Chương 25: Cảm Thấy Có Chút Hư
Ngưu Du Quả Khả Lạc
25/12/2023
Trâu Mông cảm thấy chính mình có chút hư.
Lúc ý thức được điều đó, cô đang đứng trước gương. Hiếm khi cô trang điểm, nhưng hôm nay cô lại mặc áo croptop và váy ngắn thay cho áo phông quần dài như thường ngày, tóc cũng được xoã ra, sợi tóc đen nhánh mềm mại rũ trên vai.
Nguyên nhân thì cũng không có gì khó hiểu, hôm nay chính là ngày nghỉ cuối cùng, ngày mai đã bắt đầu khai giảng, sau khi khai giảng, ngày nào cũng có tiết tự học buổi tối, cuối tuần cũng phải học bù, tương đương với việc ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng tới nhà Hạ Vũ Châu.
Sau hôm nay, nói không chừng giữa hai người cũng giống như cô và các bạn học khác, càng ngày càng xa cách.
Nhưng cũng chẳng giống, vì thậm chí hai người còn không phải bạn học cùng lớp.
Trâu Mông, thừa nhận đi, mày có cảm giác đặc biệt với cậu ấy.
Nhìn chính mình trong gương, Trâu Mông do dự.
Cô không muốn như vậy.
Cầm lấy dây cột tóc trên bàn, vén tóc lên, Trâu Mông buộc lại gọn gàng, sau đó lấy quần áo ra thay cho vay ngắn.
Đeo balo lên, đi đến cửa đổi giày, khoảnh khắc chạm tay vào then cửa thì cô lại do dự, chỉ cần mở cửa nước ra, hôm nay sẽ giống như trước sáu ngày nghỉ vừa rồi, Trâu Mông lại quay đầu nhìn về phòng của mình.
Thật sự muốn quay lại điểm xuất phát sao?
Đã là lần thứ ba Hạ Vũ Châu nhìn điện thoại, hôm nay đã muộn 10 phút Trâu Mông còn chưa ra.
Đang chuẩn bị gọi điện cho cô thì tài xế nhắc anh: "Trâu tiểu thư tới."
Hạ Vũ Châu quay đầu, nhìn thấy cô chạy ra, gió gợn bay lọn tóc, làn váy cũng phấp phới trên đùi cô.
Sửng sốt trong chốc lát mới hấp tấp vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô.
"Xin lỗi, hôm nay ra muộn." Trâu Mông còn hơi thở dốc.
Nhìn ngực cô hơi phập phồng, Hạ Vũ Châu nuốt nước bọt, nếu Trâu Mông ngẩng đầu nhìn xem một chút là có thể thấy lỗ tai anh đỏ bừng.
Đáng yêu, muốn hôn.
Muốn dùng sức mà hôn.
Hạ Vũ Châu có chút thất thần, làm bài thi cũng sai nhiều chỗ.
"Cái này mà cũng sai? Vì sao vậy?" Trâu Mông dùng ngòi bút chỉ vào đáp án rồi hỏi anh.
"Vì sao ấy à, vì em đó." Hạ Vũ Châu thầm trả lời trong lòng.
Trâu Mông nhận ra thái độ của mình có hơi không tốt: "Ý tôi là mấy câu này cậu không nên làm sai."
Sao cô giận mà cũng đáng yêu vậy nhỉ?
Trước mặt cô, Hạ Vũ Châu không biết giận là gì, dù có bị cô mắng thì cũng thấy cực kì vui vẻ.
"Cậu...Nếu không cậu đi chơi game đi."
"Không đi." Anh lấy bài thi lại, tiếp tục xem đề.
Sau đó lại tiếp tục thất thần ngắm nơi nào đó của cô, eo thon chân dài cô cũng có, ngực cũng không nhỏ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, quá xinh đẹp, anh thích gần chết.
"Tôi đi rửa mặt." Anh đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Hất nước lên mặt xong mới bình tĩnh được đôi chút, nhưng nội tâm xao động lại không cách nào kiềm chế nổi, anh cúi đầu nhìn thoáng qua.
"Đm!" Hạ Vũ Châu chửi nhỏ một tiếng.
Thời gian anh đi WC hơi lâu, Trâu Mông ngẩng đầu thấy anh đi vào thì đứng dậy: "Tôi cũng đi vệ sinh."
Sáng nay canh gà và hoành thánh uống quá ngon, cô uống một chén canh lớn, lúc này bụng hơi trướng.
Hạ Vũ Châu thấy cô rẽ về bên trái thì lập tức nhớ tới mình vừa hành sự ở nhà vệ sinh, thứ mùi kia chắc hẳn là chưa tan hết, anh vội giữ lấy cô: "Đi phòng tôi đi."
