Chương 24: Bốn mắt nhìn nhau
Mộng Tiêu Nhị
25/12/2024
Rõ ràng biết Hứa Hàng đang nói đùa, Tề Chính Sâm cũng kiên quyết bảo vệ Hứa Tri Ý: “Trên thế giới này người thích tennis nhiều như thế, Tri Ý phải tặng cho mỗi người một cái à, không phải phá sản sao? Không tặng các cậu là đúng rồi, cô ấy tặng rồi tôi còn ghen đấy.”
Hứa Hành: “Trước đây tôi không phát hiện ra cậu nói nhiều thật đấy.”
Tề Chính Sâm cười, “Không phải là bị cậu chọc tức sao.”
Hứa Tri Ý cầm lấy vợt đánh cầu, dáng vẻ thản nhiên thoải mái, giống như một người ngoài cuộc đang lắng nghe câu chuyện của họ.
Thật ra trong lòng đang do dự rốt cuộc có nên tặng vợt tennis cho hai người kia không.
Trong đầu đang nghĩ về chuyện khác, không đỡ được quả cầu lông đang bay đến, rơi xuống cách Tưởng Ti Tầm một mét, cô vội đi ra nhặt cầu lên. Vẫn chậm một bước, bị người đàn ông bên cạnh cúi người nhặt lên.
Tưởng Ti Tầm: “Đánh tốt đấy.”
Hứa Tri Ý giơ tay ra muốn nhận lấy quả cầu từ chỗ anh, ai biết đường anh lại đánh cầu qua, cong thành một đường parabol nhỏ. Suýt nữa cô không bắt kịp tiết tấu của anh, cũng may phản ứng đủ nhanh, dùng vợt đỡ lấy cầu.
Người đàn ông bên cạnh chăm chú nhìn cô, Hứa Tri Ý tập trung sự chú ý, cô có tài năng kiểm soát cầu tốt. Trong buổi học đánh cầu lông lần đầu ở cấp hai, vừa mới vào học huấn luyện viên đã khen cô.
Sân bên này, một người tập trung đánh cầu, một người quan sát.
Bên kia, hai người uống nước vẫn đang cãi nhau.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô: “Trước đây từng học?”
Hứa Tri Ý tập trung vào quả cầu trên vợt, dành thời gian trả lời: “Ừm, hồi cấp hai chọn học cầu lông và cưỡi ngựa.” Vốn dĩ là chọn tennis, kết quả lại bị bóng tennis đập vào mặt, suýt chút nữa bị thương ở hốc mắt, bị dọa sợ, có ám ảnh tâm lý, Tiêu Mỹ Hoa bảo cô đổi thành cầu lông hoặc golf, cô chọn cái trước.
“Tri Ý, đừng đánh cầu nữa.” Tề Chính Sâm sân bên kia cuối cùng cũng tranh cãi xong, gọi cô.
“Dạ.” Hứa Tri Ý bị mất tập trung, không kiểm soát được lực của cầu, cầu bay đến đỉnh đầu Tưởng Ti Tầm, anh vội vàng lùi về sau hai bước, giơ vợt ra đỡ lấy.
Tề Chính Sâm: “Hai người đừng đánh nữa.”
Lần đầu tiên đánh phối hợp với Tưởng Ti Tầm, Hứa Tri Ý có chút căng thẳng.
Sau mấy hiệp, cô phát hiện ra được điểm yếu của đối phương, sau khi đánh cầu đi, Tề Chính Sâm và Hứa Hành phải liều mạng mới bắt được cầu.
Hơi thở của Hứa Hành không ổn định, đánh tennis cũng không mệt như này. Anh ra một đòn phản công, đoán là em gái và Tưởng Ti Tầm rất khó đỡ được quả này.
Nhìn thấy cầu đi qua lưới ở một góc khó, căn bản không dễ đỡ được nhưng Hứa Tri ý vẫn cố gắng hết sức để cứu thua.
Cứu được cầu nhưng vừa rồi cô chạy nhanh, trọng tâm không ổn định, cả người loạng choạng về phía mép sân, nhìn như sắp ngã xuống đất.
Tưởng Ti Tầm nhanh tay nhanh mắt, lao lên như một mũi tên, nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại.
Đối phương không đỡ được cầu của cô, cô cũng không ngã, nhưng chân trái có hơi khó chịu.
Hứa Tri Ý cầm vợt vẫy vẫy với hai người đối diện, tạm thời dừng lại, “Nghỉ một chút đã, chân em suýt nữa bị trẹo rồi.”
Tề Chính Sâm đi mấy bước qua, lo lắng nói: “Có đau không?”
Hứa Tri Ý ném cầu sang bên cạnh, lắc đầu: “Không đau, dù sao cũng không thoải mái, không nói rõ được cảm giác gì.”
Từ đầu đến cuối Tưởng Ti Tầm vẫn nắm lấy cánh tay cô không buông, “Đến bên kia ngồi.” Lại hỏi: “Có đi được không?”
Hứa Tri Ý: “Không vấn đề gì, không cần dìu.”
Đi đường vẫn coi như bình thường, “Em không đánh nữa, mọi người đánh đi.”
Vừa rồi cả người toàn mồ hôi, cả tóc cũng thế, ngồi nghỉ ngơi nhìn bọn họ đánh một lúc, Hứa Tri Ý cầm balo đi vào nhà tắm tắm rửa.
Nửa tiếng sau cô được nhân viên dìu đỡ ra ngoài, mắt cá chân bị sưng tấy lên, không dám đi giày thể thao nữa.
Tưởng Ti Tầm là người phát hiện ra đầu tiên, nhanh chân bước qua: “Bị hạ đường huyết hay sao thế?”
Hứa Tri Ý chỉ vào mắt cá chân của mình: “Sưng rồi, không dám đi.”
Tưởng Ti Tầm đỡ lấy cô, nói với nhân viên: “Cảm ơn.”
