Em Lại Nhớ Anh Rồi, Thật Sự Rất Nhớ Anh!
Chương 26
Một đời an nhiên ( Huyền Chang)
13/09/2023
Anh Tú và An Nhiên vừa về đến nhà mẹ cô đã chờ sẵn ở bàn trà của phòng khách. Cậu sách theo giỏ hoa quả đã chọn mất nửa tiếng đồng hồ, rất chân thành mà gửi tặng, là lần đầu đến nhà chơi lại không có sự chuẩn bị trước cho nên không tránh khỏi có phần thiếu chu đáo.
Mẹ An Nhiên đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn hai đứa nhỏ đang cúi đầu nhận lỗi không khác gì mấy cô cậu học sinh phạm lỗi của cô ở trường. Sau khi chào hỏi và giới thiệu, mẹ An Nhiên vẫn không rời mắt khỏi Anh Tú.
- An Nhiên sao tối qua không về nhà?
- Con... con uống hơi nhiều nên...
- Nuôi con gái lớn để đêm hôm đi ở nhà người ta, con thấy như vậy có nhìn được không?! Rồi sau ai có thể chấp nhận cưới một người con gái như thế?
- Mẹ à, con sai rồi. Sẽ không có lần sau đâu.
- Bác gái à, Lỗi cũng là do cháu vì chưa hỏi ý kiến đã tự ý đưa em ấy về nhà mình. Cháu xin nhận lỗi, cũng sẽ chịu trách nhiệm ạ.
Anh Tú thấy tình hình có vẻ căng thẳng, lại xót người mình yêu mà không chờ được tới lượt đã vội vàng lên tiếng.
- Nhận trách nhiệm? Hai đứa đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải chịu trách nhiệm.?!
- Dạ không có ạ, chúng cháu không làm gì ạ.
- Tại sao lại không?
-... ...
- À, ý ta là không làm gì thì sao lại muốn nhận trách nhiệm chứ?! Thôi được rồi cậu không có trách nhiệm gì ở đây cả, An Nhiên lớn rồi, tự chịu trách nhiệm.
- Mẹ à, mẹ...
- Con lên phòng tự suy nghĩ. Trong ba ngày tới cũng đừng ra khỏi.
Mẹ An Nhiên khuôn mặt vẫn không thay đổi, hai hàng mày cũng chưa thể dãn ra. Bà nói xong thì định đứng dậy bỏ đi, nhưng lại nghe Anh Tú nói tiếp mà dừng bước.
- Bác à, bác có thể đánh cháu cũng được, hay bất kỳ việc gì bác muốn trong khả năng cháu sẽ đáp ứng. Chỉ cần bác đừng phạt em ấy, An Nhiên cũng phải đi làm nữa ạ.
- Đánh cậu để tôi bị kiện à?! An Nhiên mất việc ở nhà tôi nuôi được.
- Cháu không dám ạ, nhưng mà xin bác suy nghĩ lại.
- Vậy cậu chịu thay nó đi. lên phòng bế quan ba ngày cho tôi.
- ... Cháu... cháu chấp nhận ạ, nhưng ở lại đây liệu có tiện... cháu sợ bất tiện cho gia đình ạ.
- Nếu cậu ở không được thì cũng không cưới nó được đúng không?! Tôi càng không muốn con gái mình mất giá với người khác, cho nên càng phải dạy dỗ lại.
- Dạ được, sau này chúng cháu sẽ kết hôn.
- ... ...
Mẹ An Nhiên không ngờ Anh Tú lại nói như vậy, bà suýt thì đã bật cười, như vậy thì bao nhiên công sức diễn của bà từ nãy đến giờ coi như bỏ đi mất. Nhìn thái độ nghiêm túc và một tầng mồ hôi rịn trên trán cậu bà vô cùng hài lòng. Thế nhưng đã diễn thì phải diễn sâu thôi, dù sao bà cũng đã nắm được điểm yếu của cậu, phải yêu bao nhiêu thì người đó mới trở thành điểm trí mạng của mình chứ?!
