sang vũ trụ khác được rồi.”
Cô cười nhẹ, quay sang trả lời: “Có phải ai cũng may mắn gặp được Mr. Perfect như cậu đâu?” Ý cô là người đàn ông hoàn hảo phù hợp với mình nhất.
“Đình Dũng có còn liên lạc với cậu nữa không?” Thy Thy trầm giọng hỏi.
Cô cúi xuống, cầm bát rượu gạo lên uống: “Chiều nay vừa gọi này. Không hiểu sao biết mình xin nghỉ ở Đài. Hình như còn biết cả chuyện tên trưởng phòng Vũ. Còn nói sẽ không để anh ta yên.” Cô nhớ lại, gương mặt man mác buồn. Thật ra cô cũng nhìn thấy, công việc ở Đài không có cơ hội phát triển đối với cô, nhưng cứ kiên trì bốn năm từ khi ra trường. Cho đến khi tên trưởng phòng đó định giở trò đồi bại với cô, may mắn cô chạy thoát được, cô mới quyết định nghỉ việc để tìm kiếm cơ hội mới.
“Cái tên mặt dày đó. Vợ con rồi còn không để cho người ta yên. Cả cái tên Vũ trời đánh nữa. Nếu Đình Dũng làm gì được hắn, thì mình đây cũng ủng hộ.”
“Chuyện tên Vũ mình cho qua rồi, hôm đó mình cũng không sao. Còn Đình Dũng thì mình kệ thôi. Mình cũng hết cách rồi. À mà mình đổi số điện thoại rồi, để nháy sang máy của hai người nhé.”
“Hạnh Chi, cứ thế này đến bao giờ nữa? Cậu kiếm người yêu đi, yêu ai cũng được, cứ cho người ta cơ hội để hai bên tìm hiểu xem có hợp không. Chứ gặp ai cũng từ chối thì làm gì có ai kiên trì. Tại tên đó thấy cậu một mình nên cứ nghĩ cậu vẫn còn vấn vương đấy.”
“Vậy hả, thế để mình kiếm nhé. Người tốt như Tường Quân nhà cậu bây giờ hiếm quá, tìm mãi không ra.” Cô đùa, nâng bát rượu lên chạm với hai người.
“Em thấy chưa Thy Thy, Hạnh Chi cũng công nhận anh là của hiếm đấy.” Tường Quân nói xong bị Thy Thy trừng mắt, liền vội quay sang cô đổi chủ đề:
“Hạnh Chi, đừng lo, chuyến đi Đà Nẵng lần này, anh sẽ giới thiệu mấy cậu bạn làm ở chi nhánh miền Trung cho em. Anh sẽ gọi hết tụi nó đến cho em chọn, Okie?”
“Phải đấy, phải đấy. Biết đâu chúng mình lại là ông tơ bà nguyệt mát tay anh nhỉ?” Thy Thy lên tiếng.
“Vậy thì mình phải cảm ơn hai người rồi, hy vọng lần này mình đi du lịch sẽ trúng số độc đắc, nhặt được anh người yêu rơi trúng đầu.” Cô hài hước.
“Biết đâu đấy, duyên tới thì không dừng được đâu.” Thy Thy nói giọng tin tưởng.
Cô mỉm cười, gắp miếng thịt bò với kim chi đưa lên miệng mà thấy cay xè, liền đặt đũa xuống. Trong lòng cô tự nhủ, nếu yêu lại lần nữa, nhất định mình chỉ chọn một anh chàng vừa tầm, gia cảnh tương đồng, rồi cả hai cùng phấn đấu mỗi ngày, chứ tuyệt đối không trèo cao để có ngày bị xỉ nhục nữa. Nhưng tìm được người có thể thấu hiểu và bao dung mình, cũng thật không dễ mà.
“Ăn thôi, ăn thôi, ăn nhiều lên nào. Tối mai thứ 5 tám giờ chúng ta bay. Tối thứ 7 anh hẹn tụi bạn rồi, tụi nó sẽ đưa chúng ta đi bar xịn sò nhất Đà Nẵng.”
“Yeah. Hạnh Chi, chuẩn bị một tâm hồn đẹp để đi ăn chơi nhé. Quên hết sự đời đi. Mình và anh Quân sẽ đưa bồ đi “xả xui”.” Thy Thy phấn khích.
