Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Chương 24: Tại sao lại đỡ giúp tôi?
Traitimbenho
24/09/2014
Bọn đàn em thấy vậy xong lên, bên ngoài khoảng 20 tên xong vào, hắn đánh trả cố để cho Phi Nhân mở trói cho nó. Một lúc hắn đã hạ gần phân nữa, mở trói cho nó xong Phi Nhân lao ra trận chiến cùng hắn, một tay giữ nó Phi Nhân chỉ còn một tay để đánh….một tên bên phải nhào sang cậu cậu kéo nó sang trái, hắn thì đánh ở phía trên. Một tên cầm dao chém ngay giữa nó và Phi Nhân cậu đành đẩy nó sang một bên tránh tổn thương đến nó thì phía sau nó một tên cầm dao xông tới, Phi Nhân hét lên không suy nghĩ vội lao vào ôm lấy nó
-BẢO ANH CẨN THẬN!
Nó hoảng hồn nhìn thấy Phi Nhân đã ôm chầm lấy nó, lưng cậu đã vấy máu, hắn chạy lại phía Phi Nhân, cùng lúc đó nhóm người của hắn xong vào làm bọn kia sợ hải chạy toán loạn
-Phi Nhân cậu có sao không? Mau trả lời tớ đi….huhu… Tại sao cậu lại đỡ giúp tớ? Nó khóc, ôm chầm lấy Phi Nhân
-Cậu có sao không? Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện…Hắn hét lên
Phi Nhân nhìn nó miễm cười rồi ngất đi….
Chiếc xe nhanh chóng đưa Phi Nhân đến phòng cấp cứu, một giờ, hai giờ trôi qua….
Trong lúc chờ bác sĩ ra hắn đã gọi một cú điện thoại với nội dung “ Tôi muốn ngay ngày mai công ty nhà họ Trịnh phải phá sản” sau câu nói đầy lạnh lùng, hắn tắt máy bỏ vào trong xem tình hình của Phi Nhân….
-Bác sĩ cậu ấy thế nào rồi? Nó và hắn hốt hoảng
-Cậu ấy bị mất máu khá nhiều, cũng may vết thương không sâu lắm! Chúng tôi đã truyền máu cho cậu ấy…bây giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi, tránh tiếp xúc với người khác. Hai người mai hãy vào thăm
-Vâng cảm ơn bác sĩ
Nghe Phi Nhân không sao nó cũng thấy nhẹ lòng hơn.Trên đường đưa nó về cả hai chỉ im lặng không nói với nhau lời nào, nó lại nhớ đến câu nói của hắn
“TÔI KHÔNG YÊU CÔ TA…là thật sao? Anh ta không yêu mình????” Mớ suy nghĩ hổn độn cộng vào sự mệt mỏi làm nó thiếp đi. Đến nhà hắn bế nó lên phòng, nhìn thấy nó Hân lại khóc nhưng lần này là vui mừng vì nó vẫn trở về bình an.
Hắn đưa nó lên phòng, đặt nó xuống giường đắp chăn cho nó rồi về phòng. Hắn không thể nhìn thấy con búp bê vì hiện tại con búp bê đã được nó cho vào ngăn bàn
Sáng dậy toàn thân nó đau nhức, Hân giúp nó thay bông băng rồi cùng hắn đến bệnh viện thăm Phi Nhân
-Cậu sao rồi….tớ xin lỗi vì tớ mà…hức…hức…Nó khóc
-Tớ không sao….cậu đừng khóc nữa ướt hết băng trên người tớ rồi nè. Phi Nhân trêu nó
-Hức...hức…tớ nín rồi nè…cậu ăn tí cháo đi…nó vừa nói vừa bón cháo cho Phi Nhân, Phi Nhân thấy nó quan tâm thấy một cảm giác hạnh phúc, hắn nhìn có chút ghen tị nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng…
-Cậu rán ăn rồi nghỉ ngơi cho khoẻ….chuyện bài thu hoạch có anh với Hân lo. Bảo Anh! Em ở đây chăm sóc Phi Nhân giúp anh
Cả nó, Phi Nhân và Hân đều nhìn hắn, Phi Nhân không nghĩ hắn nói thế, nó thì hơi buồn, Hân thì cảm thấy khó hiểu hắn lúc này lúc khác….