Tề Chính Sâm vứt vợt đi, chạy qua, vẻ mặt lo lắng: “Em nói em đấy, tự mình đau hay không còn không biết? Còn dám tắm nước nóng.”
Hứa Tri Ý:”Vừa rồi em thật sự không có cảm giác.” Trước đây lúc đánh cầu không phải cũng gặp tình huống như này sao, tắm xong nghỉ ngơi không sao nữa, ai biết được hôm nay tình trạng lại nghiêm trọng như vậy, gội đầu xong cảm giác chân có gì đó không đúng, nhưng đã muộn.
Tề Chính Sâm thật sự không dám trách cô, tức giận nói: “Lần sau cảm giác bị bong gân tuyệt đối không được tắm nước nóng, sẽ nặng hơn.”
Hứa Tri Ý: “Em biết rồi.”
Không muốn để anh lo lắng, “Thật sự không đau.”
Đau hay không đau Tề chính Sâm làm sao có thể nhìn ra, anh ta vỗ Tưởng Ti Tầm: “Để tôi dìu, cậu không biết dìu như thế nào.”
Tưởng Ti Tầm: “… Dìu người không đến nỗi tôi không biết.”
Tề Chính Sâm không cho phép giải thích, đỡ Hứa Tri Ý qua, “Vốn dĩ Tri Ý đã sợ người sếp như cậu, cậu còn dìu em ấy nữa, nói không chừng cái chân còn lại của em ấy cũng bong gân nốt đấy. Vừa rồi nếu như cậu không kéo em ấy, có lẽ em ấy không bị bong gân đâu.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Bởi vì Hứa Tri Ý chột dạ, quả thật là ở trước mặt sếp có hơi căng thẳng, đổi lại thành Tề Chính Sâm cô đã chẳng quan tâm như vậy, hai tay ôm lấy cánh tay anh. Mới bắt đầu chân trái chỉ đau như kim châm, nhờ vào sự giúp đỡ của anh Hai mới tiến về phía trước, cô giải thích hộ Tưởng Ti Tầm: “Không phải do sếp Tưởng, trước khi anh ấy kéo em em đã bị bong gân rồi.”
Tề Chính Sâm: “Nói đùa thôi, sao em còn tưởng thật.”
Hứa Hành mở chai nước ở nhiệt độ phòng, đưa cho em gái: “Anh đi mua nước đá cho em chườm lạnh.”
“Trong xe tôi có.” Trả lời anh là Tề Chính Sâm, người đằng sau lại chỉ chỉ vào túi của mình, “Lấy giúp tôi qua đây.”
Trong túi có dầu, thuốc xịt bong gân và băng chuyên dụng.
Tưởng Ti Tầm đứng bên cạnh muốn giúp đỡ mà không giúp đỡ được, anh hỏi Hứa Tri Ý: “Có đau lắm không? Đến bệnh viện chụp X-quang xem có bị thương gì ở xương không.”
“Để tôi thử trước xem.” Hứa Tri Ý thử đứng lên đứng mấy giây, đau thấu tim, vẫn có thể đứng được, xương chắc không sao, “Có lẽ là dây chằng bị thương rồi.”
“Cẩn thận, mau ngồi xuống.” Hai tay Tề Chính Sâm đỡ lấy vai cô để cô ngồi ổn định lại, đặt túi thể thao ở đầu bên kia của ghế dài, ra hiệu cô để chân lên trên túi, “Băng cho em.” Anh ta cũng ngồi xổm xuống.
Hứa Hành: “Băng để tôi băng, tôi là anh ruột em ấy.”
Tề Chính Sâm: “Quấn hình số 8 cậu có biết không?”
Hứa Hành không trả lời, quả thật anh không biết.
Tưởng Ti Tầm nói: “Để tôi làm cho, tôi biết.”
Tề Chính Sâm liếc nhìn anh: “Cậu thay thế bổ sung.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Động tác băng bó của Tề Chính Sâm rất thành thạo, đặc biệt học từ huấn luyện viên, anh ta ngẩng đầu nhìn Hứa Tri Ý: “Nhịn đau chút. Không quấn chặt không có hiệu quả.” Vừa dùng sức băng bó vừa di dời sự chú ý của Hứa Tri Ý, có điều lại nói chuyện với hai người bên cạnh, “Tôi chơi với Tri Ý bao nhiêu năm rồi, trước giờ em ấy đều không sao, trước khi hai người đến bọn tôi còn chơi hai tiếng nữa. Kết quả hai cậu vừa đến em ấy liền trẹo chân, đánh cầu không biết, chơi cùng mà hai cậu cũng không biết à?”
Hứa Hành: “…..”
Đây là bao hàm cả anh.
“Là lỗi của tôi.”
Tề Chính Sâm: “Chỉ đợi câu này của cậu thôi.”
Băng bó xong, túi đá lạnh cũng kịp thời được đưa đến.
Tề Chính Sâm để túi đá lạnh nên mắt cá chân bị thương của cô, nhìn đồng hồ thể thao, trong đầu đếm ngược.
Tưởng Ti Tầm nhìn về phía Hứa Tri Ý: “Mẹ tôi còn bảo em tối nay đến nhà ăn cơm, có đi được không? Nếu như không được, lần sau đến Bắc Kinh lại đến nhà tôi ăn cơm.”
Chưa đợi Hứa Tri Ý nói chuyện, Hứa Hành đã từ chối thay em gái: “Nói với cô Tưởng lần sau đi. Tối nay tôi đưa Tri Ý về Thượng Hải, bây giờ em ấy như này, đi đường với vệ sinh cá nhân đều không tiện, về nhà mẹ tôi có thể chăm sóc em ấy.”
Tất cả kế hoạch đều bị đảo lộn, sau khi chườm đá lạnh xong Hứa Hành dìu em gái lên xe, về khách sạn thu dọn hành lý, ngồi chuyến bay trong đêm về.