- Thanh niên các cậu bây giờ lời nói ra đều dễ dàng như vậy?! haizzz. Cậu chỉ vì một đêm ở cùng nó mà có thể nghĩ đến chuyện kết hôn. Vậy nếu không có đêm qua thì không hề có kết cục đó đúng không?!
- Mẹ, mẹ đừng như vậy mà.
- Không phải đâu ạ, tối qua thực sự không có chuyện gì. Nhưng muốn kết hôn với An Nhiên thực sự là mong muốn của cháu từ rất lâu rồi. Chỉ là vì hoàn cảnh lúc này mà đường đột nói ra nên còn chưa biết ý của em ấy thế nào?! Có điều cháu nói sau này, là một tương lai gần. Còn bây giờ cháu muốn dành thời gian bù đắp cho em ấy trước, quãng thời gian qua đã không dễ dàng đều là lỗi từ cháu. Cháu cảm ơn vì bác đã đồng ý ạ.
- Ta...
Mẹ cũng không ngờ cậu ta lại suy nghĩ sâu xa, còn tận dụng thời cơ như vậy. Đúng là rất thông minh và đáng tin, phụ nữ cũng chỉ cần một người đàn ông như thế. Huống hồ lại còn là người mà con gái bà yêu không thể buông. Nhưng xem ra An Nhiên không phải uỷ khuất gì rồi, phải nói là cả hai đứa đều yêu thương nhau sâu đậm.
Lúc này mẹ cô mới nở nụ cười hài lòng, nhưng đôi uyên ương kia vẫn còn rất căng thẳng, đến nhìn mẹ cũng không dám. May mà Ngọc My về thật đúng lúc, con bé nhìn thấy cảnh này liền biết do mẹ bày ra mà. Chẳng phải sáng nay mẹ còn gọi điện hỏi cô đủ chuyện của hai người, đoán được tình hình có vẻ tốt bà còn rất vui nữa, chỉ thiếu điều mở tiệc nữa thôi.
- Mẹ đang làm gì vậy, không khéo anh ấy sợ chạy mất rồi con gái mẹ phải làm sao?!
Ngọc My vừa nói vừa ôm tay mẹ mà cười như bị điểm phải huyệt. An Nhiên và Anh Tú bây giờ mới thở ra được, hai người nhìn nhau hiểu rằng mình đã bị lừa nhưng cũng không thể làm gì khác. Nhạc mẫu đại nhân mà, sau này còn có thẻ miễn chết cho cậu nữa.
Sau khi đỗ xe, Khôi Nguyên đã vào sau một đoạn, nhưng cậu cũng đại khái nắm được tình hình. Vậy là trong nhà lại rôm rả tiếng cười nói, Anh Tú cũng rất nhanh đã hoà nhập được, cậu vậy mà lại vô cùng tự nhiên vào bếp phụ mẹ và em vợ tương lai nấu bữa trưa.
An Nhiên thu xếp một chút đồ cho buổi chụp ảnh cưới của Khôi Nguyên và Ngọc My. Lễ cưới đã sớm được định vào mùa thu. Họ còn vài tháng để chuẩn bị. Hôm nay đi chụp ảnh cưới dã ngoại, nhân tiện lại kéo thêm được người phụ trách việc mang đồ, so với cửu vạn chắc chắn là tốt số hơn vì kiểu gì cũng được hưởng nhiều phúc lợi. Hơn nữa lại được học hỏi và rút kinh nghiệm cho bản thân sau này. Mà quan trọng nhất chính là được cùng An Nhiên trải qua, cậu không có lý do gì để bỏ qua cơ hội có một không hai này.
Ngày đầu tiên hai người đi làm với danh phận là người yêu, An Nhiên đã cười rất nhiều. Trái tim luôn phập phồng như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cứ rảnh một chút họ lại nhắn tin, cùng kể cho nhau nghe những việc xung quanh mình, cảm giác nhớ nhung mong ngóng dù chỉ cách nhau vài dãy nhà. Thật sự rất vi diệu.
