Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Chương 2: Khóc Vì Quá Vui

Lạc Hoa Thiển Tiếu

29/09/2022

Nghĩ đến đây, Hạ Vũ Chi không khỏi buồn bã, nhưng rất nhanh cô thoải mái trở lại, cô cảm thấy Cố Tinh Trầm là người đàn ông vô cùng tốt bụng, nếu anh có thể làm anh trai cô trong vòng một tiếng âu cũng là điều may mắn của cô, vì thế cô cẩn thận hỏi: “Anh Tinh Trầm anh có thể dắt em đi không?”

Cố Tinh Trầm hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng mỉm cười, nói: “Có thể.”

Vừa dứt lời, anh liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Chi, đưa cô đến phòng tư vấn tâm lý.

Hạ Vũ Chi không ngờ Cố Tinh Trầm lại thật sự dắt cô đi, nhất thời trong lòng như sóng cuộn biển gầm, cô bước mấy bước đi theo Cố Tinh Trầm, sau đó đột nhiên lại bật khóc, nước mắt trong sáng chảy xuống từ khuôn mặt trắng ngần của cô, giữa ánh sáng của hoàng hôn, từng giọt từng giọt rơi trên chiếc váy màu trắng cô mặc.

Cố Tinh Trầm dắt Hạ Vũ Chi bước vào tầng một của khu một, đi đến cửa phòng tư vấn tâm lý VIP.

Lúc này, anh chợt phát hiện ra cô đang khóc, không khỏi thở dài một tiếng, nói: “Sao thế? Sao em lại khóc vậy?”

“Em rất vui vẻ, anh ơi.” Hạ Vũ Chi vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, “Từ nhỏ đến lớn em đều rất muốn có một người anh trai, nếu anh thật sự là anh trai em thì tốt biết bao, em vẫn có thể nắm tay anh đi rồi.”

Cố Tinh Trầm nhíu mày, im lặng một lát rồi dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, khăn tay ban nãy tôi đưa cho em đâu? Mau lau nước mắt đi!”

“Vâng…” Hạ Vũ Chi vừa gật đầu vừa lấy chiếc khăn tay ban nãy Cố Tinh Trầm đưa cho cô trong túi váy ra, lau nước mắt của mình.

Cố Tinh Trầm chăm chú nhìn Hạ Vũ Chi rồi cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng tư vấn tâm lý VIP số một.

Phòng tư vấn tâm lý VIP được tách ra từ phòng tư vấn bình thường, chỗ này chỉ tiếp đón người muốn tư vấn VIP từ hai nghìn tệ mỗi tiếng trở đi, người muốn tư vấn vào phòng tư vấn trước tiên phải đặt lịch hẹn.

Bởi vì bây giờ là thời gian ăn tối nên chuyên gia tư vấn tâm lý không dùng thời gian ăn tối tiếp đón người cần tư vấn, vì thế bây giờ cả phòng tư vấn không có người, ngoại trừ Cố Tinh Trầm và Hạ Vũ Chi ra thì cũng không có ai khác.

Phòng tư vấn tâm lý VIP số một có bố cục là ba phòng và một sảnh, bên trong rộng rãi sáng sủa, tổng cộng có bốn gian là: Phòng khách, phòng tư vấn, phòng thư giãn âm nhạc và phòng đo tâm lý.

Ở bên cạnh phòng tâm lý VIP số một là phòng tư vấn tâm lý VIP số hai, cũng có ba phòng và một sảnh, bên trong là phòng đọc sách, phòng thanh lọc, phòng hoạt động và phòng giải trí.

Sở dĩ phòng tư vấn tâm lý được chọn ở trong chung cư mà không phải trong tòa nhà thương mại là vì giúp người muốn tư vấn giải quyết vấn đề tâm lý, phòng tư vấn cần phải yên tĩnh, đòi hỏi bảo mật cao, cũng phải có thiết bị cách âm hoàn hảo, để người muốn tư vấn cảm thấy thân thiện và buông lỏng cảm xúc.

Do đó, tòa nhà thương mại ầm ĩ tiếng người hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu bảo mật và yên tĩnh, mà chung cư yên bình, điều kiện tuyệt vời mới là nơi thích hợp nhất để người cần tư vấn có thể thổ lộ hết…

Sau khi Cố Tinh Trầm mở cửa phòng tư vấn số một ra, Hạ Vũ Chi đi theo anh vào phòng tư vấn theo bản năng.

Phòng tư vấn được trang trí rất trang nhã đẹp mắt, phong cách trang trí theo kiểu nhà nông trong lành, lấy màu xanh và trắng nhạt làm chủ đạo, xung quanh đều đặt cây xanh.

Sau khi vào cửa là phòng khách, phòng khách giống như sảnh lớn, bên trong bày biện sô pha, bàn trà, điều hòa và đồ vật khác.

Cố Tinh Trầm đóng cửa phòng tư vấn lại, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Chi đưa cô đi qua phòng khách vào trong phòng nhạc thư giãn.

