Chương 24: Hơi Nóng Vội Rồi
Ngưu Du Quả Khả Lạc
25/12/2023
Chậm một giờ, Hạ Vũ Châu có chút tiếc nuối: "Được rồi, cậu tới nhà tôi rồi ăn sáng."
"Ừm..."
"Vậy nghỉ sớm đi, ngủ ngon."
"À...Hạ Vũ Châu..." Trâu Mông gọi tên anh rồi khựng lại vài giây: "Cảm ơn cậu."
Hạ Vũ Châu cười thành tiếng: "Cậu đã cảm ơn rồi."
Tắt điện thoại anh nhìn tờ giấy ghi chú kia, là vừa nãy anh thấy trong thùng rác, tờ giấy bị xoa nhẹ một chút, trên giấy là ba chữ "tôi đi trước" viết không lớn không nhỏ, vừa lúc chiếm đầy chiều ngang của tờ giấy.
Nhưng lại ít hơn mấy chữ "cảm ơn cậu" so với tờ giấy dán lên tay anh.
Hạ Vũ Châu bật cười thành tiếng.
Cô thật là, xoắn xuýt đến nỗi đáng yêu.
Trâu Mông chào Trâu Khiết, nói tuần này phải tới nhà bạn để giúp bạn học bổ túc.
"Tiền của cháu đủ dùng không? Nếu không đủ thì nói, cô cho thêm."
"Đủ ạ."
"Ừ, vậy cháu đi chú ý an toàn."
Trước khi đi, Trâu Khiết lại hỏi một câu: "Bạn học nam hay nữ?"
"Bạn nam." Trâu Mông cũng không giấu.
"Ừ." Trâu Khiết nói lại lần nữa: "Cháu chú ý an toàn."
Lúc Trâu Mông đi ra tới cửa tiểu khu, một chiếc Bentley đen loáng ngừng bên đường, có tài xế xuống mở cửa xe cho cô.
Cô mới cúi nửa người xuống thì phát hiện Hạ Vũ Châu cũng có trong xe, anh rõ ràng cảm nhận được cô hơi khựng lại một chút.
"Chào buổi sáng." Hạ Vũ Châu cười.
"Chào buổi sáng."
Lúc này Trâu Mông mới ý thức được hai người bọn họ gặp nhau quá thường xuyên.
Nhưng cô cũng không bài xích.
Từ sau khi lên cấp ba, bạn bè của Trâu Mông ngày càng ít, cô không chủ động đi thân thiết với người khác, bởi vì cô biết dù bạn bè thân đến đâu, sau thời gian dài cũng trở nên xa cách.
Khả năng cũng sẽ có người chủ động tới gần cô, nhưng trời sinh cô tính cách chậm nhiệt, không đợi cô vươn tay thì người ta đã tìm được người khác, cô cũng chẳng bao giờ trách ai, dù sao làm bạn không thể nói hai ba câu là biết hợp hay không hợp.
Nhưng Hạ Vũ Châu là người duy nhất kiên nhẫn chờ đợi tính tình cô dần dần được hâm nóng.
Buổi sáng Trâu Mông bố trí cho Hạ Vũ Châu học toán, cô lấy ra sách lớp 11 rồi chậm rãi giảng cho anh, quá trình giảng bài cũng là quá trình ôn tập, gặp chỗ nào mà cô không nắm chắc, hai người còn có thể cùng nhau bàn bạc.
Hạ Vũ Châu không giống cô, trong lòng Trâu Mông biết rõ bản thân thuộc kiểu cần cù bù thông minh, phải không ngừng cố gắng thì mới khiến thành tích giữ vững ở trong top 10 toàn trường.
Nhưng Hạ Vũ Châu không như vậy, anh không hề cố gắng, nhưng lại cực kì thông minh.
Vừa khiến người ta ghen ghét lại hâm mộ.
Thím Lưu nấu ăn quá ngon, Trâu Mông ăn no liền không muốn động chân, mới từ bàn ăn muốn đi lên lầu làm bài.
"Mới vừa ăn no, không được ngồi ngay." Hạ Vũ Châu kéo tay cô: "Đi dạo trong sân cho tiêu cơm,"
Trâu Mông nhìn bên ngoài quá nóng, đi dạo hình như còn không hợp hơn.
Hạ Vũ Châu nhìn ra suy nghĩ của cô: "Đừng nhìn, hôm nay mới 30 độ."
"Học sinh lớp 12, rèn luyện tất yếu thì vẫn phải làm." Anh kéo Trâu Mông đi ra ngoài.