-Thôi mình về tiếp tục công việc thôi Hân, còn 2 tuần nữa thôi….
-Dạ…Phi Nhân cậu mau khoẻ lại nhé! Mình với anh Băng về trước
Phi Nhân gật đầu chào hai người họ. Hắn cũng đâu muốn nó ở lại nhưng nghĩ Phi Nhân mới là người mang lại hạnh phúc cho nó, mới có thể bảo vệ nó…hắn đành dần đẩy nó ra khỏi suy nghĩ khỏi cuộc đời của mình….
-Cậu ăn nhanh đi rồi uống thuốc
-Uhm…cám ơn cậu hihi. Phi Nhân thật sự rất vui
-Cám ơn gì chứ tại tớ mà cậu mới nằm đây…nó lại thúc thích
-Không…tớ chấp nhận…vì cậu tớ chấp nhận tất cả…Phi Nhân nắm lấy tay nó, nó nhìn vào ánh mắt Phi Nhân
-Sao cậu tốt với tớ vậy chứ?
-Tại…tớ yêu cậu….
Nó ngạc nhiên, nó không nghĩ là Phi Nhân lại nói yêu nó mà trong hoàn cảnh như thế này, nó thật sự không biết phản ứng ra sao
-Cậu làm người yêu tớ nhé! Phi Nhân nắm tay nó….thành khẩn
-Tớ…
Phi Nhân không để nó trả lời cuối xuống hôn nó, nó bất thần không đẩy ra cũng không đáp trả…Phi Nhân buông nó ra
-Cậu không phải trả lời tớ ngay bây giờ đây, tớ cho cậu 3 ngày. Phi Nhân miễm cười rồi nằm xuống
Hai ngày trôi qua nó cùng mọi người vẫn vào ra bệnh viện để chăm sóc cho Phi Nhân, cậu cũng khoẻ lên nhiều vết thương cũng nhanh chóng lành lại…Hôm nay chỉ có mình nó đến chăm sóc cho Phi Nhân, vẫn là những câu chuyện vui chọc cho Phi Nhân cười trông cậu thật hạnh phúc
-Cậu nằm nghỉ nha tớ về xem bọn họ có cần giúp gì không chiều tớ lại vào
-Uhm…cậu về nghỉ đi tớ nằm đây được mà…Phi Nhân nở một nụ cười ngượng ngịu
-BẢO ANH CẨN THẬN!
Nó hoảng hồn nhìn thấy Phi Nhân đã ôm chầm lấy nó, lưng cậu đã vấy máu, hắn chạy lại phía Phi Nhân, cùng lúc đó nhóm người của hắn xong vào làm bọn kia sợ hải chạy toán loạn
-Phi Nhân cậu có sao không? Mau trả lời tớ đi….huhu… Tại sao cậu lại đỡ giúp tớ? Nó khóc, ôm chầm lấy Phi Nhân
-Cậu có sao không? Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện…Hắn hét lên
Phi Nhân nhìn nó miễm cười rồi ngất đi….
Chiếc xe nhanh chóng đưa Phi Nhân đến phòng cấp cứu, một giờ, hai giờ trôi qua….
Trong lúc chờ bác sĩ ra hắn đã gọi một cú điện thoại với nội dung “ Tôi muốn ngay ngày mai công ty nhà họ Trịnh phải phá sản” sau câu nói đầy lạnh lùng, hắn tắt máy bỏ vào trong xem tình hình của Phi Nhân….
-Bác sĩ cậu ấy thế nào rồi? Nó và hắn hốt hoảng
-Cậu ấy bị mất máu khá nhiều, cũng may vết thương không sâu lắm! Chúng tôi đã truyền máu cho cậu ấy…bây giờ cậu ấy cần nghỉ ngơi, tránh tiếp xúc với người khác. Hai người mai hãy vào thăm
-Vâng cảm ơn bác sĩ
Nghe Phi Nhân không sao nó cũng thấy nhẹ lòng hơn.Trên đường đưa nó về cả hai chỉ im lặng không nói với nhau lời nào, nó lại nhớ đến câu nói của hắn
“TÔI KHÔNG YÊU CÔ TA…là thật sao? Anh ta không yêu mình????” Mớ suy nghĩ hổn độn cộng vào sự mệt mỏi làm nó thiếp đi. Đến nhà hắn bế nó lên phòng, nhìn thấy nó Hân lại khóc nhưng lần này là vui mừng vì nó vẫn trở về bình an.
