Chương 24: Anh đã đúng hay sai?
Tuyền Mini
15/08/2024
Uyên Vy cố gắng giải thích với anh:-Tôi nói một lần nữa với anh tôi không phải là Tường Vy, tên của tôi là Uyên Vy
tôi là em họ của chị ấy, và chị của tôi mới chính là bạn gái của anh Bảo Nam vậy anh có tin tôi không?
-Ý của cô là tôi đã bắt lầm người rồi hay sao?
-Phải.
Bảo Long hét vào mặt của cô:
-Đừng có ở đó mà dựng chuyện nữa Tường Vy, cứ thừa nhận cô là người phụ nữ của Bảo Nam đi, là người yêu của nó thừa nhận khó lắm sao?
-Tất nhiên rồi vì đó không phải là sự thật.
Bảo Long tức giận kéo Uyên Vy đẩy lên giường, anh nói:
-Được nếu như cô vẫn chối không nhận là người phụ nữ của em tôi thì bây giờ cứ làm người phụ nữ của tôi là được chứ gì.
-Không tôi xin anh thả tôi ra.
Mặc cho cô có la hét thế nào anh cũng không quan tâm, Bảo Long cúi xuống hôn lên môi cô, nhưng Uyên Vy quay mặt đi hướng khác cô la lớn:
-Có ai không cứu tôi với.
-Kêu cứu sao? Yên tâm phòng tôi cách âm rất tốt huống chi cô có kêu khan cả cổ cũng không ai dám cứu cô đâu.
Uyên Vy vừa khóc vừa nói:-Tôi xin anh mà, làm ơn thả tôi ra đi mà, mẹ ơi cứu con.
Nhưng Bảo Long không hề quan tâm đến bất cứ đều gì cô nói, anh xé hết quần áo của Uyên Vy mặc cho cô khóc lóc thế nào anh cũng không mặc kệ.
Đến khi anh vào bên trong cô thì cảm giác trật hẹp làm anh nhíu mày, nhìn xuống thì thấy cô gái nhỏ đang khóc nức nở, anh hỏi:
-Không lẽ đây là lần đầu? Cô....
Đến lúc này đây khi thấy sự đau đớn của cô gái nhỏ, và vết máu đỏ chứng minh cho sự trong trắng của người phụ nữ, thì Bảo Long cảm thấy vô cùng hối hận, bởi vì anh quá tức giận mà đã không kìm chế được chính mình.
Cúi xuống nói nhỏ vào tay cô:
-Ngoan chuyện đã đi đến bước này rồi, em thả lỏng cho tôi vào được không?
-Hic...hic...tôi không muốn...anh ra đi...
-Ngoan em khó chịu tôi cũng vậy, nghe lời tôi được không? Thả lỏng ra nào.
Uyên Vy vừa khóc vì cảm thấy tuổi nhục vừa nói:
-Tôi ghét anh....hic...tôi hận anh...hic..,
Bảo Long cúi xuống hôn nhẹ lên má của cô nói:
-Ngoan em nghe lời tôi lần này thôi được không? Ngoan nào.
Đây là lần đầu của cô, Uyên Vy cũng không biết nên làm thế nào nên chỉ mặc kệ mọi thứ cho anh muốn làm gì thì làm, hiện tại cô vô cùng đau khổ và tủi nhục, nếu không phải vì còn mẹ cô đã cắn lưỡi tự tử chết rồi.
****************
Ở quê nhà mẹ của Uyên Vy hôm nay không biết vì sau tâm trạng của bà rất bất
an, bà đang nấu cơm chiều tự nhiên không biết thế nào lại cắt đứt tay, trong lúc bà đang suy nghĩ đến con gái mình.
Mẹ của Uyên Vy vội cầm máu và đi đến bàn thờ thắp nét nhang, bà nói với chồng mình:
-Ông ơi không biết con bé Uyên Vy có bị làm sao không? Sau tôi cảm thấy bất an quá, ông trên trời hãy phù hộ cho con bé được bình an ông nhé!
****************
Ở biệt thự của Bảo Long, sau khi mọi chuyện xong rồi anh nhìn cô gái bên cạnh vì mệt mỏi mà ngất đi, anh tự nói một mình:
-Kết cuộc thì tôi đã đúng hay sai đây, vì sao tôi lại không cảm thấy dễ chịu chút nào khi nhìn thấy em khóc như vậy?
