Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Chương 1: Tuyệt Chiêu Xoa Đầu

Lạc Hoa Thiển Tiếu

29/09/2022

Xế chiều đầu thu, mùi hoa quế thơm ngát thoang thoảng tỏa khắp không gian.

Hạ Vũ Chi đứng dưới tán cây quế, nhìn trung tâm tư vấn tâm lý Đại Dương Xanh trước mặt, do dự suốt mười năm phút mà cô vẫn không có dũng khí bước vào cửa trung tâm tư vấn.

Trung tâm tư vấn này nằm ở gần bệnh viện tỉnh, là cơ quan tư vấn tâm lý nổi tiếng lớn nhất thành phố A, chi phí của bác sĩ tâm lý bình thường đều trên sáu trăm tệ mỗi tiếng, mà chi phí của bác sĩ giỏi nhất phải cao đến năm nghìn tệ mỗi tiếng, cao đến mức khiến người khác phải trố mắt nhìn.

Hạ Vũ Chi đang học lớp 9, cô có sáu trăm tệ gửi trong ngân hàng, vừa khéo có thể đến trung tâm tư vấn Đại Dương Xanh để được tư vấn một tiếng.

Nhưng mà tiền sinh hoạt hàng tháng chỉ có hai trăm tệ, cô không nỡ tiêu hết sáu trăm tệ chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, vậy nên cô vẫn do dự đứng trước cửa phòng tư vấn.

Dù trung tâm tư vấn này rất có tiếng nhưng thu phí cũng rất đắt, không biết có ích không nữa?

Khuôn mặt Hạ Vũ Chi lộ vẻ đau khổ, trong lòng vô cùng rối rắm, cô nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định buông tha cho trung tâm tư vấn tâm lý này, tìm một trung tâm tư vấn tâm lý rẻ hơn.

Trước khi đến đây, cô cũng đã lên mạng tra mức phí của mấy trung tâm tư vấn tâm lý, có một trung tâm tư vấn tên “Chìa Khóa Trái Tim” với mức giá rẻ nhất, mỗi tiếng thu một trăm tệ, vì thế cô định qua trung tâm tư vấn tâm lý Chìa Khóa Trái Tim trước.

Song, trung tâm tư vấn Chìa Khóa Trái Tim kia lại cách rất xa bệnh viện tỉnh, nếu ngồi xe thì phải đi hơn một tiếng mới đến nơi.

Hạ Vũ Chi thở dài, thẩn thơ đi về phía nhà ga công cộng.

Được nửa đường, trong lòng cô càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng áp lực, lòng dạ rối bời khiến cô bật khóc ngay lập tức.

Lúc trước cô mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, bây giờ bệnh trầm cảm lại tái phát, hơn nữa mấy ngày gần đây càng ngày càng trầm trọng, cô thật sự không còn cách nào mới nghĩ đến việc tìm bác sĩ tâm lý…

Làm sao bây giờ? Cô cảm thấy không yêu cuộc sống được nữa rồi…

Hạ Vũ Chi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy cơ thể, khóc nức nở dưới tán hoa quế.

“Em sao thế? Đừng khóc…” Một giọng nói dịu dàng như gió xuân của người đàn ông chợt vang bên tai Hạ Vũ Chi.

Hạ Vũ Chi ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai khôi ngô.

Anh dịu dàng nhìn cô, đưa cho cô chiếc khăn tay đẹp đẽ.

Anh khoảng hai tư, hai năm tuổi, mặc áo sơ mi trắng, mặc quần màu nâu đất, dáng người thon dài, cao khoảng 188 cm.

Mặt anh dịu dàng như ngọc, làn da trắng ngần không tì vết tựa như ngọc bích trắng thượng đẳng, anh giống như bạch mã hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích, cả người tản ra một khí chất tao nhã cao quý.

Hạ Vũ Chi sửng sốt một hồi, nước mắt giàn giụa nhìn người đàn ông rồi nhận lấy khăn tay anh đưa, nức nở nói: “Cảm ơn….”

