Chương 4: Chuyển trường?
Huyễn Vũ
16/01/2014
1 tháng trôi
qua. Trong 1 tháng đó nhà cô phải tốn biết bao nhiêu là tiền của để cho hắn
thích ứng với cái thế giới mới này. Những chuyện dở khóc dở cười xảy ra thường
xuyên.
Ví như hắn nhìn những bóng đèn nho nhỏ trong vườn tưởng đâu là ngôi sao trên trời rơi xuống, và dùng tay bứt ra. Thế là xong một cái bóng đèn sợi tóc sáng chíu.
Ví như hắn nhìn vòi nước trong phòng mà bán tín bán nghi có mạch nước ngầm ở đó. Và “phăng” một cái vòi bị hắn quăng ra, may là cha có nhà nếu không cái thành phố này bị nước cuốn hết còn đâu.
Ví hắn coi ti vi chuyển kênh kiếm hiệp, thấy bọn cướp cướp dân nữ mà ngứa mắt phang một chưởng hư luôn cái ti vi đời mới.
Ví như hắn nhìn cái điện thoại ép-pồ mới toanh mà tưởng rằng kì trân dị bảo. Rồi khi nghe điện thoại hắn giật mình tưởng có người bị giấu trong đấy thế là một chưởng vỡ nát.
Ví như hắn nhìn cái ô tô dưới phố đi mà tưởng bọn quái vật xâm chiếm thành thị định phi siêu nhân xuống đập nát cái xe, may là có cô đánh hắn ngất.
Vân vân và mây mây……
1 tháng đó chính là địa ngục đối với cô. Cô biết bao nhiêu lần máu dồn lên não kìm nén lắm mới không có chết người. Cô phải bỏ bao nhiêu tiền bạc đền, bồi thường cho nhà hàng xóm khi hắn nổi máu cổ hủ anh hùng ra mà phá hoại. Cô phải biết bao nhiêu lần xấu hổ khi dẫn hắn ra đường. Sức người có hạng, và cô “bùm” một cái đem hắn trói lại ngồi lải nhải bao nhiêu điều hay cái tốt trên thế giang cho hắn biết. Và tốn kinh phía trả tiền điện cho hắn coi mấy cái cơ bản nhất trên thế giới, tốn tiền mua sách “10 van câu hỏi vì sao” cho hắn đọc, mua sách lịch sử, sách triết học và bao nhiêu loại sách mà cô chưa bao giờ động đến.
Đào tạo tên vệ sĩ này tốn tiền bằng 3 tháng an xài phun phí của cô, đúng là chán chết mà, chẳng biết hắn làm việc có ra hồn gì không nữa.
Và rồi, một buổi chiều không trăng không sao, Trác phụ cho gọi Trác Khởi Hà cô và Dương Hạo Thiên hắn vào phòng sách.
“Cha? Gọi tụi con có việc gì không nha?” Cô nhảy lên salong cái “ùm”, miệng nhai chem chép, tay cầm gói bim bim, tay thì hoạt động hết công suất bỏ bim bim vào miệng.
Dương Hạo Thiên an ổn ngồi một bên trầm mặc nhìn lão cha của cô. Trác phụ đẩy gọng kính nhìn về phía 2 đứa như oan gia phía dưới. Vẫn cái phong cách nghiêm túc phát sợ đó, ông nó
“Tiểu Hà, con phải chuyển trường” Một câu ngắn gọn. Cô nghe như sét đánh giữa trời quang….Cái gì? Cha cô vừa nói cái gì? Chuyển trường? Why?????
“Cha, đùa không vui” Cô trợn mắt, nuốt xuống ngụm bim bim đang nhai dở “Đang học bình thường, vì sao phải chuyển nha?”
“Hừ, Tiểu Hà, có phải ta dung túng con quá rồi phải không? Vì sao hiệu trưởng trường cũ của con hết lần này lại đến lần khác điện về cho ta bảo “thành tích” đáng kể của con phá hoại trường?”
“Ách? Cái gì? Nghĩ hè mấy tháng nay con có vào trường đâu nha?” Bất bình a, bi ai a, cô nào có làm cái chi đâu?
“Còn dám nói? Những việc con làm trước khi nghỉ hè thì sao hả?” Giọng Trác Phụ vẫn bình thường, sắc mặt không đổi, nhưng mà….nó làm cô sởn tóc gáy a!