Bên kia sân, Tề Chính Sâm thong thả thu dọn vợt cầu lông, quay mặt nói với Tưởng Ti Tầm: “Đi thôi, đi chơi hai ván tennis?”
Tưởng Ti Tầm nhìn vợt tennis đó, “Không chơi nữa, đến nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi mong cậu lắm, h ậ n không thể dùng kiệu 8 người khiêng cậu đến.”
“Cậu dám khiêng tôi dám ngồi. Hơn nữa, cô Tưởng nhìn tôi còn thuận mắt hơn cậu.” Tề Chính Sâm xách túi tennis lên vai, “Ai bảo tôi có thời gian đến nhà cậu báo hiếu thay cậu chứ.”
Ra khỏi sân bóng, về thẳng nhà Tưởng Ti Tầm.
Trên đường về nhà Tưởng Ti Tầm nói với mẹ, không cần chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, Hứa Tri Ý đánh cầu bị trẹo chân, Hứa Hành đưa cô về Thượng Hải rồi.
Hai người vừa bước vào cửa Tưởng Nguyệt Như đã hỏi bây giờ tình hình Tri Ý như nào rồi.
Tưởng Ti Tầm: “Hứa Hành nói chỉ có thể nhảy lò cò, chân trái không dám chạm đất.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của anh kêu, là điện thoại của bác Hai.
Bây giờ bác Hai đang quản lý bệnh viện, anh phản ứng trong vô thức rằng cuộc điện thoại này có liên quan đến chuyện ôm nhầm của Hứa Tri Ý, ra bên ngoài sân nghe điện thoại.
Điện thoại kết nối, bác Hai bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tưởng Ti Tầm châm thuốc, lần trước hút thuốc là lúc ở Manhattan, Hứa Hướng Ấp đưa cho anh một điếu.
“Không phải là bố cháu đổi Tri Ý chứ?”
Bác Hai: “… Bố cháu mà biết cháu không tin tưởng bố mình như vậy chắc là tức đến phát đi ê n mất.”
Tưởng Ti Tầm thở phào nhẹ nhõm, không thể nào giải thích được, dập điếu thuốc mới hút được hai hơi, không phải bố thì tốt.
Bác Hai: “Không phải chuyện đó của Tri Ý, đối tượng kết hôn mới của bác cả của cháu, hôm nay bác gặp rồi, chả trách ông nội bị chọc tức đến mức phải nhập viện, còn không ra thể xuất viện.”
Tưởng Ti Tầm không quan tâm đ ến đống bùn nhão nhà họ Lộ, hỏi cũng chẳng hỏi, bác Hai nói cái gì anh nghe cái đó.
Bác Hai thở dài: “Chuyện xấu trong nhà. Đối tượng của bác cả cháu…” Ông không gọi được từ chị dâu, “tên Thẩm Thanh Phong.”
Lần đầu tiên Tưởng Ti Tầm thấy bác Hai nói chuyện ấp úng như này, “Thẩm Thanh Phong? Chưa nghe bao giờ.”
Không có chút ấn tượng nào.
Bác Hai: “Cháu chắc chắn chưa nghe qua bao giờ, đổi tên rồi, hai mươi hai năm trước đổi tên rồi, sau khi kết hôn định cư ở London được mấy năm thì l y hôn, trước mắt bác chỉ biết như vậy thôi. Thẩm Thanh Phong… năm đó bố mẹ cháu l y hôn, chính là vì bà ta.”
Tưởng Ti Tầm: “….”
Bố mẹ l y hôn bởi vì bố ng oạ i t ì nh trong tư tưởng, ở ngoài thích người phụ nữ khác. Chính là nói, người bố anh thích bây giờ trở thành chị dâu cả của bố.
“Bác Hai, bác muốn cháu đi an ủi bố cháu sao?”
Bác Hai: “… Đương nhiên không. Bố cháu đáng đời. Ông cụ bảo bác gọi điện nói với cháu, mấy chuyện hỗn loạn của nhà chúng ta ở bên này đừng nói cho mẹ con biết, nghe nói mẹ con gần đây sức khỏe không tốt lắm, miễn để em ấy lo lắng.”
Tưởng Ti Tầm: “Mẹ cháu không để ý đến bố cháu từ lâu rồi.”
Cúp máy, anh lại lấy một điếu thuốc khác ra châm lửa.
Chả trách anh không đồng ý liên hôn với Ninh Doãn cũng không thấy Lộ Kiếm ba quở trách gì, cộng với mấy chuyện phiền phức của mình thì căn bản không quan tâm đ ến anh.
Đằng sau có tiếng bước chân, anh quay đầu lại, mẹ bưng hoa quả ra.
Tưởng Ti Tầm dập điếu thuốc, ném tàn thuốc vào gạt tàn.
Tưởng Nguyệt Như ngồi xuống bên cạnh: “Sao lại hút thuốc rồi.”
Tưởng Ti Tầm: “Chưa bỏ ạ.”
“Chiều nay bố con lại gọi điện cho mẹ.”
Tay cầm hoa quả của Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại, “Ông ấy có chuyện gì ạ?”
Tưởng Nguyệt Như bình tĩnh: “Nói sau này không nhúng tay vào chuyện kết hôn của con nữa, bao giờ con kết hôn thì con kết, chỉ cần mẹ vui là được, ông ấy không vấn đề gì hết.”
Tưởng Ti Tầm chậm rãi ăn hoa quả, xem ra Lộ Kiếm Ba bị chuyện kết hôn của bác cả làm kích động không nhẹ.
Chỉ là Thẩm Thanh Phong đó sao lại gả cho bác cả hơn sáu mươi tuổi, mà lại không chọn Lộ Kiếm Ba, người mới năm mươi tuổi nhưng hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác thật chứ?
