Em Lại Nhớ Anh Rồi, Thật Sự Rất Nhớ Anh!
Chương 25
Một đời an nhiên ( Huyền Chang)
13/09/2023
Anh Tú đành báo với bà ngoại cậu sẽ về nhà cũ ở một hôm, ngày mai được nghỉ sẽ tranh thủ dọn dẹp một chút để bà yên tâm.
Nhìn người đang ngủ ngon lành bên cạnh cậu lại đi chậm thêm một chút, cũng không biết tại sao tim cứ đập loạn, không biết tại sao lại cảm thấy vui vẻ. Thực ra cậu rất muốn hỏi An Nhiên về chuyện của cô và Khôi Nguyên, nhưng lại không thể mở lời. Chỉ biết rằng hiện tại cô chỉ có một mình, như vậy là quá đủ rồi.
Về đến nhà, Anh Tú vòng tay qua tháo dây an toàn cho An Nhiên, cô không ý thức được gì nhưng lại rất ngoan như một chú cún con dụi dụi mặt vào chủ cầu an ủi. Anh Tú cảm thấy cực kỳ ngứa ngày khó chịu, cảm giác này ... cậu muốn tự đánh mình một cái thật đau để thanh tỉnh lại.
Sau khi an bài cho An Nhiên ở phòng mình, cậu mới yên tâm đi tắm rửa rồi làm bạn với ghế sofa một đêm. Đoạn cậu vào kiểm tra qua một lượt xem An Nhiên thế nào để yên tâm đi ngủ. Nhưng vừa bước chân vào phòng cậu đã phải lùi ra vài bước, hình ảnh trước mắt khiến cậu ngàn lần hối hận vì đã chót mở cửa. An Nhiên ngủ không hề đẹp đẽ hay hiền lành như tính cách hàng ngày của cô. Cậu không biết phải tả sao cho chân thực, nhưng nếu hình dung ra một con khỉ đang đu cây thì cũng không phải là nói quá.
Trọng điểm khiến cậu bàng hoàng lại ở chỗ khác, không chỉ có tướng ngủ xấu mà cô còn tự lột bỏ quần áo ngoài của mình rồi. Lúc này nếu cô nằm ở tư thế của nàng tiên cá thì có lẽ cậu đã không giật mình.
Anh Tú lắc đầu nhưng lại mỉm cười, có lẽ trong đầu đang nghĩ đến cả ngàn tình huống chào buổi sáng ngày mai của An Nhiên rồi. Cậu lấy áo ngủ của mình mặc cho cô, đắp chăn và điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng. Trước khi tắt điện cậu không nhịn được mà hôn lên chán cô một cái cùng lời thì thầm: " Anh sẽ theo đuổi em một lần nữa"!
Mặt trời đã lên cao nhưng An Nhiên vẫn còn say giấc nồng, Anh Tú nhìn cô ngủ ngon cũng không nỡ đánh thức mộng đẹp. Cậu ra ngoài mua bữa sáng cùng đồ dùng cá nhân cho cô.
Nhưng Anh Tú vừa đi khỏi thì An Nhiên lại bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa liên hồi. Cô bật dậy khỏi giường, rất tự nhiên ra mở cửa. Thế nhưng khi mắt cô có thể mở ra để nhìn rõ mọi thứ cô mới tá hoả.
- Bà, bà... sao bà lại ở đây ạ?!
- Cháu, An Nhiên à... cháu cũng ở đây sao?!
- Cũng ở đây... ....
An Nhiên vô thức nhắc lại lời của bà ngoại Anh Tú rồi cô mới đưa mắt nhìn quanh một vòng, lại càng hoang mang hơn nữa.
- Đây, đây là đâu ạ?! Là nhà ai ạ?
- Con bé này còn chưa tỉnh ngủ nữa. Không phải con đến đây cùng Anh Tú à?! thằng bé đâu rồi. ?
- Anh Tú?! Anh ấy... con...
- À, cũng không có chuyện gì đâu, thôi con mau vào nhà đi, vừa sáng sớm vẫn có chút lạnh, không tốt, không tốt đâu. Bà cũng nhớ ra ở nhà vẫn còn việc chưa làm xong. Bà về trước nhé!
