Chương 23: Nhật ký của Bảo Nam
Tuyền Mini
15/08/2024
Uyên Vy chạy mãi cuối cùng cũng ra đến bến xe khách, thế nhưng trong túi của cô không có tiền để mua vé xe, thế là cô chọn cách trốn đi.
Cô gái nhỏ tìm được chuyến xe sắp khơi hành về thành phố A, với thân hình nhỏ nhắn đợi lúc tài xế và lơ xe không để ý.
Uyên Vy đã trốn vào gầm xe củi người bên cạnh những cái vali to để không bị phát hiện, thế nhưng cô gái còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cửa gầm xe một lần nữa mở ra.
Cô tưởng đâu mình bị tài xế phát hiện thì cô sẽ xin lỗi và năng nỉ sự giúp đỡ từ họ, thế nhưng người đứng bên ngoài nhìn vào cô lại chính là Bảo Long, lần này coi như cô tiêu rồi.
Trước đó 15 phút khi Bảo Long chạy vòng vòng tìm người, tự nhiên theo quán tính anh lái xe ra bến xe tìm thử, nhưng đúng là quán tính của anh rất chuẩn.
Khi vừa vào bến xe và đến chạm xe về thành phố A, anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô gái nhỏ, anh ở từ xa quan sát xem cô gái này sẽ làm gì?
Hoá ra cô gái ấy lại chọn cách trốn trong gầm xe, bộ cô ấy không cần mạng à? Không biết là ở dưới đó rất nguy hiểm sao? Lỡ hàng hoá hay xe chạy thắng gấp đồ đạc đè lên người thì sao?
Từ khi bắt về anh không thấy sự độc ác vốn có của cô đâu mà toàn thấy sự ngốc nghếch thôi, thế là anh để cho cô ấy trốn vào trong xong hết rồi.
Bảo Long mới đến nói với tài xế xe một tiếng và mở gầm xe lên, trong vòng một phút thôi anh đã gọn ràn tóm được cô gái nhỏ đem về.Khi trở về nhà Bảo Long tức giận kéo Uyên Vy lên phòng của anh, anh nói:
-Cô đúng là người phụ nữ độc ác, cô có biết lúc nãy vì cô mà hai mẹ con của An xém chút nữa gặp nguy hiểm không?
Uyên Vy thừa nhận mình sai cô nói:
-Tôi xin lỗi tôi không cố ý, tôi không biết cô ấy chạy theo tôi.
-Cô đừng có ngụy biện cô là người độc ác, cô hại chết em trai tôi còn chưa đủ
sao? Bây giờ cô còn muốn hại chết hai mẹ con của An nữa.
-Tôi không có tôi chưa từng hại ai cả, anh Bảo Nam càng không có.
-Cô có, chính cô là người đã hại chết em trai tôi, cô chính là người kêu nó đi chết đi.
-Tôi đã nói không có bộ anh điết à?
Bảo Long tức giận nói với cô:
-Được rồi cô đứng ở đây đợi tôi để tôi cho cô xem là có hay không?
Nói rồi Bảo Long đi qua phòng sách trước đây của Bảo Nam, lấy cuốn nhật ký rồi trở lại phòng.
Anh mở cuốn nhật ký ra đọc cho Uyên Vy nghe:
"Tường Vy chúng ta đang rất vui vẻ mà, tiền bạc đối với em quan trọng như vậy sao? Em chê anh là thằng nhà quê ở một vùng núi quê mùa, nhưng anh đã nói anh có một ngọn núi của riêng mình, anh sẽ tặng em làm quà kết hôn tại sao em không tin anh? Em nói anh ăn mặc quê mùa, nhưng khi anh mặc một bộ đồ do nhà thiết kế nổi tiếng ở Italia thì em chê anh mặc đồ không giống ai.Khi anh đeo chiếc đồng hồ được anh hai tặng vào sinh Nhật, đó là chiếc đồng hồ của Patek Philippe một trong những chiếc mất nhất thế giới, em lại nói là anh đeo đồ nhái, trước đây em không như vậy?