Cứ việc không tình nguyện, nhưng Trâu Mông vẫn đi tản bộ.
Cuối tháng 8, nhiệt độ không khí hạ xuống không ít, nhưng giữa trưa ánh nắng rọi thẳng xuống, mới vừa bước ra khỏi cửa, Trâu Mông đã giơ tay lên che trán.
"Sợ nắng vậy à?" Hạ Vũ Châu nghiêng đầu nhìn cô.
Vóc dáng Trâu Mông không lùn nhưng vẫn thấp hơn anh mười mấy cm, híp mắt nhìn anh: "Nắng quá."
"Cậu đợi một lát." Hạ Vũ Châu nói xong thì xoay người chạy lên lầu.
Một lát sau Trâu Mông nghe thấy tiếng bước chân, lúc xoay người lại, trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc mũ lưỡi trai. Hạ Vũ Châu đứng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau cái vành mũ, Trâu Mông ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên người anh.
Tầm mắt của cô vừa vặn dừng lại ở hầu kết của anh, không biết tại sao, rõ ràng đây cũng chẳng phải nơi riêng tư gì nhưng lại làm cô cảm thấy ngượng ngùng, lập tức quay mặt đi.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Vũ Châu cẩn thận chỉnh lại độ lớn nhỏ của mũ, luồn đuôi tóc cô qua lỗ nhỏ phía sau, lại sửa vành nón giúp cô rồi mới nói: "Được rồi, đi thôi."
Lại lần nữa bước vào trong đình viện, Trâu Mông không cần híp mắt nữa.
"Muốn che ô không?"
Đình viện không hoàn toàn phong kín, xuyên qua lan can bằng kính là có thể nhìn thấy người đi bên trong, hai người che ô đi trong này, bị ai nhìn thấy thì đúng là kì cục.
Trâu Mông lắc đầu, chậm rãi sánh vai bên anh.
Hạ Vũ Châu hơi cúi đầu, cẩn thận nhìn tay cô, anh muốn nắm, muốn cùng cô mười ngón đan vào nhau, ngón tay anh ngo ngoe rục rịch, nhưng cuối cùng lại không dám hành động.
Sợ chính mình không nhịn được mà làm bậy, Hạ Vũ Châu duỗi người một cách khoa trương: "Mùa hè ra mồ hôi nhiều là tốt cho thân thể lắm đấy."
Nói xong anh liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười rất nhỏ:
"Cậu cười gì thế?"
"Cậu không giống trong tưởng tượng của tôi lắm."
"Cậu từng nghĩ về tôi rồi sao?" Hạ Vũ Châu kích động mà cất cao giọng.
"..." Sao sóng não của người này không bình thường vậy nhỉ?
"Cậu cảm thấy tôi là người thế nào?"
"Ừm..." Trâu Mông nghĩ, cũng không trả lời trực tiếp: "Dù sao cũng không phải người ăn cơm đúng bữa, uống nước ấm, phơi nắng, ra nhiều mồ hôi...như vậy."
"Hahaahaa." Hạ Vũ Châu cười sang sảng: "Hẳn là đánh nhau ẩu đả, thuốc lá bia rượu đúng không?"
"Ít đánh nhau hút thuốc lại thì cũng được đó."
"Yên tâm, tôi không đáng sợ như mấy lời đồn trong trường đâu, thỉnh thoảng đánh nhau cũng chỉ sứt khoé miệng một chút. Sau này nhất định tôi sẽ không đánh nhau nữa, vốn dĩ tôi cũng không hút nhiều thuốc lắm, nhất định sẽ cai thuốc." Anh giống như đang hứa với cô vậy.
"Nóng quá." Trâu Mông không dấu vết mà đánh trống lảng.
"Như này thì sao?" Hạ Vũ Châu xoay người che trước mặt cô, tuy anh gầy nhưng lại rất cao nên chắn được phần lớn ánh nắng cho cô.
Cả người Trâu Mông suýt chút nữa va phải anh, Hạ Vũ Châu duỗi tay ôm lấy eo cô.
Động tác quá thân mật, Trâu Mông theo bản năng mà lui về sau: "Tôi...toát mồ hôi."
"Không sao, lát nữa có thể đi tắm."
Trâu Mông lắc đầu: "Không được, cậu cứ đi dạo đi, tôi lên làm bài trước."
Hạ Vũ Châu nhìn cô chạy chậm vào nhà, cảm thấy bản thân hơi nóng vội rồi.
——
Tiểu Hạ: Không phải tôi yêu đơn phương đấy chứ?
