Chương 5: Đồng hồ thế kỉ 13 ở Thụy Sĩ
Huyễn Vũ
16/01/2014
Phi cơ riêng vừa đáp
xuống trên sân bay lớn của Nhật Bản, không bao lâu sau, một cô gái có thân hình
khá mảnh mai bước ra. Mái tóc dài tự nhiên xỏa đều xuống vai, một chiếc kính
râm lớn được cài lên như một cái băng-đô. Cô mặc một cái áo sơ-mi cách điệu được
thiết kế khéo léo và tinh tế mà trắng tinh khiết, phối với một chiếc quần da
bóng màu đen ôm sát đôi chân dài cân xứng thon thả của cô kèm theo một đôi bót
đen lửng phá cách. Khoát một chiếc áo dài đến tận gối màu xám tro mang 5 phần
phong cách bất cần và phóng khoáng như một nàng cao bồi, 3 phần tinh tế và trầm
ổn, 2 phần nhí nhảnh của cô gái tuổi 17
và đâu đó có một chút vẻ thanh lịch của những người giàu có. Cô chính là Trác
Khởi Hà—
Phía sau cô là 5 người trang phục toàn bộ đều là màu đen trầm ổn kéo hành lý bước đi phía sau cô. Bước chân cô nhanh nhẹn mang theo âm thanh của tiếng đôi bót đế bằng chạm nền sân của phi trường thu hút nhiều sự chú ý.
Tuy bề ngoài nhìn cô khá thành thục và trưởng thành, nhưng dù sao thì nó cũng là cái vỏ bọc mà thôi. Với cái tính tình không lớn nổi của cô, không lâu sau đã có sự kiện thu hút sự chú ý của cô.
“Thiếu gia, người không thể rời đi, thiếu gia, thiếu gia—” Tiếng hét vang dội của những người đàn ông làm cả phi trường náo loạn. Tiếng giày va chạm với cái nền sáng bóng như vũ bão làm người ta choáng váng.
Một bóng người lao như điên về phía cô, nhíu mày, người này đang trốn những kẻ kia sao? Ách, sắp lao vào cô rồi, cô né người qua một bên, nhưng vẫn bị hắn ta đụng một chút.
“Phực–” Tiếng đứt dây của đồng hồ quả lắc được cô khoe khoang treo ở bên ngoài áo khoát. Ách, tên điên này không phải chạy ngang rồi vướng phải chứ? Trong đó có hình của cô a—
Chẳng mấy chốc lũ người đang chạy như vũ bão đã sắp đuổi kịp anh ta. Trong đầu cô nảy ra một ý định, không phải hắn ta lúc nãy là đang đuổi theo tình yêu chứ? Còn những kẻ này là người phá hoại đôi giai nhân người ta? Aiz nha, sẵn dịp trả thù sợi dây kia, trút lên bọn người này vậy.
“ĐỨNG LẠI” Một tiếng rống giận với tầng số dexibenz cao ngất ngưởng làm dừng bước chân của bọn người kia lại. “Các người mau tóm hết bọn chúng cho tôi”
“Dạ”, 5 người kéo hành lý theo mệnh lệnh của chủ nhân chặn đầu nhóm người kia.
“Tiểu thư có chuyện gì? Chúng tôi đang rất gấp, xin ngài tránh ra” Một trong những người đó nói.
“Hừ, chuyện gì sao?” Cô đứng trước mặt bọn họ, hất mặt giận dữ “Người lúc nãy là thiếu gia của các người?”
“Đúng vậy” Người kia đáp giọng nói gấp gáp nhưng cũng không dám thất lễ, nhìn thuộc hạ của tiểu thư này và cách ăn mặc kia, chắc hẳn không phải người dễ đắc tội.
“Tốt” Cô nở một nụ cười tiếu ý tàng đao làm những người nhìn thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh từ giọt từng giọt rơi xuống.