“Con….có làm gì sao?” Cô hồi tưởng a hồi tưởng, cô làm cái gì?
Hừm, kì lạ nha, chỉ là ở bãi đổ xe để hơi nhìu thùng sơn thôi, lâu lâu có xe chạy vào thì vướng cọng dây và “tắm” sơn chút thôi. Ở phòng thí nghiệm thì đục vài lỗ nhỏ trên ống nghiệm. Phòng sinh học thì gắn trên mấy bộ xương đèn fash và mấy con chip phát ra tiếng động. Phòng âm nhạc thì vặn volum hơi lớn tí. Phòng vệ sinh thì thả vài bé ếch với cắt ống dẫn nước thôi. Còn chưa có làm gì quá đáng lắm a?
Mà sự việc diễn ra cũng một tháng mấy rồi mới bị mách lẻo phụ huynh là sao ta? Chế độ làm việc của trường thật tệ, thật tệ a!!!
“Được rồi, cha, không cần tức giận a!” Trác Khởi Hà hắc hắc cười nịnh bợ, nhào đến bóp vai cho Trác phụ lại cười ngọt ngào hỏi “Cha, vậy con sẽ học trường nào nha?”
“Học viện K” Trác phụ cũng vô pháp với đứa con này, luôn là kẻ biết thức thời.
“Học viện K? Là ở đâu? ” Trác Khởi Hà chun mũi gãi đầu hỏi.
“Ở Nhật, con sẽ ở căn biệt thự lúc trước của chúng ta”
“Nha—Ở Nhật sao?” Cô nhíu mày, chợt phát hiện Dương Hạo Thiên vẫn làm bé ngoan ngồi ở salong, cô hỏi Trác phụ “Vậy còn hắn?”
“Tiểu Thiên sao? Tiểu Thiên tư chất rất tốt, học hỏi rất nhanh, ta sẽ cho người đào tạo nó ở đây trước, sau đó nó sẽ theo con qua Nhật sau”
“Nga—” Cô gật đầu không nói gì nữa, tiếp tục nhai bim bim, lại nhớ cái gì nữa, cô hỏi cha “A! Vây thì Tiểu Vân và Tiểu Nghi sẽ qua nhật chứ?”
“Tụi nó đã qua Nhật được 2 tuần rồi, cũng đã nhập học”
“What? Sao cơ? Lẹ vậy?” Cô tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lại lâm vào tình trạng tự kỉ “Quái, tại sao tụi nó lại không báo cho con bạn này một tiếng nga? Đúng là, đúng là….Aiz…..Ách, mà Tiểu Nghi không phải ở bên Cannada rèn luyện gì sao? Còn Tiểu Vân nữa, không phải ở bên Đức đi huấn luyện sao? Trở về nhanh như vậy cũng không báo cho Trác Khởi Hà này một tiếng, đáng chết” Lầm bầm đã, cô lại nhớ cái gì đó “Cha! Nhập học 2 tuần rồi? Vì sao bây giờ cha mới báo cho con biết?”
Trác phụ ôn hòa cười nhìn Dương Hạo Thiên “Không phải vì con bận bịu chuyện Tiểu Thiên thì ta cũng đã nói lâu rồi. Bất quá bây giờ Tiểu Thiên đã thích ứng tốt, con cũng nên sắp xếp qua bên đó nhập học đi”
“Nga—” Cô gật đầu hiểu rõ, sau đó không lễ nghĩa kéo Dương Hạo Thiên đi ra ngoài, trước khi đi còn bỏ lại một câu “Cha, cha nhớ mở tài khoản mới cho con là được”
Trác phụ lắc đầu ngán ngẩm với đứa con gái này, anh nó Trác Khởi Hoàng lạnh lùng điềm tĩnh, em nó Trác Khởi Hưng ôn nhu dịu dàng, vì sao nó Trác Khởi Hà lại có cái tính quái đảng như vậy? Thật là…..
“Hạo Thiên, ta nói a, ta đi rồi ngươi phải biết kiềm chế một chút, ta biết ngươi cũng rất điên khùng, nhưng mà ta dặn ngươi a, trước người lạ không được nói quá nhiều, không được hành động quá khích, không được khai quá nhiều chân tướng của mình, không được cười bừa bãi, không được ăn mặc xềnh xoàn phải bảo tri hình tượng, phải nghe lời cha ta, phải học cho tốt a. Ta sẽ đi qua bên Nhật trước, đúng rồi, nước Nhật có trong bản đồ thế giới, ngươi coi rồi tìm hiểu thêm đi. Ách, còn nữa, ngươi phải mau mau tiếp thu hết, mau mau qua bên Nhật nha, cha ta hẳn là cho gia sư dạy ngươi chương trình đại học luôn á. Vì thế ngươi qua bên đó, ta mới an tâm đi chơi, có khi cử thì lôi ngươi ra là được. Còn nữa, ngươi nói với anh ta là mua cho ngươi nhiều đồ mặc nha, ngươi ít nói chuyện với người nhà ta như vậy thật không tốt chút nào đâu, À còn….”
“Dừng dừng dừng, cô đúng là lắm miệng” Dương Hạo Thiên đập bàn bùm bùm hét lên, ngoáy ngoáy cái lỗ nhĩ đáng thương bị tra tấn tồi tệ.
“Cái gì? Ngươi chê ta phiền phức, hừ, ta còn chưa nói hết. Nếu không phải ta sợ ngươi bị người ta chỉ chỏ thì ta cũng chẳng thèm nói. Hứ, ngươi soi gương đi, ngươi đẹp như vậy làm cái gì? Nếu ngươi không biết tự kìm chế thì ngươi sẽ bị đè chết đó nha—”
Trác Khởi Hà bực dọc nện cái uỳnh không thương tiết lên cái bàn nhỏ, quả nhiên, cái bàn thủy tiên không chịu nổi mấy cái nện của hai người “răn rắc” nức ra…
“Ta tự biết”
3 ngày sau, Trác Khởi Hà túi lớn túi nhỏ đi đến phi trường, rất tiếc, chẳng air a tiễn cô a!! Haiz, cô đúng là bất hạnh nha, sáng nay cư nhiên Ông thì dẫn cha đi công ty sớm, mẹ dẫn bé Hưng đi đăng kí học, anh hai dẫn Dương Hạo Thiên đi qua chỗ giáo sư. Chỉ để lại mảnh giấy trên bàn “Đi mạnh khỏe”. Đây là cái nghĩa lý gì a? Không phải con gái cục cưng của nhà người ta đi thì cũng có kẻ đến người đưa, khóc la sướt mướt sao? Vì sao cái Trác gia nhà cô lại vô lương tâm như vậy a?
Ví như hắn nhìn những bóng đèn nho nhỏ trong vườn tưởng đâu là ngôi sao trên trời rơi xuống, và dùng tay bứt ra. Thế là xong một cái bóng đèn sợi tóc sáng chíu.
Ví như hắn nhìn vòi nước trong phòng mà bán tín bán nghi có mạch nước ngầm ở đó. Và “phăng” một cái vòi bị hắn quăng ra, may là cha có nhà nếu không cái thành phố này bị nước cuốn hết còn đâu.
Ví hắn coi ti vi chuyển kênh kiếm hiệp, thấy bọn cướp cướp dân nữ mà ngứa mắt phang một chưởng hư luôn cái ti vi đời mới.
Ví như hắn nhìn cái điện thoại ép-pồ mới toanh mà tưởng rằng kì trân dị bảo. Rồi khi nghe điện thoại hắn giật mình tưởng có người bị giấu trong đấy thế là một chưởng vỡ nát.
Ví như hắn nhìn cái ô tô dưới phố đi mà tưởng bọn quái vật xâm chiếm thành thị định phi siêu nhân xuống đập nát cái xe, may là có cô đánh hắn ngất.
Vân vân và mây mây……
1 tháng đó chính là địa ngục đối với cô. Cô biết bao nhiêu lần máu dồn lên não kìm nén lắm mới không có chết người. Cô phải bỏ bao nhiêu tiền bạc đền, bồi thường cho nhà hàng xóm khi hắn nổi máu cổ hủ anh hùng ra mà phá hoại. Cô phải biết bao nhiêu lần xấu hổ khi dẫn hắn ra đường. Sức người có hạng, và cô “bùm” một cái đem hắn trói lại ngồi lải nhải bao nhiêu điều hay cái tốt trên thế giang cho hắn biết. Và tốn kinh phía trả tiền điện cho hắn coi mấy cái cơ bản nhất trên thế giới, tốn tiền mua sách “10 van câu hỏi vì sao” cho hắn đọc, mua sách lịch sử, sách triết học và bao nhiêu loại sách mà cô chưa bao giờ động đến.