“Chứ không phải, hai người muốn qua mặt người lớn, nên rủ tôi đi làm lá chắn hả?” Hạnh Chi tỉnh bơ nói.
“Ai bảo mẹ của mình chỉ tin tưởng cậu. Có cậu đi cùng mới cho mình đi với Đình Dũng.”
“Được rồi, mình vào đó tự đi được rồi, hai người cứ tận hưởng thế giới riêng đi, đừng lo cho mình.” Hạnh Chi mỉm cười.
Cô dự định đi và ở khách sạn cùng họ, nhưng sẽ trả lại không gian riêng cho hai người, bởi cô thật lòng muốn đi đến các điểm du lịch một mình. Cô cũng đã lên kế hoạch, ngày thứ 6 và thứ 7 sẽ dành để khám phá các điểm du lịch nổi tiếng ở Đà Nẵng, chủ nhật sẽ dành buổi sáng ra khu vui chơi VinWonders Nam Hội An trải nghiệm các trò cảm giác mạnh, buổi chiều về Hội An ngắm phố Hội, sáng thứ hai lang thang ở Đà Nẵng xíu rồi chiều về Hà Nội, kết thúc chuyến nghỉ dưỡng bốn ngày bốn đêm.
Tối thứ năm, cô ra sân bay cùng Thy Thy và Tường Quân để vào Đà Nẵng. Guồng quay công việc quá bận rộn, lâu lắm rồi cô không dành thời gian để nghỉ ngơi. Lần này, cô muốn thả lỏng một chút nên rất hào hứng với chuyến đi.
Mất một tiếng mười lăm phút để bay từ Hà Nội vào Đà Nẵng. Đến nơi, cô gọi điện báo cho mẹ để bà an lòng, rồi cùng hai người bạn bắt taxi về khách sạn bên bờ biển Mỹ Khê xinh đẹp Thy Thy đã đặt trước. Check in khách sạn xong, hai người bọn họ dọn đồ về phòng đôi Double trên tầng 17, còn cô thì ở phòng Twin có view hướng biển tầng 14.
“Hạnh Chi, xin lỗi nha. Nếu cậu cô đơn thì gọi mình xuống.” Thy Thy nhìn cô nháy mắt.
“Anh Tường Quân, chăm sóc Thy Thy cho tốt, đừng để em phải lên cướp người xuống đấy.” Cô hài hước nói với Quân rồi quay sang cô bạn. “Thy Thy, tranh thủ tận hưởng thế giới của hai người, nhớ đừng để lại hậu quả đấy. Mình thấy thật có lỗi với mẹ cậu.” Cô trêu chọc.
“Yên tâm, mình hứa sẽ giữ uy tín cho cậu, không để mẹ mình biết chuyện này.”
Có những chuyện giới trẻ bây giờ là thế, phụ huynh tốt nhất là không nên biết, vì nếu biết chỉ thấy khó chịu chứ không thay đổi được cách sống của họ. Hơn nữa, Thy Thy và Tường Quân cũng có ý định sắp kết hôn rồi, nên chuyện ở cùng phòng giữa họ cô dù biết cũng không thấy bài xích.
Sáng ngày hôm sau cô dậy thật sớm thay đồ bơi rồi khoác áo choàng tắm ra biển ngắm bình minh rồi xuống tắm biển luôn. Biển Mỹ Khê rất đẹp, không hổ danh là một trong những bãi biển đẹp nhất thế giới. Nước biển xanh ngắt, bờ biển trải dài vô tận, bãi cát trắng xoá. Mới sáu giờ sáng, cả khách du lịch và dân địa phương đã xuống biển tắm rất đông. Bơi lội dưới nước chán, cô lên bờ nằm dài trên bờ cát tắm nắng, tận hưởng khoảng khắc yên bình quý giá giữa một nơi đất trời đẹp như mơ thế này.
Lúc đến giờ ăn sáng, cô mới gọi điện cho Thy Thy. Hai người bọn họ vừa mới bình minh. Hẹn nhau xuống nhà ăn ở tầng bốn, trông cô tràn đầy sức sống, Thy Thy trêu chọc:
“Độc thân quyến rũ như cậu lại hay. Đúng là phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai.”