“Các người là thuộc hạ của hắn ta? Vậy thì ổn rồi” Cô bước đến tên nói chuyện, từng bước, từng bước. Tên kia muốn lui bước nhưng nhìn đôi mắt đáng sợ kia thì chân muốn nhũn ra, thiếu gia bọn họ dù có lạnh lùng mang tiếng tàn nhẫn, nhưng đôi mắt tràn ngập sát khí này thật sự—thiếu gia còn phải học theo nhiều a-
“Các người có biết thiếu gia các người VỪA LÀM GÌ KHÔNG HẢ?” Xách cổ áo hắn lên, với chiều cao thuận lợi 1m73 của cô chẳng là vấn đề. Giọng nói càng về sau càng lên cao giọng, ánh mắt phẫn nộ dị thường.
Tên xui xẻo bị cô xách cổ chân nhũn ra, muốn nói chuyện nhưng không phát ra được âm thanh nào.
“Thiếu gia các người vừa làm đứt sợi dây đồng hồ quả lắc đến từ thế kỉ 13 ở Thụy Sĩ. Hơn nữa, trong đó còn có hình của bổn tiểu thư, hình của ta dễ dàng tùy tiện lọt vào tay người là hay sao hả? ”
Tiếng nói phát ra từ kẽ răng nghe như tiếng quỷ từ âm ti địa ngục, người này, quá đáng sợ.
“Tiểu..tiểu thư….Bọn ta…chỉ…chỉ là thuộc hạ..của thiếu gia….” Hắn nuốt nước miếng, nói một câu không rõ đầu đuôi.
“Bởi vì ngươi là thuộc hạ của thiếu gia ngươi nên ta mới bắt ngươi. Hừ, thiếu gia nhà ngươi đã chạy mất thì làm sao mà bắt được. Các ngươi, tiêu đời rồi”
Giọng nói nhỏ nhẹ hơn bao giờ hết, nhưng lại mang dư âm của độc dược làm cho người khác không rét mà run. Phi trường im phăng phắc, những kẻ xem náo nhiệt cũng đã chạy xa, e rằng ở lại chỉ có đi đời chung với bọn người kém may mắn này thôi.
“Đánh cho ta, tập trung vào chân mà đánh, người nào dám chạy, không cần nương tay, chết người thì bổn tiểu thư đây sẽ chịu trách nhiệm”
“Dạ, tiểu thư”
Âm thanh hùng hậu vang lên, tiếp đến là một liên đoàn âm thanh như bãi chiến trường vang lên, hỗn loạn và đáng sợ. Không biết vì sao những viên chức bảo vệ trật tự nơi này đã đi đâu mất, bọn người bị đánh chỉ biết trong lòng oán trách không thôi, bọn người đó thất trách làm họ bị đánh thảm a. Kì này nhiệm vụ không thành, e rằng về nhà lão gia sẽ không tha.
Phía xa, một thanh niên đang đứng xoay lưng với cái hỗn loạn kia. Gương mặt điển trai lạnh lùng khiến người ta bị hút hồn từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt mâu quang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả lắc tinh tế trong tay. Bậc chiếc đồng hồ ra, một khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ đang cười, nụ cười trong trẻo như nắng ban mai. Trong đầu so sánh với nữ nhân đang nhìn đám người của hắn bị đánh la liệt ở đó, thật khác xa. Nữ nhân đó có thể mang đến 2khí chất như 2 người khác nhau sao?
‘Đánh cho ta, tập trung vào chân mà đánh’, câu nói này là đang giúp hắn trốn thoát sao? Giúp một người đã làm đứt sợi dây quý báo như thế, cô ta đang hứng thú sao? Một người tùy hứng đấy.
Chàng thanh niên điển trai bước đi, có chút vội vàng nhưng ổn định hơn. Bước chân khựng lại một chút khi nghe câu nói “Giữ cho kĩ cái đồng hồ đó, trong đó có hình của tôi, nhớ lấy mà báo đáp”. Trên gương mặt kia vẫn không biểu cảm, nhanh chóng đi làm thủ tục.