Hắn đưa nó lên phòng, đặt nó xuống giường đắp chăn cho nó rồi về phòng. Hắn không thể nhìn thấy con búp bê vì hiện tại con búp bê đã được nó cho vào ngăn bàn
Sáng dậy toàn thân nó đau nhức, Hân giúp nó thay bông băng rồi cùng hắn đến bệnh viện thăm Phi Nhân
-Cậu sao rồi….tớ xin lỗi vì tớ mà…hức…hức…Nó khóc
-Tớ không sao….cậu đừng khóc nữa ướt hết băng trên người tớ rồi nè. Phi Nhân trêu nó
-Hức...hức…tớ nín rồi nè…cậu ăn tí cháo đi…nó vừa nói vừa bón cháo cho Phi Nhân, Phi Nhân thấy nó quan tâm thấy một cảm giác hạnh phúc, hắn nhìn có chút ghen tị nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng…
-Cậu rán ăn rồi nghỉ ngơi cho khoẻ….chuyện bài thu hoạch có anh với Hân lo. Bảo Anh! Em ở đây chăm sóc Phi Nhân giúp anh
Cả nó, Phi Nhân và Hân đều nhìn hắn, Phi Nhân không nghĩ hắn nói thế, nó thì hơi buồn, Hân thì cảm thấy khó hiểu hắn lúc này lúc khác….
-Thôi mình về tiếp tục công việc thôi Hân, còn 2 tuần nữa thôi….
-Dạ…Phi Nhân cậu mau khoẻ lại nhé! Mình với anh Băng về trước
Phi Nhân gật đầu chào hai người họ. Hắn cũng đâu muốn nó ở lại nhưng nghĩ Phi Nhân mới là người mang lại hạnh phúc cho nó, mới có thể bảo vệ nó…hắn đành dần đẩy nó ra khỏi suy nghĩ khỏi cuộc đời của mình….
-Cậu ăn nhanh đi rồi uống thuốc
-Uhm…cám ơn cậu hihi. Phi Nhân thật sự rất vui
-Cám ơn gì chứ tại tớ mà cậu mới nằm đây…nó lại thúc thích
-Không…tớ chấp nhận…vì cậu tớ chấp nhận tất cả…Phi Nhân nắm lấy tay nó, nó nhìn vào ánh mắt Phi Nhân
-Sao cậu tốt với tớ vậy chứ?
-Tại…tớ yêu cậu….
Nó ngạc nhiên, nó không nghĩ là Phi Nhân lại nói yêu nó mà trong hoàn cảnh như thế này, nó thật sự không biết phản ứng ra sao
-Cậu làm người yêu tớ nhé! Phi Nhân nắm tay nó….thành khẩn
-Tớ…
Phi Nhân không để nó trả lời cuối xuống hôn nó, nó bất thần không đẩy ra cũng không đáp trả…Phi Nhân buông nó ra
-Cậu không phải trả lời tớ ngay bây giờ đây, tớ cho cậu 3 ngày. Phi Nhân miễm cười rồi nằm xuống
Hai ngày trôi qua nó cùng mọi người vẫn vào ra bệnh viện để chăm sóc cho Phi Nhân, cậu cũng khoẻ lên nhiều vết thương cũng nhanh chóng lành lại…Hôm nay chỉ có mình nó đến chăm sóc cho Phi Nhân, vẫn là những câu chuyện vui chọc cho Phi Nhân cười trông cậu thật hạnh phúc
-Cậu nằm nghỉ nha tớ về xem bọn họ có cần giúp gì không chiều tớ lại vào
-Uhm…cậu về nghỉ đi tớ nằm đây được mà…Phi Nhân nở một nụ cười ngượng ngịu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.