“Nghỉ ngơi một lát đã!” Cố Tinh Trầm mỉm cười nói với Hạ Vũ Chi, buông bàn tay nhỏ của cô ra rồi đến trước máy nước lấy một chiếc cốc dùng một lần rót nước ấm cho Hạ Vũ Chi.

“Vâng.” Hạ Vũ Chi vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Phòng nhạc thư giãn này không lớn, chỉ tầm hai mươi mét vuông.

Giấy dán tường màu xanh nhạt, trước cửa ra vào là cửa sổ sát đất, trước cửa sổ để sô pha và bàn tròn nhỏ.

Giữa phòng đặt chiếc ghế thư giãn nghe nhạc, bên cạnh ghế thư giãn nghe nhạc là bàn làm việc và máy tính.



Mọi thứ trước mắt đều mang cảm giác ấm áp yên tĩnh, khiến người khác vui vẻ thoải mái, cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng hoàn toàn.

“Vũ Chi, đây, uống nước đi!” Cố Tinh Trầm đưa cốc giấy đến trước mặt Hạ Vũ Chi, cười nói.

Hạ Vũ Chi nhận lấy cốc giấy, trong lòng vô cùng phức tạp, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Nói xong, cô cầm chiếc cốc giấy lên chậm rãi uống từng ngụm nước ấm nhỏ.

Cố Tinh Trầm cười, đóng cửa phòng nhạc thư giãn rồi đi đến trước máy tính, bật máy nghe nhạc lên, chọn một khúc piano nhẹ nhàng êm dịu.

Trong nháy mắt, tiếng piano như nước chảy tràn ngập cả phòng, du dương êm tai.

“Nào, ra đây ngồi đi!” Cố Tinh Trầm đi đến trước sô pha, ngồi xuống.

Hạ Vũ Chi do dự một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm nhìn Hạ Vũ Chi, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Em đến trung tâm tư vấn Đại Dương Xanh là muốn tư vấn chuyện gì nào?”

Bốn phía yên tĩnh, Hạ Vũ Chi nghe tiếng piano tự nhiên, nhìn khuôn mặt khôi ngô của Cố Tinh Trầm, không biết vì sao trong đầu cô lại lóe lên một ý tưởng kỳ lạ về việc nam đơn gái chiếc lại ở cùng một phòng như vậy.

Nghĩ đến đây, đột nhiên Hạ Vũ Chi hơi tò mò, chăm chú nhìn Cố Tinh Trầm, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Anh Tinh Trầm ơi, anh có bạn gái chưa?”

Cố Tinh Trầm: “….”

Cố Tinh Trầm dở khóc dở cười, nói: “Anh hỏi em muốn tư vấn về vấn đề gì? Về muốn hỏi về mặt học tập, mặt tình cảm hay là về mối quan hệ với con người?”

Hạ Vũ Chi cười hì hì nói: “Anh ơi, vấn đề em muốn được tư vấn nhất hiện tại là anh có phải độc thân không?”

“Nếu em không muốn tư vấn vậy quên đi, anh cũng nên đi ăn rồi.” Cố Tinh Trầm không biết nên khóc hay cười, đứng dậy giả bộ muốn ra ngoài.

“Anh ơi…” Hạ Vũ Chi nắm lấy tay Cố Tinh Trầm, hết sức làm nũng, nói: “Anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh có độc thân không vậy?”

“Ừ, anh độc thân,” Cố Tinh Trầm vừa tức giận vừa buồn cười, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói, “Bây giờ là năm giờ ba mươi lăm, em còn năm mươi phút để nghe anh tư vấn, nếu em lại hỏi anh mấy vấn đề linh tinh nữa thì anh sẽ lấy tiền của em. Mỗi tiếng anh lấy 5000 nhân dân tệ, tính ra mỗi phút sẽ thu phí là 83,3 nhân dân tệ, được rồi, bắt đầu tính giờ.”

Hạ Vũ Chi: “…”

Sau khi nghe Cố Tinh Trầm nói anh độc thân, Hạ Vũ Chi cảm thấy rất vui vẻ không rõ tại sao, nói: “Anh Tinh Trầm, anh đừng tức giận nữa, bây giờ em nói cho anh chuyện em muốn được tư vấn.”

Dứt lời, Hạ Vũ Chi kể từ đầu đến cuối câu chuyện buồn trong lòng mình cho Cố Tinh Trầm nghe ——

Cha Hạ Vũ Chi trọng nam khinh nữ, mười lăm năm trước, lúc Hạ Vũ Chi mới sinh ra, cha Hạ đã rất tức giận, thúc giục mẹ Hạ sinh con trai.

Mẹ Hạ còn đang ở cữ, đương nhiên không thể mang thai lần hai ngay lập tức, nhưng cha Hạ rất muốn con trai, vì thế ông ta tìm bồ nhí ở bên ngoài rồi có con trai với bồ nhí.

Đương nhiên người phụ nữ đó muốn danh phận, vì thế làm ầm lên để cha Hạ ly hôn.