Em gái Mông:...A, đen đủi!
"Ừm..."
"Vậy nghỉ sớm đi, ngủ ngon."
"À...Hạ Vũ Châu..." Trâu Mông gọi tên anh rồi khựng lại vài giây: "Cảm ơn cậu."
Hạ Vũ Châu cười thành tiếng: "Cậu đã cảm ơn rồi."
Tắt điện thoại anh nhìn tờ giấy ghi chú kia, là vừa nãy anh thấy trong thùng rác, tờ giấy bị xoa nhẹ một chút, trên giấy là ba chữ "tôi đi trước" viết không lớn không nhỏ, vừa lúc chiếm đầy chiều ngang của tờ giấy.
Nhưng lại ít hơn mấy chữ "cảm ơn cậu" so với tờ giấy dán lên tay anh.
Hạ Vũ Châu bật cười thành tiếng.
Cô thật là, xoắn xuýt đến nỗi đáng yêu.
Trâu Mông chào Trâu Khiết, nói tuần này phải tới nhà bạn để giúp bạn học bổ túc.
"Tiền của cháu đủ dùng không? Nếu không đủ thì nói, cô cho thêm."
"Đủ ạ."
"Ừ, vậy cháu đi chú ý an toàn."
Trước khi đi, Trâu Khiết lại hỏi một câu: "Bạn học nam hay nữ?"
"Bạn nam." Trâu Mông cũng không giấu.
"Ừ." Trâu Khiết nói lại lần nữa: "Cháu chú ý an toàn."
Lúc Trâu Mông đi ra tới cửa tiểu khu, một chiếc Bentley đen loáng ngừng bên đường, có tài xế xuống mở cửa xe cho cô.
Cô mới cúi nửa người xuống thì phát hiện Hạ Vũ Châu cũng có trong xe, anh rõ ràng cảm nhận được cô hơi khựng lại một chút.
"Chào buổi sáng." Hạ Vũ Châu cười.
"Chào buổi sáng."
Lúc này Trâu Mông mới ý thức được hai người bọn họ gặp nhau quá thường xuyên.
Nhưng cô cũng không bài xích.
Từ sau khi lên cấp ba, bạn bè của Trâu Mông ngày càng ít, cô không chủ động đi thân thiết với người khác, bởi vì cô biết dù bạn bè thân đến đâu, sau thời gian dài cũng trở nên xa cách.
Khả năng cũng sẽ có người chủ động tới gần cô, nhưng trời sinh cô tính cách chậm nhiệt, không đợi cô vươn tay thì người ta đã tìm được người khác, cô cũng chẳng bao giờ trách ai, dù sao làm bạn không thể nói hai ba câu là biết hợp hay không hợp.
Nhưng Hạ Vũ Châu là người duy nhất kiên nhẫn chờ đợi tính tình cô dần dần được hâm nóng.
Buổi sáng Trâu Mông bố trí cho Hạ Vũ Châu học toán, cô lấy ra sách lớp 11 rồi chậm rãi giảng cho anh, quá trình giảng bài cũng là quá trình ôn tập, gặp chỗ nào mà cô không nắm chắc, hai người còn có thể cùng nhau bàn bạc.
Hạ Vũ Châu không giống cô, trong lòng Trâu Mông biết rõ bản thân thuộc kiểu cần cù bù thông minh, phải không ngừng cố gắng thì mới khiến thành tích giữ vững ở trong top 10 toàn trường.
Nhưng Hạ Vũ Châu không như vậy, anh không hề cố gắng, nhưng lại cực kì thông minh.
Vừa khiến người ta ghen ghét lại hâm mộ.
Thím Lưu nấu ăn quá ngon, Trâu Mông ăn no liền không muốn động chân, mới từ bàn ăn muốn đi lên lầu làm bài.
"Mới vừa ăn no, không được ngồi ngay." Hạ Vũ Châu kéo tay cô: "Đi dạo trong sân cho tiêu cơm,"
Trâu Mông nhìn bên ngoài quá nóng, đi dạo hình như còn không hợp hơn.
Hạ Vũ Châu nhìn ra suy nghĩ của cô: "Đừng nhìn, hôm nay mới 30 độ."
"Học sinh lớp 12, rèn luyện tất yếu thì vẫn phải làm." Anh kéo Trâu Mông đi ra ngoài.
Cứ việc không tình nguyện, nhưng Trâu Mông vẫn đi tản bộ.