Đào tạo tên vệ sĩ này tốn tiền bằng 3 tháng an xài phun phí của cô, đúng là chán chết mà, chẳng biết hắn làm việc có ra hồn gì không nữa.
Và rồi, một buổi chiều không trăng không sao, Trác phụ cho gọi Trác Khởi Hà cô và Dương Hạo Thiên hắn vào phòng sách.
“Cha? Gọi tụi con có việc gì không nha?” Cô nhảy lên salong cái “ùm”, miệng nhai chem chép, tay cầm gói bim bim, tay thì hoạt động hết công suất bỏ bim bim vào miệng.
Dương Hạo Thiên an ổn ngồi một bên trầm mặc nhìn lão cha của cô. Trác phụ đẩy gọng kính nhìn về phía 2 đứa như oan gia phía dưới. Vẫn cái phong cách nghiêm túc phát sợ đó, ông nó
“Tiểu Hà, con phải chuyển trường” Một câu ngắn gọn. Cô nghe như sét đánh giữa trời quang….Cái gì? Cha cô vừa nói cái gì? Chuyển trường? Why?????
“Cha, đùa không vui” Cô trợn mắt, nuốt xuống ngụm bim bim đang nhai dở “Đang học bình thường, vì sao phải chuyển nha?”
“Hừ, Tiểu Hà, có phải ta dung túng con quá rồi phải không? Vì sao hiệu trưởng trường cũ của con hết lần này lại đến lần khác điện về cho ta bảo “thành tích” đáng kể của con phá hoại trường?”
“Ách? Cái gì? Nghĩ hè mấy tháng nay con có vào trường đâu nha?” Bất bình a, bi ai a, cô nào có làm cái chi đâu?
“Còn dám nói? Những việc con làm trước khi nghỉ hè thì sao hả?” Giọng Trác Phụ vẫn bình thường, sắc mặt không đổi, nhưng mà….nó làm cô sởn tóc gáy a!
“Con….có làm gì sao?” Cô hồi tưởng a hồi tưởng, cô làm cái gì?
Hừm, kì lạ nha, chỉ là ở bãi đổ xe để hơi nhìu thùng sơn thôi, lâu lâu có xe chạy vào thì vướng cọng dây và “tắm” sơn chút thôi. Ở phòng thí nghiệm thì đục vài lỗ nhỏ trên ống nghiệm. Phòng sinh học thì gắn trên mấy bộ xương đèn fash và mấy con chip phát ra tiếng động. Phòng âm nhạc thì vặn volum hơi lớn tí. Phòng vệ sinh thì thả vài bé ếch với cắt ống dẫn nước thôi. Còn chưa có làm gì quá đáng lắm a?
Mà sự việc diễn ra cũng một tháng mấy rồi mới bị mách lẻo phụ huynh là sao ta? Chế độ làm việc của trường thật tệ, thật tệ a!!!
“Được rồi, cha, không cần tức giận a!” Trác Khởi Hà hắc hắc cười nịnh bợ, nhào đến bóp vai cho Trác phụ lại cười ngọt ngào hỏi “Cha, vậy con sẽ học trường nào nha?”
“Học viện K” Trác phụ cũng vô pháp với đứa con này, luôn là kẻ biết thức thời.
“Học viện K? Là ở đâu? ” Trác Khởi Hà chun mũi gãi đầu hỏi.
“Ở Nhật, con sẽ ở căn biệt thự lúc trước của chúng ta”
“Nha—Ở Nhật sao?” Cô nhíu mày, chợt phát hiện Dương Hạo Thiên vẫn làm bé ngoan ngồi ở salong, cô hỏi Trác phụ “Vậy còn hắn?”
“Tiểu Thiên sao? Tiểu Thiên tư chất rất tốt, học hỏi rất nhanh, ta sẽ cho người đào tạo nó ở đây trước, sau đó nó sẽ theo con qua Nhật sau”
“Nga—” Cô gật đầu không nói gì nữa, tiếp tục nhai bim bim, lại nhớ cái gì nữa, cô hỏi cha “A! Vây thì Tiểu Vân và Tiểu Nghi sẽ qua nhật chứ?”