Anh cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Hứa Hành: 【Điều tra bác dâu cả cậu làm gì?】
Tưởng Ti Tầm:【Bà ấy là người trong lòng của bố tôi, trước đây không tên Thẩm Thanh Phong.】
Hứa Hành: “…”
…
Sáng sớm, Hứa Hành dẫn em gái về nhà.
Chân sưng to, đến cả dép cũng không đi được, Hứa Tri Ý xuống máy bay vẫn luôn xách giày.
Hà Nghi An và Hứa Hướng Ấp đều chưa ngủ, đã chuẩn bị túi chườm đá.
Vận động chấn thương là điều không thể tránh khỏi nhưng Hà Nghi An vẫn đau lòng, bà chạm nhẹ vào mắt cá chân bị sưng tấy như cái màn thầu nóng hổi của con gái.
“Mẹ, con không sao.”
“Tại anh con, cứ phải đánh gần đất như thế.”
Hứa Tri Ý dở khóc dở cười, “Không liên quan gì đến anh con ạ.”
Hà Nghi An: “Về phòng đi, tắm xong lên giường nằm mẹ lại chườm lạnh cho con nửa tiếng nữa.”
Hứa Hướng Ấp lo lắng: “Có thể đi được không? Bố cõng con về phòng.”
“Không cần ạ, con đi thang máy.”
Cũng may trong nhà có thang máy, cô không cần phải nhảy lò cò từng bước một lên tầng ba nữa.
Tắm rửa xong xuôi, cuối cùng cũng được nằm lên chiếc giường thoải mái, vùi mặt vào trong gối, một mùi thơm thoang thoảng.
Cửa phòng đẩy ra, Hà Nghi An ôm gối đi vào.
“Tối nay mẹ ngủ ở phòng con, đau không chịu được thì gọi mẹ, mẹ làm giảm đau cho con.”
Hứa Tri Ý muốn nói, chỉ trẹo chân một chút thôi, không có gì to tát hết, nhưng lại vô cùng muốn ngủ cùng mẹ một đêm, vậy là đồng ý: “Vâng ạ.” Cô dịch gối của mình sang một bên, nhường một chỗ rộng rãi cho Hà Nghi An.
Hà Nghi An bảo cô nằm xuống, kê hai cái gối xếp chồng ở dưới chân của cô, cẩn thận đặt một túi chườm đá lên chỗ bị sưng, “Con ngủ đi, mẹ đợi nửa tiếng sau bỏ xuống cho con.”
Hứa Tri Ý đau không ngủ được, “Để mẹ và bố lo lắng bận tâm rồi.”
“Nói cái gì ngốc nghếch vậy. Cái này gọi là bận tâm gì chứ.” Hà Nghi An tắt đèn trong phòng đi.
Đứa trẻ khiến bố mẹ bận tâm nhất chính là lúc còn nhỏ, đáng tiếc bà không có cơ hội bận tâm đó.
Phòng tối om, rèm cửa sổ dày che khuất đi ánh sáng, mắt Hứa Tri Ý vẫn chưa thích ứng được với bóng tối, gần một phút trôi qua mới nhìn rõ được người bên cạnh.
“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, chống người dậy.
Hà Nghi An mở mắt, không nhìn rõ cái gì, giơ tay sờ sờ vai con gái: “Sao vậy? Có phải đau quá không?”
“Vẫn ổn ạ. Con muốn nằm sát vào mẹ ngủ một lúc.” Hứa Tri Ý đã ngồi dậy, kéo hai chiếc gối kê chân, lại đặt lại túi chườm đá.
Hà Nghi An lúc này đã nhìn rõ đường nét của con gái, giọng bà dịu dàng: “Nào, nằm trong lòng mẹ ngủ.” Bà vòng lấy vai con gái.
Hứa Tri Ý dựa qua, nghiêng nghiêng người, điều chỉnh tư thế thoải mái thích hợp nhất, hai tay ôm lấy Hà Nghi An.
Cái ôm có hơi xa lạ, nhưng có mùi nước hoa cô quen thuộc.
Hà Nghi An nghiêng mặt, hôn xuống trán con gái: “Ngủ đi.”
Hứa Tri Ý nằm trong lòng mẹ, yết hầu cử động mấy lần.
Có một số tiếc nuối cuối cùng không còn nuối tiếc nữa.
Mấy ngày sau đó, phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn ở phòng khách và phòng ăn, vết sưng ở mắt cá chân cuối cùng cũng giảm bớt, nhưng vẫn không thể nào đi được.
Nghệ nhân cắm hoa lấy ra hơn chục bình hoa to bé lớn nhỏ các loại đặt dưới khung lưới cửa sổ, làm cho cô một vườn hoa Monet, không cần đến nhà kính trồng hoa cũng có thể tận hưởng khung cảnh tràn đầy màu sắc và lãng mạn.
Cô chụp ảnh lại đăng lên tài khoản xã hội, Tề Chính Sâm thích đầu tiên, lại để lại bình luận:【Ở nhà chán lắm nhỉ?】
Hứa Tri Ý:【Không chán, có hoa ngắm.】
Đọc sách ngắm hoa, lại lướt điện thoại, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hôm nay bố mẹ và anh trai đều không có ở nhà, ăn cơm trưa xong cô nằm trên sô pha đọc tạp chí.
Mẹ đặc biệt mua cho cô mấy cuốn tạp chí thời trang, trên đó có đủ các kiểu phối đồ, từ quần áo, trang sức của các thương hiệu lớn. Xem được một nửa, cô đặt cuốn tạp chí lên mặt, tạm thời giải phóng đôi tay mỏi nhừ của mình, suy nghĩ trong đầu phối mấy bộ quần áo mặc hôm khai giảng.
Có tiếng bước chân đến gần, cô không nghĩ nhiều, nghĩ là dì trong nhà qua đưa hoa quả cho cô, các loại hoa quả.