Nhưng tại sao em không tin anh? Bởi vì anh trai của anh sợ anh bị bắt cóc nên muốn anh dấu thân phận, chứ anh có thể chăm sóc em cả đời được mà vì sao em không tin anh? Khi chúng ta mới quen nhau em đâu phải là người như vậy?
Tường Vy anh yêu em, anh thật sự rất yêu em nhưng tại sao em lại dùng những lời nhục mạ với anh? Em còn kêu anh đi chết đi, được anh sẽ chết cho em xem khi anh chết đi em nhất định sẽ hối hận và nhớ đến anh suốt đời.
Tạm biệt em Đỗ Tường Vy yêu dấu của anh...Hoàng Bảo Nam."
Vừa đọc xong anh thảy quyển nhật ký vào người của Uyên Vy, cùng tấm ảnh của cô trong quyển nhật ký, Uyên Vy lúc này vô cùng lo sợ cô chưa từng thấy anh tức giận đến như vậy, nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh cô nói:
-Nếu tôi nói tôi không phải là Tường Vy tôi là Uyên Vy anh có tin tôi không?
Bảo Long hét vào mặt cô:
-KHÔNG, không bao giờ tôi tin loại người như cô.
Uyên Vy lùi lại phía cửa sổ và giải thích:
-Tôi thật sự không phải là Tường Vy, tôi chấp nhận sự hành hạ của anh bởi vì
tôi muốn bảo vệ người mà tôi yêu thương, anh có thể tin tôi một lần thôi có được không?
Bảo Long tức giận đi đến bóp cổ cô, anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận như thế anh nói:-Trong đó có cả hình của cô và tôi đã điều tra ra được nhà họ Đỗ chỉ có một người con gái, nếu không phải cô thì là ai? Tôi không phải là Bảo Nam nhẹ dạ cả tin đâu, cô đừng hòng gạt tôi.
-Tôi xin anh hãy tin tôi đi mà, tôi với anh Bảo Nam chỉ là bạn tốt của nhau, tôi không phải bạn gái của anh ấy.
-Bạn tốt sao? Bạn tốt hay là bạn giường?
-Tôi không phải.
-Cô phải.
Cô gái nhỏ tìm được chuyến xe sắp khơi hành về thành phố A, với thân hình nhỏ nhắn đợi lúc tài xế và lơ xe không để ý.
Uyên Vy đã trốn vào gầm xe củi người bên cạnh những cái vali to để không bị phát hiện, thế nhưng cô gái còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cửa gầm xe một lần nữa mở ra.
Cô tưởng đâu mình bị tài xế phát hiện thì cô sẽ xin lỗi và năng nỉ sự giúp đỡ từ họ, thế nhưng người đứng bên ngoài nhìn vào cô lại chính là Bảo Long, lần này coi như cô tiêu rồi.
Trước đó 15 phút khi Bảo Long chạy vòng vòng tìm người, tự nhiên theo quán tính anh lái xe ra bến xe tìm thử, nhưng đúng là quán tính của anh rất chuẩn.
Khi vừa vào bến xe và đến chạm xe về thành phố A, anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô gái nhỏ, anh ở từ xa quan sát xem cô gái này sẽ làm gì?
Hoá ra cô gái ấy lại chọn cách trốn trong gầm xe, bộ cô ấy không cần mạng à? Không biết là ở dưới đó rất nguy hiểm sao? Lỡ hàng hoá hay xe chạy thắng gấp đồ đạc đè lên người thì sao?
Từ khi bắt về anh không thấy sự độc ác vốn có của cô đâu mà toàn thấy sự ngốc nghếch thôi, thế là anh để cho cô ấy trốn vào trong xong hết rồi.
Bảo Long mới đến nói với tài xế xe một tiếng và mở gầm xe lên, trong vòng một phút thôi anh đã gọn ràn tóm được cô gái nhỏ đem về.Khi trở về nhà Bảo Long tức giận kéo Uyên Vy lên phòng của anh, anh nói:
-Cô đúng là người phụ nữ độc ác, cô có biết lúc nãy vì cô mà hai mẹ con của An xém chút nữa gặp nguy hiểm không?
Uyên Vy thừa nhận mình sai cô nói:
-Tôi xin lỗi tôi không cố ý, tôi không biết cô ấy chạy theo tôi.
-Cô đừng có ngụy biện cô là người độc ác, cô hại chết em trai tôi còn chưa đủ
sao? Bây giờ cô còn muốn hại chết hai mẹ con của An nữa.
-Tôi không có tôi chưa từng hại ai cả, anh Bảo Nam càng không có.
-Cô có, chính cô là người đã hại chết em trai tôi, cô chính là người kêu nó đi chết đi.
-Tôi đã nói không có bộ anh điết à?
Bảo Long tức giận nói với cô:
-Được rồi cô đứng ở đây đợi tôi để tôi cho cô xem là có hay không?
Nói rồi Bảo Long đi qua phòng sách trước đây của Bảo Nam, lấy cuốn nhật ký rồi trở lại phòng.
Anh mở cuốn nhật ký ra đọc cho Uyên Vy nghe:
"Tường Vy chúng ta đang rất vui vẻ mà, tiền bạc đối với em quan trọng như vậy sao? Em chê anh là thằng nhà quê ở một vùng núi quê mùa, nhưng anh đã nói anh có một ngọn núi của riêng mình, anh sẽ tặng em làm quà kết hôn tại sao em không tin anh? Em nói anh ăn mặc quê mùa, nhưng khi anh mặc một bộ đồ do nhà thiết kế nổi tiếng ở Italia thì em chê anh mặc đồ không giống ai.Khi anh đeo chiếc đồng hồ được anh hai tặng vào sinh Nhật, đó là chiếc đồng hồ của Patek Philippe một trong những chiếc mất nhất thế giới, em lại nói là anh đeo đồ nhái, trước đây em không như vậy?
Nhưng tại sao em không tin anh? Bởi vì anh trai của anh sợ anh bị bắt cóc nên muốn anh dấu thân phận, chứ anh có thể chăm sóc em cả đời được mà vì sao em không tin anh? Khi chúng ta mới quen nhau em đâu phải là người như vậy?
Tường Vy anh yêu em, anh thật sự rất yêu em nhưng tại sao em lại dùng những lời nhục mạ với anh? Em còn kêu anh đi chết đi, được anh sẽ chết cho em xem khi anh chết đi em nhất định sẽ hối hận và nhớ đến anh suốt đời.
Tạm biệt em Đỗ Tường Vy yêu dấu của anh...Hoàng Bảo Nam."
Vừa đọc xong anh thảy quyển nhật ký vào người của Uyên Vy, cùng tấm ảnh của cô trong quyển nhật ký, Uyên Vy lúc này vô cùng lo sợ cô chưa từng thấy anh tức giận đến như vậy, nhưng vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh cô nói:
-Nếu tôi nói tôi không phải là Tường Vy tôi là Uyên Vy anh có tin tôi không?
Bảo Long hét vào mặt cô:
-KHÔNG, không bao giờ tôi tin loại người như cô.
Uyên Vy lùi lại phía cửa sổ và giải thích:
-Tôi thật sự không phải là Tường Vy, tôi chấp nhận sự hành hạ của anh bởi vì
tôi muốn bảo vệ người mà tôi yêu thương, anh có thể tin tôi một lần thôi có được không?
Bảo Long tức giận đi đến bóp cổ cô, anh cũng không biết vì sao mình lại tức giận như thế anh nói:-Trong đó có cả hình của cô và tôi đã điều tra ra được nhà họ Đỗ chỉ có một người con gái, nếu không phải cô thì là ai? Tôi không phải là Bảo Nam nhẹ dạ cả tin đâu, cô đừng hòng gạt tôi.
-Tôi xin anh hãy tin tôi đi mà, tôi với anh Bảo Nam chỉ là bạn tốt của nhau, tôi không phải bạn gái của anh ấy.
-Bạn tốt sao? Bạn tốt hay là bạn giường?
-Tôi không phải.
-Cô phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.