Em Muốn Trái Tim Anh Một Lần Nữa Vì Em Mà Rỉ Máu Đúng Không?
Chương 23: Tôi và cô ấy chẳng liên quan gì cả
Traitimbenho
24/09/2014
Tit…tit…tit….chuông điện thoại hắn vang lên
-Alo…Anh Băng là em đây…
Nghe giọng Phương Thuỷ hắn càng tức giận hơn nữa
-Cô mang Bảo Anh đi đâu? Cô ấy mà có mệnh hệ nào cô không yên với tôi đâu
-Ý…làm gì nóng vậy anh yêu….em đâu có làm gì con bé đâu chỉ là muốn dạy cho cô ta cách sống thôi
-Cô im đi…bây giờ cô đang ở đâu?
-Haha…từ từ đi anh rồi sẽ có kịch hay cho anh xem mà…tút…tút…Phương Thuỷ tắt máy
-Alo…Alo…bực mình hắn quăng luôn cái điện thoại vào tường
Một sự im lặng đến lạnh người. Bây giờ không biết nó bị Phương Thuỷ đem đi đâu, hắn đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả, giờ chỉ còn cách chờ đợi….một sự chờ đợi làm cho hai trái tim muốn chết lặng….
Trong lúc đó tại một ngôi nhà hoang nằm cách nhà hắn 1 tiếng đi xe, xung quanh không có người ở chỉ có cây cỏ và một không gian hoàn toàn im lặng, tiếng côn trùng, tiếng gió…làm cho người ta cảm giác một nơi đầy chết chốc
-Chị muốn gì? Tôi và chị không thù không oán tại sao chị lại gây khó dễ cho tôi…Bảo Anh bị trói hai tay ra phía sau ghế, hai chân cũng bị buột chặc vào nhau…
-Haha…gây khó dễ cho mày ư? Tao đã cảnh báo mày trước tại sao mày không nghe mà tránh xa Khánh Băng của tao ra, do mày tự chuốc lấy…haha
-Khánh Băng anh ấy không phải là món đồ vật, cũng không thuộc sở hữu của ai cả….chị có tư cách gì mà khẳng định anh ấy là của chị…
Bốp…năm ngón tay Phương Thuỷ in rõ nét trên khuôn mặt nó…
-Nếu mày không xuất hiện…nếu mày không dụ dỗ anh ấy thì anh ấy có ghét tao đến thế không? Mày là đồ vô liêm sĩ….chuyên đi dụ dỗ người khác, mày là loại con gái gì thế hả…Phương Thuỷ mặt nhiên thốt ra những lời sỉ bán nó
-Tôi cấm chị nói tôi như thế…nó hét lên
Bốp…bốp…lại hai cái tát mạnh làm nó chảy máu ở miệng….
-Mày không có quyền…bây giờ người có quyền là tao…hahaha…tụi bây tiếp đãi nó giúp chị hahaha…
Nói dứt câu bốn đứa khác nhào vô kẻ đấm người đá….nó đau quá nhưng không thể khóc không để cho cô ta thấy nó yếu đuối…nó ngất đi…
-Được rồi…đừng để nó chết sẽ không vui đâu…hahaha…lấy nước tạt cho nó tỉnh dậy
Ào…ào….một thao nước lớn tạt vào mặt nó, nó tỉnh dậy…mắt nó đã hoa…người mệt nhoài chẳng còn sức để gây…mặc cho Phương Thuỷ nói gì nó đều bỏ ngoài tay..