Nhìn dáng vẻ khó có thể mở miệng của Hạ Vũ Châu, Trâu Mông cho rằng anh bị đau bụng.
Lần đầu tiên cô bước vào phòng anh, so với em họ Trâu Nghị Viễn thì căn phòng này sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều, phòng vệ sinh cũng rộng rãi thơm tho.
Sau cơm trưa, hai người lại tản bộ trong sân như thường lệ.
"Ngày mai là khai giảng rồi."
"Ừm." Trâu Mông gật đầu: "Cậu sẽ đi học sao?"
"Cậu có hy vọng tôi đi học không?" Hạ Vũ Châu hỏi lại cô.
Trâu Mông né tránh vấn đề của anh: "Sao từ sau năm lớp 10 cậu lại..."
"Vì sao lại toàn trốn học, không chịu đến trường hả?"
"Ừm, tôi nhớ lúc trước thành tích của cậu rất tốt."
"Trâu Mông, tôi phát hiện cậu rất để ý tôi." Hạ Vũ Châu cười đắc ý.
"Nếu cuộc sống của cậu mỗi bước đều đã được sắp xếp sẵn, thì cố gắng hay nỗ lực có cần thiết không?" Hạ Vũ Châu nhìn Trâu Mông: "Cấp ba học hay không học cũng có thể tốt nghiệp, có thi đại học được không thì đều phải du học, sau đó đi học, tốt nghiệp, kế thừa gia nghiệp."
"Tôi không có người sắp xếp cuộc sống cho mình." Trâu Mông cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
"Xin lỗi, tôi..."
Trâu Mông cười rộ lên: "Này có gì mà phải xin lỗi."
"Nhưng mà." Hạ Vũ Châu đứng yên, chờ cô quay đầu rồi nhìn thẳng vào mắt cô: "Ngày mai tôi sẽ đi học một cách nghiêm túc."
Đối diện với nhau thật lâu, Trâu Mông rời mắt, xoay người về phía sau, ở nơi anh không nhìn thấy, khoé miệng khẽ cong lên.
Cứ việc Hạ Vũ Châu muốn giữ cô lại, nhưng 9 giờ rưỡi vẫn tới đúng giờ, Trâu Mông chuẩn bị về nhà.
"Nếu lúc này xảy ra trận mưa to thì tốt rồi." Hạ Vũ Châu thầm nghĩ: "Hoặc là tháng 8 có tuyết? Dù sao khiến cô không về được thì tốt."
Lúc ý thức được điều đó, cô đang đứng trước gương. Hiếm khi cô trang điểm, nhưng hôm nay cô lại mặc áo croptop và váy ngắn thay cho áo phông quần dài như thường ngày, tóc cũng được xoã ra, sợi tóc đen nhánh mềm mại rũ trên vai.
Nguyên nhân thì cũng không có gì khó hiểu, hôm nay chính là ngày nghỉ cuối cùng, ngày mai đã bắt đầu khai giảng, sau khi khai giảng, ngày nào cũng có tiết tự học buổi tối, cuối tuần cũng phải học bù, tương đương với việc ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng tới nhà Hạ Vũ Châu.
Sau hôm nay, nói không chừng giữa hai người cũng giống như cô và các bạn học khác, càng ngày càng xa cách.
Nhưng cũng chẳng giống, vì thậm chí hai người còn không phải bạn học cùng lớp.
Trâu Mông, thừa nhận đi, mày có cảm giác đặc biệt với cậu ấy.
Nhìn chính mình trong gương, Trâu Mông do dự.
Cô không muốn như vậy.
Cầm lấy dây cột tóc trên bàn, vén tóc lên, Trâu Mông buộc lại gọn gàng, sau đó lấy quần áo ra thay cho vay ngắn.
Đeo balo lên, đi đến cửa đổi giày, khoảnh khắc chạm tay vào then cửa thì cô lại do dự, chỉ cần mở cửa nước ra, hôm nay sẽ giống như trước sáu ngày nghỉ vừa rồi, Trâu Mông lại quay đầu nhìn về phòng của mình.
Thật sự muốn quay lại điểm xuất phát sao?
Đã là lần thứ ba Hạ Vũ Châu nhìn điện thoại, hôm nay đã muộn 10 phút Trâu Mông còn chưa ra.
Đang chuẩn bị gọi điện cho cô thì tài xế nhắc anh: "Trâu tiểu thư tới."
Hạ Vũ Châu quay đầu, nhìn thấy cô chạy ra, gió gợn bay lọn tóc, làn váy cũng phấp phới trên đùi cô.
Sửng sốt trong chốc lát mới hấp tấp vòng sang bên kia mở cửa xe cho cô.
"Xin lỗi, hôm nay ra muộn." Trâu Mông còn hơi thở dốc.