Bà ngoại vừa nói chuyện vừa tinh ý nhìn chiếc áo ngủ An Nhiên đang mặc là của cháu mình thì không khỏi cười thầm trong lòng. " thằng bé thế mà khá". Đánh giá sơ bộ tình hình xong, bà thấy mình không nên vào vẫn tốt hơn.
Bà định quay đi thì đúng lúc Anh Tú về tới, cậu cũng ngạc nhiên như bà mình thế mà lại không biết giải thích thế nào. Cậu hiểu ánh mắt của bà muốn nói gì nhưng cũng đành bất lực.
- Bà đến sớm vậy, bà vào nhà đi ạ. Con đi mua đồ ăn sáng.
- Không không, bà còn có việc phải đi. Vốn nghĩ con muốn dọn dẹp nhà cửa nên bà định qua giúp. Nhưng vừa xong bạn của bà lại gọi rồi. Thôi hai đứa ăn đi cho nóng, rồi nghỉ ngơi, hôm khác bà tới dọn dẹp cho. thế nhé!
Bà ngoại nói rồi vội vàng rời đi, không muốn làm đôi trẻ khó xử. Bà mong có chắt lắm rồi, mà muốn có chắt thì phải có cháu dâu. Đúng là ông trời nghe thấu lòng bà.
An Nhiên quay vào nhà mới phát hiện mình đang mặc trên người là thứ gì thì cô á khẩu luôn rồi. Nhưng quay sang nhìn vẻ mặt thản nhiên của Anh Tú lại cảm thất cực kỳ ấm ức.
- Anh... tối qua chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?! Sao em lại mặc cái này?!
- Em nghĩ một trai một gái say say tỉnh tỉnh ở cùng nhau thì sẽ có chuyện gì?
- Anh... em... à không, là chúng ta... chuyện đó sao?! có sao?! nhưng sao em không nhớ?! ... còn quần áo này nữa?!
- Là anh giúp em mặc.
- Vậy đồ của em?!
- Là tự em cởi.
- Không thể! Anh đừng ăn nói hàm hồ.
- ...
- Anh thấy... thấy gì rồi? mà không, ý em không...
- Cái gì cũng thấy cả rồi. Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn thấy chuyện này khó nói như vậy?! chúng ta cũng đâu có làm gì phạm pháp.
- Anh...
An Nhiên không nói được gì nữa, cô thừ mặt thở dài thườn thượt, nhìn đáng thương không chịu được. Giống như một chú mèo bị bắt nạt, chỉ biết cụp đuôi cùng cọ cọ vào chân của chủ nhân. Cho đến khi cô lẩm bẩm trong miệng vài lời như muỗi kêu: " nhưng lần đầu mà lại không nhớ gì... đúng là thiểu năng mà". Anh Tú bật cười thành tiếng làm An Nhiên càng ấm ức. Nghĩ rằng anh ta đang khinh bỉ mình, thứ con gái dễ dãi. Cô đi nhanh về phòng định đóng cửa lại nhưng Anh Tú vẫn nhanh hơn một bước mà chặn được.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm! Thế nhưng chuyện này sao em lại nghĩ nó to tát và phức tạp vậy?! Chẳng lẽ em chưa từng trải qua?!
- Đồ sở khanh! Anh cút đi!
An Nhiên nghe mấy lời đó không khác gì đang bị khiêu khích, cô không cam tâm. Tại sao lại không nhớ được gì? Anh ta đối với lần đầu của cô lại tỏ ra khinh bỉ như vậy?!
- ... Anh Tú không nói gì, chỉ càng tiến đến gần cô hơn cho đến khi ép cả người An Nhiên dính vào tường mới dừng lại. Cô cố gắng quay mặt đi để không bị ánh mắt cậu làm cho thêm bối rối.
Anh Tú cảm nhận được cánh tay của mình ươn ướt, thì ra An Nhiên đang khóc, cậu mới luống cuống xin lỗi. Lúc này càng thấy áy náy vì mình đã đùa quá đáng rồi. An Nhiên nghe được chỉ là đùa nhưng cô không vui lại được mà thậm trí còn khóc lớn hơn. Vì bị anh ta xoay mòng mòng, trêu chọc đủ kiểu như thế ai mà không ức cho được.
