Chương 23: Tình huống nào em sẽ tuyệt giao với anh?
Mộng Tiêu Nhị
25/12/2024
Lúc Hứa Tri Ý không biết phải làm sao, anh lại gửi tin nhắn đến:【Vẫn đang ở nhà bà ngoại sao?】
Hứa Tri Ý:【Không, về khách sạn rồi.】
Tưởng Ti Tầm:【Không phải Tề Chính Sâm không cho phép em ở khách sạn sao.】
Hứa Tri Ý:【Anh ấy không quản được tôi.】
Một câu nói thản nhiên và tùy ý nhưng cô sẽ không bao giờ dùng giọng điệu tương tự như vậy nói chuyện với anh, luôn nghiêm chỉnh, đến cả lúc ngồi trong xe của anh cũng nghiêm túc.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô ở khách sạn nào, nhìn vị trí khách sạn, cách anh không tính là xa, nhưng tuyệt đối không tiện đường.
【Có ăn đêm không? Tôi tiện đường qua chỗ em.】
Hứa Tri Ý hỏi ngược lại:【Anh chưa ăn cơm tối sao?】
Tưởng Ti Tầm:【Ăn một ít.】
Có lẽ là vội đi đưa thẻ ra vào cho Hứa Ngưng Vi, vội ăn mấy miếng cho xong, trong lòng Hứa Tri Ý nghĩ như vậy.
Cô không đói, tối ở nhà bà ngoại ăn suýt nữa no căng nhưng lại trả lời:【Xung quanh khách sạn có không ít quán ăn, tôi quen thuộc với con hẻm này nhất, sẽ làm tốt cương vị chủ nhà.】
Tưởng Ti Tầm:【Em nói chuyện với Tề Chính Sâm cũng trang trọng như vậy?】
Hứa Tri Ý: “…..”
Cô lại chọn lọc từ ngữ:【Con hẻm bên cạnh khách sạn đều là đồ ăn vặt, anh muốn ăn gì tôi đi mua.】
Tưởng Ti Tầm:【Khoảng 25 phút nữa tôi đến, em xem mua đi.】
Hứa Tri Ý luôn cảm giác anh có hơi bới lỗi nhưng lại cảm thấy là do mình nghĩ quá nhiều.
Trước đây g h é t nhất chính là chuyện sau khi tắm xong còn phải thay quần áo đi xuống nhà, hôm nay không hề cảm thấy phiền chút nào, còn mở hành lý ra, mang tất cả quần áo bày lên giường, thử từng bộ một.
Hai mươi phút không đủ trang điểm, dù sao cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy mặt mộc của cô bao giờ.
Cuối cùng chọn một bộ đồ cotton màu trắng ngà mẹ mua cho cô, áo gile phối với quần ống rộng, mẹ nói cánh tay và chân cô dài nên rất phù hợp với phong cách này.
Cuối tháng 8 ở Bắc Kinh cũng nóng, cô chỉ mặc áo một chiếc áo bra màu đen trong áo gile, mười phút đã trôi qua, với lấy túi xách chạy xuống lầu.
Cô gói mang về cho anh mấy món ăn vặt thanh đạm, ăn ở khu ăn uống tầng một của khách sạn. Lúc này không có mấy người, chỉ có hai đôi tình nhân cũng gói đồ ăn đêm mang về ăn.
Trong khu ăn uống, ánh đèn vàng nhạt ấm áp, đôi tình nhân ăn đêm đang thì thầm.
Hơn bốn mươi phút sau Tưởng Ti Tầm mới tới, tìm chỗ xe mất hai mươi phút.
“Sếp Tưởng.” Nhìn thấy anh, Hứa Tri Ý vô thức ngồi thẳng lên, khóa màn hình điện thoại đặt sang một bên.
Tưởng Ti Tầm mở đồ ăn đêm ra, đẩy về trước mặt cô: “Ăn chút đi.”
Hứa Tri Ý: “Đều đóng gói cho anh, tôi không đói.”
Tưởng Ti Tầm không miễn cưỡng, cúi đầu chậm rãi ăn.
Một tay Hứa Tri Ý chống cằm, cũng không thể nào nhìn anh mãi, thỉnh thoảng quay mặt liếc nhìn hai đôi tình nhân khác cách đó không xa. Chả mấy chốc bọn họ đã ăn xong, dọn dẹp hộp đồ ăn rồi rời đi.
Khu ăn uống rộng lớn chỉ còn lại cô và Tưởng Ti Tầm.
Nhân viên lễ tân mang hai cốc nước đến, “Cảm ơn.” Tưởng Ti Tầm còn cảm ơn nhanh hơn cô, thật ra cốc nước đó đã ở trước mặt cô nhưng anh lại cầm lên để sang bên cạnh tay cô.
Chắc chắn không phải là vì ăn đêm mà anh đặc biệt qua đây, muốn ăn gì mà trong nhà không có chứ?
Hứa Tri Ý suy nghĩ một lúc: “Sếp Tưởng, thật ra anh không cần phải qua đây, anh và bố mẹ tôi giúp đỡ Hứa Ngưng Vi cũng là chuyện bình thường, tình cảm bao nhiêu năm làm sao có thể thật sự không dòm ngó tới. Tôi không ích kỷ như vậy đâu, anh xem không phải tôi cũng đến nhà ông bà ngoại sao.”
Tưởng Ti Tầm ngẩng đầu, anh qua đây thật sự chỉ là ăn đêm, không ngờ cô lại suy nghĩ phức tạp vậy.
Anh mượn cớ hỏi: “Trước kia em và Thượng Xán Nhiên xảy ra mâu thuẫn, trong nhà đều thiên vị em gái?”
Hứa Tri Ý cân nhắc xem nên sắp xếp từ ngữ như thế nào.
Tưởng Ti Tầm nhìn cái hiểu ngay: “Không cần trả lời, tôi biết rồi.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Giống như anh biết đọc suy nghĩ, biết cô đang nghĩ gì.
Chả mấy chốc đã ăn đêm xong, anh cũng không ở lại lâu.
Hứa Tri Ý tiễn anh ra ngoài khách sạn.
Tưởng Ti Tầm quay mặt, “Lên đi, ngủ sớm vào.”
Hứa Tri Ý theo thói quen muốn nói tạm biệt, áo gile là kiểu áo ngắn, vừa giơ tay lên eo vào rốn đều lộ ra, chính cô không cảm nhận được.