“Thy Thy, đêm qua anh chưa làm em hài lòng ư?” Tường Quân nhíu mày vờ nghiêm túc.
Thy Thy xấu hổ thúc vào tay anh, trợn mắt: “Anh vô duyên quá. Không được nói chuyện này trước mặt cô gái ngây thơ trong sáng như Hạnh Chi nghe chưa. Anh khiến cô ấy xấu hổ đấy.”
“Ừa, anh xin lỗi Hạnh Chi. Nhưng em phải coi chuyện này là bình thường đi. Nó là một loại hưởng thụ, chứ không nghiêm trọng như cách người lớn vẫn “doạ” chúng ta đâu.”
Hạnh Chi phì cười. “Vâng, em biết rồi. Hai người cứ tự nhiên. Dù không ăn thịt heo nhưng em vẫn nhìn thấy heo leo cây mà, có ngại ngùng gì đâu.”
Ăn xong, Quân dẫn Thy Thy và cô bắt đầu chuyến tham quan trải nghiệm Đà Nẵng. Ngày đầu tiên, họ bắt taxi đến Bà Nà Hills trước, để check in với cầu Cổng Vàng và trải nghiệm những công trình độc đáo như làng Pháp, vào khu vui chơi giải trí Fantasy Park chơi quên trời đất. Sau khi ăn trưa ở Bà Nà Hills, đến chiều muộn họ quay lại thành phố, đặt tour ăn tối trên du thuyền sông Hàn, ngắm các cây cầu và hai bên thành phố lung linh dưới ánh đèn trông thật mỹ lệ.
Đà Nẵng đúng là quá đẹp với nhiều điểm đến lý tưởng, nhưng vì không có thời gian nên họ không đi được hết, nên ngày thứ hai, họ lựa chọn nhưng những điểm tiêu biểu nhất như đi chiêm bãi lễ Phật ở chùa Linh Ứng bán đảo Sơn Trà, tiện ngắm khách sạn InterContinental Danang Sun Peninsula Resort nơi Ngô Thanh Vân làm đám cưới trong mơ, tắm và ăn hải sản buổi trưa ở bãi tắm Obama. Đến chiều, họ ghé bảo tàng Tranh 3D Art in Paradise Đà Nẵng để check-in sống ảo, qua chợ Hàn ăn kem bơ sầu riêng và mua chút đồ đặc sản, rồi về khách sạn tắm giặt, nghỉ ngơi, trước khi lên đồ đi bar cùng nhóm bạn của Tường Quân.
Đi cùng Thy Thy và Tường Quân nên cô cũng thu hoạch được rất nhiều ảnh đẹp. Về đến khách sạn, cô gửi ảnh và gọi video call về cho mẹ. Thấy cô đi chơi vui vẻ, bà Lan Chi rất mừng, liên tục nói: “Hạnh Chi, con gái đi được nhiều nơi mẹ vui quá. Tuổi trẻ cần phải có những chuyến đi thế này. Vui vẻ lên con gái nhé.” Cô biết mẹ vẫn lo cho cô vì chuyện tình cảm nên đáp lại: “Chỉ cần mẹ vui là con vui rồi. Con đi tiền trạm trước, sau này sẽ đưa mẹ đi cùng. Ước mơ của con là được đưa mẹ đi khắp thế gian cùng con.”
Mẹ cô mỉm cười. Đứa trẻ này vẫn luôn hiếu thảo như vậy, liền đáp lại: “Không cần đưa mẹ đi khắp thế giới, để tiền đó mà lấy chồng.”
“Con không lấy chồng đâu, sau này về ở với mẹ.”
“Con gái phải yên bề gia thất chứ, đừng đi theo vết xe đổ của mẹ.”
Mẹ cô nhẹ nhàng khuyên nhủ, cô nghe mà nhói đau trong lòng. Một năm nay, cô dù đã chia tay Đình Dũng nhưng vẫn chưa chịu tìm hiểu ai, cô biết trong lòng mẹ luôn canh cánh, mong cho cô tìm thấy được một bến đỗ bình an. Chừng nào cô còn một mình, là bà chưa thể ăn ngon ngủ yên được. Rồi cô lại thở dài. Có lẽ là số phận rồi, cô mãi vẫn chưa gặp được ai khác có thể khiến cô rung động thêm lần nữa cả.