- Anh xem tôi là con nít à?! Anh nghĩ anh là ai chứ? Anh tự cho mình cao thượng lắm à?! Tôi không đời nào chạy theo anh nữa, sau này còn nghĩ đến anh thì tôi mang họ Chư ...
An Nhiên còn chưa nói hết câu liền bị Anh Tú chặn lại bằng một nụ hôn vô cùng bất ngờ, nhưng không hề sỗ sàng. Cậu dùng hết nhung nhớ của mình mà hôn, ôn nhu và chiều chuộng. Cho đến khi An Nhiên đáp lại mới trở thành một nụ hôn sâu và mãnh liệt. Mãi lâu sau cả hai cùng cảm thấy thiếu dưỡng khí họ mới rời nhau ra.
Lúc này An Nhiên mới để ý ngay trước mắt cô là những tấm ảnh kỉ niềm khi họ còn nhỏ. Cô nhìn Anh Tú bằng ánh mắt chờ đợi một lời giải thích.
- Thực ra anh đã nhớ lại được mọi chuyện lúc trước, về em, về chuyện của chúng ta. Từ khi vẫn còn ở Anh...
- Ngày đó em về nước, anh cũng về đúng không?!
- Đúng vậy. Anh đã nhớ lại được từ khi đó.
- Vậy mà lại không tìm em.
- Anh có tìm. ,,, ngay khi trở lại lập tức đi tìm em. Thế nhưng ... lại là gặp đúng lúc em tỏ tình với người ta.
- Em ư?! với Anh Khôi Nguyên sao?!
- Còn ai khác à?
- Không có, cho nên anh mới không nói một lời mà bỏ đi như vậy?!
- Anh cũng đâu có đi ngay, là thời gian đó em bận hẹn hò nên không để ý thôi.
- ...
Sau đó hai người vừa ăn sáng vừa nói về chuyện cũ, dù đã qua rồi nhưng nếu không ai mở lời thì hiểu lầm mãi mãi không được gỡ bỏ. Cho nên có thể nói hai người họ vẫn còn rất may mắn khi có thể cùng ngồi xuống mà nói chuyện.
Trên ghế sofa ở phòng khách, Anh Nhiên lười biếng gối đầu trên đùi của Anh Tú. Mọi khoảng cách đều bị xoá nhoà. Lúc này chỉ còn hai người chìm đắm trong thế giới riêng của họ.
Bất chợt chuông điện thoại làm An Nhiên giật mình, cô mới nhớ ra hình như hôm qua mình còn chưa gọi cho mẹ. Nhưng phía bên kia chỉ nói một câu vô cùng súc tích: " Hai đứa về nhà gặp mẹ". An Nhiên đang nghĩ hai đứa chính là mình và Ngọc My, nhưng khi cô thấy Anh Tú thay bộ đồ khác rất lịch sự lại còn có vẻ hồi hộp làm cô không khỏi thấy lạ.
- Anh làm gì mà như chuẩn bị đi xem mắt vậy, chỉ cần đưa em về tới là được. Hôm nay có lẽ không tiện vào chơi rồi.
- Em còn nói, không phải đây là chuyện tốt mà em làm ra sao?!
- Em làm gì?!
- Tối qua mẹ em gọi điện và em đã bắt máy.
Anh Tú nhớ lại chuyện tối qua mà không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Đúng lúc cậu vừa tắt điện phòng thì nghe tiếng điện thoại của An Nhiên đổ chuông, cậu chưa kịp tìm được nó ở đâu mà An Nhiên đã nhận cuộc gọi một cách thản nhiên, mặc dù mắt không hề mở. Cô không chỉ nói một lần rằng mình đang ở cùng Anh Tú, còn nói hai người rất vui vẻ. Mà trọng điểm thời gian lúc đó là gần mười hai giờ đêm. Anh Tú toát mồ hôi, bất đắc dĩ lấy điện thoại từ tay cô mà nói vài lời cho phụ huynh yên tâm. Cũng nhận lời sáng mai khi mẹ cô về đến nhà sẽ gọi hai người về trình diện.