Anh Tú không chỉ như có hai trái tim hồng bay quanh, hai chữ yêu đương cũng quên không dán trên trán chứ ai nhìn cũng thấy cậu khác xa những ngày trước đây tới nửa vòng vũ trụ.
Mấy cô y tá còn nói sao phó khoa mặt liệt lại biết cười rồi, còn rất vui vẻ mua nước cho các cô nữa. Nói cái gì mà thường xuyên uống cacao không chỉ giúp trống lão hoá, đẹp da lại còn có được một trái tim khoẻ mạnh. Cậu ta từ bao giờ lại nói nhiều như vậy?! Liệu rằng có phải sau mỗi ngày nắng trong sẽ là mưa vần bão tố không?! Hay cậu ta trúng số?! Nói chung tin đồn là vô cùng tận. Nhưng tất cả đều có lời giải đáp khi người mang hồ sơ bệnh án vào phòng cho cậu đã nhìn thấy tấm ảnh hai người chụp cực kỳ tình cảm và đẹp đẽ. Bức ảnh trước nay chưa từng xuất hiện, mà bây giờ được đặt cẩn thận trong khung rồi để ngăn ngắn nơi bàn làm việc.
Chị y tá nọ đã nhanh tay chụp lại được và không quên phân tán khắp các hội buôn dưa lê bán dưa chuột trong khoa. Quả thật họ quá đẹp đôi, ai cũng phải nể cậu ta nhìn vậy mà lại là tình thánh. Sủng ái người yêu đến mức này thì cô gái kia cũng thật tốt số.
Và cuối cùng thì cô gái ấy cũng được tìm ra, bọn họ hai khoa nhanh chóng phân ra nhà nội nhà ngoại mà cùng hóng chuyện và cùng gào thét trong im lặng. Cho nên hai chính chủ vẫn không hề biết mình đã nổi tiếng khắp bệnh viện như thế nào.
Cuộc sống đúng là khó khăn mà, yêu đương lại càng không dễ dàng. Anh Tú không ngại nhưng An Nhiên rất không muốn bị chú ý, tuy không phải lén lút nhưng họ cực kì ý tứ khi gặp nhau, dù sao cũng là nơi làm việc. Ra khỏi bệnh viện thì cả thế giớ cũng chỉ bằng một người họ yêu mà thôi.
********________********
Mẹ An Nhiên đưa ánh mắt nghiêm khắc nhìn hai đứa nhỏ đang cúi đầu nhận lỗi không khác gì mấy cô cậu học sinh phạm lỗi của cô ở trường. Sau khi chào hỏi và giới thiệu, mẹ An Nhiên vẫn không rời mắt khỏi Anh Tú.
- An Nhiên sao tối qua không về nhà?
- Con... con uống hơi nhiều nên...
- Nuôi con gái lớn để đêm hôm đi ở nhà người ta, con thấy như vậy có nhìn được không?! Rồi sau ai có thể chấp nhận cưới một người con gái như thế?
- Mẹ à, con sai rồi. Sẽ không có lần sau đâu.
- Bác gái à, Lỗi cũng là do cháu vì chưa hỏi ý kiến đã tự ý đưa em ấy về nhà mình. Cháu xin nhận lỗi, cũng sẽ chịu trách nhiệm ạ.
Anh Tú thấy tình hình có vẻ căng thẳng, lại xót người mình yêu mà không chờ được tới lượt đã vội vàng lên tiếng.
- Nhận trách nhiệm? Hai đứa đã xảy ra chuyện gì mà cậu phải chịu trách nhiệm.?!
- Dạ không có ạ, chúng cháu không làm gì ạ.
- Tại sao lại không?
-... ...
- À, ý ta là không làm gì thì sao lại muốn nhận trách nhiệm chứ?! Thôi được rồi cậu không có trách nhiệm gì ở đây cả, An Nhiên lớn rồi, tự chịu trách nhiệm.
- Mẹ à, mẹ...
- Con lên phòng tự suy nghĩ. Trong ba ngày tới cũng đừng ra khỏi.