-Nếu bây giờ cưng biết điều….chị cũng không đối xử tệ với cưng đâu chỉ cần cưng…..rời khỏi nơi này….xa anh Băng mãi mãi
-“Xa anh ấy mãi mãi sao?” Nghĩ thôi mà nó đã thấy nhói ở tim rồi thì làm sao có thể??? Tại sao tôi phải nghe chị….tôi khinh - Nó cố dùng hơi sức còn lại của mình
-Được….rượu mời mày không uống thì….tụi bây tiếp tục cho chị….Phương Thuỷ gằng lên
Trong lúc đó hắn và Phi Nhân đang trên đường đến ngôi nhà hoang đó. Hắn được báo lại nơi Phương Thuỷ đưa nó đến, lập tức hắn và Phi Nhân phóng xe đi ngay, Hân cũng muốn theo nhưng sợ nguy hiểm hắn đành bảo Hân ở nhà chờ tin, lòng hắn như lửa đốt cố gắng chạy thật nhanh nhưng khi gần đến nơi thì một chiếc xe bị chết máy giữa đường gây ra tình trạng kẹt xe cục bộ…Hắn và Phi Nhân đành rời khỏi xe chạy bộ thẳng đến nơi nó đang bị bắt giữ…đến nơi cả hai lùng sụt tìm quanh thì nhìn thấy nó đang bị một nhóm người vay đánh
-DỪNG LẠI NGAY! NẾU CÁC NGƯƠI CÒN MUỐN SỐNG! Hắn hét lên trong cơn tức giận tột độ
Nghe tiếng hắn Phương Thuỷ hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tỉnh
-Anh yêu sao anh đến sớm vậy….em còn chưa làm gì nó mà…Phương Thuỷ vừa nói vừa tiến lại hắn
Phi Nhân nhìn thấy nó, nóng lòng cứu nó nhưng hắn ngăn lại, lúc này hắn phải thật bình tỉnh
-Cô muốn gì ở tôi? Mau thả cô ấy ra cô ấy không liên quan gì đến chuyện này cả….nó đang nửa mê nửa tỉnh nhưng cũng nghe được những gì hắn nói
-Sao lại không liên quan….nếu nó không xuất hiện anh đã không lạnh nhạt với em…
-Cô nhầm rồi…dù cô ấy không xuất hiện tôi…vẫn…không để ý đến cô
-Anh…được lắm vậy thì tôi sẽ cho nó biến mất khỏi thế giới này. Phương Thuỷ đi lại nó kề một cái dao nhọn trước cổ nó. “Anh thấy sao? Nếu em mạnh tay một chút nữa” Phương Thuỷ kề con dao sát cổ nó làm rỉ máu
-Cô…dừng lại ngay…- Phi Nhân không kiềm chế được nữa xong lên
-Haha…cô ta có diễm phúc quá nhỉ được cả hai anh em các ngươi yêu đấy….
-Không…tôi và cô ấy chẳng liên quan gì cả…cô mau thả cô ấy ra. Hắn vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tỉnh, Phi Nhân cũng quay sang nhìn hắn
-Anh lừa ai? Hahaha
-TÔI KHÔNG YÊU CÔ TA NÊN CÔ HÃY THẢ CÔ ẤY RA. Hắn nói thật to, Phương Thuỷ cười thoả thích, nó thì cảm thấy đau ở tim, nước mắt nó đã rơi…
-Được….chỉ cần anh nói như thế, anh yêu….nhưng con nhỏ này vẫn phải chết. Phương Thuỷ rút con dao lên thì bị Phi Nhân đá vào cánh tay làm rơi con dao xuống đất
-Alo…Anh Băng là em đây…
Nghe giọng Phương Thuỷ hắn càng tức giận hơn nữa
-Cô mang Bảo Anh đi đâu? Cô ấy mà có mệnh hệ nào cô không yên với tôi đâu
-Ý…làm gì nóng vậy anh yêu….em đâu có làm gì con bé đâu chỉ là muốn dạy cho cô ta cách sống thôi
-Cô im đi…bây giờ cô đang ở đâu?
-Haha…từ từ đi anh rồi sẽ có kịch hay cho anh xem mà…tút…tút…Phương Thuỷ tắt máy
-Alo…Alo…bực mình hắn quăng luôn cái điện thoại vào tường
Một sự im lặng đến lạnh người. Bây giờ không biết nó bị Phương Thuỷ đem đi đâu, hắn đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa có kết quả, giờ chỉ còn cách chờ đợi….một sự chờ đợi làm cho hai trái tim muốn chết lặng….
Trong lúc đó tại một ngôi nhà hoang nằm cách nhà hắn 1 tiếng đi xe, xung quanh không có người ở chỉ có cây cỏ và một không gian hoàn toàn im lặng, tiếng côn trùng, tiếng gió…làm cho người ta cảm giác một nơi đầy chết chốc
-Chị muốn gì? Tôi và chị không thù không oán tại sao chị lại gây khó dễ cho tôi…Bảo Anh bị trói hai tay ra phía sau ghế, hai chân cũng bị buột chặc vào nhau…
-Haha…gây khó dễ cho mày ư? Tao đã cảnh báo mày trước tại sao mày không nghe mà tránh xa Khánh Băng của tao ra, do mày tự chuốc lấy…haha
-Khánh Băng anh ấy không phải là món đồ vật, cũng không thuộc sở hữu của ai cả….chị có tư cách gì mà khẳng định anh ấy là của chị…
Bốp…năm ngón tay Phương Thuỷ in rõ nét trên khuôn mặt nó…
-Nếu mày không xuất hiện…nếu mày không dụ dỗ anh ấy thì anh ấy có ghét tao đến thế không? Mày là đồ vô liêm sĩ….chuyên đi dụ dỗ người khác, mày là loại con gái gì thế hả…Phương Thuỷ mặt nhiên thốt ra những lời sỉ bán nó
-Tôi cấm chị nói tôi như thế…nó hét lên
Bốp…bốp…lại hai cái tát mạnh làm nó chảy máu ở miệng….