********________********
Nhìn người đang ngủ ngon lành bên cạnh cậu lại đi chậm thêm một chút, cũng không biết tại sao tim cứ đập loạn, không biết tại sao lại cảm thấy vui vẻ. Thực ra cậu rất muốn hỏi An Nhiên về chuyện của cô và Khôi Nguyên, nhưng lại không thể mở lời. Chỉ biết rằng hiện tại cô chỉ có một mình, như vậy là quá đủ rồi.
Về đến nhà, Anh Tú vòng tay qua tháo dây an toàn cho An Nhiên, cô không ý thức được gì nhưng lại rất ngoan như một chú cún con dụi dụi mặt vào chủ cầu an ủi. Anh Tú cảm thấy cực kỳ ngứa ngày khó chịu, cảm giác này ... cậu muốn tự đánh mình một cái thật đau để thanh tỉnh lại.
Sau khi an bài cho An Nhiên ở phòng mình, cậu mới yên tâm đi tắm rửa rồi làm bạn với ghế sofa một đêm. Đoạn cậu vào kiểm tra qua một lượt xem An Nhiên thế nào để yên tâm đi ngủ. Nhưng vừa bước chân vào phòng cậu đã phải lùi ra vài bước, hình ảnh trước mắt khiến cậu ngàn lần hối hận vì đã chót mở cửa. An Nhiên ngủ không hề đẹp đẽ hay hiền lành như tính cách hàng ngày của cô. Cậu không biết phải tả sao cho chân thực, nhưng nếu hình dung ra một con khỉ đang đu cây thì cũng không phải là nói quá.
Trọng điểm khiến cậu bàng hoàng lại ở chỗ khác, không chỉ có tướng ngủ xấu mà cô còn tự lột bỏ quần áo ngoài của mình rồi. Lúc này nếu cô nằm ở tư thế của nàng tiên cá thì có lẽ cậu đã không giật mình.
Anh Tú lắc đầu nhưng lại mỉm cười, có lẽ trong đầu đang nghĩ đến cả ngàn tình huống chào buổi sáng ngày mai của An Nhiên rồi. Cậu lấy áo ngủ của mình mặc cho cô, đắp chăn và điều chỉnh lại nhiệt độ trong phòng. Trước khi tắt điện cậu không nhịn được mà hôn lên chán cô một cái cùng lời thì thầm: " Anh sẽ theo đuổi em một lần nữa"!
Mặt trời đã lên cao nhưng An Nhiên vẫn còn say giấc nồng, Anh Tú nhìn cô ngủ ngon cũng không nỡ đánh thức mộng đẹp. Cậu ra ngoài mua bữa sáng cùng đồ dùng cá nhân cho cô.
Nhưng Anh Tú vừa đi khỏi thì An Nhiên lại bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa liên hồi. Cô bật dậy khỏi giường, rất tự nhiên ra mở cửa. Thế nhưng khi mắt cô có thể mở ra để nhìn rõ mọi thứ cô mới tá hoả.
- Bà, bà... sao bà lại ở đây ạ?!
- Cháu, An Nhiên à... cháu cũng ở đây sao?!
- Cũng ở đây... ....
An Nhiên vô thức nhắc lại lời của bà ngoại Anh Tú rồi cô mới đưa mắt nhìn quanh một vòng, lại càng hoang mang hơn nữa.
- Đây, đây là đâu ạ?! Là nhà ai ạ?
- Con bé này còn chưa tỉnh ngủ nữa. Không phải con đến đây cùng Anh Tú à?! thằng bé đâu rồi. ?
- Anh Tú?! Anh ấy... con...
- À, cũng không có chuyện gì đâu, thôi con mau vào nhà đi, vừa sáng sớm vẫn có chút lạnh, không tốt, không tốt đâu. Bà cũng nhớ ra ở nhà vẫn còn việc chưa làm xong. Bà về trước nhé!