Ánh mắt Tưởng Ti Tầm tập trung lên mặt cô: “Ngày nào cũng tạm biệt, một ngày em nói bao nhiêu lần.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Cô nhịn cười, “Ngày mai gặp.”
“Ừ.”
Tưởng Ti Tầm lại hất cằm, bảo cô đi vào khách sạn.
Nhìn cô đi vào cửa kính, anh sải bước đi về phía bãi đỗ xe bên ngoài.
Chuyện của Hứa Tri Ý ở nhà bố mẹ nuôi với em gái anh định hỏi Tề Chính Sâm, ấn gọi cho đối phương nhưng không gọi được. Đầu bên kia bận, đang trong cuộc gọi khác.
Đến bãi đỗ xe Tề Chính Sâm vẫn chưa gọi lại, anh khởi động xe lái về nhà.
Từ khách sạn về nhà, nửa tiếng trôi qua, Tề Chính Sâm vẫn đang trong cuộc gọi.
Tưởng Ti Tầm đỗ chiếc xe thể thao xong cầm điện thoại xuống xe.
Mẹ đang ở trong sân xem phim ngoài trời, tầng trệt trong nhà có một rạp chiếu phim đặc biệt nhưng gần như mẹ không vào đó. Từ khi anh bắt đầu có ký ức, ngoại trừ công việc ra thì mẹ chỉ thích ở một mình, mẹ luôn thích một mình yên tĩnh ở trong sân, một mình ăn cơm, một mình xem phim.
Phim đa số là phim nghệ thuật, chữa lành.
Trước đây anh sẽ hỏi mẹ sao không hẹn bạn bè tụ tập.
Mẹ nói bận cả một ngày quá mệt, không muốn nói chuyện nhiều nữa.
Tưởng Ti Tầm nhấc một cái ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ, cùng mẹ xem phim.
Tưởng Nguyệt Như ngẩng đầu: “Đưa Ngưng Vi về nhà rồi?”
“Không, cô ấy không về. Giáo sư Thượng một lát nữa sẽ qua ạ.”
“Vậy là được rồi.” Tưởng Nguyệt Như tiếc cho, “Đứa trẻ này, tài nguyên bên cạnh tốt như vậy mà không sử dụng cho tốt, còn chiều bản thân.”
Điện thoại Tưởng Ti Tầm rung, cuối cùng Tề Chính Sâm cũng gọi điện lại, anh nhấn nghe: “Gọi điện với ai mà lâu thế?”
Tề Chính Sâm: “Tri Ý, còn có thể với ai.”
“Cô ấy làm sao?”
“Không sao hết.”
Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ: “Cô ấy không làm sao mà cậu gọi điện thoại hơn nửa tiếng?”
Tề Chính Sâm đang bóc quà, cười nói: “Có gì kỳ lạ đâu chứ, hồi nhỏ cô ấy học cấp một mới ở nội trú gọi điện một tiếng là chuyện bình thường.”
Anh ta đã coi là chuyện bình thường từ lâu.
Bóc vỏ gói quà bên ngoài ra, Tề Chính Sâm cẩn thận cất vợt tennis đi, không quên nói với người ở đầu bên kia: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tưởng Ti Tầm: “Tìm hiểu một chút chuyện trước đây của Tri Ý.”
Phản ứng đầu tiên của Tề Chính Sâm là: “Bác Hứa bảo cậu hỏi à?”
“Tự tôi muốn biết.”
Nói thẳng như vậy Tề Chính Sâm càng chắc chắn với phán đoán vừa rồi của mình, là Hứa Hướng Ấp muốn biết trước đây con gái mình sống như thế nào ở nhà bố mẹ nuôi.
Anh ta quá hiểu Tưởng Ti Tầm, không bao giờ tham gia vào chuyện nhà người khác.
“Cậu nói với bác Hứa, sau này phải đối xử tốt với Tri Ý, phải thiên vị cô ấy một chút. Chuyện trước đây qua rồi thì qua đi, tôi nghĩ Tri Ý cũng nghĩ như vậy, vậy nên mới không nói cho bác Tưởng trước kia sống như thế nào. Cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì công nuôi dưỡng giáo dục hai mươi năm qua đều ở đó.”
Không cần hỏi nhiều nữa, từ vài câu nói đó Tưởng Ti Tầm đã hiểu.
Tề Chính Sâm nhìn vợt tennis, “Chiều mai đi chơi tennis không?”
Xác suất cao là muốn khoe vợt Tri Ý tặng cho cậu ta, Tưởng Ti Tầm nói: “Không rảnh.”
Tề Chính Sâm tưởng anh có sắp xếp công việc gì: “Được, thế cậu bận đi, một mình tôi đưa Tri Ý đi.”
Tưởng Ti Tầm: “….”
…
Sáng hôm sau, Hứa Tri Ý dậy từ sớm xuống dưới nhà hàng ăn buffet sáng, lại mua thêm hai phần nữa, đóng gói mang đến cho ông bà ngoại, ăn xong từ nhà hàng đi ra những vị khách khác của khách sạn mới lần lượt đi xuống ăn sáng.
Khách sạn cô ở cách nhà ông ngoại không xa, đi bộ khoảng 15 phút.
Cây xanh, tường đỏ, kèm theo tiếng chim hót líu lo, con hẻm lúc sáng sớm vừa yên tĩnh lại thong dong.
Nhà ông ngoại không phải rất to, nhưng lại có một khoảng sân nhỏ độc lập, ông bà ngoại không thích ở nhà cao tầng, sau khi nghỉ hưu đã chuyển đến đây, trồng cây trồng hoa, tận hưởng sự yên tĩnh ở đây.
Cách đó chưa đến hai trăm mét là nhà bà ngoại Tề Chính Sâm, hai nhà là hàng xóm trong khu ở nhà công vụ. Sau khi nghỉ hưu con cái đã mua nhà cách chỗ ông bà không xa, tiện đi lại.
Đến nhà ông bà ngoại, hai người vừa mới đi tập thể dục về.
“Đứa nhỏ này, dậy sớm như vậy làm gì chứ.”
“Con mang bữa sáng ở khách sạn đến cho ông bà, đường, dầu mỡ không nhiều, đổi khẩu vị ạ.”
Bà ngoại kê một chiếc bàn ở dưới gốc cây, Hứa Tri Ý vào trong phòng lấy giúp bà chiếc ghế đẩu ra.
Ánh sáng ban mai xuyên qua kẽ lá rậm rạp, lưa thưa rơi xuống mặt bàn, trên cây chim hót líu lo.
Hứa Tri Ý ngồi xuống bàn, để đồ ăn sáng vào trong đ ĩa.