Dứt lời, cô cầm khăn tay lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy.

Cô mặc chiếc váy liền màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, đôi mắt hồng hồng, cao chỉ đến ngực người đàn ông, thoạt nhìn rất giống chú mèo nhỏ không có nhà để về, gọn gàng đáng yêu.

Người đàn ông thở dài một tiếng, dịu dàng nói: “Đừng khóc, em gặp phải chuyện gì buồn hả? Em nói cho tôi nghe chút đi, có lẽ tôi có thể giúp em.”



Giọng của người đàn ông vô cùng hay, giống như dòng suối giữa thung lũng trong núi rừng, trong trẻo sạch sẽ, chậm rãi chạy qua.

Hạ Vũ Chi cắn môi dưới, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh, em…. Em muốn đến trung tâm tư vấn Đại Dương Xanh để bác sĩ tâm lý tư vấn nhưng bọn họ thu phí rất đắt, em không nỡ tiêu tiền… Em muốn đến trung tâm tư vấn khác, nhưng trung tâm tư vấn kia lại cách quá xa nơi này, ngồi xe phải hơn một tiếng, em không muốn ngồi xe lâu như vậy…”

Người đàn ông lẳng lặng nghe Hạ Vũ Chi nói xong, suy nghĩmột hồi rồi vươn một bàn tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bồng bềnh của Hạ Vũ Chi.

Hạ Vũ Chi giật mình, ngơ ngác nhìn người đàn ông.

Đúng lúc mặt trời lặn xuống, ráng chiều ngập tràn.

Nắng chiều tà rực rỡ nhiễm đỏ phía chân trời, vàng ánh rơi trên áo sơ mi trắng của người đàn ông.

Người đàn ông mỉm cười chăm chú nhìn Hạ Vũ Chi, cặp mắt màu hổ phách của anh thâm thúy lại dịu dàng, tỏa ra một hơi thở mê hoặc không lời, tựa như động đen thần bí khó lường muốn hút người khác vào thật sâu khiến ta không thể thoát ra được.

Trong nháy mắt trái tim Hạ Vũ Chi thức dậy, không biết vì sao, một tuyệt chiêu xoa đầu của người đàn ông đột nhiên cho cô một cảm giác an toàn trước nay chưa từng có, khiến tâm tình vừa nãy còn đau khổ lo lắng của cô lại chầm chậm trở lại bình thường một cách lạ kỳ.

“Hóa ra là như vậy,” Người đàn ông mỉm cười, thu lại tay trên đỉnh đầu Hạ Vũ Chi, nói: “Em đừng buồn nữa, anh làm bác sĩ tâm lý của em nhé! Em có thể được miễn phí tư vấn ở chỗ anh một tiếng, anh không lấy tiền của em.”

Hạ Vũ Chi ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng kịp.

Người đàn ông nhẹ nhàng cười, nói: “Em đi theo anh, anh đưa em đến Đại Dương Xanh đăng ký.”

Nói xong, người đàn ông bước đôi chân dài, không nhanh không chậm đi đến trung tâm tư vấn tâm lý Đại Dương Xanh cách đó không xa.

Lòng Hạ Vũ Chi rối bời, do dự một chút rồi cầm khăn tay ban nãy người đàn ông đưa cho cô, ngoan ngoãn theo sau anh giống như cái đuôi nhỏ mềm mại.

Sau khi người đàn ông đi vào trung tâm tư vấn tâm lý, hai mắt cô gái tóc ngắn trước quầy lễ tân lập tức sáng ngời, má lúm đồng tiền như hoa kính cẩn hô lên: “Tổng giám đốc Cố.”

Cố Tinh Trầm gật đầu với cô gái tóc ngắn, liếc mắt nhìn Hạ Vũ Chi ở phía sau, nói: “Tiểu Trần, đăng ký cho em gái nhỏ này đi.”