Tưởng Ti Tầm liếc nhìn người mặc chiếc váy dài cổ yếm màu xanh ngọc, nhìn có vẻ như ngủ rồi, anh cúi người lấy cuốn tạp chí trên mặt cô đi.
Đột nhiên, bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Hành: “Trước đây tôi không phát hiện ra cậu nói nhiều thật đấy.”
Tề Chính Sâm cười, “Không phải là bị cậu chọc tức sao.”
Hứa Tri Ý cầm lấy vợt đánh cầu, dáng vẻ thản nhiên thoải mái, giống như một người ngoài cuộc đang lắng nghe câu chuyện của họ.
Thật ra trong lòng đang do dự rốt cuộc có nên tặng vợt tennis cho hai người kia không.
Trong đầu đang nghĩ về chuyện khác, không đỡ được quả cầu lông đang bay đến, rơi xuống cách Tưởng Ti Tầm một mét, cô vội đi ra nhặt cầu lên. Vẫn chậm một bước, bị người đàn ông bên cạnh cúi người nhặt lên.
Tưởng Ti Tầm: “Đánh tốt đấy.”
Hứa Tri Ý giơ tay ra muốn nhận lấy quả cầu từ chỗ anh, ai biết đường anh lại đánh cầu qua, cong thành một đường parabol nhỏ. Suýt nữa cô không bắt kịp tiết tấu của anh, cũng may phản ứng đủ nhanh, dùng vợt đỡ lấy cầu.
Người đàn ông bên cạnh chăm chú nhìn cô, Hứa Tri Ý tập trung sự chú ý, cô có tài năng kiểm soát cầu tốt. Trong buổi học đánh cầu lông lần đầu ở cấp hai, vừa mới vào học huấn luyện viên đã khen cô.
Sân bên này, một người tập trung đánh cầu, một người quan sát.
Bên kia, hai người uống nước vẫn đang cãi nhau.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô: “Trước đây từng học?”
Hứa Tri Ý tập trung vào quả cầu trên vợt, dành thời gian trả lời: “Ừm, hồi cấp hai chọn học cầu lông và cưỡi ngựa.” Vốn dĩ là chọn tennis, kết quả lại bị bóng tennis đập vào mặt, suýt chút nữa bị thương ở hốc mắt, bị dọa sợ, có ám ảnh tâm lý, Tiêu Mỹ Hoa bảo cô đổi thành cầu lông hoặc golf, cô chọn cái trước.
“Tri Ý, đừng đánh cầu nữa.” Tề Chính Sâm sân bên kia cuối cùng cũng tranh cãi xong, gọi cô.
“Dạ.” Hứa Tri Ý bị mất tập trung, không kiểm soát được lực của cầu, cầu bay đến đỉnh đầu Tưởng Ti Tầm, anh vội vàng lùi về sau hai bước, giơ vợt ra đỡ lấy.
Tề Chính Sâm: “Hai người đừng đánh nữa.”
Lần đầu tiên đánh phối hợp với Tưởng Ti Tầm, Hứa Tri Ý có chút căng thẳng.
Sau mấy hiệp, cô phát hiện ra được điểm yếu của đối phương, sau khi đánh cầu đi, Tề Chính Sâm và Hứa Hành phải liều mạng mới bắt được cầu.
Hơi thở của Hứa Hành không ổn định, đánh tennis cũng không mệt như này. Anh ra một đòn phản công, đoán là em gái và Tưởng Ti Tầm rất khó đỡ được quả này.
Nhìn thấy cầu đi qua lưới ở một góc khó, căn bản không dễ đỡ được nhưng Hứa Tri ý vẫn cố gắng hết sức để cứu thua.
Cứu được cầu nhưng vừa rồi cô chạy nhanh, trọng tâm không ổn định, cả người loạng choạng về phía mép sân, nhìn như sắp ngã xuống đất.
Tưởng Ti Tầm nhanh tay nhanh mắt, lao lên như một mũi tên, nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại.
Đối phương không đỡ được cầu của cô, cô cũng không ngã, nhưng chân trái có hơi khó chịu.
Hứa Tri Ý cầm vợt vẫy vẫy với hai người đối diện, tạm thời dừng lại, “Nghỉ một chút đã, chân em suýt nữa bị trẹo rồi.”
Tề Chính Sâm đi mấy bước qua, lo lắng nói: “Có đau không?”
Hứa Tri Ý ném cầu sang bên cạnh, lắc đầu: “Không đau, dù sao cũng không thoải mái, không nói rõ được cảm giác gì.”
Từ đầu đến cuối Tưởng Ti Tầm vẫn nắm lấy cánh tay cô không buông, “Đến bên kia ngồi.” Lại hỏi: “Có đi được không?”
Hứa Tri Ý: “Không vấn đề gì, không cần dìu.”
Đi đường vẫn coi như bình thường, “Em không đánh nữa, mọi người đánh đi.”
Vừa rồi cả người toàn mồ hôi, cả tóc cũng thế, ngồi nghỉ ngơi nhìn bọn họ đánh một lúc, Hứa Tri Ý cầm balo đi vào nhà tắm tắm rửa.
Nửa tiếng sau cô được nhân viên dìu đỡ ra ngoài, mắt cá chân bị sưng tấy lên, không dám đi giày thể thao nữa.
Tưởng Ti Tầm là người phát hiện ra đầu tiên, nhanh chân bước qua: “Bị hạ đường huyết hay sao thế?”
Hứa Tri Ý chỉ vào mắt cá chân của mình: “Sưng rồi, không dám đi.”
Tưởng Ti Tầm đỡ lấy cô, nói với nhân viên: “Cảm ơn.”
Tề Chính Sâm vứt vợt đi, chạy qua, vẻ mặt lo lắng: “Em nói em đấy, tự mình đau hay không còn không biết? Còn dám tắm nước nóng.”