Nói chuyện với mẹ xong, cô vào tắm nước ấm, mặc một chiếc váy đen bó sát lệch vai để lộ bờ vai trắng ngần, chân đi đôi guốc chín phân, trang điểm nhẹ nhàng với màu son đỏ thẫm, chờ đến sáu giờ tối sẽ cùng Thy Thy và Tường Quân xuống nhà hàng tầng 4 ăn nhẹ rồi gọi taxi ra bar.
Cô không ngờ rằng, đây chính là nơi cô sẽ gặp được định mệnh của đời mình.
Lúc bắt đầu ăn, vừa rót rượu gạo cho ba người, Tường Quân vừa hỏi:
“Sáng nay phỏng vấn thế nào Hạnh Chi?”
“Tốt ạ. Em bị xoay như chong chóng. Nhưng trả lời cũng ổn. Còn phải xem “gu” của Sếp anh thế nào đã, không biết có chọn em không?”
“Nhân tài như em không chọn hơi phí.”
“Tài gì chứ? Hồi sinh viên em chỉ học gạo để có bảng điểm đẹp thôi, chứ kinh nghiệm thực tế có mấy đâu. Mấy năm làm ở Đài cũng chỉ ở vị trí cộng tác viên, được vào biên chế khó như lên trời.”
“Cậu khiêm tốn mà làm gì? Cậu làm cái gì chẳng xuất sắc, chẳng qua là trong Đài không phải hàng con ông cháu cha nên bị chèn ép thôi.” Thy Thy lên tiếng bênh vực bạn. Cô nghe thấy chỉ mỉm cười.
“Tuấn Khanh là người nhìn xa trông rộng, anh tin anh ấy nhìn ra được tiềm năng của em.”
“Em cũng ấn tượng với Sếp ấy.” Rồi cô quay sang Thy Thy cười đùa: “À mà ở FBC có Sếp vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy, nhân viên có tập trung làm việc được không đấy?”
“Trời ơi, một nửa chị em trong công ty hâm mộ Sếp. Nửa còn lại muốn lấy được người chồng như Sếp. Nhưng nghe đâu Sếp có người yêu rồi. Những chàng trai cực phẩm như vậy, bây giờ hở ra là hết đó, không đến lượt mình đâu.” Thy Thy vờ thở dài.
“Đúng rồi Thy Thy, cực phẩm như anh đây, cũng bị em vừa gặp đã “hốt” mất này.”
“Tường Quân, anh đúng là mặt dày mà. Anh phải thấy mình may mắn vì được em để mắt đến đi, chứ xét về “nhan sắc”, rõ ràng là em đẹp hơn anh.”
“Bà xã, anh biết rồi, em là đẹp nhất, đẹp nhất trong mắt anh thôi.”
Thy Thy nghe anh nói vậy thì nhăn mặt rồi véo hông anh. Hạnh Chi nhìn họ mỉm cười. Đôi này lúc nào cũng vui vẻ như vậy, thật là thích. Ở bên họ, cô bỗng thấy đời nhẹ tênh, không còn lo lắng hay âu sầu gì cả. Thấy cô mải quan sát hai người bọn họ, Thy Thy lên tiếng:
“Hạnh Chi, cậu cũng phải tìm cho mình một ai đó đồng hành đi. Một năm rồi, đá cái tên Đình Dũng kia sang vũ trụ khác được rồi.”
Cô cười nhẹ, quay sang trả lời: “Có phải ai cũng may mắn gặp được Mr. Perfect như cậu đâu?” Ý cô là người đàn ông hoàn hảo phù hợp với mình nhất.
“Đình Dũng có còn liên lạc với cậu nữa không?” Thy Thy trầm giọng hỏi.