Mẹ An Nhiên khuôn mặt vẫn không thay đổi, hai hàng mày cũng chưa thể dãn ra. Bà nói xong thì định đứng dậy bỏ đi, nhưng lại nghe Anh Tú nói tiếp mà dừng bước.
- Bác à, bác có thể đánh cháu cũng được, hay bất kỳ việc gì bác muốn trong khả năng cháu sẽ đáp ứng. Chỉ cần bác đừng phạt em ấy, An Nhiên cũng phải đi làm nữa ạ.
- Đánh cậu để tôi bị kiện à?! An Nhiên mất việc ở nhà tôi nuôi được.
- Cháu không dám ạ, nhưng mà xin bác suy nghĩ lại.
- Vậy cậu chịu thay nó đi. lên phòng bế quan ba ngày cho tôi.
- ... Cháu... cháu chấp nhận ạ, nhưng ở lại đây liệu có tiện... cháu sợ bất tiện cho gia đình ạ.
- Nếu cậu ở không được thì cũng không cưới nó được đúng không?! Tôi càng không muốn con gái mình mất giá với người khác, cho nên càng phải dạy dỗ lại.
- Dạ được, sau này chúng cháu sẽ kết hôn.
- ... ...
Mẹ An Nhiên không ngờ Anh Tú lại nói như vậy, bà suýt thì đã bật cười, như vậy thì bao nhiên công sức diễn của bà từ nãy đến giờ coi như bỏ đi mất. Nhìn thái độ nghiêm túc và một tầng mồ hôi rịn trên trán cậu bà vô cùng hài lòng. Thế nhưng đã diễn thì phải diễn sâu thôi, dù sao bà cũng đã nắm được điểm yếu của cậu, phải yêu bao nhiêu thì người đó mới trở thành điểm trí mạng của mình chứ?!
- Thanh niên các cậu bây giờ lời nói ra đều dễ dàng như vậy?! haizzz. Cậu chỉ vì một đêm ở cùng nó mà có thể nghĩ đến chuyện kết hôn. Vậy nếu không có đêm qua thì không hề có kết cục đó đúng không?!
- Mẹ, mẹ đừng như vậy mà.
- Không phải đâu ạ, tối qua thực sự không có chuyện gì. Nhưng muốn kết hôn với An Nhiên thực sự là mong muốn của cháu từ rất lâu rồi. Chỉ là vì hoàn cảnh lúc này mà đường đột nói ra nên còn chưa biết ý của em ấy thế nào?! Có điều cháu nói sau này, là một tương lai gần. Còn bây giờ cháu muốn dành thời gian bù đắp cho em ấy trước, quãng thời gian qua đã không dễ dàng đều là lỗi từ cháu. Cháu cảm ơn vì bác đã đồng ý ạ.
- Ta...
Mẹ cũng không ngờ cậu ta lại suy nghĩ sâu xa, còn tận dụng thời cơ như vậy. Đúng là rất thông minh và đáng tin, phụ nữ cũng chỉ cần một người đàn ông như thế. Huống hồ lại còn là người mà con gái bà yêu không thể buông. Nhưng xem ra An Nhiên không phải uỷ khuất gì rồi, phải nói là cả hai đứa đều yêu thương nhau sâu đậm.
Lúc này mẹ cô mới nở nụ cười hài lòng, nhưng đôi uyên ương kia vẫn còn rất căng thẳng, đến nhìn mẹ cũng không dám. May mà Ngọc My về thật đúng lúc, con bé nhìn thấy cảnh này liền biết do mẹ bày ra mà. Chẳng phải sáng nay mẹ còn gọi điện hỏi cô đủ chuyện của hai người, đoán được tình hình có vẻ tốt bà còn rất vui nữa, chỉ thiếu điều mở tiệc nữa thôi.
- Mẹ đang làm gì vậy, không khéo anh ấy sợ chạy mất rồi con gái mẹ phải làm sao?!