Hứa Tri Ý:”Vừa rồi em thật sự không có cảm giác.” Trước đây lúc đánh cầu không phải cũng gặp tình huống như này sao, tắm xong nghỉ ngơi không sao nữa, ai biết được hôm nay tình trạng lại nghiêm trọng như vậy, gội đầu xong cảm giác chân có gì đó không đúng, nhưng đã muộn.
Tề Chính Sâm thật sự không dám trách cô, tức giận nói: “Lần sau cảm giác bị bong gân tuyệt đối không được tắm nước nóng, sẽ nặng hơn.”
Hứa Tri Ý: “Em biết rồi.”
Không muốn để anh lo lắng, “Thật sự không đau.”
Đau hay không đau Tề chính Sâm làm sao có thể nhìn ra, anh ta vỗ Tưởng Ti Tầm: “Để tôi dìu, cậu không biết dìu như thế nào.”
Tưởng Ti Tầm: “… Dìu người không đến nỗi tôi không biết.”
Tề Chính Sâm không cho phép giải thích, đỡ Hứa Tri Ý qua, “Vốn dĩ Tri Ý đã sợ người sếp như cậu, cậu còn dìu em ấy nữa, nói không chừng cái chân còn lại của em ấy cũng bong gân nốt đấy. Vừa rồi nếu như cậu không kéo em ấy, có lẽ em ấy không bị bong gân đâu.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Bởi vì Hứa Tri Ý chột dạ, quả thật là ở trước mặt sếp có hơi căng thẳng, đổi lại thành Tề Chính Sâm cô đã chẳng quan tâm như vậy, hai tay ôm lấy cánh tay anh. Mới bắt đầu chân trái chỉ đau như kim châm, nhờ vào sự giúp đỡ của anh Hai mới tiến về phía trước, cô giải thích hộ Tưởng Ti Tầm: “Không phải do sếp Tưởng, trước khi anh ấy kéo em em đã bị bong gân rồi.”
Tề Chính Sâm: “Nói đùa thôi, sao em còn tưởng thật.”
Hứa Hành mở chai nước ở nhiệt độ phòng, đưa cho em gái: “Anh đi mua nước đá cho em chườm lạnh.”
“Trong xe tôi có.” Trả lời anh là Tề Chính Sâm, người đằng sau lại chỉ chỉ vào túi của mình, “Lấy giúp tôi qua đây.”
Trong túi có dầu, thuốc xịt bong gân và băng chuyên dụng.
Tưởng Ti Tầm đứng bên cạnh muốn giúp đỡ mà không giúp đỡ được, anh hỏi Hứa Tri Ý: “Có đau lắm không? Đến bệnh viện chụp X-quang xem có bị thương gì ở xương không.”
“Để tôi thử trước xem.” Hứa Tri Ý thử đứng lên đứng mấy giây, đau thấu tim, vẫn có thể đứng được, xương chắc không sao, “Có lẽ là dây chằng bị thương rồi.”
“Cẩn thận, mau ngồi xuống.” Hai tay Tề Chính Sâm đỡ lấy vai cô để cô ngồi ổn định lại, đặt túi thể thao ở đầu bên kia của ghế dài, ra hiệu cô để chân lên trên túi, “Băng cho em.” Anh ta cũng ngồi xổm xuống.
Hứa Hành: “Băng để tôi băng, tôi là anh ruột em ấy.”
Tề Chính Sâm: “Quấn hình số 8 cậu có biết không?”
Hứa Hành không trả lời, quả thật anh không biết.
Tưởng Ti Tầm nói: “Để tôi làm cho, tôi biết.”
Tề Chính Sâm liếc nhìn anh: “Cậu thay thế bổ sung.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Động tác băng bó của Tề Chính Sâm rất thành thạo, đặc biệt học từ huấn luyện viên, anh ta ngẩng đầu nhìn Hứa Tri Ý: “Nhịn đau chút. Không quấn chặt không có hiệu quả.” Vừa dùng sức băng bó vừa di dời sự chú ý của Hứa Tri Ý, có điều lại nói chuyện với hai người bên cạnh, “Tôi chơi với Tri Ý bao nhiêu năm rồi, trước giờ em ấy đều không sao, trước khi hai người đến bọn tôi còn chơi hai tiếng nữa. Kết quả hai cậu vừa đến em ấy liền trẹo chân, đánh cầu không biết, chơi cùng mà hai cậu cũng không biết à?”
Hứa Hành: “…..”
Đây là bao hàm cả anh.
“Là lỗi của tôi.”
Tề Chính Sâm: “Chỉ đợi câu này của cậu thôi.”
Băng bó xong, túi đá lạnh cũng kịp thời được đưa đến.
Tề Chính Sâm để túi đá lạnh nên mắt cá chân bị thương của cô, nhìn đồng hồ thể thao, trong đầu đếm ngược.
Tưởng Ti Tầm nhìn về phía Hứa Tri Ý: “Mẹ tôi còn bảo em tối nay đến nhà ăn cơm, có đi được không? Nếu như không được, lần sau đến Bắc Kinh lại đến nhà tôi ăn cơm.”
Chưa đợi Hứa Tri Ý nói chuyện, Hứa Hành đã từ chối thay em gái: “Nói với cô Tưởng lần sau đi. Tối nay tôi đưa Tri Ý về Thượng Hải, bây giờ em ấy như này, đi đường với vệ sinh cá nhân đều không tiện, về nhà mẹ tôi có thể chăm sóc em ấy.”
Tất cả kế hoạch đều bị đảo lộn, sau khi chườm đá lạnh xong Hứa Hành dìu em gái lên xe, về khách sạn thu dọn hành lý, ngồi chuyến bay trong đêm về.
Bên kia sân, Tề Chính Sâm thong thả thu dọn vợt cầu lông, quay mặt nói với Tưởng Ti Tầm: “Đi thôi, đi chơi hai ván tennis?”