“Tụi nó đã qua Nhật được 2 tuần rồi, cũng đã nhập học”
“What? Sao cơ? Lẹ vậy?” Cô tròn mắt ngạc nhiên, sau đó lại lâm vào tình trạng tự kỉ “Quái, tại sao tụi nó lại không báo cho con bạn này một tiếng nga? Đúng là, đúng là….Aiz…..Ách, mà Tiểu Nghi không phải ở bên Cannada rèn luyện gì sao? Còn Tiểu Vân nữa, không phải ở bên Đức đi huấn luyện sao? Trở về nhanh như vậy cũng không báo cho Trác Khởi Hà này một tiếng, đáng chết” Lầm bầm đã, cô lại nhớ cái gì đó “Cha! Nhập học 2 tuần rồi? Vì sao bây giờ cha mới báo cho con biết?”
Trác phụ ôn hòa cười nhìn Dương Hạo Thiên “Không phải vì con bận bịu chuyện Tiểu Thiên thì ta cũng đã nói lâu rồi. Bất quá bây giờ Tiểu Thiên đã thích ứng tốt, con cũng nên sắp xếp qua bên đó nhập học đi”
“Nga—” Cô gật đầu hiểu rõ, sau đó không lễ nghĩa kéo Dương Hạo Thiên đi ra ngoài, trước khi đi còn bỏ lại một câu “Cha, cha nhớ mở tài khoản mới cho con là được”
Trác phụ lắc đầu ngán ngẩm với đứa con gái này, anh nó Trác Khởi Hoàng lạnh lùng điềm tĩnh, em nó Trác Khởi Hưng ôn nhu dịu dàng, vì sao nó Trác Khởi Hà lại có cái tính quái đảng như vậy? Thật là…..
“Hạo Thiên, ta nói a, ta đi rồi ngươi phải biết kiềm chế một chút, ta biết ngươi cũng rất điên khùng, nhưng mà ta dặn ngươi a, trước người lạ không được nói quá nhiều, không được hành động quá khích, không được khai quá nhiều chân tướng của mình, không được cười bừa bãi, không được ăn mặc xềnh xoàn phải bảo tri hình tượng, phải nghe lời cha ta, phải học cho tốt a. Ta sẽ đi qua bên Nhật trước, đúng rồi, nước Nhật có trong bản đồ thế giới, ngươi coi rồi tìm hiểu thêm đi. Ách, còn nữa, ngươi phải mau mau tiếp thu hết, mau mau qua bên Nhật nha, cha ta hẳn là cho gia sư dạy ngươi chương trình đại học luôn á. Vì thế ngươi qua bên đó, ta mới an tâm đi chơi, có khi cử thì lôi ngươi ra là được. Còn nữa, ngươi nói với anh ta là mua cho ngươi nhiều đồ mặc nha, ngươi ít nói chuyện với người nhà ta như vậy thật không tốt chút nào đâu, À còn….”
“Dừng dừng dừng, cô đúng là lắm miệng” Dương Hạo Thiên đập bàn bùm bùm hét lên, ngoáy ngoáy cái lỗ nhĩ đáng thương bị tra tấn tồi tệ.
“Cái gì? Ngươi chê ta phiền phức, hừ, ta còn chưa nói hết. Nếu không phải ta sợ ngươi bị người ta chỉ chỏ thì ta cũng chẳng thèm nói. Hứ, ngươi soi gương đi, ngươi đẹp như vậy làm cái gì? Nếu ngươi không biết tự kìm chế thì ngươi sẽ bị đè chết đó nha—”
Trác Khởi Hà bực dọc nện cái uỳnh không thương tiết lên cái bàn nhỏ, quả nhiên, cái bàn thủy tiên không chịu nổi mấy cái nện của hai người “răn rắc” nức ra…
“Ta tự biết”
3 ngày sau, Trác Khởi Hà túi lớn túi nhỏ đi đến phi trường, rất tiếc, chẳng air a tiễn cô a!! Haiz, cô đúng là bất hạnh nha, sáng nay cư nhiên Ông thì dẫn cha đi công ty sớm, mẹ dẫn bé Hưng đi đăng kí học, anh hai dẫn Dương Hạo Thiên đi qua chỗ giáo sư. Chỉ để lại mảnh giấy trên bàn “Đi mạnh khỏe”. Đây là cái nghĩa lý gì a? Không phải con gái cục cưng của nhà người ta đi thì cũng có kẻ đến người đưa, khóc la sướt mướt sao? Vì sao cái Trác gia nhà cô lại vô lương tâm như vậy a?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.