“Vâng,” Tiểu Trầm cười tủm tỉm nói, cầm lấy mẫu đơn đăng ký tư vấn tâm lý trên bàn đưa cho Hạ Vũ Chi rồi nói, “Em gái nhỏ, em cầm mẫu đơn này điền vào rồi chị sẽ dựa vào nhu cầu của em, sắp xếp chuyên gia tư vấn tâm lý thích hợp.”

Hạ Vũ Chi có chút luống cuống, theo bản năng nhìn về phía Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm nở nụ cười, nói: “Điền mẫu đơn đi, anh là chuyên gia tư vấn tâm lý Cố Tinh Trầm của Đại Dương Xanh.”

Lúc này, cuối cùng Hạ Vũ Chi cũng bình tĩnh lại, trong lòng như đánh đổ lọ ngũ vị, lúng túng nói: “Vâng.”

Vừa dứt lời, cô cầm lấy bút mực nước trên bàn quầy lễ tân, nhìn tờ đăng ký tư vấn tâm lý trong tay.

Đây là mẫu đơn đăng ký khá chi tiết, trên đơn yêu cầu các thông tin cá nhân như họ tên người điền, độ tuổi, trình độ học vấn, địa chỉ nhà.

Hạ Vũ Chi nhìn qua mẫu đơn đăng ký một lần sau đó điền tên của mình lên, số điện thoại và các thông tin khác, chỉ còn hai chỗ trống tùy chọn là cô không biết nên điền thế nào.

Tiểu Trần nhìn đơn đăng ký, chỉ vào một chỗ trên đơn, cười nói: “Em gái nhỏ, em phải đánh dấu vào số tiền của chuyên gia tư vấn tâm lý mà em muốn được tư vấn, em có thể chọn chuyên gia tư vấn 600 tệ một tiếng cũng có thể chọn chuyên gia tư vấn các mức giá khác là 1000 tệ, 1500 tệ hay 2000 tệ.”



Hạ Vũ Chi còn chưa kịp đáp lời, Cố Tinh Trầm đã thản nhiên nói: “Chuyên gia tư vấn của em ấy là tôi.”

Nghe vậy, Tiểu Trần kinh sợ, bởi vì Cố Tinh Trầm là người sáng lập ra trung tâm tư vấn tâm lý Đại Dương Xanh trên cả nước, cũng là người quản lý Hiệp hội Sức khỏe Tâm lý Quốc gia, hiện tại anh phải quản lý các chi nhánh Đại Dương Xanh cả nước, vừa phải phụ trách việc của Hiệp hội Sức khỏe Tâm lý, bình thường công việc vô cùng bận rộn, rất ít khi tự mình tiếp nhận tư vấn người khác…

Nghĩ đến đây, Tiểu Trần hiếu kỳ nhìn Hạ Vũ Chi, nghĩ có lẽ Hạ Vũ Chi là người thân hoặc là bạn bè giới thiệu, vì thế cô ấy không dám chậm trễ, vội vàng cười nói với Hạ Vũ Chi:

“Em gái nhỏ, thầy Cố của bọn chị là người quản lý của Đại Dương Xanh vậy nên phí tư vấn của anh ấy là 5000 tệ mỗi tiếng, em chỉ cần đánh dấu vào ô 5000 tệ là được.”

5000 tệ một tiếng?

Hạ Vũ Chi nghẹn họng ngẩn ngơ, một lúc lâu mới định thần lại, hoảng sợ nhìn Cố Tinh Trầm.

Cố Tinh Trầm mỉm cười, nói: “Tôi vừa nói rồi, em được tư vấn miễn phí một tiếng.”

“Vậy….” Hạ Vũ Chi được cưng chiều mà lo sợ, xấu hổ nói, “Cảm ơn anh, nhưng mà em không thể, không thể làm chậm thời gian của anh…”

“Vừa rồi tôi đã hết giờ làm, chỉ đến công ty lấy tài liệu, bây giờ không phải thời gian đi làm của tôi.” Cố Tinh Trầm cười giải thích.

“Nhưng mà… Em… Em cũng không thể chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh…” Hạ Vũ Chi lắp bắp nói, “Em cảm thấy rất xấu hổ…”

“Không sao cả, em không cần xấu hổ, em có thể coi tôi là anh trai của em, cứ tâm sự với tôi thôi!” Cố Tinh Trầm vừa nói vừa lấy bút trong tay Hạ Vũ Chi điền ba chữ “Cố Tinh Trầm” vào cột chuyên gia tư vấn trong đơn đăng ký.

Ngay sau đó, Cố Tinh Trầm đưa đơn đăng ký cho Tiểu Trần, lại nói với Hạ Vũ Chi: “Chỗ này là quầy lễ tân, phòng tư vấn không ở đây mà ở khu đô thị Hương Ngữ đối diện, em đi theo tôi.”

Hạ Vũ Chi có chút do dự, mặc dù cô cảm thấy để Cố Tinh Trầm miễn phí tiền tư vấn cho cô rất không ổn, giống như cô chiếm tiện nghi của Cố Tinh Trầm, nhưng cô thật sự không muốn tiếp tục khổ sở, hơn nữa lòng hiếu kỳ quá mạnh, cô rất muốn biết chuyên gia tư vấn 5000 tệ mỗi tiếng kia rốt cuộc khuyên bảo mình như nào, vì thế cuối cùng quyết định nhận lấy ý tốt của Cố Tinh Trầm, lúng túng đáp: “Vậy… Cảm ơn anh, anh Tinh Trầm.”

Cứ như vậy, Hạ Vũ Chi đi theo Cố Tinh Trầm đến chung cư ở khu đô thị Hương Ngữ đối diện.

Sau khi vào khu đô thị Hương Ngữ, Hạ Vũ Chi nhìn Cố Tinh Trầm bên phải mình, vẻ mặt phức tạp hỏi thăm: “Anh Tinh Trầm, vừa rồi anh nói để em coi anh là anh trai, vậy em thật sự có thể coi anh là anh trai em sao?”

Cố Tinh Trầm cúi đầu nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Có thể, bây giờ là năm rưỡi, trong một tiếng từ năm rưỡi đến hơn sáu rưỡi em có thể coi tôi là anh trai em.”

Hạ Vũ Chi giật mình, ngay lập tức không vui, chu môi nói: “Anh chỉ có thể là anh trai em trong một tiếng thôi sao? Keo kiệt quá đấy!”

Cố Tinh Trầm buồn cười, nói: “Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến Đại Dương Xanh để được tư vấn, nếu vì muốn để người khác vui vẻ mà nhận toàn bộ người muốn tư vấn làm anh chị em, vậy tôi có rất nhiều anh chị em đấy, căn bản tôi không có tinh lực và thời gian chú ý đến bọn họ được.”

“…” Hạ Vũ Chi sửng sốt, cảm thấy Cố Tinh Trầm nói cũng có lý, dẫu sao anh cũng là một bác sĩ tư vấn tâm lý, không thể coi toàn bộ người muốn tư vấn là anh chị em của anh được, anh tư vấn cho người muốn giải quyết vấn đề là để kiếm tiền, mà sở dĩ hôm nay anh miễn phí tư vấn cho cô có lẽ do ban nãy anh thấy cô khóc rất đáng thương vì thế mới miễn phí để an ủi cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cảm thấy bác sĩ tâm lý vô cùng đáng yêu, bối cảnh bác sĩ và người bệnh rất dễ thương, nữ chính trong câu chuyện này có bệnh về tâm lý nghiêm trọng, bệnh trầm cảm bạo lực + bệnh kiều, mong mọi người đừng bắt chước hành vi bạo lực của cô ấy!!

Cô bé dễ thương nào thích câu chuyện này nhớ nổi lên nhé! Mô mô ta!

Hết chương 1: .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Em Là Người Bệnh, Anh Là Liều Thuốc.

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook