Chương 3: Sợ Sao Không Nói?
Âu Hạ Yến Đình
02/06/2017
Em Lạnh Thì Anh Nóng!
Tác giả: Âu Hạ Yến Đình
Chương 3: Sợ Sao Không Nói?
Tô Tử Ý cùng Hạo Chấn Thiên ăn trưa cùng. Ăn trưa xong cô cầm bình giữ nhiệt về. Trước khi về,mua cho anh một nướp ép cam và bắt anh uống hết.
Nhìn nước ép cam trên bàn,Hạo Chấn Thiên bỗng bật cười. Cuối cùng Hạo Chấn Thiên này cũng làm tan chảy được lớp băng mỏng bên ngoài của Tô Tử Ý rồi sao? Hạo Chấn Thiên này phải chinh phục được Tô Tử Ý,vì cô là cô gái lạnh lùng anh chưa từng gặp bao giờ,bây giờ lại là vợ chồng,công nhận nhân duyên đúng là do trời định mà.
Về nhà,Tô Tử Ý thấy mệt,thay đồ ra rồi lười biếng ngã xuống giường,trước khi ngủ,cô nhắn tin cho Hạo Chấn Thiên một dòng tin nhắn cụt lũn.
"Nhớ về nhà ăn tối,cấm bỏ bữa"Xong để điện thoại sang một bên,tìm thuốc đau đầu uống. Uống xong cô dần chìm vào giấc ngủ. Cô hay đau đầu nên thuốc đau đầu dần là bạn của cô rồi.
Nhận dòng tin nhắn,Hạo Chấn Thiên chỉ biết cười. Trả lời lại:"Vâng tuân lệnh vợ" nhưng xong lại xóa đi,không trả lời. Vì amh sợ cô càng chán ghét anh.
Tới giờ tan ca. Thấy trời mưa to,định về nhà với cô. Nhưng lại nhận dòng tin nhắn:"Trời mưa to,đừng về nhà,đợi tạnh mưa rồi về,không gặp tai nạn"Đó là dòng tin nhắn của cô,không đầu không đuôi nhắn cho anh. Anh chỉ biết cười rồi quay lại phòng làm việc.
Đến 9h tối,trời tạnh mưa. Hạo Chấn Thiên vội lấy xe về nhà.
Về đến biệt thự,trời lại đổ mưa. Mưa to hơn lúc đầu. Nhìn thấy Hạo Chấn Thiên hơi ướt,giúp việc vội bảo anh đi tắm,thấy áo mình cũng hơi ướt nên anh về phòng tắm.
Tắm xong,Hạo Chấn Thiên hỏi cô đâu,giúp việc bảo cô đang ngủ. Anh cau mày hồi rồi nói chuẩn bị đồ ăn tối anh đưa lên cho cô. Giúp việc nghe vậy vội đi chuẩn bị. Còn anh đứng đó cau mày,Tô Tử Ý em thật tình mà,bảo anh đừng bỏ bữa trưa và tối em lại là người bỏ trước là sao?
Giúp việc đưa đồ ăn cho Hạo Chấn Thiên,anh bưng khay đồ ăn lên phòng cô.
Vào phòng,trong phòng không bật đèn,Hạo Chấn Thiên cau mày,tìm công tắt mở đèn lên. Đi lại phía giường đặt khay thức ăn xuống. Sao mà cô chùm mền kín mít vậy nè? Sao vậy nhỉ?
Ngồi xuống giường,Hạo Chấn Thiên nhẹ nhàng kéo mền ra:"Ý nhi,em sao vậy?"Hạo Chấn Thiên vừa nói vừa kéo mền ra. Bỗng vên ngoài,sét lớn hơn. Tiếng gió mạnh và tiếng sét làm Tô Tử Ý hét lên:"Đừng kéo ra"Xong cô quấn mền lại thật chặt,trốn trong mền run cầm cập. Hạo Chấn Thiên quay sang nhìn cửa sổ chưa đóng,cô sợ sấm sét sao?
Đứng dậy,Hạo Chấn Thiên đi về phía cửa sổ đóng lại,như vậy tiếng sấm sét nhỏ hơn. Rồi đi lại phía giường kéo nhẹ mền ra,nhưng cô cứ kéo mền lại không chịu buông.
"Đừng kéo ra"Giọng Tô Tử Ý run run nói.
Hạo Chấn Thiên thở dài,vẫn kéo mền ra khỏi cô. Xong,kéo mền ra khỏi cô xong,ôm cô vào lòng. Cả người cô toàn mồ hôi do chùm mền kín mít đây mà,có lẽ cô đã lấy mền quấn chặt lúc nhắn tin cho anh mà.