Rồi anh đứng lên thay đồ và đi xuống dưới nhà, ở trong phòng lúc này Uyên Vy mở mắt ra cô khóc và nói:
-Giờ thì đủ lắm rồi...hic...em đã làm tất cả vì chị cũng đủ lắm rồi...hic...bây giờ thì em không còn lại gì nữa hết...thật sự không còn lại gì nữa...hic...
Sau khi ra khỏi phòng Bảo Long đi xuống dưới bếp, anh nói với quản gia Hứa:
-Quản gia bà có thể nấu cho tôi một chút cháo được không?-Thưa thiếu gia cậu không được khỏe à?
-Không có.
Anh nhìn hướng lên phòng mình và trả lời quản gia Hứa:
-Cô ấy từ chiều đến giờ đã không ăn gì rồi.
Quản gia Hứa như hiểu được cậu chủ của mình nói đến ai, nên bà ngật đầu và đi nấu cháo, Bảo Long quay lưng đi ra ngoài và nói với lại cho quản gia:
-Nấu xong bà để đó đi tôi sẽ đem lên cho cô ấy.
-Da.
Dặn dò quản gia xong rồi anh ra ngoài lấy xe chạy ra mộ của Bảo Nam, đứng trước mộ em trai mình anh nói chuyện một mình:
-Có phải anh trai của em đọc ác lắm không Bảo Nam, anh của em chỉ là muốn trả thù cho em thôi mà, anh muốn cho cô ấy phải bị tổn thương giống như khi anh mất đi em vậy, nhưng mà anh thật sự không hiểu sao anh lại....
Nói đến đây Bảo Long đưa tay lên sờ vào trái tim mình, vì sao anh cảm thấy nhói đau vậy? Anh tiếp tục nói:
-Bảo Nam em nói xem chuyện anh làm có thật sự đúng đắn không? Tại sao khi nhìn thấy cô ấy khóc trái tim anh...trái tim anh cũng nhói theo.
Một lúc sau anh trở về biệt thự và đem cháo lên phòng cho Uyên Vy, nhưng khi anh mở cửa ra thì bên trong đã khóa trái lại rồi.
tôi là em họ của chị ấy, và chị của tôi mới chính là bạn gái của anh Bảo Nam vậy anh có tin tôi không?
-Ý của cô là tôi đã bắt lầm người rồi hay sao?
-Phải.
Bảo Long hét vào mặt của cô:
-Đừng có ở đó mà dựng chuyện nữa Tường Vy, cứ thừa nhận cô là người phụ nữ của Bảo Nam đi, là người yêu của nó thừa nhận khó lắm sao?
-Tất nhiên rồi vì đó không phải là sự thật.
Bảo Long tức giận kéo Uyên Vy đẩy lên giường, anh nói:
-Được nếu như cô vẫn chối không nhận là người phụ nữ của em tôi thì bây giờ cứ làm người phụ nữ của tôi là được chứ gì.
-Không tôi xin anh thả tôi ra.
Mặc cho cô có la hét thế nào anh cũng không quan tâm, Bảo Long cúi xuống hôn lên môi cô, nhưng Uyên Vy quay mặt đi hướng khác cô la lớn:
-Có ai không cứu tôi với.
-Kêu cứu sao? Yên tâm phòng tôi cách âm rất tốt huống chi cô có kêu khan cả cổ cũng không ai dám cứu cô đâu.
Uyên Vy vừa khóc vừa nói:-Tôi xin anh mà, làm ơn thả tôi ra đi mà, mẹ ơi cứu con.
Nhưng Bảo Long không hề quan tâm đến bất cứ đều gì cô nói, anh xé hết quần áo của Uyên Vy mặc cho cô khóc lóc thế nào anh cũng không mặc kệ.
Đến khi anh vào bên trong cô thì cảm giác trật hẹp làm anh nhíu mày, nhìn xuống thì thấy cô gái nhỏ đang khóc nức nở, anh hỏi:
-Không lẽ đây là lần đầu? Cô....