“Tri Ý, trưa nay mẹ con tổ chức sinh nhật, con đi cùng chúng ta đi.” Tối qua bà nhận được điện thoại của con rể, nói sinh nhật Tiêu Mỹ Hoa tổ chức sớm một ngày, tối nay Ngưng Vi bay về trường.
Ông ngoại cũng phụ họa theo: “Lát nữa cậu con đến đón chúng ta.”
Hứa Tri Ý từ chối ý tốt của ông bà: “Con không đi nữa, đã hẹn ăn cơm với anh Hai rồi ạ.”
Bà ngoại nghĩ đến những rắc rối ở nhà con gái, lại thở dài: “Được, không đi thì không đi.”
Hứa Tri Ý ăn sáng cùng ông bà ngoại, lại dọn dẹp phòng làm việc một lượt giúp ông ngoại. Từ tủ lạnh lấy ra một hộp kem đặc biệt chuẩn bị cho cô, vừa ăn vừa đi bộ về khách sạn.
Quà sinh nhật của Tiêu Mỹ Hoa đã chuẩn bị xong từ trước lúc biết chuyện ôm nhầm, những lời muốn nói cũng viết hết lên thiệp sinh nhật.
Về khách sạn là 11 giờ 15 phút.
…
Lúc này Thượng Thông Hú đang gọi con gái út thức dậy, đã gõ cửa hai lần rồi.
“Xán Nhiên, dậy đi con, ông bà ngoại và cậu mợ con đều qua đây rồi.”
Đi đến cửa phòng con gái lớn, tay gõ cửa giơ lên lại hạ xuống. 7 giờ sáng nay Ngưng Vi đã từ bên căn hộ về, có thể vẫn đang ngủ.
Tiêu Mỹ Hoa đang tăng ca ở trong phòng làm việc, ông đi vào phòng đựng đồ lấy ra hai món quà.
Cốc sữa trên bàn chỉ uống một ngụm nhỏ, đã nguội từ lâu.
“Hâm nóng lại cho bà?”
Tiêu Mỹ Hoa đang phê duyệt dự toán dự án, trả lời thờ ơ: “Không uống nữa.”
Thượng Thông Hú bỏ tay ra đằng sau đóng cửa lại, để quà lên bàn.
Lúc này Tiêu Mỹ Hoa mới ngẩng đầu, liếc nhìn hộp quà, từ lúc kết hôn cho đến nay, mỗi năm chồng đều mua quà sinh nhật cho bà. Ông là gu thẩm mỹ trai thẳng, không hy vọng món quà năm nay có thể có bất ngờ gì.
“Cảm ơn ông.”
Thượng Thông Hú đứng trước bàn, “Quà Tri Ý và Ngưng Vi tặng bà, mở ra xem đi.” Con gái út chuẩn bị quà handmade cho mẹ, tối qua đã tặng.
Ông chỉ hộp quà phía trên, “Cái này là Tri Ý tặng.”
Tiêu Mỹ Hoa không dám tin: “Tri Ý?”
“Ừ, mua từ buổi chiều hôm tôi dẫn con bé đi h i ế n m á u, con bé nói phải quay lại thực tập hơn hai tháng, sinh nhật bà không kịp quay về, mua quà định tặng tổ chức sinh nhật trước cho bà.”
Lúc mua quà còn vô cùng vui vẻ, buổi tối quay về phát hiện nhóm m áu không đúng, đảo lộn một thời gian, chuyện sinh nhật cũng nán lại.
Tiêu Mỹ Hoa bỏ chuột xuống, nhìn món quà phía trên rất lâu.
Không biết vì sao, trong lòng cảm thấy bất an không giải thích được.
Thượng Thông Hú: “Tôi mở giúp bà.”
Là một chiếc túi xách, bên trong hộp còn có một tấm thiệp,
Tiêu Mỹ Hoa nhận lấy tấm thiệp sinh nhật đơn giản từ tay chồng, lúc mở ra tâm trạng gần như nặng trĩu.
Mẹ:
Sinh nhật vui vẻ (trái tim) (trái tim)
Nghe bố nói, mẹ muốn chuyển sang một công ty khác, là một nhân tài mới nổi trong ngành này, đến bên đó có rất nhiều cơ hội nhưng độ rủi ro cũng rất lớn. Mẹ lo lắng lỡ như thu nhập không bằng trước đây, chất lượng cuộc sống của con và em gái sẽ bị ảnh hưởng.
Mẹ, mẹ đi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ con có thể kiếm được tiền rồi.
Sự nghiệp vàng son của mẹ chỉ còn mấy năm nữa thôi, đừng để mình phải nuối tiếc.
Sinh nhật vui vẻ, mẹ, con yêu mẹ, hy vọng mẹ mãi trẻ đẹp như này.
— Con gái Tri Ý.
Tiêu Mỹ Hoa bình tĩnh lại, trái tim vẫn khó chịu.
Thượng Thông Hú mở món quà khác ra, “Ngưng Vi tặng bà.”
Tiêu Mỹ Hoa liếc nhìn: “Cất đi, làm khó ông còn phải suy nghĩ chu đáo như vậy, sợ là căn bản nó không nhận lấy tấm lòng của ông, ông làm vô ích rồi. Nói không chừng để nó biết ông chủ động chuẩn bị quà thay cho nó, còn cãi nhau một trận lớn với ông đấy.”
Thượng Thông Hú bất ngờ, không ngờ lại bị vợ nhìn thấu.
Món quà này của Ngưng Vi là do ông chuẩn bị, muốn lấy cớ này để hòa hoãn lại quan hệ hai mẹ con.
Ông kiên trì giải thích: “Là tôi và Ngưng Vi cùng nhau chọn.”
“Nếu như nó thật sự có lòng mua quà cho tôi sẽ không mua vé bay tối nay. Sinh nhật cũng không muốn ở lại ăn bữa cơm, làm sao có thể mua quà. Thượng Thông Hú, tôi vẫn chưa n g u đến mức đó đâu.”
Tiêu Mỹ Hoa cầm chuột lên, giả vờ làm việc.
Chuyện bà nuối tiếc nhất đời này chính là nói ra câu “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô!”
…
Bên này Hứa Tri Ý vừa về đến khách sạn chưa được bao lâu thì Tề Chính Sâm gọi điện cho cô, bảo cô thay quần áo thoải mái, ăn cơm xong buổi chiều dẫn cô đi chơi bóng.
Vợt chơi tennis anh ta mang rồi, có điều Tri Ý chỉ giỏi chơi cầu lông, lúc nhỏ bị bóng tennis đập vào mặt, từ đó trở đi cô không chơi tennis nữa.
Cúp điện thoại, Tề Chính Sâm kiên nhẫn chờ ở quầy bar dưới đại sảnh.
Mười phút sau, người đi xuống.
“Tri Ý.” Tề Chính Sâm hét lên một tiếng, từ khu nghỉ ngơi tới.
Hứa Tri Ý ngẩng đầu tìm người, bắt gặp ánh mắt, quay người lại.
“Cho em xem cái này.” Tề Chính Sâm mở email của mình ra, nhấn mở một email rồi đưa đến trước mặt cô.
Hứa Tri ý phóng to lên, là một email nhậm chức, bắt đầu từ tháng 11 Tề Chính Sâm sẽ phụ trách thị trường Bắc Mĩ.
Sợ nhìn nhầm, vui một trận vô ích, lại nhìn lại lần nữa.
“Em đây là định tiến vào trong đó luôn à.” Tề Chính Sâm rút lại điện thoại, “Sau này anh sẽ thường xuyên ở Boston.”
Hứa Tri Ý vui mừng khôn xiết: “Hy vọng em xin thạc sĩ thuận lợi.” Mấy trường đại học có ý đều ở Boston. Cô kéo Tề Chính Sâm, bảo anh ta kể chuyện, làm sao thuyết phục được bố mẹ đồng ý cho anh tiếp quản kinh doanh ở thị trường Bắc Mĩ.
Tề Chính Sâm: “Dựa vào tuyệt chiêu mặt dày đó.”
Hứa Tri Ý cười, “Đợi đến bên kia rồi, em mời anh đi ăn thử tôm hùm bù.”
Tề Chính Sâm thoát ra khỏi email: “Tôm hùm không ăn không sao hết, cuối cùng cũng tự do rồi, xa cách như này, bố mẹ anh cũng không quản được anh nữa.”
“Em quản anh thay cô, quản anh làm việc chăm chỉ, để mắt đến chuyện yêu đương của anh, sớm kết hôn sinh con, em sẽ giúp anh chăm cháu.”
Tề Chính Sâm gõ nhẹ vào đầu cô, “Quản tốt em trước đi. Em dám lén báo thử xem.” Đánh xong lại sợ cô đau, “Có đau không?”
Hứa Tri Ý: “Đau, chấn động não rồi. Còn u y h i ế p nữa cẩn thận em tuyệt giao với anh đấy.”
Tề Chính Sâm cười, nói: “Tri Ý, trong hoàn cảnh nào anh chọc tức em, khiến em buồn, em sẽ tuyệt giao với anh?”
“Vĩnh viễn không bao giờ.”
“Lỡ như thì sao.”
“Không có lỡ như.” Cô chắc chắn như vậy, “Cho dù sau này chồng em có mâu thuẫn với anh, em cũng sẽ kiên định đứng về phía anh, cho dù anh đúng hay sai.”
“Em mới có bao nhiêu tuổi chứ mà đã chồng chồng rồi.”
“Không phải là em lấy ví dụ sao, sao anh phê bình.”
“Được, không nói cái này. Nếu như có một ngày nào đó anh làm chuyện gì khiến em buồn, em tha thứ cho anh một lần nhé.”
Còn có thể có chuyện gì khiến cô buồn được chứ? Vợ anh là đối thủ cạnh tranh của cô, anh giúp vợ mình sao? Đó là chuyện đương nhiên, cô sẽ không tức giận, sẽ không làm khó anh, “Cho dù tha thứ cho anh bao nhiêu lần cũng được.”
“Em nhớ lời hôm nay em nói đấy.” Tề Chính Sâm cầm chìa khóa xe ở trên quầy bar, “Đi thôi, tìm chỗ nào đó ăn cơm.”
Hứa Tri Ý đi mấy bước đuổi theo, “Tưởng Ti Tầm cũng đi?”
“Chỉ có hai chúng ta, cậu ta không rảnh.”
Mãi đến chiều tối, cuối cùng Hứa Tri Ý cũng nhìn thấy Tưởng Ti Tầm bận xong đến sân cầu lông, anh mặc quần áo thể thao màu xám tro, xuất hiện cùng còn có anh trai cô – Hứa Hành.
Cô chào hỏi, nhặt quả cầu lông không kịp nhặt bị rơi xuống đất.
Hứa Hành nhìn em gái nhà mình vẫn còn có chút xa cách với anh: “Đặc biệt đến đón em về nhà, sao nhìn thấy anh không có chút bất ngờ nào thế.”
Hứa Tri Ý bất ngờ: “Đặc biệt đến đón em?”
“Nếu không thì sao?”
Tưởng Ti Tầm trả lời thay cô: “Tưởng cậu qua đây an ủi Ngưng Vi.”
Hứa Hành không hiểu: “Ngưng Vi không phải ở nhà mình sao, lại sao nữa.”
Tưởng Ti Tầm: “Cãi nhau, mâu thuẫn với mẹ.”
Giọng Hứa Hành thản nhiên: “Nhiều là quen thôi.”
Tưởng Ti Tầm lấy một cái vợt cầu lông, đưa cho Hứa Hành một cái.
Hứa Hành: “Hai chúng ta đánh?”
“Đánh đôi đi.” Nói rồi Tưởng Ti Tầm đi về phía bên sân Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý nhìn người đi đến, không khỏi nắm chặt vợt, trong lòng tự nhắc nhở chính mình, coi anh như sếp là được rồi.
Hứa Hành rất ít khi chơi cầu lông, bảo Tề Chính Sâm đánh chính, anh phối hợp.
“Tôi cũng trình độ nửa vời thôi, Tri Ý đánh tốt.” Tề Chính Sâm đã đánh hai tiếng, đầu toàn mồ hôi, “Tôi đi uống nước.”
Hứa Hành: “Cho tôi một chai.”
Tề Chính Sâm đi về bên phía túi bóng, cúi người lấy hai chai, ném cho đối phương một chai.
Hứa Hành nhìn thấy bên cạnh còn có vợt tennis, thuận miệng nói: “Đến chơi cầu lông còn mang vợt tennis đi làm gì.”
Tề Chính Sâm: “Tri Ý tặng tôi vợt mới, lát nữa định đến sân tennis đánh thử.”
Hứa Hành quay mặt, nói đùa với em gái: “Anh cũng thích đánh tennis, sao chỉ tặng bọn họ, không tặng anh một cái.”
Tưởng Ti Tầm xen vào: “Cũng không tặng tôi.”
Hứa Tri Ý: “……”
Hứa Tri Ý:【Không, về khách sạn rồi.】
Tưởng Ti Tầm:【Không phải Tề Chính Sâm không cho phép em ở khách sạn sao.】
Hứa Tri Ý:【Anh ấy không quản được tôi.】
Một câu nói thản nhiên và tùy ý nhưng cô sẽ không bao giờ dùng giọng điệu tương tự như vậy nói chuyện với anh, luôn nghiêm chỉnh, đến cả lúc ngồi trong xe của anh cũng nghiêm túc.
Tưởng Ti Tầm hỏi cô ở khách sạn nào, nhìn vị trí khách sạn, cách anh không tính là xa, nhưng tuyệt đối không tiện đường.
【Có ăn đêm không? Tôi tiện đường qua chỗ em.】
Hứa Tri Ý hỏi ngược lại:【Anh chưa ăn cơm tối sao?】
Tưởng Ti Tầm:【Ăn một ít.】
Có lẽ là vội đi đưa thẻ ra vào cho Hứa Ngưng Vi, vội ăn mấy miếng cho xong, trong lòng Hứa Tri Ý nghĩ như vậy.
Cô không đói, tối ở nhà bà ngoại ăn suýt nữa no căng nhưng lại trả lời:【Xung quanh khách sạn có không ít quán ăn, tôi quen thuộc với con hẻm này nhất, sẽ làm tốt cương vị chủ nhà.】
Tưởng Ti Tầm:【Em nói chuyện với Tề Chính Sâm cũng trang trọng như vậy?】
Hứa Tri Ý: “…..”
Cô lại chọn lọc từ ngữ:【Con hẻm bên cạnh khách sạn đều là đồ ăn vặt, anh muốn ăn gì tôi đi mua.】
Tưởng Ti Tầm:【Khoảng 25 phút nữa tôi đến, em xem mua đi.】
Hứa Tri Ý luôn cảm giác anh có hơi bới lỗi nhưng lại cảm thấy là do mình nghĩ quá nhiều.
Trước đây g h é t nhất chính là chuyện sau khi tắm xong còn phải thay quần áo đi xuống nhà, hôm nay không hề cảm thấy phiền chút nào, còn mở hành lý ra, mang tất cả quần áo bày lên giường, thử từng bộ một.
Hai mươi phút không đủ trang điểm, dù sao cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy mặt mộc của cô bao giờ.
Cuối cùng chọn một bộ đồ cotton màu trắng ngà mẹ mua cho cô, áo gile phối với quần ống rộng, mẹ nói cánh tay và chân cô dài nên rất phù hợp với phong cách này.
Cuối tháng 8 ở Bắc Kinh cũng nóng, cô chỉ mặc áo một chiếc áo bra màu đen trong áo gile, mười phút đã trôi qua, với lấy túi xách chạy xuống lầu.
Cô gói mang về cho anh mấy món ăn vặt thanh đạm, ăn ở khu ăn uống tầng một của khách sạn. Lúc này không có mấy người, chỉ có hai đôi tình nhân cũng gói đồ ăn đêm mang về ăn.
Trong khu ăn uống, ánh đèn vàng nhạt ấm áp, đôi tình nhân ăn đêm đang thì thầm.
Hơn bốn mươi phút sau Tưởng Ti Tầm mới tới, tìm chỗ xe mất hai mươi phút.
“Sếp Tưởng.” Nhìn thấy anh, Hứa Tri Ý vô thức ngồi thẳng lên, khóa màn hình điện thoại đặt sang một bên.
Tưởng Ti Tầm mở đồ ăn đêm ra, đẩy về trước mặt cô: “Ăn chút đi.”
Hứa Tri Ý: “Đều đóng gói cho anh, tôi không đói.”
Tưởng Ti Tầm không miễn cưỡng, cúi đầu chậm rãi ăn.
Một tay Hứa Tri Ý chống cằm, cũng không thể nào nhìn anh mãi, thỉnh thoảng quay mặt liếc nhìn hai đôi tình nhân khác cách đó không xa. Chả mấy chốc bọn họ đã ăn xong, dọn dẹp hộp đồ ăn rồi rời đi.
Khu ăn uống rộng lớn chỉ còn lại cô và Tưởng Ti Tầm.
Nhân viên lễ tân mang hai cốc nước đến, “Cảm ơn.” Tưởng Ti Tầm còn cảm ơn nhanh hơn cô, thật ra cốc nước đó đã ở trước mặt cô nhưng anh lại cầm lên để sang bên cạnh tay cô.
Chắc chắn không phải là vì ăn đêm mà anh đặc biệt qua đây, muốn ăn gì mà trong nhà không có chứ?
Hứa Tri Ý suy nghĩ một lúc: “Sếp Tưởng, thật ra anh không cần phải qua đây, anh và bố mẹ tôi giúp đỡ Hứa Ngưng Vi cũng là chuyện bình thường, tình cảm bao nhiêu năm làm sao có thể thật sự không dòm ngó tới. Tôi không ích kỷ như vậy đâu, anh xem không phải tôi cũng đến nhà ông bà ngoại sao.”
Tưởng Ti Tầm ngẩng đầu, anh qua đây thật sự chỉ là ăn đêm, không ngờ cô lại suy nghĩ phức tạp vậy.
Anh mượn cớ hỏi: “Trước kia em và Thượng Xán Nhiên xảy ra mâu thuẫn, trong nhà đều thiên vị em gái?”
Hứa Tri Ý cân nhắc xem nên sắp xếp từ ngữ như thế nào.
Tưởng Ti Tầm nhìn cái hiểu ngay: “Không cần trả lời, tôi biết rồi.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Giống như anh biết đọc suy nghĩ, biết cô đang nghĩ gì.
Chả mấy chốc đã ăn đêm xong, anh cũng không ở lại lâu.
Hứa Tri Ý tiễn anh ra ngoài khách sạn.
Tưởng Ti Tầm quay mặt, “Lên đi, ngủ sớm vào.”
Hứa Tri Ý theo thói quen muốn nói tạm biệt, áo gile là kiểu áo ngắn, vừa giơ tay lên eo vào rốn đều lộ ra, chính cô không cảm nhận được.
Ánh mắt Tưởng Ti Tầm tập trung lên mặt cô: “Ngày nào cũng tạm biệt, một ngày em nói bao nhiêu lần.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Cô nhịn cười, “Ngày mai gặp.”
“Ừ.”
Tưởng Ti Tầm lại hất cằm, bảo cô đi vào khách sạn.
Nhìn cô đi vào cửa kính, anh sải bước đi về phía bãi đỗ xe bên ngoài.
Chuyện của Hứa Tri Ý ở nhà bố mẹ nuôi với em gái anh định hỏi Tề Chính Sâm, ấn gọi cho đối phương nhưng không gọi được. Đầu bên kia bận, đang trong cuộc gọi khác.
Đến bãi đỗ xe Tề Chính Sâm vẫn chưa gọi lại, anh khởi động xe lái về nhà.
Từ khách sạn về nhà, nửa tiếng trôi qua, Tề Chính Sâm vẫn đang trong cuộc gọi.
Tưởng Ti Tầm đỗ chiếc xe thể thao xong cầm điện thoại xuống xe.
Mẹ đang ở trong sân xem phim ngoài trời, tầng trệt trong nhà có một rạp chiếu phim đặc biệt nhưng gần như mẹ không vào đó. Từ khi anh bắt đầu có ký ức, ngoại trừ công việc ra thì mẹ chỉ thích ở một mình, mẹ luôn thích một mình yên tĩnh ở trong sân, một mình ăn cơm, một mình xem phim.
Phim đa số là phim nghệ thuật, chữa lành.
Trước đây anh sẽ hỏi mẹ sao không hẹn bạn bè tụ tập.
Mẹ nói bận cả một ngày quá mệt, không muốn nói chuyện nhiều nữa.
Tưởng Ti Tầm nhấc một cái ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ, cùng mẹ xem phim.
Tưởng Nguyệt Như ngẩng đầu: “Đưa Ngưng Vi về nhà rồi?”
“Không, cô ấy không về. Giáo sư Thượng một lát nữa sẽ qua ạ.”
“Vậy là được rồi.” Tưởng Nguyệt Như tiếc cho, “Đứa trẻ này, tài nguyên bên cạnh tốt như vậy mà không sử dụng cho tốt, còn chiều bản thân.”
Điện thoại Tưởng Ti Tầm rung, cuối cùng Tề Chính Sâm cũng gọi điện lại, anh nhấn nghe: “Gọi điện với ai mà lâu thế?”
Tề Chính Sâm: “Tri Ý, còn có thể với ai.”
“Cô ấy làm sao?”
“Không sao hết.”
Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ: “Cô ấy không làm sao mà cậu gọi điện thoại hơn nửa tiếng?”
Tề Chính Sâm đang bóc quà, cười nói: “Có gì kỳ lạ đâu chứ, hồi nhỏ cô ấy học cấp một mới ở nội trú gọi điện một tiếng là chuyện bình thường.”
Anh ta đã coi là chuyện bình thường từ lâu.
Bóc vỏ gói quà bên ngoài ra, Tề Chính Sâm cẩn thận cất vợt tennis đi, không quên nói với người ở đầu bên kia: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tưởng Ti Tầm: “Tìm hiểu một chút chuyện trước đây của Tri Ý.”
Phản ứng đầu tiên của Tề Chính Sâm là: “Bác Hứa bảo cậu hỏi à?”
“Tự tôi muốn biết.”
Nói thẳng như vậy Tề Chính Sâm càng chắc chắn với phán đoán vừa rồi của mình, là Hứa Hướng Ấp muốn biết trước đây con gái mình sống như thế nào ở nhà bố mẹ nuôi.
Anh ta quá hiểu Tưởng Ti Tầm, không bao giờ tham gia vào chuyện nhà người khác.
“Cậu nói với bác Hứa, sau này phải đối xử tốt với Tri Ý, phải thiên vị cô ấy một chút. Chuyện trước đây qua rồi thì qua đi, tôi nghĩ Tri Ý cũng nghĩ như vậy, vậy nên mới không nói cho bác Tưởng trước kia sống như thế nào. Cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì công nuôi dưỡng giáo dục hai mươi năm qua đều ở đó.”
Không cần hỏi nhiều nữa, từ vài câu nói đó Tưởng Ti Tầm đã hiểu.
Tề Chính Sâm nhìn vợt tennis, “Chiều mai đi chơi tennis không?”
Xác suất cao là muốn khoe vợt Tri Ý tặng cho cậu ta, Tưởng Ti Tầm nói: “Không rảnh.”
Tề Chính Sâm tưởng anh có sắp xếp công việc gì: “Được, thế cậu bận đi, một mình tôi đưa Tri Ý đi.”
Tưởng Ti Tầm: “….”
…
Sáng hôm sau, Hứa Tri Ý dậy từ sớm xuống dưới nhà hàng ăn buffet sáng, lại mua thêm hai phần nữa, đóng gói mang đến cho ông bà ngoại, ăn xong từ nhà hàng đi ra những vị khách khác của khách sạn mới lần lượt đi xuống ăn sáng.
Khách sạn cô ở cách nhà ông ngoại không xa, đi bộ khoảng 15 phút.
Cây xanh, tường đỏ, kèm theo tiếng chim hót líu lo, con hẻm lúc sáng sớm vừa yên tĩnh lại thong dong.
Nhà ông ngoại không phải rất to, nhưng lại có một khoảng sân nhỏ độc lập, ông bà ngoại không thích ở nhà cao tầng, sau khi nghỉ hưu đã chuyển đến đây, trồng cây trồng hoa, tận hưởng sự yên tĩnh ở đây.
Cách đó chưa đến hai trăm mét là nhà bà ngoại Tề Chính Sâm, hai nhà là hàng xóm trong khu ở nhà công vụ. Sau khi nghỉ hưu con cái đã mua nhà cách chỗ ông bà không xa, tiện đi lại.
Đến nhà ông bà ngoại, hai người vừa mới đi tập thể dục về.
“Đứa nhỏ này, dậy sớm như vậy làm gì chứ.”
“Con mang bữa sáng ở khách sạn đến cho ông bà, đường, dầu mỡ không nhiều, đổi khẩu vị ạ.”
Bà ngoại kê một chiếc bàn ở dưới gốc cây, Hứa Tri Ý vào trong phòng lấy giúp bà chiếc ghế đẩu ra.
Ánh sáng ban mai xuyên qua kẽ lá rậm rạp, lưa thưa rơi xuống mặt bàn, trên cây chim hót líu lo.
Hứa Tri Ý ngồi xuống bàn, để đồ ăn sáng vào trong đ ĩa.
“Tri Ý, trưa nay mẹ con tổ chức sinh nhật, con đi cùng chúng ta đi.” Tối qua bà nhận được điện thoại của con rể, nói sinh nhật Tiêu Mỹ Hoa tổ chức sớm một ngày, tối nay Ngưng Vi bay về trường.
Ông ngoại cũng phụ họa theo: “Lát nữa cậu con đến đón chúng ta.”
Hứa Tri Ý từ chối ý tốt của ông bà: “Con không đi nữa, đã hẹn ăn cơm với anh Hai rồi ạ.”
Bà ngoại nghĩ đến những rắc rối ở nhà con gái, lại thở dài: “Được, không đi thì không đi.”
Hứa Tri Ý ăn sáng cùng ông bà ngoại, lại dọn dẹp phòng làm việc một lượt giúp ông ngoại. Từ tủ lạnh lấy ra một hộp kem đặc biệt chuẩn bị cho cô, vừa ăn vừa đi bộ về khách sạn.
Quà sinh nhật của Tiêu Mỹ Hoa đã chuẩn bị xong từ trước lúc biết chuyện ôm nhầm, những lời muốn nói cũng viết hết lên thiệp sinh nhật.
Về khách sạn là 11 giờ 15 phút.
…
Lúc này Thượng Thông Hú đang gọi con gái út thức dậy, đã gõ cửa hai lần rồi.
“Xán Nhiên, dậy đi con, ông bà ngoại và cậu mợ con đều qua đây rồi.”
Đi đến cửa phòng con gái lớn, tay gõ cửa giơ lên lại hạ xuống. 7 giờ sáng nay Ngưng Vi đã từ bên căn hộ về, có thể vẫn đang ngủ.
Tiêu Mỹ Hoa đang tăng ca ở trong phòng làm việc, ông đi vào phòng đựng đồ lấy ra hai món quà.
Cốc sữa trên bàn chỉ uống một ngụm nhỏ, đã nguội từ lâu.
“Hâm nóng lại cho bà?”
Tiêu Mỹ Hoa đang phê duyệt dự toán dự án, trả lời thờ ơ: “Không uống nữa.”
Thượng Thông Hú bỏ tay ra đằng sau đóng cửa lại, để quà lên bàn.
Lúc này Tiêu Mỹ Hoa mới ngẩng đầu, liếc nhìn hộp quà, từ lúc kết hôn cho đến nay, mỗi năm chồng đều mua quà sinh nhật cho bà. Ông là gu thẩm mỹ trai thẳng, không hy vọng món quà năm nay có thể có bất ngờ gì.
“Cảm ơn ông.”
Thượng Thông Hú đứng trước bàn, “Quà Tri Ý và Ngưng Vi tặng bà, mở ra xem đi.” Con gái út chuẩn bị quà handmade cho mẹ, tối qua đã tặng.
Ông chỉ hộp quà phía trên, “Cái này là Tri Ý tặng.”
Tiêu Mỹ Hoa không dám tin: “Tri Ý?”
“Ừ, mua từ buổi chiều hôm tôi dẫn con bé đi h i ế n m á u, con bé nói phải quay lại thực tập hơn hai tháng, sinh nhật bà không kịp quay về, mua quà định tặng tổ chức sinh nhật trước cho bà.”
Lúc mua quà còn vô cùng vui vẻ, buổi tối quay về phát hiện nhóm m áu không đúng, đảo lộn một thời gian, chuyện sinh nhật cũng nán lại.
Tiêu Mỹ Hoa bỏ chuột xuống, nhìn món quà phía trên rất lâu.
Không biết vì sao, trong lòng cảm thấy bất an không giải thích được.
Thượng Thông Hú: “Tôi mở giúp bà.”
Là một chiếc túi xách, bên trong hộp còn có một tấm thiệp,
Tiêu Mỹ Hoa nhận lấy tấm thiệp sinh nhật đơn giản từ tay chồng, lúc mở ra tâm trạng gần như nặng trĩu.
Mẹ:
Sinh nhật vui vẻ (trái tim) (trái tim)
Nghe bố nói, mẹ muốn chuyển sang một công ty khác, là một nhân tài mới nổi trong ngành này, đến bên đó có rất nhiều cơ hội nhưng độ rủi ro cũng rất lớn. Mẹ lo lắng lỡ như thu nhập không bằng trước đây, chất lượng cuộc sống của con và em gái sẽ bị ảnh hưởng.
Mẹ, mẹ đi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, bây giờ con có thể kiếm được tiền rồi.
Sự nghiệp vàng son của mẹ chỉ còn mấy năm nữa thôi, đừng để mình phải nuối tiếc.
Sinh nhật vui vẻ, mẹ, con yêu mẹ, hy vọng mẹ mãi trẻ đẹp như này.
— Con gái Tri Ý.
Tiêu Mỹ Hoa bình tĩnh lại, trái tim vẫn khó chịu.
Thượng Thông Hú mở món quà khác ra, “Ngưng Vi tặng bà.”
Tiêu Mỹ Hoa liếc nhìn: “Cất đi, làm khó ông còn phải suy nghĩ chu đáo như vậy, sợ là căn bản nó không nhận lấy tấm lòng của ông, ông làm vô ích rồi. Nói không chừng để nó biết ông chủ động chuẩn bị quà thay cho nó, còn cãi nhau một trận lớn với ông đấy.”
Thượng Thông Hú bất ngờ, không ngờ lại bị vợ nhìn thấu.
Món quà này của Ngưng Vi là do ông chuẩn bị, muốn lấy cớ này để hòa hoãn lại quan hệ hai mẹ con.
Ông kiên trì giải thích: “Là tôi và Ngưng Vi cùng nhau chọn.”
“Nếu như nó thật sự có lòng mua quà cho tôi sẽ không mua vé bay tối nay. Sinh nhật cũng không muốn ở lại ăn bữa cơm, làm sao có thể mua quà. Thượng Thông Hú, tôi vẫn chưa n g u đến mức đó đâu.”
Tiêu Mỹ Hoa cầm chuột lên, giả vờ làm việc.
Chuyện bà nuối tiếc nhất đời này chính là nói ra câu “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ cô!”
…
Bên này Hứa Tri Ý vừa về đến khách sạn chưa được bao lâu thì Tề Chính Sâm gọi điện cho cô, bảo cô thay quần áo thoải mái, ăn cơm xong buổi chiều dẫn cô đi chơi bóng.
Vợt chơi tennis anh ta mang rồi, có điều Tri Ý chỉ giỏi chơi cầu lông, lúc nhỏ bị bóng tennis đập vào mặt, từ đó trở đi cô không chơi tennis nữa.
Cúp điện thoại, Tề Chính Sâm kiên nhẫn chờ ở quầy bar dưới đại sảnh.
Mười phút sau, người đi xuống.
“Tri Ý.” Tề Chính Sâm hét lên một tiếng, từ khu nghỉ ngơi tới.
Hứa Tri Ý ngẩng đầu tìm người, bắt gặp ánh mắt, quay người lại.
“Cho em xem cái này.” Tề Chính Sâm mở email của mình ra, nhấn mở một email rồi đưa đến trước mặt cô.
Hứa Tri ý phóng to lên, là một email nhậm chức, bắt đầu từ tháng 11 Tề Chính Sâm sẽ phụ trách thị trường Bắc Mĩ.
Sợ nhìn nhầm, vui một trận vô ích, lại nhìn lại lần nữa.
“Em đây là định tiến vào trong đó luôn à.” Tề Chính Sâm rút lại điện thoại, “Sau này anh sẽ thường xuyên ở Boston.”
Hứa Tri Ý vui mừng khôn xiết: “Hy vọng em xin thạc sĩ thuận lợi.” Mấy trường đại học có ý đều ở Boston. Cô kéo Tề Chính Sâm, bảo anh ta kể chuyện, làm sao thuyết phục được bố mẹ đồng ý cho anh tiếp quản kinh doanh ở thị trường Bắc Mĩ.
Tề Chính Sâm: “Dựa vào tuyệt chiêu mặt dày đó.”
Hứa Tri Ý cười, “Đợi đến bên kia rồi, em mời anh đi ăn thử tôm hùm bù.”
Tề Chính Sâm thoát ra khỏi email: “Tôm hùm không ăn không sao hết, cuối cùng cũng tự do rồi, xa cách như này, bố mẹ anh cũng không quản được anh nữa.”
“Em quản anh thay cô, quản anh làm việc chăm chỉ, để mắt đến chuyện yêu đương của anh, sớm kết hôn sinh con, em sẽ giúp anh chăm cháu.”
Tề Chính Sâm gõ nhẹ vào đầu cô, “Quản tốt em trước đi. Em dám lén báo thử xem.” Đánh xong lại sợ cô đau, “Có đau không?”
Hứa Tri Ý: “Đau, chấn động não rồi. Còn u y h i ế p nữa cẩn thận em tuyệt giao với anh đấy.”
Tề Chính Sâm cười, nói: “Tri Ý, trong hoàn cảnh nào anh chọc tức em, khiến em buồn, em sẽ tuyệt giao với anh?”
“Vĩnh viễn không bao giờ.”
“Lỡ như thì sao.”
“Không có lỡ như.” Cô chắc chắn như vậy, “Cho dù sau này chồng em có mâu thuẫn với anh, em cũng sẽ kiên định đứng về phía anh, cho dù anh đúng hay sai.”
“Em mới có bao nhiêu tuổi chứ mà đã chồng chồng rồi.”
“Không phải là em lấy ví dụ sao, sao anh phê bình.”
“Được, không nói cái này. Nếu như có một ngày nào đó anh làm chuyện gì khiến em buồn, em tha thứ cho anh một lần nhé.”
Còn có thể có chuyện gì khiến cô buồn được chứ? Vợ anh là đối thủ cạnh tranh của cô, anh giúp vợ mình sao? Đó là chuyện đương nhiên, cô sẽ không tức giận, sẽ không làm khó anh, “Cho dù tha thứ cho anh bao nhiêu lần cũng được.”
“Em nhớ lời hôm nay em nói đấy.” Tề Chính Sâm cầm chìa khóa xe ở trên quầy bar, “Đi thôi, tìm chỗ nào đó ăn cơm.”
Hứa Tri Ý đi mấy bước đuổi theo, “Tưởng Ti Tầm cũng đi?”
“Chỉ có hai chúng ta, cậu ta không rảnh.”
Mãi đến chiều tối, cuối cùng Hứa Tri Ý cũng nhìn thấy Tưởng Ti Tầm bận xong đến sân cầu lông, anh mặc quần áo thể thao màu xám tro, xuất hiện cùng còn có anh trai cô – Hứa Hành.
Cô chào hỏi, nhặt quả cầu lông không kịp nhặt bị rơi xuống đất.
Hứa Hành nhìn em gái nhà mình vẫn còn có chút xa cách với anh: “Đặc biệt đến đón em về nhà, sao nhìn thấy anh không có chút bất ngờ nào thế.”
Hứa Tri Ý bất ngờ: “Đặc biệt đến đón em?”
“Nếu không thì sao?”
Tưởng Ti Tầm trả lời thay cô: “Tưởng cậu qua đây an ủi Ngưng Vi.”
Hứa Hành không hiểu: “Ngưng Vi không phải ở nhà mình sao, lại sao nữa.”
Tưởng Ti Tầm: “Cãi nhau, mâu thuẫn với mẹ.”
Giọng Hứa Hành thản nhiên: “Nhiều là quen thôi.”
Tưởng Ti Tầm lấy một cái vợt cầu lông, đưa cho Hứa Hành một cái.
Hứa Hành: “Hai chúng ta đánh?”
“Đánh đôi đi.” Nói rồi Tưởng Ti Tầm đi về phía bên sân Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý nhìn người đi đến, không khỏi nắm chặt vợt, trong lòng tự nhắc nhở chính mình, coi anh như sếp là được rồi.
Hứa Hành rất ít khi chơi cầu lông, bảo Tề Chính Sâm đánh chính, anh phối hợp.
“Tôi cũng trình độ nửa vời thôi, Tri Ý đánh tốt.” Tề Chính Sâm đã đánh hai tiếng, đầu toàn mồ hôi, “Tôi đi uống nước.”
Hứa Hành: “Cho tôi một chai.”
Tề Chính Sâm đi về bên phía túi bóng, cúi người lấy hai chai, ném cho đối phương một chai.
Hứa Hành nhìn thấy bên cạnh còn có vợt tennis, thuận miệng nói: “Đến chơi cầu lông còn mang vợt tennis đi làm gì.”
Tề Chính Sâm: “Tri Ý tặng tôi vợt mới, lát nữa định đến sân tennis đánh thử.”
Hứa Hành quay mặt, nói đùa với em gái: “Anh cũng thích đánh tennis, sao chỉ tặng bọn họ, không tặng anh một cái.”
Tưởng Ti Tầm xen vào: “Cũng không tặng tôi.”
Hứa Tri Ý: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.