Bà ngoại vừa nói chuyện vừa tinh ý nhìn chiếc áo ngủ An Nhiên đang mặc là của cháu mình thì không khỏi cười thầm trong lòng. " thằng bé thế mà khá". Đánh giá sơ bộ tình hình xong, bà thấy mình không nên vào vẫn tốt hơn.
Bà định quay đi thì đúng lúc Anh Tú về tới, cậu cũng ngạc nhiên như bà mình thế mà lại không biết giải thích thế nào. Cậu hiểu ánh mắt của bà muốn nói gì nhưng cũng đành bất lực.
- Bà đến sớm vậy, bà vào nhà đi ạ. Con đi mua đồ ăn sáng.
- Không không, bà còn có việc phải đi. Vốn nghĩ con muốn dọn dẹp nhà cửa nên bà định qua giúp. Nhưng vừa xong bạn của bà lại gọi rồi. Thôi hai đứa ăn đi cho nóng, rồi nghỉ ngơi, hôm khác bà tới dọn dẹp cho. thế nhé!
Bà ngoại nói rồi vội vàng rời đi, không muốn làm đôi trẻ khó xử. Bà mong có chắt lắm rồi, mà muốn có chắt thì phải có cháu dâu. Đúng là ông trời nghe thấu lòng bà.
An Nhiên quay vào nhà mới phát hiện mình đang mặc trên người là thứ gì thì cô á khẩu luôn rồi. Nhưng quay sang nhìn vẻ mặt thản nhiên của Anh Tú lại cảm thất cực kỳ ấm ức.
- Anh... tối qua chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?! Sao em lại mặc cái này?!
- Em nghĩ một trai một gái say say tỉnh tỉnh ở cùng nhau thì sẽ có chuyện gì?
- Anh... em... à không, là chúng ta... chuyện đó sao?! có sao?! nhưng sao em không nhớ?! ... còn quần áo này nữa?!
- Là anh giúp em mặc.
- Vậy đồ của em?!
- Là tự em cởi.
- Không thể! Anh đừng ăn nói hàm hồ.
- ...
- Anh thấy... thấy gì rồi? mà không, ý em không...
- Cái gì cũng thấy cả rồi. Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn thấy chuyện này khó nói như vậy?! chúng ta cũng đâu có làm gì phạm pháp.
- Anh...
An Nhiên không nói được gì nữa, cô thừ mặt thở dài thườn thượt, nhìn đáng thương không chịu được. Giống như một chú mèo bị bắt nạt, chỉ biết cụp đuôi cùng cọ cọ vào chân của chủ nhân. Cho đến khi cô lẩm bẩm trong miệng vài lời như muỗi kêu: " nhưng lần đầu mà lại không nhớ gì... đúng là thiểu năng mà". Anh Tú bật cười thành tiếng làm An Nhiên càng ấm ức. Nghĩ rằng anh ta đang khinh bỉ mình, thứ con gái dễ dãi. Cô đi nhanh về phòng định đóng cửa lại nhưng Anh Tú vẫn nhanh hơn một bước mà chặn được.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm! Thế nhưng chuyện này sao em lại nghĩ nó to tát và phức tạp vậy?! Chẳng lẽ em chưa từng trải qua?!
- Đồ sở khanh! Anh cút đi!
An Nhiên nghe mấy lời đó không khác gì đang bị khiêu khích, cô không cam tâm. Tại sao lại không nhớ được gì? Anh ta đối với lần đầu của cô lại tỏ ra khinh bỉ như vậy?!
- ... Anh Tú không nói gì, chỉ càng tiến đến gần cô hơn cho đến khi ép cả người An Nhiên dính vào tường mới dừng lại. Cô cố gắng quay mặt đi để không bị ánh mắt cậu làm cho thêm bối rối.
Anh Tú cảm nhận được cánh tay của mình ươn ướt, thì ra An Nhiên đang khóc, cậu mới luống cuống xin lỗi. Lúc này càng thấy áy náy vì mình đã đùa quá đáng rồi. An Nhiên nghe được chỉ là đùa nhưng cô không vui lại được mà thậm trí còn khóc lớn hơn. Vì bị anh ta xoay mòng mòng, trêu chọc đủ kiểu như thế ai mà không ức cho được.