Cuối tháng 8, nhiệt độ không khí hạ xuống không ít, nhưng giữa trưa ánh nắng rọi thẳng xuống, mới vừa bước ra khỏi cửa, Trâu Mông đã giơ tay lên che trán.
"Sợ nắng vậy à?" Hạ Vũ Châu nghiêng đầu nhìn cô.
Vóc dáng Trâu Mông không lùn nhưng vẫn thấp hơn anh mười mấy cm, híp mắt nhìn anh: "Nắng quá."
"Cậu đợi một lát." Hạ Vũ Châu nói xong thì xoay người chạy lên lầu.
Một lát sau Trâu Mông nghe thấy tiếng bước chân, lúc xoay người lại, trên đỉnh đầu xuất hiện một chiếc mũ lưỡi trai. Hạ Vũ Châu đứng trước mặt cô, hai người chỉ cách nhau cái vành mũ, Trâu Mông ngửi thấy mùi thơm thanh mát trên người anh.
Tầm mắt của cô vừa vặn dừng lại ở hầu kết của anh, không biết tại sao, rõ ràng đây cũng chẳng phải nơi riêng tư gì nhưng lại làm cô cảm thấy ngượng ngùng, lập tức quay mặt đi.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Vũ Châu cẩn thận chỉnh lại độ lớn nhỏ của mũ, luồn đuôi tóc cô qua lỗ nhỏ phía sau, lại sửa vành nón giúp cô rồi mới nói: "Được rồi, đi thôi."
Lại lần nữa bước vào trong đình viện, Trâu Mông không cần híp mắt nữa.
"Muốn che ô không?"
Đình viện không hoàn toàn phong kín, xuyên qua lan can bằng kính là có thể nhìn thấy người đi bên trong, hai người che ô đi trong này, bị ai nhìn thấy thì đúng là kì cục.
Trâu Mông lắc đầu, chậm rãi sánh vai bên anh.
Hạ Vũ Châu hơi cúi đầu, cẩn thận nhìn tay cô, anh muốn nắm, muốn cùng cô mười ngón đan vào nhau, ngón tay anh ngo ngoe rục rịch, nhưng cuối cùng lại không dám hành động.
Sợ chính mình không nhịn được mà làm bậy, Hạ Vũ Châu duỗi người một cách khoa trương: "Mùa hè ra mồ hôi nhiều là tốt cho thân thể lắm đấy."
Nói xong anh liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười rất nhỏ:
"Cậu cười gì thế?"
"Cậu không giống trong tưởng tượng của tôi lắm."
"Cậu từng nghĩ về tôi rồi sao?" Hạ Vũ Châu kích động mà cất cao giọng.
"..." Sao sóng não của người này không bình thường vậy nhỉ?
"Cậu cảm thấy tôi là người thế nào?"
"Ừm..." Trâu Mông nghĩ, cũng không trả lời trực tiếp: "Dù sao cũng không phải người ăn cơm đúng bữa, uống nước ấm, phơi nắng, ra nhiều mồ hôi...như vậy."
"Hahaahaa." Hạ Vũ Châu cười sang sảng: "Hẳn là đánh nhau ẩu đả, thuốc lá bia rượu đúng không?"
"Ít đánh nhau hút thuốc lại thì cũng được đó."
"Yên tâm, tôi không đáng sợ như mấy lời đồn trong trường đâu, thỉnh thoảng đánh nhau cũng chỉ sứt khoé miệng một chút. Sau này nhất định tôi sẽ không đánh nhau nữa, vốn dĩ tôi cũng không hút nhiều thuốc lắm, nhất định sẽ cai thuốc." Anh giống như đang hứa với cô vậy.
"Nóng quá." Trâu Mông không dấu vết mà đánh trống lảng.
"Như này thì sao?" Hạ Vũ Châu xoay người che trước mặt cô, tuy anh gầy nhưng lại rất cao nên chắn được phần lớn ánh nắng cho cô.
Cả người Trâu Mông suýt chút nữa va phải anh, Hạ Vũ Châu duỗi tay ôm lấy eo cô.
Động tác quá thân mật, Trâu Mông theo bản năng mà lui về sau: "Tôi...toát mồ hôi."
"Không sao, lát nữa có thể đi tắm."
Trâu Mông lắc đầu: "Không được, cậu cứ đi dạo đi, tôi lên làm bài trước."
Hạ Vũ Châu nhìn cô chạy chậm vào nhà, cảm thấy bản thân hơi nóng vội rồi.
——
Tiểu Hạ: Không phải tôi yêu đơn phương đấy chứ?
Em gái Mông:...A, đen đủi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.