Cô môi hơi nhếch một chút, nhìn từ xa đã có cảm giác xa cách và lạnh lùng như thế, không ngờ bị câu nói này của cô làm cho hơi khựng bước đi. Hì, không phải là kẻ quá khô khan.
“Đi thôi” Cô cất tiếng, đi về phía ngược lại.
“Tiểu thư, vụ việc hôm nay xử lý như thế nào?” Giọng nói không nhiệt độ của người đi phía sau vang lên.
“Điện thoại nói với lão gia, những người này làm đứt sợi dây đồng hồ quả lắc của Ông nội quý nhất, cha liệu mà xử lý” Miệng cô cong lên một nụ cười ranh mãnh.
“Dạ, tiểu thư”
[---]
Biệt thự Quý tộc TKH nằm trong khu phố nổi tiếng là nơi dành cho những người thuộc hàng danh môn vọng tộc. Nó nằm cách biệt sau cái cổng lớn xa hoa và những hàng cây cao chắn tầm nhìn. Biệt thự TKH không thể nói lớn bình thường, đẹp bình thường, mà là loại cực lớn, cực đẹp. Không quá xa hoa nhưng lại sang trộng, không quá màu mè nhưng lại mang cảm giác mới mẻ và vui mắt.
“Kính chào tiểu thư” Hàng loạt giọng nói từ hàng dài người cuối gập mình cung kính.
“Trương quản gia, quá phô trương, ông tưởng đang tiếp đón ông nội ta sao? Bổn tiểu thư đây ghét nhất là nghi lễ phiền phức như thế, ông quên rồi à?” Cô bực dọc lên tiếng.
“Dạ, lã đã biết.” Một người trung niên mặc áo đặc biệt thiết kế cho quản gia, tóc đã có một vài sợi bạc lên tiếng cung kính, ông xoay người phất tay “Mọi người làm việc của mình đi”
“Dạ”
Những người mới đến khá kinh hãi trước giọng nói có chút uy quyền, chút trẻ con nhưng lại sắc bén của vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt. Những người cũ thì có chút giật mình vì tiểu thư lớn lên đẹp hơn nhưng tính tình không thay đổi, chung quy vẫn trấn định và nhanh chóng giải tán ai làm việc náy.
“Aiz, cha cũng thật là làm hơi quá a, căn nhà này lớn như vậy, ở một mình thì chán chết được” Ngán ngẩm đi vào phòng khách lớn, ngồi xuống xoa xoa thái dương “Trương quản gia, mua một căn hộ vừa vừa đừng quá phô trương, nhớ phải gần trường của tôi nhá”
“Dạ, tiểu thư” Trương quản gia cười hiền hậu, ông không e dè như những người hầu khác, vì ông chăm sóc cho vị tiểu thư này từ nhỏ cho đến bây giờ, tính tình của cô ông rất hiểu. “Tiểu thư, lão gia có dặn dò nhiều thứ…….”
Ông thuật lại nội dung của Trác phụ cho cô, cô gật gù tỏ vẻ hiểu biết “Được rồi, tôi rõ, ông sắp xếp hành lý cho tôi đi. Phòng tôi vẫn như cũ chứ?”
“Dạ, vẫn như cũ. Tiểu thư nghĩ ngơi đi, khi nào đói cứ kêu lão, lão sẽ cho người chuẩn bị”
“Ừ” cô đáp rồi đi thẳng lên căn phong cũ của mình.
Mọi thứ vẫn như thế, không thay đổi, có lẽ được quét dọn lau chùi hằng ngày. Cô cười mỉm hài lòng.