- Anh xem tôi là con nít à?! Anh nghĩ anh là ai chứ? Anh tự cho mình cao thượng lắm à?! Tôi không đời nào chạy theo anh nữa, sau này còn nghĩ đến anh thì tôi mang họ Chư ...
An Nhiên còn chưa nói hết câu liền bị Anh Tú chặn lại bằng một nụ hôn vô cùng bất ngờ, nhưng không hề sỗ sàng. Cậu dùng hết nhung nhớ của mình mà hôn, ôn nhu và chiều chuộng. Cho đến khi An Nhiên đáp lại mới trở thành một nụ hôn sâu và mãnh liệt. Mãi lâu sau cả hai cùng cảm thấy thiếu dưỡng khí họ mới rời nhau ra.
Lúc này An Nhiên mới để ý ngay trước mắt cô là những tấm ảnh kỉ niềm khi họ còn nhỏ. Cô nhìn Anh Tú bằng ánh mắt chờ đợi một lời giải thích.
- Thực ra anh đã nhớ lại được mọi chuyện lúc trước, về em, về chuyện của chúng ta. Từ khi vẫn còn ở Anh...
- Ngày đó em về nước, anh cũng về đúng không?!
- Đúng vậy. Anh đã nhớ lại được từ khi đó.
- Vậy mà lại không tìm em.
- Anh có tìm. ,,, ngay khi trở lại lập tức đi tìm em. Thế nhưng ... lại là gặp đúng lúc em tỏ tình với người ta.
- Em ư?! với Anh Khôi Nguyên sao?!
- Còn ai khác à?
- Không có, cho nên anh mới không nói một lời mà bỏ đi như vậy?!
- Anh cũng đâu có đi ngay, là thời gian đó em bận hẹn hò nên không để ý thôi.
- ...
Sau đó hai người vừa ăn sáng vừa nói về chuyện cũ, dù đã qua rồi nhưng nếu không ai mở lời thì hiểu lầm mãi mãi không được gỡ bỏ. Cho nên có thể nói hai người họ vẫn còn rất may mắn khi có thể cùng ngồi xuống mà nói chuyện.
Trên ghế sofa ở phòng khách, Anh Nhiên lười biếng gối đầu trên đùi của Anh Tú. Mọi khoảng cách đều bị xoá nhoà. Lúc này chỉ còn hai người chìm đắm trong thế giới riêng của họ.
Bất chợt chuông điện thoại làm An Nhiên giật mình, cô mới nhớ ra hình như hôm qua mình còn chưa gọi cho mẹ. Nhưng phía bên kia chỉ nói một câu vô cùng súc tích: " Hai đứa về nhà gặp mẹ". An Nhiên đang nghĩ hai đứa chính là mình và Ngọc My, nhưng khi cô thấy Anh Tú thay bộ đồ khác rất lịch sự lại còn có vẻ hồi hộp làm cô không khỏi thấy lạ.
- Anh làm gì mà như chuẩn bị đi xem mắt vậy, chỉ cần đưa em về tới là được. Hôm nay có lẽ không tiện vào chơi rồi.
- Em còn nói, không phải đây là chuyện tốt mà em làm ra sao?!
- Em làm gì?!
- Tối qua mẹ em gọi điện và em đã bắt máy.
Anh Tú nhớ lại chuyện tối qua mà không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Đúng lúc cậu vừa tắt điện phòng thì nghe tiếng điện thoại của An Nhiên đổ chuông, cậu chưa kịp tìm được nó ở đâu mà An Nhiên đã nhận cuộc gọi một cách thản nhiên, mặc dù mắt không hề mở. Cô không chỉ nói một lần rằng mình đang ở cùng Anh Tú, còn nói hai người rất vui vẻ. Mà trọng điểm thời gian lúc đó là gần mười hai giờ đêm. Anh Tú toát mồ hôi, bất đắc dĩ lấy điện thoại từ tay cô mà nói vài lời cho phụ huynh yên tâm. Cũng nhận lời sáng mai khi mẹ cô về đến nhà sẽ gọi hai người về trình diện.
********________********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.