Tưởng Ti Tầm nhìn vợt tennis đó, “Không chơi nữa, đến nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi mong cậu lắm, h ậ n không thể dùng kiệu 8 người khiêng cậu đến.”
“Cậu dám khiêng tôi dám ngồi. Hơn nữa, cô Tưởng nhìn tôi còn thuận mắt hơn cậu.” Tề Chính Sâm xách túi tennis lên vai, “Ai bảo tôi có thời gian đến nhà cậu báo hiếu thay cậu chứ.”
Ra khỏi sân bóng, về thẳng nhà Tưởng Ti Tầm.
Trên đường về nhà Tưởng Ti Tầm nói với mẹ, không cần chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, Hứa Tri Ý đánh cầu bị trẹo chân, Hứa Hành đưa cô về Thượng Hải rồi.
Hai người vừa bước vào cửa Tưởng Nguyệt Như đã hỏi bây giờ tình hình Tri Ý như nào rồi.
Tưởng Ti Tầm: “Hứa Hành nói chỉ có thể nhảy lò cò, chân trái không dám chạm đất.”
Đang nói chuyện thì điện thoại của anh kêu, là điện thoại của bác Hai.
Bây giờ bác Hai đang quản lý bệnh viện, anh phản ứng trong vô thức rằng cuộc điện thoại này có liên quan đến chuyện ôm nhầm của Hứa Tri Ý, ra bên ngoài sân nghe điện thoại.
Điện thoại kết nối, bác Hai bảo anh chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tưởng Ti Tầm châm thuốc, lần trước hút thuốc là lúc ở Manhattan, Hứa Hướng Ấp đưa cho anh một điếu.
“Không phải là bố cháu đổi Tri Ý chứ?”
Bác Hai: “… Bố cháu mà biết cháu không tin tưởng bố mình như vậy chắc là tức đến phát đi ê n mất.”
Tưởng Ti Tầm thở phào nhẹ nhõm, không thể nào giải thích được, dập điếu thuốc mới hút được hai hơi, không phải bố thì tốt.
Bác Hai: “Không phải chuyện đó của Tri Ý, đối tượng kết hôn mới của bác cả của cháu, hôm nay bác gặp rồi, chả trách ông nội bị chọc tức đến mức phải nhập viện, còn không ra thể xuất viện.”
Tưởng Ti Tầm không quan tâm đ ến đống bùn nhão nhà họ Lộ, hỏi cũng chẳng hỏi, bác Hai nói cái gì anh nghe cái đó.
Bác Hai thở dài: “Chuyện xấu trong nhà. Đối tượng của bác cả cháu…” Ông không gọi được từ chị dâu, “tên Thẩm Thanh Phong.”
Lần đầu tiên Tưởng Ti Tầm thấy bác Hai nói chuyện ấp úng như này, “Thẩm Thanh Phong? Chưa nghe bao giờ.”
Không có chút ấn tượng nào.
Bác Hai: “Cháu chắc chắn chưa nghe qua bao giờ, đổi tên rồi, hai mươi hai năm trước đổi tên rồi, sau khi kết hôn định cư ở London được mấy năm thì l y hôn, trước mắt bác chỉ biết như vậy thôi. Thẩm Thanh Phong… năm đó bố mẹ cháu l y hôn, chính là vì bà ta.”
Tưởng Ti Tầm: “….”
Bố mẹ l y hôn bởi vì bố ng oạ i t ì nh trong tư tưởng, ở ngoài thích người phụ nữ khác. Chính là nói, người bố anh thích bây giờ trở thành chị dâu cả của bố.
“Bác Hai, bác muốn cháu đi an ủi bố cháu sao?”
Bác Hai: “… Đương nhiên không. Bố cháu đáng đời. Ông cụ bảo bác gọi điện nói với cháu, mấy chuyện hỗn loạn của nhà chúng ta ở bên này đừng nói cho mẹ con biết, nghe nói mẹ con gần đây sức khỏe không tốt lắm, miễn để em ấy lo lắng.”
Tưởng Ti Tầm: “Mẹ cháu không để ý đến bố cháu từ lâu rồi.”
Cúp máy, anh lại lấy một điếu thuốc khác ra châm lửa.
Chả trách anh không đồng ý liên hôn với Ninh Doãn cũng không thấy Lộ Kiếm ba quở trách gì, cộng với mấy chuyện phiền phức của mình thì căn bản không quan tâm đ ến anh.
Đằng sau có tiếng bước chân, anh quay đầu lại, mẹ bưng hoa quả ra.
Tưởng Ti Tầm dập điếu thuốc, ném tàn thuốc vào gạt tàn.
Tưởng Nguyệt Như ngồi xuống bên cạnh: “Sao lại hút thuốc rồi.”
Tưởng Ti Tầm: “Chưa bỏ ạ.”
“Chiều nay bố con lại gọi điện cho mẹ.”
Tay cầm hoa quả của Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại, “Ông ấy có chuyện gì ạ?”
Tưởng Nguyệt Như bình tĩnh: “Nói sau này không nhúng tay vào chuyện kết hôn của con nữa, bao giờ con kết hôn thì con kết, chỉ cần mẹ vui là được, ông ấy không vấn đề gì hết.”
Tưởng Ti Tầm chậm rãi ăn hoa quả, xem ra Lộ Kiếm Ba bị chuyện kết hôn của bác cả làm kích động không nhẹ.
Chỉ là Thẩm Thanh Phong đó sao lại gả cho bác cả hơn sáu mươi tuổi, mà lại không chọn Lộ Kiếm Ba, người mới năm mươi tuổi nhưng hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác thật chứ?
Anh cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Hứa Hành: 【Điều tra bác dâu cả cậu làm gì?】
Tưởng Ti Tầm:【Bà ấy là người trong lòng của bố tôi, trước đây không tên Thẩm Thanh Phong.】
Hứa Hành: “…”
…
Sáng sớm, Hứa Hành dẫn em gái về nhà.
Chân sưng to, đến cả dép cũng không đi được, Hứa Tri Ý xuống máy bay vẫn luôn xách giày.
Hà Nghi An và Hứa Hướng Ấp đều chưa ngủ, đã chuẩn bị túi chườm đá.
Vận động chấn thương là điều không thể tránh khỏi nhưng Hà Nghi An vẫn đau lòng, bà chạm nhẹ vào mắt cá chân bị sưng tấy như cái màn thầu nóng hổi của con gái.
“Mẹ, con không sao.”
“Tại anh con, cứ phải đánh gần đất như thế.”
Hứa Tri Ý dở khóc dở cười, “Không liên quan gì đến anh con ạ.”
Hà Nghi An: “Về phòng đi, tắm xong lên giường nằm mẹ lại chườm lạnh cho con nửa tiếng nữa.”
Hứa Hướng Ấp lo lắng: “Có thể đi được không? Bố cõng con về phòng.”
“Không cần ạ, con đi thang máy.”
Cũng may trong nhà có thang máy, cô không cần phải nhảy lò cò từng bước một lên tầng ba nữa.
Tắm rửa xong xuôi, cuối cùng cũng được nằm lên chiếc giường thoải mái, vùi mặt vào trong gối, một mùi thơm thoang thoảng.
Cửa phòng đẩy ra, Hà Nghi An ôm gối đi vào.
“Tối nay mẹ ngủ ở phòng con, đau không chịu được thì gọi mẹ, mẹ làm giảm đau cho con.”
Hứa Tri Ý muốn nói, chỉ trẹo chân một chút thôi, không có gì to tát hết, nhưng lại vô cùng muốn ngủ cùng mẹ một đêm, vậy là đồng ý: “Vâng ạ.” Cô dịch gối của mình sang một bên, nhường một chỗ rộng rãi cho Hà Nghi An.
Hà Nghi An bảo cô nằm xuống, kê hai cái gối xếp chồng ở dưới chân của cô, cẩn thận đặt một túi chườm đá lên chỗ bị sưng, “Con ngủ đi, mẹ đợi nửa tiếng sau bỏ xuống cho con.”
Hứa Tri Ý đau không ngủ được, “Để mẹ và bố lo lắng bận tâm rồi.”
“Nói cái gì ngốc nghếch vậy. Cái này gọi là bận tâm gì chứ.” Hà Nghi An tắt đèn trong phòng đi.
Đứa trẻ khiến bố mẹ bận tâm nhất chính là lúc còn nhỏ, đáng tiếc bà không có cơ hội bận tâm đó.
Phòng tối om, rèm cửa sổ dày che khuất đi ánh sáng, mắt Hứa Tri Ý vẫn chưa thích ứng được với bóng tối, gần một phút trôi qua mới nhìn rõ được người bên cạnh.
“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, chống người dậy.
Hà Nghi An mở mắt, không nhìn rõ cái gì, giơ tay sờ sờ vai con gái: “Sao vậy? Có phải đau quá không?”
“Vẫn ổn ạ. Con muốn nằm sát vào mẹ ngủ một lúc.” Hứa Tri Ý đã ngồi dậy, kéo hai chiếc gối kê chân, lại đặt lại túi chườm đá.
Hà Nghi An lúc này đã nhìn rõ đường nét của con gái, giọng bà dịu dàng: “Nào, nằm trong lòng mẹ ngủ.” Bà vòng lấy vai con gái.
Hứa Tri Ý dựa qua, nghiêng nghiêng người, điều chỉnh tư thế thoải mái thích hợp nhất, hai tay ôm lấy Hà Nghi An.
Cái ôm có hơi xa lạ, nhưng có mùi nước hoa cô quen thuộc.
Hà Nghi An nghiêng mặt, hôn xuống trán con gái: “Ngủ đi.”
Hứa Tri Ý nằm trong lòng mẹ, yết hầu cử động mấy lần.
Có một số tiếc nuối cuối cùng không còn nuối tiếc nữa.
Mấy ngày sau đó, phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn ở phòng khách và phòng ăn, vết sưng ở mắt cá chân cuối cùng cũng giảm bớt, nhưng vẫn không thể nào đi được.
Nghệ nhân cắm hoa lấy ra hơn chục bình hoa to bé lớn nhỏ các loại đặt dưới khung lưới cửa sổ, làm cho cô một vườn hoa Monet, không cần đến nhà kính trồng hoa cũng có thể tận hưởng khung cảnh tràn đầy màu sắc và lãng mạn.
Cô chụp ảnh lại đăng lên tài khoản xã hội, Tề Chính Sâm thích đầu tiên, lại để lại bình luận:【Ở nhà chán lắm nhỉ?】
Hứa Tri Ý:【Không chán, có hoa ngắm.】
Đọc sách ngắm hoa, lại lướt điện thoại, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hôm nay bố mẹ và anh trai đều không có ở nhà, ăn cơm trưa xong cô nằm trên sô pha đọc tạp chí.
Mẹ đặc biệt mua cho cô mấy cuốn tạp chí thời trang, trên đó có đủ các kiểu phối đồ, từ quần áo, trang sức của các thương hiệu lớn. Xem được một nửa, cô đặt cuốn tạp chí lên mặt, tạm thời giải phóng đôi tay mỏi nhừ của mình, suy nghĩ trong đầu phối mấy bộ quần áo mặc hôm khai giảng.
Có tiếng bước chân đến gần, cô không nghĩ nhiều, nghĩ là dì trong nhà qua đưa hoa quả cho cô, các loại hoa quả.
Tưởng Ti Tầm liếc nhìn người mặc chiếc váy dài cổ yếm màu xanh ngọc, nhìn có vẻ như ngủ rồi, anh cúi người lấy cuốn tạp chí trên mặt cô đi.
Đột nhiên, bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.