Năm Hạ Vũ Chi được một tuổi, cha Hạ ly hôn với mẹ Hạ, Hạ Vũ Chi về với mẹ Hạ.

Căn nhà duy nhất thuộc về cha Hạ nhưng cha Hạ lại tàn nhẫn đuổi mẹ Hạ và Hạ Vũ Chi ra khỏi nhà, chỉ cho hai người một nghìn tệ.



Mẹ Hạ hết cách, đành phải đưa Hạ Vũ Chi ở nhà trọ.

Mẹ Hạ đã muốn tái hôn nhưng sau đó bà có hai người bạn trai, bọn họ đều rất keo kiệt, đến cả tiền học cũng không bằng lòng trả giúp Hạ Vũ Chi.

Mẹ Hạ tức đến mức bà định sống đơn thân, hơn nữa hoàn toàn đổ lỗi cho Hạ Vũ Chi về nguyên nhân mình ly hôn, căm giận Hạ Vũ Chi không phải con trai, bà không quan tâm đến cô, cả ngày ngoại trừ đi làm thì chỉ chơi mạt chược.

Chiều nào sau khi tan học, Hạ Vũ Chi đều phải mua đồ về nấu.

Sau khi mẹ Hạ ăn xong cơm tối lại đến quán mạt chược để chơi, mỗi ngày đều đánh đến mười hai giờ đêm mới bắt đầu đi về, chờ bà về nhà thì Hạ Vũ Chi đã đi ngủ.

Có lúc Hạ Vũ Chi muốn nói chuyện với mẹ Hạ nhưng căn bản mẹ Hạ không nghe cô nói, trong lòng chỉ có chơi mạt chược, vì thế bà hoàn toàn biến thành một con bạc.

Một nghìn tệ cha Hạ để lại cho mẹ Hạ kia đã bị mẹ Hạ đánh bài thua hết từ mấy năm trước, bây giờ tiền gửi ngân hàng của Hạ Vũ Chi và mẹ Hạ chỉ có mấy trăm tệ, nhưng mẹ Hạ không hề cảm thấy hoảng sợ, vẫn chơi mạt chược từng ngày, từng tháng.

Hạ Vũ Chi đã từng khuyên nhủ mẹ Hạ mấy lần nói mẹ Hạ tiết kiệm một khoản tiền hàng tháng để phòng ngừa bất cứ tình huống nào.

Nhưng mẹ Hạ lại tức giận, nói bây giờ chi tiêu sinh hoạt cao, không có cách nào để gửi tiền tiết kiệm hàng tháng.

Không chỉ có thế, mẹ Hạ còn ghét Hạ Vũ Chi vì thành tích học tập kém, chưa bao giờ khen cô, luôn luôn phàn nàn và chỉ trích cô, cho rằng cô không bằng những đứa trẻ của gia đình khác.

Hạ Vũ Chi học một lớp chọn của một trường trung học cơ sở có tiếng, thật ra lực học của cô cũng không tệ, có thể coi là trên trung bình.

Cả lớp có năm mươi học sinh, tổng điểm lúc trước của Hạ Vũ Chi đứng thứ hai mươi trong lớp, nhưng vì mẹ Hạ liên tục đả kích và kích thích Hạ Vũ Chi, vì thế bệnh trầm cảm của cô tái phát, không thể nào học tập cho tốt, mỗi ngày cô đều không muốn nghe giảng.

Ba tháng trước, Hạ Vũ Chi vô tình gặp cha Hạ ở trên đường, nhìn thấy cha Hạ và bồ nhí ở cùng nhau.

Hạ Vũ Chi đau lòng muốn chết, khóc lóc cầu xin cha Hạ bỏ bồ nhí rồi phục hôn với mẹ Hạ.

Ai ngờ, cha Hạ không chỉ không đồng ý phục hôn mà còn nặng tay tát Hạ Vũ Chi một cái khiến cô chảy cả máu mũi.

Hạ Vũ Chi không hiểu vì sao cha Hạ lại thích con trai như vậy mà lại không thích con gái là cô, vì thế cô khóc hỏi cha Hạ, con cũng là con ruột của người mà, sao cha lại không thích con? Vì sao đánh con?

Cha Hạ lạnh lùng vô tình trả lời, chỉ có con trai mới gọi là con, con gái căn bản không phải là con.

Hạ Vũ Chi giống như sét đánh giữa trời, vừa sợ vừa giận, khóc lớn cắn tay cha Hạ rồi mắng ông ta không xứng làm cha ruột.

Cha Hạ tức giận ngút trời đánh Hạ Vũ Chi một trận, đánh cô đến mức mặt mũi bầm dập.

Khi đó, Hạ Vũ Chi sắp có kỳ thi cuối kỳ nhưng vì bị cha Hạ đánh nên cô càng không muốn đi học.

Do đó, sau kỳ thi cuối kỳ, thành tích của Hạ Vũ Chi tụt dốc, từ thứ hai mươi cả lớp xuống vị trí cuối cùng.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cuồng anh trai mức độ nặng, đã từ bỏ điều trị.

Hết chương 2: .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook