Em Là Mặt Trời Trong Anh

Chương 7: Giữ Thân Như Ngọc

trang nguyễn

25/12/2022

Đình Dũng có nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng cô ấy đã hết yêu mình. Điều kiện của anh tốt như vậy, nhiều cô gái chạy theo không được. Anh chịu yêu cô bao nhiêu năm nay đã là hạ mình rồi, cô lại còn dám từ bỏ anh à? Anh nhìn cô như người xa lạ, mày nhíu chặt: “Em nói cái gì?”

Cô ngẩng đầu, lấy hết can đảm nói:

“Em nói là em không yêu anh nữa. Đừng níu kéo em. Điều kiện của anh tốt như vậy, không cần phải chạy theo em…” Cô cố tình hạ thấp anh ấy.

“Không yêu anh nữa? Chạy theo em? Sau bảy năm anh hạ mình để yêu em, em có thể nói với anh những lời này sao?” Đình Dũng bắt đầu nổi điên.

“Vâng, giờ em thấy anh rất phiền. Đừng bám theo em nữa…” Cô cố gắng nói tròn từng chữ, trái tim như rỉ máu.

Đình Dũng tự ái đầy mình. Anh nhìn cô gái trước mặt với ánh mắt ngờ vực. Cô ấy có phải cô gái ngoan ngoãn luôn nghe lời anh không? Không tự chủ được, anh bế thốc cô lên, đi vài bước, đạp cửa phòng ngủ tiến vào, rồi ném cô lên giường.

Hạnh Chi bắt đầu sợ hãi, chưa ý thức được anh định là gì, liền ngồi bật dậy định chạy trốn. Khi người đàn ông nổi điên sẽ có sức mạnh phi thường. Anh ta túm tay cô kéo lại, đè cô xuống giường, điên cuồng kéo vạt áo cô sang hai bên, đứt cả hàng khuyu áo. Cô ngỡ ngàng nhìn xuống trước ngực mình đang trống một mảng, vội vàng co người lại trong tư thế em bé, để che bớt.

Rồi anh dùng tất cả sức lực của mình, đẩy chân cô xuống, kẹp chặt hai đùi cô dưới thân, bắt đầu tấn công. Đôi tay anh như gọng kìm, giữ chặt lấy hai tay cô, nửa người nằm lên chân cô khiến cô không thể nhúc nhích. Môi anh tiếp tục tìm môi cô, vừa hôn vừa cắn, cô nghiêng đầu phản kháng, anh liền trượt xuống cổ và xương quay xanh, điên cuồng để lại dấu hôn trên làn da trắng ngần.

Anh tiếp tục dùng một tay giữ lấy hai cổ tay cổ, một tay còn lại làm loạn khắp cơ thể cô, xé hẳn chiếc áo ra khỏi người cô. Thân trên cô chỉ còn chiếc áo lót, cô xấu hổ nghiêng người muốn nằm úp xuống, nhưng bị anh giữ thật chặt, bàn tay anh luồn vào trong áo lót, xoa bóp bộ ngực mềm mại.

Hạnh Chi thực sự hoảng sợ. Trước đây, chưa bao giờ anh ấy đi quá giới hạn với cô, chỉ cần cô nói dừng lại, anh ấy sẽ tôn trọng. Bây giờ, anh như con thú bị thương, lồng lên tấn công người vừa làm nó tổn thương. Cô sợ hãi chống trả, tìm mọi cách đẩy anh ra, nhưng càng đẩy, anh càng dùng miệng của mình, tấn công cô dữ dội hơn, gặm nhấm khắp cơ thể cô, khiến làn da của cô đỏ ửng lên.

“Đình Dũng, dừng lại đi. Đừng để em hận anh.” Cô hét lên, giọng đau khổ.

“Hận ư? Bỏ anh và hận anh? Em nghĩ, cái nào đối với anh sẽ tốt hơn?” Đình Dũng cũng gầm lên, cả người anh là một cỗ máy tức giận.

Anh tiếp tục giật phăng áo ngực của cô ra, cúi đầu gặm nhấm bờ ngực thiếu nữ. Hạnh Chi vừa lấy tay đẩy anh ra, vừa nghiêng người mạnh mẽ thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông này. “Đình Dũng, em xin anh. Giữa chúng ta là không thể.”

“Không thể? Làm gì có cái gì gọi là không thể? Để xem, gạo nấu thành cơm rồi, em còn dám bỏ anh không?”

“Không, em không muốn.”

Hạnh Chi vẫn tiếp tục vùng vẫy. Cô không muốn làm tổn thương anh ấy, cũng không muốn hai người đi quá giới hạn. Đình Dũng vừa nổi điên vừa nổi thú tính, sức mạnh phi thường, tấn công đến đâu làm cô đau đớn đến đấy. Nhưng trái tim cô còn đau hơn.