Ngọc My vừa nói vừa ôm tay mẹ mà cười như bị điểm phải huyệt. An Nhiên và Anh Tú bây giờ mới thở ra được, hai người nhìn nhau hiểu rằng mình đã bị lừa nhưng cũng không thể làm gì khác. Nhạc mẫu đại nhân mà, sau này còn có thẻ miễn chết cho cậu nữa.
Sau khi đỗ xe, Khôi Nguyên đã vào sau một đoạn, nhưng cậu cũng đại khái nắm được tình hình. Vậy là trong nhà lại rôm rả tiếng cười nói, Anh Tú cũng rất nhanh đã hoà nhập được, cậu vậy mà lại vô cùng tự nhiên vào bếp phụ mẹ và em vợ tương lai nấu bữa trưa.
An Nhiên thu xếp một chút đồ cho buổi chụp ảnh cưới của Khôi Nguyên và Ngọc My. Lễ cưới đã sớm được định vào mùa thu. Họ còn vài tháng để chuẩn bị. Hôm nay đi chụp ảnh cưới dã ngoại, nhân tiện lại kéo thêm được người phụ trách việc mang đồ, so với cửu vạn chắc chắn là tốt số hơn vì kiểu gì cũng được hưởng nhiều phúc lợi. Hơn nữa lại được học hỏi và rút kinh nghiệm cho bản thân sau này. Mà quan trọng nhất chính là được cùng An Nhiên trải qua, cậu không có lý do gì để bỏ qua cơ hội có một không hai này.
Ngày đầu tiên hai người đi làm với danh phận là người yêu, An Nhiên đã cười rất nhiều. Trái tim luôn phập phồng như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Cứ rảnh một chút họ lại nhắn tin, cùng kể cho nhau nghe những việc xung quanh mình, cảm giác nhớ nhung mong ngóng dù chỉ cách nhau vài dãy nhà. Thật sự rất vi diệu.
Anh Tú không chỉ như có hai trái tim hồng bay quanh, hai chữ yêu đương cũng quên không dán trên trán chứ ai nhìn cũng thấy cậu khác xa những ngày trước đây tới nửa vòng vũ trụ.
Mấy cô y tá còn nói sao phó khoa mặt liệt lại biết cười rồi, còn rất vui vẻ mua nước cho các cô nữa. Nói cái gì mà thường xuyên uống cacao không chỉ giúp trống lão hoá, đẹp da lại còn có được một trái tim khoẻ mạnh. Cậu ta từ bao giờ lại nói nhiều như vậy?! Liệu rằng có phải sau mỗi ngày nắng trong sẽ là mưa vần bão tố không?! Hay cậu ta trúng số?! Nói chung tin đồn là vô cùng tận. Nhưng tất cả đều có lời giải đáp khi người mang hồ sơ bệnh án vào phòng cho cậu đã nhìn thấy tấm ảnh hai người chụp cực kỳ tình cảm và đẹp đẽ. Bức ảnh trước nay chưa từng xuất hiện, mà bây giờ được đặt cẩn thận trong khung rồi để ngăn ngắn nơi bàn làm việc.
Chị y tá nọ đã nhanh tay chụp lại được và không quên phân tán khắp các hội buôn dưa lê bán dưa chuột trong khoa. Quả thật họ quá đẹp đôi, ai cũng phải nể cậu ta nhìn vậy mà lại là tình thánh. Sủng ái người yêu đến mức này thì cô gái kia cũng thật tốt số.
Và cuối cùng thì cô gái ấy cũng được tìm ra, bọn họ hai khoa nhanh chóng phân ra nhà nội nhà ngoại mà cùng hóng chuyện và cùng gào thét trong im lặng. Cho nên hai chính chủ vẫn không hề biết mình đã nổi tiếng khắp bệnh viện như thế nào.
Cuộc sống đúng là khó khăn mà, yêu đương lại càng không dễ dàng. Anh Tú không ngại nhưng An Nhiên rất không muốn bị chú ý, tuy không phải lén lút nhưng họ cực kì ý tứ khi gặp nhau, dù sao cũng là nơi làm việc. Ra khỏi bệnh viện thì cả thế giớ cũng chỉ bằng một người họ yêu mà thôi.
********________********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.