Đến lúc này đây khi thấy sự đau đớn của cô gái nhỏ, và vết máu đỏ chứng minh cho sự trong trắng của người phụ nữ, thì Bảo Long cảm thấy vô cùng hối hận, bởi vì anh quá tức giận mà đã không kìm chế được chính mình.
Cúi xuống nói nhỏ vào tay cô:
-Ngoan chuyện đã đi đến bước này rồi, em thả lỏng cho tôi vào được không?
-Hic...hic...tôi không muốn...anh ra đi...
-Ngoan em khó chịu tôi cũng vậy, nghe lời tôi được không? Thả lỏng ra nào.
Uyên Vy vừa khóc vì cảm thấy tuổi nhục vừa nói:
-Tôi ghét anh....hic...tôi hận anh...hic..,
Bảo Long cúi xuống hôn nhẹ lên má của cô nói:
-Ngoan em nghe lời tôi lần này thôi được không? Ngoan nào.
Đây là lần đầu của cô, Uyên Vy cũng không biết nên làm thế nào nên chỉ mặc kệ mọi thứ cho anh muốn làm gì thì làm, hiện tại cô vô cùng đau khổ và tủi nhục, nếu không phải vì còn mẹ cô đã cắn lưỡi tự tử chết rồi.
****************
Ở quê nhà mẹ của Uyên Vy hôm nay không biết vì sau tâm trạng của bà rất bất
an, bà đang nấu cơm chiều tự nhiên không biết thế nào lại cắt đứt tay, trong lúc bà đang suy nghĩ đến con gái mình.
Mẹ của Uyên Vy vội cầm máu và đi đến bàn thờ thắp nét nhang, bà nói với chồng mình:
-Ông ơi không biết con bé Uyên Vy có bị làm sao không? Sau tôi cảm thấy bất an quá, ông trên trời hãy phù hộ cho con bé được bình an ông nhé!
****************
Ở biệt thự của Bảo Long, sau khi mọi chuyện xong rồi anh nhìn cô gái bên cạnh vì mệt mỏi mà ngất đi, anh tự nói một mình:
-Kết cuộc thì tôi đã đúng hay sai đây, vì sao tôi lại không cảm thấy dễ chịu chút nào khi nhìn thấy em khóc như vậy?
Rồi anh đứng lên thay đồ và đi xuống dưới nhà, ở trong phòng lúc này Uyên Vy mở mắt ra cô khóc và nói:
-Giờ thì đủ lắm rồi...hic...em đã làm tất cả vì chị cũng đủ lắm rồi...hic...bây giờ thì em không còn lại gì nữa hết...thật sự không còn lại gì nữa...hic...
Sau khi ra khỏi phòng Bảo Long đi xuống dưới bếp, anh nói với quản gia Hứa:
-Quản gia bà có thể nấu cho tôi một chút cháo được không?-Thưa thiếu gia cậu không được khỏe à?
-Không có.
Anh nhìn hướng lên phòng mình và trả lời quản gia Hứa:
-Cô ấy từ chiều đến giờ đã không ăn gì rồi.
Quản gia Hứa như hiểu được cậu chủ của mình nói đến ai, nên bà ngật đầu và đi nấu cháo, Bảo Long quay lưng đi ra ngoài và nói với lại cho quản gia:
-Nấu xong bà để đó đi tôi sẽ đem lên cho cô ấy.
-Da.
Dặn dò quản gia xong rồi anh ra ngoài lấy xe chạy ra mộ của Bảo Nam, đứng trước mộ em trai mình anh nói chuyện một mình:
-Có phải anh trai của em đọc ác lắm không Bảo Nam, anh của em chỉ là muốn trả thù cho em thôi mà, anh muốn cho cô ấy phải bị tổn thương giống như khi anh mất đi em vậy, nhưng mà anh thật sự không hiểu sao anh lại....
Nói đến đây Bảo Long đưa tay lên sờ vào trái tim mình, vì sao anh cảm thấy nhói đau vậy? Anh tiếp tục nói:
-Bảo Nam em nói xem chuyện anh làm có thật sự đúng đắn không? Tại sao khi nhìn thấy cô ấy khóc trái tim anh...trái tim anh cũng nhói theo.
Một lúc sau anh trở về biệt thự và đem cháo lên phòng cho Uyên Vy, nhưng khi anh mở cửa ra thì bên trong đã khóa trái lại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.