Nhìn ngực cô hơi phập phồng, Hạ Vũ Châu nuốt nước bọt, nếu Trâu Mông ngẩng đầu nhìn xem một chút là có thể thấy lỗ tai anh đỏ bừng.
Đáng yêu, muốn hôn.
Muốn dùng sức mà hôn.
Hạ Vũ Châu có chút thất thần, làm bài thi cũng sai nhiều chỗ.
"Cái này mà cũng sai? Vì sao vậy?" Trâu Mông dùng ngòi bút chỉ vào đáp án rồi hỏi anh.
"Vì sao ấy à, vì em đó." Hạ Vũ Châu thầm trả lời trong lòng.
Trâu Mông nhận ra thái độ của mình có hơi không tốt: "Ý tôi là mấy câu này cậu không nên làm sai."
Sao cô giận mà cũng đáng yêu vậy nhỉ?
Trước mặt cô, Hạ Vũ Châu không biết giận là gì, dù có bị cô mắng thì cũng thấy cực kì vui vẻ.
"Cậu...Nếu không cậu đi chơi game đi."
"Không đi." Anh lấy bài thi lại, tiếp tục xem đề.
Sau đó lại tiếp tục thất thần ngắm nơi nào đó của cô, eo thon chân dài cô cũng có, ngực cũng không nhỏ.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, quá xinh đẹp, anh thích gần chết.
"Tôi đi rửa mặt." Anh đứng dậy đi tới phòng vệ sinh.
Hất nước lên mặt xong mới bình tĩnh được đôi chút, nhưng nội tâm xao động lại không cách nào kiềm chế nổi, anh cúi đầu nhìn thoáng qua.
"Đm!" Hạ Vũ Châu chửi nhỏ một tiếng.
Thời gian anh đi WC hơi lâu, Trâu Mông ngẩng đầu thấy anh đi vào thì đứng dậy: "Tôi cũng đi vệ sinh."
Sáng nay canh gà và hoành thánh uống quá ngon, cô uống một chén canh lớn, lúc này bụng hơi trướng.
Hạ Vũ Châu thấy cô rẽ về bên trái thì lập tức nhớ tới mình vừa hành sự ở nhà vệ sinh, thứ mùi kia chắc hẳn là chưa tan hết, anh vội giữ lấy cô: "Đi phòng tôi đi."
Nhìn dáng vẻ khó có thể mở miệng của Hạ Vũ Châu, Trâu Mông cho rằng anh bị đau bụng.
Lần đầu tiên cô bước vào phòng anh, so với em họ Trâu Nghị Viễn thì căn phòng này sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều, phòng vệ sinh cũng rộng rãi thơm tho.
Sau cơm trưa, hai người lại tản bộ trong sân như thường lệ.
"Ngày mai là khai giảng rồi."
"Ừm." Trâu Mông gật đầu: "Cậu sẽ đi học sao?"
"Cậu có hy vọng tôi đi học không?" Hạ Vũ Châu hỏi lại cô.
Trâu Mông né tránh vấn đề của anh: "Sao từ sau năm lớp 10 cậu lại..."
"Vì sao lại toàn trốn học, không chịu đến trường hả?"
"Ừm, tôi nhớ lúc trước thành tích của cậu rất tốt."
"Trâu Mông, tôi phát hiện cậu rất để ý tôi." Hạ Vũ Châu cười đắc ý.
"Nếu cuộc sống của cậu mỗi bước đều đã được sắp xếp sẵn, thì cố gắng hay nỗ lực có cần thiết không?" Hạ Vũ Châu nhìn Trâu Mông: "Cấp ba học hay không học cũng có thể tốt nghiệp, có thi đại học được không thì đều phải du học, sau đó đi học, tốt nghiệp, kế thừa gia nghiệp."
"Tôi không có người sắp xếp cuộc sống cho mình." Trâu Mông cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
"Xin lỗi, tôi..."
Trâu Mông cười rộ lên: "Này có gì mà phải xin lỗi."
"Nhưng mà." Hạ Vũ Châu đứng yên, chờ cô quay đầu rồi nhìn thẳng vào mắt cô: "Ngày mai tôi sẽ đi học một cách nghiêm túc."
Đối diện với nhau thật lâu, Trâu Mông rời mắt, xoay người về phía sau, ở nơi anh không nhìn thấy, khoé miệng khẽ cong lên.
Cứ việc Hạ Vũ Châu muốn giữ cô lại, nhưng 9 giờ rưỡi vẫn tới đúng giờ, Trâu Mông chuẩn bị về nhà.
"Nếu lúc này xảy ra trận mưa to thì tốt rồi." Hạ Vũ Châu thầm nghĩ: "Hoặc là tháng 8 có tuyết? Dù sao khiến cô không về được thì tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.