Căn phòng giống như cô, mang phong cách rất riêng mà chỉ cô mới có. Màu chủ đạo là màu xám. Vì Thủy Vân và Huyền Nghi có nói, Thủy Vân trong trắng như thiên thần, Huyền Nghi thần bí như ác quỷ, một đen, một trắng. Còn cô chính là sự pha trộn giữa hai tính cách, hai màu sắc đó, màu xám. Màu xám này không phải mang ý nghĩa đơn bạc, cô tịch hay nhạt nhẽo, mà đó mang tính cách của cô, và những kỉ niệm của những đứa bạn thân. Aiz, bọn họ còn nói, cô không những mang màu xám giữa thiên thần và ác quỷ, mà còn là ngọn lửa đỏ rực giữa trời đông. Hắc hắc, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn rất vui nga..
Phía sau cô là 5 người trang phục toàn bộ đều là màu đen trầm ổn kéo hành lý bước đi phía sau cô. Bước chân cô nhanh nhẹn mang theo âm thanh của tiếng đôi bót đế bằng chạm nền sân của phi trường thu hút nhiều sự chú ý.
Tuy bề ngoài nhìn cô khá thành thục và trưởng thành, nhưng dù sao thì nó cũng là cái vỏ bọc mà thôi. Với cái tính tình không lớn nổi của cô, không lâu sau đã có sự kiện thu hút sự chú ý của cô.
“Thiếu gia, người không thể rời đi, thiếu gia, thiếu gia—” Tiếng hét vang dội của những người đàn ông làm cả phi trường náo loạn. Tiếng giày va chạm với cái nền sáng bóng như vũ bão làm người ta choáng váng.
Một bóng người lao như điên về phía cô, nhíu mày, người này đang trốn những kẻ kia sao? Ách, sắp lao vào cô rồi, cô né người qua một bên, nhưng vẫn bị hắn ta đụng một chút.
“Phực–” Tiếng đứt dây của đồng hồ quả lắc được cô khoe khoang treo ở bên ngoài áo khoát. Ách, tên điên này không phải chạy ngang rồi vướng phải chứ? Trong đó có hình của cô a—
Chẳng mấy chốc lũ người đang chạy như vũ bão đã sắp đuổi kịp anh ta. Trong đầu cô nảy ra một ý định, không phải hắn ta lúc nãy là đang đuổi theo tình yêu chứ? Còn những kẻ này là người phá hoại đôi giai nhân người ta? Aiz nha, sẵn dịp trả thù sợi dây kia, trút lên bọn người này vậy.
“ĐỨNG LẠI” Một tiếng rống giận với tầng số dexibenz cao ngất ngưởng làm dừng bước chân của bọn người kia lại. “Các người mau tóm hết bọn chúng cho tôi”
“Dạ”, 5 người kéo hành lý theo mệnh lệnh của chủ nhân chặn đầu nhóm người kia.
“Tiểu thư có chuyện gì? Chúng tôi đang rất gấp, xin ngài tránh ra” Một trong những người đó nói.
“Hừ, chuyện gì sao?” Cô đứng trước mặt bọn họ, hất mặt giận dữ “Người lúc nãy là thiếu gia của các người?”
“Đúng vậy” Người kia đáp giọng nói gấp gáp nhưng cũng không dám thất lễ, nhìn thuộc hạ của tiểu thư này và cách ăn mặc kia, chắc hẳn không phải người dễ đắc tội.
“Tốt” Cô nở một nụ cười tiếu ý tàng đao làm những người nhìn thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh từ giọt từng giọt rơi xuống.
“Các người là thuộc hạ của hắn ta? Vậy thì ổn rồi” Cô bước đến tên nói chuyện, từng bước, từng bước. Tên kia muốn lui bước nhưng nhìn đôi mắt đáng sợ kia thì chân muốn nhũn ra, thiếu gia bọn họ dù có lạnh lùng mang tiếng tàn nhẫn, nhưng đôi mắt tràn ngập sát khí này thật sự—thiếu gia còn phải học theo nhiều a-
“Các người có biết thiếu gia các người VỪA LÀM GÌ KHÔNG HẢ?” Xách cổ áo hắn lên, với chiều cao thuận lợi 1m73 của cô chẳng là vấn đề. Giọng nói càng về sau càng lên cao giọng, ánh mắt phẫn nộ dị thường.