Cô cúi xuống, cầm bát rượu gạo lên uống: “Chiều nay vừa gọi này. Không hiểu sao biết mình xin nghỉ ở Đài. Hình như còn biết cả chuyện tên trưởng phòng Vũ. Còn nói sẽ không để anh ta yên.” Cô nhớ lại, gương mặt man mác buồn. Thật ra cô cũng nhìn thấy, công việc ở Đài không có cơ hội phát triển đối với cô, nhưng cứ kiên trì bốn năm từ khi ra trường. Cho đến khi tên trưởng phòng đó định giở trò đồi bại với cô, may mắn cô chạy thoát được, cô mới quyết định nghỉ việc để tìm kiếm cơ hội mới.
“Cái tên mặt dày đó. Vợ con rồi còn không để cho người ta yên. Cả cái tên Vũ trời đánh nữa. Nếu Đình Dũng làm gì được hắn, thì mình đây cũng ủng hộ.”
“Chuyện tên Vũ mình cho qua rồi, hôm đó mình cũng không sao. Còn Đình Dũng thì mình kệ thôi. Mình cũng hết cách rồi. À mà mình đổi số điện thoại rồi, để nháy sang máy của hai người nhé.”
“Hạnh Chi, cứ thế này đến bao giờ nữa? Cậu kiếm người yêu đi, yêu ai cũng được, cứ cho người ta cơ hội để hai bên tìm hiểu xem có hợp không. Chứ gặp ai cũng từ chối thì làm gì có ai kiên trì. Tại tên đó thấy cậu một mình nên cứ nghĩ cậu vẫn còn vấn vương đấy.”
“Vậy hả, thế để mình kiếm nhé. Người tốt như Tường Quân nhà cậu bây giờ hiếm quá, tìm mãi không ra.” Cô đùa, nâng bát rượu lên chạm với hai người.
“Em thấy chưa Thy Thy, Hạnh Chi cũng công nhận anh là của hiếm đấy.” Tường Quân nói xong bị Thy Thy trừng mắt, liền vội quay sang cô đổi chủ đề:
“Hạnh Chi, đừng lo, chuyến đi Đà Nẵng lần này, anh sẽ giới thiệu mấy cậu bạn làm ở chi nhánh miền Trung cho em. Anh sẽ gọi hết tụi nó đến cho em chọn, Okie?”
“Phải đấy, phải đấy. Biết đâu chúng mình lại là ông tơ bà nguyệt mát tay anh nhỉ?” Thy Thy lên tiếng.
“Vậy thì mình phải cảm ơn hai người rồi, hy vọng lần này mình đi du lịch sẽ trúng số độc đắc, nhặt được anh người yêu rơi trúng đầu.” Cô hài hước.
“Biết đâu đấy, duyên tới thì không dừng được đâu.” Thy Thy nói giọng tin tưởng.
Cô mỉm cười, gắp miếng thịt bò với kim chi đưa lên miệng mà thấy cay xè, liền đặt đũa xuống. Trong lòng cô tự nhủ, nếu yêu lại lần nữa, nhất định mình chỉ chọn một anh chàng vừa tầm, gia cảnh tương đồng, rồi cả hai cùng phấn đấu mỗi ngày, chứ tuyệt đối không trèo cao để có ngày bị xỉ nhục nữa. Nhưng tìm được người có thể thấu hiểu và bao dung mình, cũng thật không dễ mà.
“Ăn thôi, ăn thôi, ăn nhiều lên nào. Tối mai thứ 5 tám giờ chúng ta bay. Tối thứ 7 anh hẹn tụi bạn rồi, tụi nó sẽ đưa chúng ta đi bar xịn sò nhất Đà Nẵng.”
“Yeah. Hạnh Chi, chuẩn bị một tâm hồn đẹp để đi ăn chơi nhé. Quên hết sự đời đi. Mình và anh Quân sẽ đưa bồ đi “xả xui”.” Thy Thy phấn khích.
“Chứ không phải, hai người muốn qua mặt người lớn, nên rủ tôi đi làm lá chắn hả?” Hạnh Chi tỉnh bơ nói.
“Ai bảo mẹ của mình chỉ tin tưởng cậu. Có cậu đi cùng mới cho mình đi với Đình Dũng.”
“Được rồi, mình vào đó tự đi được rồi, hai người cứ tận hưởng thế giới riêng đi, đừng lo cho mình.” Hạnh Chi mỉm cười.
Cô dự định đi và ở khách sạn cùng họ, nhưng sẽ trả lại không gian riêng cho hai người, bởi cô thật lòng muốn đi đến các điểm du lịch một mình. Cô cũng đã lên kế hoạch, ngày thứ 6 và thứ 7 sẽ dành để khám phá các điểm du lịch nổi tiếng ở Đà Nẵng, chủ nhật sẽ dành buổi sáng ra khu vui chơi VinWonders Nam Hội An trải nghiệm các trò cảm giác mạnh, buổi chiều về Hội An ngắm phố Hội, sáng thứ hai lang thang ở Đà Nẵng xíu rồi chiều về Hà Nội, kết thúc chuyến nghỉ dưỡng bốn ngày bốn đêm.
Tối thứ năm, cô ra sân bay cùng Thy Thy và Tường Quân để vào Đà Nẵng. Guồng quay công việc quá bận rộn, lâu lắm rồi cô không dành thời gian để nghỉ ngơi. Lần này, cô muốn thả lỏng một chút nên rất hào hứng với chuyến đi.
Mất một tiếng mười lăm phút để bay từ Hà Nội vào Đà Nẵng. Đến nơi, cô gọi điện báo cho mẹ để bà an lòng, rồi cùng hai người bạn bắt taxi về khách sạn bên bờ biển Mỹ Khê xinh đẹp Thy Thy đã đặt trước. Check in khách sạn xong, hai người bọn họ dọn đồ về phòng đôi Double trên tầng 17, còn cô thì ở phòng Twin có view hướng biển tầng 14.
“Hạnh Chi, xin lỗi nha. Nếu cậu cô đơn thì gọi mình xuống.” Thy Thy nhìn cô nháy mắt.
“Anh Tường Quân, chăm sóc Thy Thy cho tốt, đừng để em phải lên cướp người xuống đấy.” Cô hài hước nói với Quân rồi quay sang cô bạn. “Thy Thy, tranh thủ tận hưởng thế giới của hai người, nhớ đừng để lại hậu quả đấy. Mình thấy thật có lỗi với mẹ cậu.” Cô trêu chọc.
“Yên tâm, mình hứa sẽ giữ uy tín cho cậu, không để mẹ mình biết chuyện này.”
Có những chuyện giới trẻ bây giờ là thế, phụ huynh tốt nhất là không nên biết, vì nếu biết chỉ thấy khó chịu chứ không thay đổi được cách sống của họ. Hơn nữa, Thy Thy và Tường Quân cũng có ý định sắp kết hôn rồi, nên chuyện ở cùng phòng giữa họ cô dù biết cũng không thấy bài xích.
Sáng ngày hôm sau cô dậy thật sớm thay đồ bơi rồi khoác áo choàng tắm ra biển ngắm bình minh rồi xuống tắm biển luôn. Biển Mỹ Khê rất đẹp, không hổ danh là một trong những bãi biển đẹp nhất thế giới. Nước biển xanh ngắt, bờ biển trải dài vô tận, bãi cát trắng xoá. Mới sáu giờ sáng, cả khách du lịch và dân địa phương đã xuống biển tắm rất đông. Bơi lội dưới nước chán, cô lên bờ nằm dài trên bờ cát tắm nắng, tận hưởng khoảng khắc yên bình quý giá giữa một nơi đất trời đẹp như mơ thế này.
Lúc đến giờ ăn sáng, cô mới gọi điện cho Thy Thy. Hai người bọn họ vừa mới bình minh. Hẹn nhau xuống nhà ăn ở tầng bốn, trông cô tràn đầy sức sống, Thy Thy trêu chọc:
“Độc thân quyến rũ như cậu lại hay. Đúng là phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai.”
“Thy Thy, đêm qua anh chưa làm em hài lòng ư?” Tường Quân nhíu mày vờ nghiêm túc.
Thy Thy xấu hổ thúc vào tay anh, trợn mắt: “Anh vô duyên quá. Không được nói chuyện này trước mặt cô gái ngây thơ trong sáng như Hạnh Chi nghe chưa. Anh khiến cô ấy xấu hổ đấy.”
“Ừa, anh xin lỗi Hạnh Chi. Nhưng em phải coi chuyện này là bình thường đi. Nó là một loại hưởng thụ, chứ không nghiêm trọng như cách người lớn vẫn “doạ” chúng ta đâu.”