“Hạnh Chi, em không được phép rời bỏ anh. Dù yêu hay không yêu, em vẫn phải ở bên anh. Cho đến khi nào anh hết yêu em.” Đình Dũng bá đạo nói.



Nghe anh nói, nước mắt cô không nhịn được mà trào ra, khuôn mày nhíu chặt, giọng nói xót xa: “Đình Dũng, anh làm em đau.” Đình Dũng đang chuẩn bị kéo quần cô xuống, liền dừng lại điều chỉnh tư thế. Cảm nhận được sự thay đổi của anh, cô nói tiếp:

“Đình Dũng, anh có thể làm chuyện này với em nếu muốn. Nhưng chuyện chia tay em đã quyết rồi, sẽ không thay đổi được đâu.”

Động tác của Đình Dũng chợt cứng nhắc. Anh nhìn người con gái đang bị anh giày vò dưới thân. Chưa khi nào, anh thấy vẻ mặt cô đau khổ đến thế. Hồi sinh viên, khó khăn trăm bề, đi làm thêm ngược xuôi, nhưng lúc nào cũng thấy cô ấy mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Vậy mà bây giờ, anh đang làm gì ánh mặt trời đó thế này?

Rồi như tỉnh lại sau cơn say, Đình Dũng từ từ ngồi dậy, quần áo xộc xệch. Anh không quên với chiếc chăn mỏng, ném lên che lấy thân hình cô, rồi từ từ lùi lùi xa giường mấy mét, lạnh lùng nói:

“Hạnh Chi, tuy không nói ra, nhưng trong lòng anh rất khó chịu. Bảy năm yêu em, anh đã kiên trì nhìn em lăn lộn với cuộc đời này. Anh đã rất muốn giúp em nhưng em đều từ chối. Em luôn gạt anh ra bên lề cuộc sống của em. Lòng tự trọng của em quá cao, còn cao hơn cả tình yêu em dành cho anh.”

Đáp lại chỉ là tiếng thút thít của cô. Nhìn người con gái anh yêu đang ôm chiếc chăn mỏng, cuộn tròn người lại, dáng vẻ vô cùng mong manh và yếu đuối, anh nói tiếp:

“Anh rất muốn đi quá giới hạn với em, dù chỉ một lần. Anh còn muốn, chúng ta cứ vậy mà sinh con đi, sau đó anh đưa em về ra mắt ba mẹ anh. Có cháu nội rồi nhất định họ sẽ đồng ý cho chúng ta cưới. Vậy mà, suốt năm năm yêu nhau, em luôn giữ thân như ngọc với anh. Em xem lại xem, tình yêu em dành cho anh đã đủ lớn chưa, hay em đã chuẩn bị sẵn cho ngày đá anh ra khỏi cuộc đời em rồi?”

Nói xong Đình Dũng chỉnh lại áo sơ mi, rồi bỏ ra ngoài, trước khi ra khỏi căn hộ không quên đóng sập cửa lại. Hạnh Chi ôm chăn ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, nức nở khóc. Nhìn ra bàn ăn, cô thấy mâm cơm vừa nấu vẫn còn nguyên vẹn. Vậy là anh và cô đã kết thúc thật rồi, ngay cả bữa cơm chia tay cũng không có. Cô cố gắng cắn chặt môi mình cho khỏi bật ra những tiếng khóc đau lòng, móng tay bấm vào gan bàn tay đau nhói. Nhưng không ngăn được, nước mắt vẫn lăn dài trên gương mặt khổ sở của cô. Cô tự nhủ với lòng mình:

“Đình Dũng, tạm biệt anh, mối tình đầu của em.”

Sau lần đó, Đình Dũng không liên lạc với cô. Cho đến bốn tháng sau ngày rời khỏi nhà cô, cô nhận được tin Đình Dũng làm đám cưới. Cô dâu đã có bầu bốn tháng rồi. Thật trùng hợp về mặt thời điểm. Nghe tin, trong lòng cô nguội lạnh, trái tim cũng chẳng thể đau hơn được nữa. Như thế cũng tốt, anh ấy kết hôn rồi, sau này cả cô và anh sẽ không còn vấn vương gì.

Thiệp mời không được gửi đến cho cô. Nhưng trên nhóm Zalo của lớp đại học, bạn học cùng lớp xôn xao bàn tán tin này như một chủ đề hot. Họ đều biết, cả cô và Đình Dũng đều đang ở trong nhóm nhưng vẫn không kiêng nể gì. Có người chụp ảnh Thiệp mời đám cưới của Đình Dũng gửi lên nhóm và râm ran trao đổi với nhau, kiểu như:

“Đình Dũng kết hôn sao, cô dâu không phải là Phí Hạnh Chi à?”

“@Hạnh Chi, hai người chia tay từ khi nào vậy?”

“Ôi, đôi tiên đồng ngọc nữ của lớp, sao chia tay vậy?”