Tên xui xẻo bị cô xách cổ chân nhũn ra, muốn nói chuyện nhưng không phát ra được âm thanh nào.
“Thiếu gia các người vừa làm đứt sợi dây đồng hồ quả lắc đến từ thế kỉ 13 ở Thụy Sĩ. Hơn nữa, trong đó còn có hình của bổn tiểu thư, hình của ta dễ dàng tùy tiện lọt vào tay người là hay sao hả? ”
Tiếng nói phát ra từ kẽ răng nghe như tiếng quỷ từ âm ti địa ngục, người này, quá đáng sợ.
“Tiểu..tiểu thư….Bọn ta…chỉ…chỉ là thuộc hạ..của thiếu gia….” Hắn nuốt nước miếng, nói một câu không rõ đầu đuôi.
“Bởi vì ngươi là thuộc hạ của thiếu gia ngươi nên ta mới bắt ngươi. Hừ, thiếu gia nhà ngươi đã chạy mất thì làm sao mà bắt được. Các ngươi, tiêu đời rồi”
Giọng nói nhỏ nhẹ hơn bao giờ hết, nhưng lại mang dư âm của độc dược làm cho người khác không rét mà run. Phi trường im phăng phắc, những kẻ xem náo nhiệt cũng đã chạy xa, e rằng ở lại chỉ có đi đời chung với bọn người kém may mắn này thôi.
“Đánh cho ta, tập trung vào chân mà đánh, người nào dám chạy, không cần nương tay, chết người thì bổn tiểu thư đây sẽ chịu trách nhiệm”
“Dạ, tiểu thư”
Âm thanh hùng hậu vang lên, tiếp đến là một liên đoàn âm thanh như bãi chiến trường vang lên, hỗn loạn và đáng sợ. Không biết vì sao những viên chức bảo vệ trật tự nơi này đã đi đâu mất, bọn người bị đánh chỉ biết trong lòng oán trách không thôi, bọn người đó thất trách làm họ bị đánh thảm a. Kì này nhiệm vụ không thành, e rằng về nhà lão gia sẽ không tha.
Phía xa, một thanh niên đang đứng xoay lưng với cái hỗn loạn kia. Gương mặt điển trai lạnh lùng khiến người ta bị hút hồn từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt mâu quang nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả lắc tinh tế trong tay. Bậc chiếc đồng hồ ra, một khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ đang cười, nụ cười trong trẻo như nắng ban mai. Trong đầu so sánh với nữ nhân đang nhìn đám người của hắn bị đánh la liệt ở đó, thật khác xa. Nữ nhân đó có thể mang đến 2khí chất như 2 người khác nhau sao?
‘Đánh cho ta, tập trung vào chân mà đánh’, câu nói này là đang giúp hắn trốn thoát sao? Giúp một người đã làm đứt sợi dây quý báo như thế, cô ta đang hứng thú sao? Một người tùy hứng đấy.
Chàng thanh niên điển trai bước đi, có chút vội vàng nhưng ổn định hơn. Bước chân khựng lại một chút khi nghe câu nói “Giữ cho kĩ cái đồng hồ đó, trong đó có hình của tôi, nhớ lấy mà báo đáp”. Trên gương mặt kia vẫn không biểu cảm, nhanh chóng đi làm thủ tục.
Cô môi hơi nhếch một chút, nhìn từ xa đã có cảm giác xa cách và lạnh lùng như thế, không ngờ bị câu nói này của cô làm cho hơi khựng bước đi. Hì, không phải là kẻ quá khô khan.
“Đi thôi” Cô cất tiếng, đi về phía ngược lại.
“Tiểu thư, vụ việc hôm nay xử lý như thế nào?” Giọng nói không nhiệt độ của người đi phía sau vang lên.