Vuốt ve nhẹ nhàng,Hạo Chấn Thiên hôn nhẹ lên tóc cô:"Sợ sao không nói hả?"Thật tình,có lẽ lúc nãy cô thấy trời mưa nên không muốn anh về nhà sớm vì sợ anh thấy bộ dạng run rẩy của cô mà. Đồ cứng đầu,sợ đến vậy mà không chịu hé lời mà! Thà cứng miệng chứ không nói,đúng là chỉ có cô thôi! Hazzz Tô Tử Ý em quá cứng đầu.
Sấm sét bên ngoài lại nổi dậy,làm Tô Tử Ý sợ vùi đầu vào Hạo Chấn Thiên:"Chấn Thiên...sợ..."Giọng cô run run nói.
Hạo Chấn Thiên ôm chặt cô hơn,đây là lần đầu anh ôm cô từ lúc kết hôn đến giờ,vì cô luôn cự tuyệt với anh.
"Không sao,có anh đây,ngoan"Hạo Chấn Thiên trấn an cô.
Tô Tử Ý sợ đến phát run,vùi đầu vào lòng Hạo Chấn Thiên. Bên anh cô cảm thấy đỡ sợ hơn. Cô rất sợ sấm sét,vì lúc nhỏ ba mẹ cô luôn cãi nhau. Không quan tâm đến cô,mỗi lần trời mưa,sấm sét bên ngoài luôn làm cô sợ. Thêm nữa ba mẹ bên cạnh cãi nhau,làm cô sợ chỉ biết trốn trong tủ đồ. Đến khi ba mẹ li hôn,ông nội thấy ba mẹ vô tâm với cô,nếu một trong hai nuôi nấng cô sẽ làm cô không tốt. Nên ông quyết định nuôi nấng cô đến giờ. Mỗi khi trời mưa ông đều bên cô,nhưng bây giờ ông đã cùng ông nội Hạo Chấn Thiên đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Chỉ còn Hạo Chấn Thiên bên cô.
Cảm thấy cô trong lòng không ngừng run rẩy,Hạo Chấn Thiên ôm chặt cô hơn.
"Ngoan không sợ,có anh"Hạo Chấn Thiên nhẹ giọng nói.
Tô Tử Ý cố gắng bình tĩnh lại,cũng buông lỏng tay nắm chặt áo anh hơn.
Qua ba mươi phút,mưa cũng dần tạnh. Không nghe tiếng sét nữa,cô dần buông lỏng rời khỏi Hạo Chấn Thiên. Người cô cũng gần như ướt vì mồ hôi rồi. Thấy bé con trong lòng hết sợ,Hạo Chấn Thiên cúi đầu xuống hỏi:"Hết sợ chưa?"
Tô Tử Ý coi như chưa nghe thấy,xuống giường bước vào phòng tắm. Cả người cô như ướt vì mồ hôi rồi,cần phải tắm thôi!
Nhìn Tô Tử Ý Hạo Chấn Thiên chỉ biết thở dài,sao cô luôn cự tuyệt anh chứ? Anh làm gì sai sao? Không có nha? Từ lúc kết hôn đến giờ anh chưa từng đối xử không tốt với cô? Luôn quan tâm cô như vợ mình mà? Tại sao chứ?
Tô Tử Ý tắm xong bước ra,trên người mặc bộ đồ ngủ kitty màu hồng dễ thương,Hạo Chấn Thiên đang hút thuốc,nghe tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn. Nhìn cô thật đẹp nha,đáng yêu như thiếu nữ 15 vậy,không giống như mọi ngày vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày nha.
"Nhìn gì? Anh không ngủ sao?"Cô vừa lau tóc vừa nói.
"À à...em chưa ăn cơm phải không?"Hạo Chấn Thiên hoàn hồn,vẻ đẹp hồi nãy của cô làm anh ngất ngây à.
"Ừm..anh cũng chưa ăn phải không? Vậy ăn cùng được chứ?"Cô bỏ chiếc khăn xuống tìm mấy sấy tóc nói.
"Được,em sấy tóc cho khô đi. Anh đi hâm thức ăn lại cho nóng đây"Hạo Chấn Thiên nghe vậy vội xuống bếp hâm thức ăn lại.
Tô Tử Ý chỉ biết cười,sấy khô tóc rồi xuống bếp ăn cơm tối cùng anh. Bữa cơm của cả hai được gọi gần như vui vẻ.
Tô Tử Ý,sau này anh phải làm tan chảy vẻ lạnh của em.
Tác giả: Âu Hạ Yến Đình
Chương 3: Sợ Sao Không Nói?
Tô Tử Ý cùng Hạo Chấn Thiên ăn trưa cùng. Ăn trưa xong cô cầm bình giữ nhiệt về. Trước khi về,mua cho anh một nướp ép cam và bắt anh uống hết.
Nhìn nước ép cam trên bàn,Hạo Chấn Thiên bỗng bật cười. Cuối cùng Hạo Chấn Thiên này cũng làm tan chảy được lớp băng mỏng bên ngoài của Tô Tử Ý rồi sao? Hạo Chấn Thiên này phải chinh phục được Tô Tử Ý,vì cô là cô gái lạnh lùng anh chưa từng gặp bao giờ,bây giờ lại là vợ chồng,công nhận nhân duyên đúng là do trời định mà.
Về nhà,Tô Tử Ý thấy mệt,thay đồ ra rồi lười biếng ngã xuống giường,trước khi ngủ,cô nhắn tin cho Hạo Chấn Thiên một dòng tin nhắn cụt lũn.
"Nhớ về nhà ăn tối,cấm bỏ bữa"Xong để điện thoại sang một bên,tìm thuốc đau đầu uống. Uống xong cô dần chìm vào giấc ngủ. Cô hay đau đầu nên thuốc đau đầu dần là bạn của cô rồi.
Nhận dòng tin nhắn,Hạo Chấn Thiên chỉ biết cười. Trả lời lại:"Vâng tuân lệnh vợ" nhưng xong lại xóa đi,không trả lời. Vì amh sợ cô càng chán ghét anh.
Tới giờ tan ca. Thấy trời mưa to,định về nhà với cô. Nhưng lại nhận dòng tin nhắn:"Trời mưa to,đừng về nhà,đợi tạnh mưa rồi về,không gặp tai nạn"Đó là dòng tin nhắn của cô,không đầu không đuôi nhắn cho anh. Anh chỉ biết cười rồi quay lại phòng làm việc.
Đến 9h tối,trời tạnh mưa. Hạo Chấn Thiên vội lấy xe về nhà.
Về đến biệt thự,trời lại đổ mưa. Mưa to hơn lúc đầu. Nhìn thấy Hạo Chấn Thiên hơi ướt,giúp việc vội bảo anh đi tắm,thấy áo mình cũng hơi ướt nên anh về phòng tắm.
Tắm xong,Hạo Chấn Thiên hỏi cô đâu,giúp việc bảo cô đang ngủ. Anh cau mày hồi rồi nói chuẩn bị đồ ăn tối anh đưa lên cho cô. Giúp việc nghe vậy vội đi chuẩn bị. Còn anh đứng đó cau mày,Tô Tử Ý em thật tình mà,bảo anh đừng bỏ bữa trưa và tối em lại là người bỏ trước là sao?
Giúp việc đưa đồ ăn cho Hạo Chấn Thiên,anh bưng khay đồ ăn lên phòng cô.
Vào phòng,trong phòng không bật đèn,Hạo Chấn Thiên cau mày,tìm công tắt mở đèn lên. Đi lại phía giường đặt khay thức ăn xuống. Sao mà cô chùm mền kín mít vậy nè? Sao vậy nhỉ?
Ngồi xuống giường,Hạo Chấn Thiên nhẹ nhàng kéo mền ra:"Ý nhi,em sao vậy?"Hạo Chấn Thiên vừa nói vừa kéo mền ra. Bỗng vên ngoài,sét lớn hơn. Tiếng gió mạnh và tiếng sét làm Tô Tử Ý hét lên:"Đừng kéo ra"Xong cô quấn mền lại thật chặt,trốn trong mền run cầm cập. Hạo Chấn Thiên quay sang nhìn cửa sổ chưa đóng,cô sợ sấm sét sao?
Đứng dậy,Hạo Chấn Thiên đi về phía cửa sổ đóng lại,như vậy tiếng sấm sét nhỏ hơn. Rồi đi lại phía giường kéo nhẹ mền ra,nhưng cô cứ kéo mền lại không chịu buông.
"Đừng kéo ra"Giọng Tô Tử Ý run run nói.
Hạo Chấn Thiên thở dài,vẫn kéo mền ra khỏi cô. Xong,kéo mền ra khỏi cô xong,ôm cô vào lòng. Cả người cô toàn mồ hôi do chùm mền kín mít đây mà,có lẽ cô đã lấy mền quấn chặt lúc nhắn tin cho anh mà.
Vuốt ve nhẹ nhàng,Hạo Chấn Thiên hôn nhẹ lên tóc cô:"Sợ sao không nói hả?"Thật tình,có lẽ lúc nãy cô thấy trời mưa nên không muốn anh về nhà sớm vì sợ anh thấy bộ dạng run rẩy của cô mà. Đồ cứng đầu,sợ đến vậy mà không chịu hé lời mà! Thà cứng miệng chứ không nói,đúng là chỉ có cô thôi! Hazzz Tô Tử Ý em quá cứng đầu.
Sấm sét bên ngoài lại nổi dậy,làm Tô Tử Ý sợ vùi đầu vào Hạo Chấn Thiên:"Chấn Thiên...sợ..."Giọng cô run run nói.
Hạo Chấn Thiên ôm chặt cô hơn,đây là lần đầu anh ôm cô từ lúc kết hôn đến giờ,vì cô luôn cự tuyệt với anh.
"Không sao,có anh đây,ngoan"Hạo Chấn Thiên trấn an cô.
Tô Tử Ý sợ đến phát run,vùi đầu vào lòng Hạo Chấn Thiên. Bên anh cô cảm thấy đỡ sợ hơn. Cô rất sợ sấm sét,vì lúc nhỏ ba mẹ cô luôn cãi nhau. Không quan tâm đến cô,mỗi lần trời mưa,sấm sét bên ngoài luôn làm cô sợ. Thêm nữa ba mẹ bên cạnh cãi nhau,làm cô sợ chỉ biết trốn trong tủ đồ. Đến khi ba mẹ li hôn,ông nội thấy ba mẹ vô tâm với cô,nếu một trong hai nuôi nấng cô sẽ làm cô không tốt. Nên ông quyết định nuôi nấng cô đến giờ. Mỗi khi trời mưa ông đều bên cô,nhưng bây giờ ông đã cùng ông nội Hạo Chấn Thiên đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Chỉ còn Hạo Chấn Thiên bên cô.
Cảm thấy cô trong lòng không ngừng run rẩy,Hạo Chấn Thiên ôm chặt cô hơn.
"Ngoan không sợ,có anh"Hạo Chấn Thiên nhẹ giọng nói.
Tô Tử Ý cố gắng bình tĩnh lại,cũng buông lỏng tay nắm chặt áo anh hơn.
Qua ba mươi phút,mưa cũng dần tạnh. Không nghe tiếng sét nữa,cô dần buông lỏng rời khỏi Hạo Chấn Thiên. Người cô cũng gần như ướt vì mồ hôi rồi. Thấy bé con trong lòng hết sợ,Hạo Chấn Thiên cúi đầu xuống hỏi:"Hết sợ chưa?"
Tô Tử Ý coi như chưa nghe thấy,xuống giường bước vào phòng tắm. Cả người cô như ướt vì mồ hôi rồi,cần phải tắm thôi!
Nhìn Tô Tử Ý Hạo Chấn Thiên chỉ biết thở dài,sao cô luôn cự tuyệt anh chứ? Anh làm gì sai sao? Không có nha? Từ lúc kết hôn đến giờ anh chưa từng đối xử không tốt với cô? Luôn quan tâm cô như vợ mình mà? Tại sao chứ?
Tô Tử Ý tắm xong bước ra,trên người mặc bộ đồ ngủ kitty màu hồng dễ thương,Hạo Chấn Thiên đang hút thuốc,nghe tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn. Nhìn cô thật đẹp nha,đáng yêu như thiếu nữ 15 vậy,không giống như mọi ngày vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày nha.
"Nhìn gì? Anh không ngủ sao?"Cô vừa lau tóc vừa nói.
"À à...em chưa ăn cơm phải không?"Hạo Chấn Thiên hoàn hồn,vẻ đẹp hồi nãy của cô làm anh ngất ngây à.
"Ừm..anh cũng chưa ăn phải không? Vậy ăn cùng được chứ?"Cô bỏ chiếc khăn xuống tìm mấy sấy tóc nói.
"Được,em sấy tóc cho khô đi. Anh đi hâm thức ăn lại cho nóng đây"Hạo Chấn Thiên nghe vậy vội xuống bếp hâm thức ăn lại.
Tô Tử Ý chỉ biết cười,sấy khô tóc rồi xuống bếp ăn cơm tối cùng anh. Bữa cơm của cả hai được gọi gần như vui vẻ.
Tô Tử Ý,sau này anh phải làm tan chảy vẻ lạnh của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.