Hạnh Chi phì cười. “Vâng, em biết rồi. Hai người cứ tự nhiên. Dù không ăn thịt heo nhưng em vẫn nhìn thấy heo leo cây mà, có ngại ngùng gì đâu.”
Ăn xong, Quân dẫn Thy Thy và cô bắt đầu chuyến tham quan trải nghiệm Đà Nẵng. Ngày đầu tiên, họ bắt taxi đến Bà Nà Hills trước, để check in với cầu Cổng Vàng và trải nghiệm những công trình độc đáo như làng Pháp, vào khu vui chơi giải trí Fantasy Park chơi quên trời đất. Sau khi ăn trưa ở Bà Nà Hills, đến chiều muộn họ quay lại thành phố, đặt tour ăn tối trên du thuyền sông Hàn, ngắm các cây cầu và hai bên thành phố lung linh dưới ánh đèn trông thật mỹ lệ.
Đà Nẵng đúng là quá đẹp với nhiều điểm đến lý tưởng, nhưng vì không có thời gian nên họ không đi được hết, nên ngày thứ hai, họ lựa chọn nhưng những điểm tiêu biểu nhất như đi chiêm bãi lễ Phật ở chùa Linh Ứng bán đảo Sơn Trà, tiện ngắm khách sạn InterContinental Danang Sun Peninsula Resort nơi Ngô Thanh Vân làm đám cưới trong mơ, tắm và ăn hải sản buổi trưa ở bãi tắm Obama. Đến chiều, họ ghé bảo tàng Tranh 3D Art in Paradise Đà Nẵng để check-in sống ảo, qua chợ Hàn ăn kem bơ sầu riêng và mua chút đồ đặc sản, rồi về khách sạn tắm giặt, nghỉ ngơi, trước khi lên đồ đi bar cùng nhóm bạn của Tường Quân.
Đi cùng Thy Thy và Tường Quân nên cô cũng thu hoạch được rất nhiều ảnh đẹp. Về đến khách sạn, cô gửi ảnh và gọi video call về cho mẹ. Thấy cô đi chơi vui vẻ, bà Lan Chi rất mừng, liên tục nói: “Hạnh Chi, con gái đi được nhiều nơi mẹ vui quá. Tuổi trẻ cần phải có những chuyến đi thế này. Vui vẻ lên con gái nhé.” Cô biết mẹ vẫn lo cho cô vì chuyện tình cảm nên đáp lại: “Chỉ cần mẹ vui là con vui rồi. Con đi tiền trạm trước, sau này sẽ đưa mẹ đi cùng. Ước mơ của con là được đưa mẹ đi khắp thế gian cùng con.”
Mẹ cô mỉm cười. Đứa trẻ này vẫn luôn hiếu thảo như vậy, liền đáp lại: “Không cần đưa mẹ đi khắp thế giới, để tiền đó mà lấy chồng.”
“Con không lấy chồng đâu, sau này về ở với mẹ.”
“Con gái phải yên bề gia thất chứ, đừng đi theo vết xe đổ của mẹ.”
Mẹ cô nhẹ nhàng khuyên nhủ, cô nghe mà nhói đau trong lòng. Một năm nay, cô dù đã chia tay Đình Dũng nhưng vẫn chưa chịu tìm hiểu ai, cô biết trong lòng mẹ luôn canh cánh, mong cho cô tìm thấy được một bến đỗ bình an. Chừng nào cô còn một mình, là bà chưa thể ăn ngon ngủ yên được. Rồi cô lại thở dài. Có lẽ là số phận rồi, cô mãi vẫn chưa gặp được ai khác có thể khiến cô rung động thêm lần nữa cả.
Nói chuyện với mẹ xong, cô vào tắm nước ấm, mặc một chiếc váy đen bó sát lệch vai để lộ bờ vai trắng ngần, chân đi đôi guốc chín phân, trang điểm nhẹ nhàng với màu son đỏ thẫm, chờ đến sáu giờ tối sẽ cùng Thy Thy và Tường Quân xuống nhà hàng tầng 4 ăn nhẹ rồi gọi taxi ra bar.
Cô không ngờ rằng, đây chính là nơi cô sẽ gặp được định mệnh của đời mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.