“Điện thoại nói với lão gia, những người này làm đứt sợi dây đồng hồ quả lắc của Ông nội quý nhất, cha liệu mà xử lý” Miệng cô cong lên một nụ cười ranh mãnh.
“Dạ, tiểu thư”
[---]
Biệt thự Quý tộc TKH nằm trong khu phố nổi tiếng là nơi dành cho những người thuộc hàng danh môn vọng tộc. Nó nằm cách biệt sau cái cổng lớn xa hoa và những hàng cây cao chắn tầm nhìn. Biệt thự TKH không thể nói lớn bình thường, đẹp bình thường, mà là loại cực lớn, cực đẹp. Không quá xa hoa nhưng lại sang trộng, không quá màu mè nhưng lại mang cảm giác mới mẻ và vui mắt.
“Kính chào tiểu thư” Hàng loạt giọng nói từ hàng dài người cuối gập mình cung kính.
“Trương quản gia, quá phô trương, ông tưởng đang tiếp đón ông nội ta sao? Bổn tiểu thư đây ghét nhất là nghi lễ phiền phức như thế, ông quên rồi à?” Cô bực dọc lên tiếng.
“Dạ, lã đã biết.” Một người trung niên mặc áo đặc biệt thiết kế cho quản gia, tóc đã có một vài sợi bạc lên tiếng cung kính, ông xoay người phất tay “Mọi người làm việc của mình đi”
“Dạ”
Những người mới đến khá kinh hãi trước giọng nói có chút uy quyền, chút trẻ con nhưng lại sắc bén của vị tiểu thư xinh đẹp trước mặt. Những người cũ thì có chút giật mình vì tiểu thư lớn lên đẹp hơn nhưng tính tình không thay đổi, chung quy vẫn trấn định và nhanh chóng giải tán ai làm việc náy.
“Aiz, cha cũng thật là làm hơi quá a, căn nhà này lớn như vậy, ở một mình thì chán chết được” Ngán ngẩm đi vào phòng khách lớn, ngồi xuống xoa xoa thái dương “Trương quản gia, mua một căn hộ vừa vừa đừng quá phô trương, nhớ phải gần trường của tôi nhá”
“Dạ, tiểu thư” Trương quản gia cười hiền hậu, ông không e dè như những người hầu khác, vì ông chăm sóc cho vị tiểu thư này từ nhỏ cho đến bây giờ, tính tình của cô ông rất hiểu. “Tiểu thư, lão gia có dặn dò nhiều thứ…….”
Ông thuật lại nội dung của Trác phụ cho cô, cô gật gù tỏ vẻ hiểu biết “Được rồi, tôi rõ, ông sắp xếp hành lý cho tôi đi. Phòng tôi vẫn như cũ chứ?”
“Dạ, vẫn như cũ. Tiểu thư nghĩ ngơi đi, khi nào đói cứ kêu lão, lão sẽ cho người chuẩn bị”
“Ừ” cô đáp rồi đi thẳng lên căn phong cũ của mình.
Mọi thứ vẫn như thế, không thay đổi, có lẽ được quét dọn lau chùi hằng ngày. Cô cười mỉm hài lòng.
Căn phòng giống như cô, mang phong cách rất riêng mà chỉ cô mới có. Màu chủ đạo là màu xám. Vì Thủy Vân và Huyền Nghi có nói, Thủy Vân trong trắng như thiên thần, Huyền Nghi thần bí như ác quỷ, một đen, một trắng. Còn cô chính là sự pha trộn giữa hai tính cách, hai màu sắc đó, màu xám. Màu xám này không phải mang ý nghĩa đơn bạc, cô tịch hay nhạt nhẽo, mà đó mang tính cách của cô, và những kỉ niệm của những đứa bạn thân. Aiz, bọn họ còn nói, cô không những mang màu xám giữa thiên thần và ác quỷ, mà còn là ngọn lửa đỏ rực giữa trời đông. Hắc hắc, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn rất vui nga..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.