-Mày không có quyền…bây giờ người có quyền là tao…hahaha…tụi bây tiếp đãi nó giúp chị hahaha…
Nói dứt câu bốn đứa khác nhào vô kẻ đấm người đá….nó đau quá nhưng không thể khóc không để cho cô ta thấy nó yếu đuối…nó ngất đi…
-Được rồi…đừng để nó chết sẽ không vui đâu…hahaha…lấy nước tạt cho nó tỉnh dậy
Ào…ào….một thao nước lớn tạt vào mặt nó, nó tỉnh dậy…mắt nó đã hoa…người mệt nhoài chẳng còn sức để gây…mặc cho Phương Thuỷ nói gì nó đều bỏ ngoài tay..
-Nếu bây giờ cưng biết điều….chị cũng không đối xử tệ với cưng đâu chỉ cần cưng…..rời khỏi nơi này….xa anh Băng mãi mãi
-“Xa anh ấy mãi mãi sao?” Nghĩ thôi mà nó đã thấy nhói ở tim rồi thì làm sao có thể??? Tại sao tôi phải nghe chị….tôi khinh - Nó cố dùng hơi sức còn lại của mình
-Được….rượu mời mày không uống thì….tụi bây tiếp tục cho chị….Phương Thuỷ gằng lên
Trong lúc đó hắn và Phi Nhân đang trên đường đến ngôi nhà hoang đó. Hắn được báo lại nơi Phương Thuỷ đưa nó đến, lập tức hắn và Phi Nhân phóng xe đi ngay, Hân cũng muốn theo nhưng sợ nguy hiểm hắn đành bảo Hân ở nhà chờ tin, lòng hắn như lửa đốt cố gắng chạy thật nhanh nhưng khi gần đến nơi thì một chiếc xe bị chết máy giữa đường gây ra tình trạng kẹt xe cục bộ…Hắn và Phi Nhân đành rời khỏi xe chạy bộ thẳng đến nơi nó đang bị bắt giữ…đến nơi cả hai lùng sụt tìm quanh thì nhìn thấy nó đang bị một nhóm người vay đánh
-DỪNG LẠI NGAY! NẾU CÁC NGƯƠI CÒN MUỐN SỐNG! Hắn hét lên trong cơn tức giận tột độ
Nghe tiếng hắn Phương Thuỷ hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tỉnh
-Anh yêu sao anh đến sớm vậy….em còn chưa làm gì nó mà…Phương Thuỷ vừa nói vừa tiến lại hắn
Phi Nhân nhìn thấy nó, nóng lòng cứu nó nhưng hắn ngăn lại, lúc này hắn phải thật bình tỉnh
-Cô muốn gì ở tôi? Mau thả cô ấy ra cô ấy không liên quan gì đến chuyện này cả….nó đang nửa mê nửa tỉnh nhưng cũng nghe được những gì hắn nói
-Sao lại không liên quan….nếu nó không xuất hiện anh đã không lạnh nhạt với em…
-Cô nhầm rồi…dù cô ấy không xuất hiện tôi…vẫn…không để ý đến cô
-Anh…được lắm vậy thì tôi sẽ cho nó biến mất khỏi thế giới này. Phương Thuỷ đi lại nó kề một cái dao nhọn trước cổ nó. “Anh thấy sao? Nếu em mạnh tay một chút nữa” Phương Thuỷ kề con dao sát cổ nó làm rỉ máu
-Cô…dừng lại ngay…- Phi Nhân không kiềm chế được nữa xong lên
-Haha…cô ta có diễm phúc quá nhỉ được cả hai anh em các ngươi yêu đấy….
-Không…tôi và cô ấy chẳng liên quan gì cả…cô mau thả cô ấy ra. Hắn vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tỉnh, Phi Nhân cũng quay sang nhìn hắn
-Anh lừa ai? Hahaha
-TÔI KHÔNG YÊU CÔ TA NÊN CÔ HÃY THẢ CÔ ẤY RA. Hắn nói thật to, Phương Thuỷ cười thoả thích, nó thì cảm thấy đau ở tim, nước mắt nó đã rơi…
-Được….chỉ cần anh nói như thế, anh yêu….nhưng con nhỏ này vẫn phải chết. Phương Thuỷ rút con dao lên thì bị Phi Nhân đá vào cánh tay làm rơi con dao xuống đất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.