“@Hạnh Chi, xin chia buồn nhé. Hồi đó cũng thấy là hai người không hợp nhau, có thể yêu nhau được đến bây giờ cũng là giỏi rồi.”

“@Đình Dũng, vợ cậu là tiểu thư nhà TMH Land ư? Đúng là gia thế khủng mà.”

“@Đình Dũng, cậu thế là không được. Tham vàng bỏ ngãi ư?”



“Chắc không phải đâu, nhà cậu ấy giàu như vậy, của cải ba đời tiêu không hết, không phải vì tiền mà bỏ rơi Hạnh Chi nhà mình đâu.”

“Hai người chia tay lâu chưa? Sao đã vội vàng kết hôn rồi @Đình Dũng?”

“Nghe nói cô dâu có bầu 4 tháng rồi phải không Lớp trưởng @Đình Dũng?”

“Đình Dũng, chúc mừng cậu, lấy được cả trâu lẫn nghé, lại còn trâu kim cương nữa.”

Cô lẳng lặng đọc hết từng con chữ, trong lòng trống rỗng. Cô biết, chắc anh ấy cũng đã đọc được. Không hiểu cảm giác của anh ấy thế nào, nhưng cho dù chia tay, cô vẫn muốn giữ lại cho hai người những hình ảnh đẹp. Cầm điện thoại, cô chủ động nhắn tin vào trong nhóm:

“Cảm ơn các cậu đã quan tâm,

Tớ và Đình Dũng đã chia tay từ lâu

Là ngày vui của Đình Dũng, không phải của tớ, vậy nên, hãy thật tâm chúc mừng anh ấy, đừng nhắc đến tên tớ mà làm gì.

@Đình Dũng, em thật lòng chúc phúc cho anh.

Mãi hạnh phúc nhé.

Giờ thì mình xin phép các cậu, mình tạm out nhóm một thời gian, để các cậu tự do nói về chủ đề này nếu thích.”

Nhắn xong, cô dứt khoát rời nhóm không chút lưu tình. Những người này là đang cố tình sát muối vào trái tim cô. Họ vẫn còn thấy ấm ức vì năm đó cô đã chiếm được trái tim chàng hoàng tử của họ. Cô biết, nếu cô out nhóm thì họ sẽ không có lý do để nói thêm, chuyện của cô và Đình Dũng sẽ khép lại. Nếu họ có thể cười trên nỗi đau của người khác, chứng tỏ họ cũng không còn là bạn tốt của cô nữa rồi. Vậy thì, cô cần gì phải ở chung một chỗ với bọn họ.

Ngày anh cưới, cô đã gom góp tất cả những kỷ vật anh ấy dành tặng cô, bỏ vào một chiếc hộp, rồi đem ra ngoại thành, vất bỏ ở một đống rác thật to. Riêng chiếc ghế lười vintage, cô cũng rất muốn vất bỏ, nhưng một mình cô không khuân ra khỏi nhà được, còn Thy Thy thì thích thú cảm giác ngồi trên đó đọc sách nên nằng nặc đòi giữ lại. Chỉ là từ đó, cô không hề động đến chiếc ghế ấy nữa.

Cô vốn là người lý trí và lạnh lùng như vậy, nâng lên được thì có thể hạ xuống được. Những gì đã qua, cô trân trọng nhưng không luyến tiếc. Cô sẽ đóng gói tất cả những kỷ niệm đó lại, nhét vào một nơi sâu thẳm của trái tim mình, rồi khoá thật chặt, để quên đi bắt đầu lại một cuộc sống không có Đình Dũng.

Cho đến sáu tháng sau khi Đình Dũng kết hôn, ước chừng em bé của anh ấy cũng đã ra đời rồi. Cô cứ nghĩ, người đàn ông đó đang hạnh phúc bên vợ con của mình thì nhận được tin nhắn từ số máy của anh: “Hạnh Chi, anh hối hận rồi. Tại sao hồi đó không cho anh biết, mẹ anh đã đến tìm em?”

Một dòng tin nhắn ngắn ngủi, mà có sức mạnh như dòng nước lũ, ào ào chảy đến, cuốn đi những bình yên mà cô tưởng rằng mình đã gây dựng được. Sau đó là những ngày dài, cứ mỗi lúc say là Đình Dũng lại nhắn tin nói nhớ và vẫn còn yêu cô, dù cô liên tục đổi số.

Lúc đó, cô mới nhận ra rằng, nếu bạn đã từng có quá khứ, cách giải quyết tốt nhất không phải là trốn tránh, mà là nhẹ nhàng đi xuyên qua nó. Sau những nỗ lực quên đi, bây giờ, dẫu có gặp lại, cô vẫn có thể thản nhiên đối mặt với anh ấy, coi quá khứ chỉ là những kỷ niệm đẹp mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Mặt Trời Trong Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook