Chương 53: Chiếc lắc tay do người yêu của em ấy tặng.
Tuyền Mini
19/09/2024
Khi Bảo Long vừa cúp máy xong không lâu thì Tường Vy ở trên nhà đi xuống hỏi:
-Em vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?
Uyên Vy hết hồn cô sợ Tường Vy sẽ nghe được cuộc nói chuyện của cô và Bảo Long, cô nói:
-Dạ không có, anh Đình Nguyên vừa gọi điện cho em kêu em chuẩn bị lát nữa anh ấy sẽ đến rước em về quê ạ.
-Ra là vậy? Thôi chị đói quá rồi có gì ăn không dọn ra cho chị ăn đi.
-Em đang nấu một chút nữa mới xong ạ.
Tường Vy đi đến nhìn vào nồi thấy Uyên Vy đang nấu cháo cô ta nói:
-Thôi chị không thích ăn cháo, để chị gọi đồ ăn ở ngoài về ăn.
-Dạ.
Một lúc sau ngoài cổng có tiếng chuông cửa, Uyên Vy cứ tưởng là người ta giao đồ ăn đến, cô vội chạy ra xem thì thấy Bảo Long từ ngoài cửa đi vào, cô hỏi:
-Anh đừng có làm gì chị Tường Vy đó nha!
Bảo Long mỉm cười đi đến sofa của phòng khách ngồi xuống bắt chéo chân và nói:
-Làm gì là sao? Anh chỉ đến đưa chị của em ra ngoài ăn thôi mà.
Uyên Vy vô cùng tức giận đi đến trước mặt anh nói:
-Tại sao anh không thôi cái trò quấy nhiễu tôi đi? Nếu như anh muốn làm gì chị Tường Vy chắc chắn tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
Bảo Long mỉm cười nói:
-Tốt thôi anh cũng muốn cả đời này em sẽ không để cho anh yên mà.
-Anh.... anh...
Uyên Vy tức giận chỉ nói được lắp bắp mà thôi, Bảo Long đứng lên kéo tay cô ngồi xuống đùi mình và nói:
-Em đó đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến con của chúng ta.
-Tôi không có mà
-Anh đã nói em đừng tức giận nữa không tốt cho bé con trong bụng, hôm nay anh đến chỉ muốn trả tiền cho chiếc lắc tay của em mà thôi, không cần lo.
Uyên Vy đẩy anh ra qua ghế đối diện ngồi xuống và nói:
-Tôi không cần.
-Tại sao? Quá rẻ hả?
Cô thật sự không muốn tranh cãi với anh quay mặt hướng khác, nhưng vẫn nói với anh:
-Mặc kệ anh muốn nghĩ sao cũng được hết, tôi sẽ không bán nó.
-Có nghĩa là chiếc lắc đó rất quan trọng với em?
Cô vừa định mở miệng ra để tranh cãi tiếp với anh, thì Tường Vy từ trên cầu thang đi xuống nói:
-Rất là quan trọng, chiếc lắc đó là do bạn trai của Uyên Vy đã tặng cho nó đó.
Nghe cô nói như vậy Uyên Vy liền bối rối nhưng Bảo Long lại cười rất tươi hỏi:
-Thật sao?
Tường Vy đi đến ngồi bên cạnh anh nói:
-Tất nhiên là thật Uyên Vy nói với em chiếc lắc đó là vật kỷ niệm của nó, kỷ niệm rất quý giá của người yêu cũ đã tặng.
Uyên Vy liền lắc đầu lia lịa cô muốn đính chính lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Bảo Long cười tươi hỏi:
-Là của Đình Nguyên tặng sao?
Tường Vy liền ôm cánh tay của anh nói:
-Không phải đâu, không phải là cậu ta đâu Đình Nguyên là bạn trai mới, trong khi chủ nhân của chiếc lắc tay đó mới thật sự là người mà em ấy yêu đó.
Tường Vy cố ý nói như vậy để Bảo Long không để ý đến em gái của mình, bởi vì có vài lần cô nhìn thấy anh luôn để ý đến Uyên Vy và hay hỏi thăm về cô ấy.
Cô thật sự không muốn tranh cãi với anh quay mặt hướng khác, nhưng vẫn nói với anh:
-Mặc kệ anh muốn nghĩ sao cũng được hết, tôi sẽ không bán nó.
-Có nghĩa là chiếc lắc đó rất quan trọng với em?
Cô vừa định mở miệng ra để tranh cãi tiếp với anh, thì Tường Vy từ trên cầu thang đi xuống nói:
-Rất là quan trọng, chiếc lắc đó là do bạn trai của Uyên Vy đã tặng cho nó đó.
Nghe cô nói như vậy Uyên Vy liền bối rối nhưng Bảo Long lại cười rất tươi hỏi:
-Thật sao?
Tường Vy đi đến ngồi bên cạnh anh nói:
-Tất nhiên là thật Uyên Vy nói với em chiếc lắc đó là vật kỷ niệm của nó, kỷ niệm rất quý giá của người yêu cũ đã tặng.
Uyên Vy liền lắc đầu lia lịa cô muốn đính chính lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Bảo Long cười tươi hỏi:
-Là của Đình Nguyên tặng sao?
Tường Vy liền ôm cánh tay của anh nói:
-Không phải đâu, không phải là cậu ta đâu Đình Nguyên là bạn trai mới, trong khi chủ nhân của chiếc lắc tay đó mới thật sự là người mà em ấy yêu đó.
Tường Vy cố ý nói như vậy để Bảo Long không để ý đến em gái của mình, bởi vì có vài lần cô nhìn thấy anh luôn để ý đến Uyên Vy và hay hỏi thăm về cô ấy.
Còn phần Bảo Long khi anh nghe Tường Vy nói như vậy, gương mặt càng trở nên vui vẻ ánh mắt của anh từ đầu đến cuối luôn đặt ở cô gái nhỏ, còn Uyên Vy thì bối rối lập tức đỏ mặt nói:
-Nè chi à?
-Chị nói sai hả? Chị chỉ đang nói sự thật thôi mà có gì mà xấu hổ? Anh Bảo Long cũng như người trong gia đình, ảnh biết thì có sao đâu chứ?
Nghe Tường Vy nói như vậy rồi thì Uyên Vy không muốn nói thêm gì nữa, cô ngại ngùng liền tìm cách bỏ đi và nói:
-Vậy thôi...thôi hai người cứ tự nhiên đi nha!
Nói rồi Uyên Vy liền chạy đi Bảo Long chỉ ngồi ở đó nhìn theo mà mỉm cười, còn Tường Vy thì đạt được mục tiêu của mình rồi liền nói:
-Vậy thôi chúng ta đi ăn thôi anh.
Bởi vì vừa rồi Bảo Long đã điện cho cô ta mời đi ăn, nên giờ phải thực hiện anh đứng lên và chuẩn bị rời đi liền dừng lại nói:
-Cô nên đem áo khoác theo lỡ như chúng ta đi chơi đến tối mới về, cô vừa mới suất viện như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của cô đâu.
-Em biết rồi vậy anh ở đây đợi em một chút, em đi lấy rồi sẽ quay lại.
-Cô không cần phải gấp tôi có thể đợi cứ từ từ mà đi.
Bảo Long gật đầu đồng ý nhưng khi cô ta vừa quay lưng đi, anh liền lập tức đi tìm Uyên Vy.
Vừa bước ra ngoài ga đa anh thấy Uyên Vy đứng tựa vào tường suy nghĩ gì đó, anh liền lên tiếng nói:
-Anh thật sự rất vui.
Nghe tiếng của anh Uyên Vy liền quay lại cô hết hồn nói:
-Vui cái gì? Có gì đâu mà anh lại thấy vui chứ?
-Anh thấy vui vì em vẫn còn rất coi trọng chiếc lắc này.
Uyên Vy vừa nhìn chiếc lắc anh vừa lấy trong túi ra nói:
-Tôi có coi trọng gì đâu? Nếu anh thích thì anh cứ giữ lấy đi tôi không thèm nữa, giữ đi.
-Sao em lại cứng đầu như vậy? Nếu yêu anh thì em cứ nói là yêu anh cứ cố gắng giấu trong lòng làm gì?
-Tôi...tôi...
Uyên Vy ngại ngùng chỉ trả lời lắp bắp và không biết nói gì thêm, Bảo Long cười nói:
-Nếu như hồi nãy chị em không nói thì anh sẽ không biết được, thật ra em yêu anh nhiều như vậy?
Cô không muốn cãi nhau với anh nữa nên định quay lưng rời đi, anh liền kéo cô lại và ôm từ phía sau nói:
-Khoan đã.
-Buông tôi ra, buông ra đi.
-Anh tặng cho em chiếc lắc tay này, chỉ mình em...chỉ một mình em được đeo nó.
Uyên Vy ở trong lòng anh không chống cự nữa, Bảo Long mỉm cười hôn nhẹ lên má cô và nói vào tai cô:
-Anh tặng cho em một lần nữa đừng tháo nó ra nữa nha!
Sau đó anh đeo lại cho cô sẵn tiện ôm cô thêm một chút, đưa tay xuống sờ lên bụng Uyên Vy anh hỏi:
-Con có khỏe không em?
Uyên Vy còn chưa kịp nói gì hết thì Tường Vy trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng bước chân cô sợ quá liền đẩy anh ra và chạy đi.
-Em vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy?
Uyên Vy hết hồn cô sợ Tường Vy sẽ nghe được cuộc nói chuyện của cô và Bảo Long, cô nói:
-Dạ không có, anh Đình Nguyên vừa gọi điện cho em kêu em chuẩn bị lát nữa anh ấy sẽ đến rước em về quê ạ.
-Ra là vậy? Thôi chị đói quá rồi có gì ăn không dọn ra cho chị ăn đi.
-Em đang nấu một chút nữa mới xong ạ.
Tường Vy đi đến nhìn vào nồi thấy Uyên Vy đang nấu cháo cô ta nói:
-Thôi chị không thích ăn cháo, để chị gọi đồ ăn ở ngoài về ăn.
-Dạ.
Một lúc sau ngoài cổng có tiếng chuông cửa, Uyên Vy cứ tưởng là người ta giao đồ ăn đến, cô vội chạy ra xem thì thấy Bảo Long từ ngoài cửa đi vào, cô hỏi:
-Anh đừng có làm gì chị Tường Vy đó nha!
Bảo Long mỉm cười đi đến sofa của phòng khách ngồi xuống bắt chéo chân và nói:
-Làm gì là sao? Anh chỉ đến đưa chị của em ra ngoài ăn thôi mà.
Uyên Vy vô cùng tức giận đi đến trước mặt anh nói:
-Tại sao anh không thôi cái trò quấy nhiễu tôi đi? Nếu như anh muốn làm gì chị Tường Vy chắc chắn tôi sẽ không để yên cho anh đâu.
Bảo Long mỉm cười nói:
-Tốt thôi anh cũng muốn cả đời này em sẽ không để cho anh yên mà.
-Anh.... anh...
Uyên Vy tức giận chỉ nói được lắp bắp mà thôi, Bảo Long đứng lên kéo tay cô ngồi xuống đùi mình và nói:
-Em đó đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến con của chúng ta.
-Tôi không có mà
-Anh đã nói em đừng tức giận nữa không tốt cho bé con trong bụng, hôm nay anh đến chỉ muốn trả tiền cho chiếc lắc tay của em mà thôi, không cần lo.
Uyên Vy đẩy anh ra qua ghế đối diện ngồi xuống và nói:
-Tôi không cần.
-Tại sao? Quá rẻ hả?
Cô thật sự không muốn tranh cãi với anh quay mặt hướng khác, nhưng vẫn nói với anh:
-Mặc kệ anh muốn nghĩ sao cũng được hết, tôi sẽ không bán nó.
-Có nghĩa là chiếc lắc đó rất quan trọng với em?
Cô vừa định mở miệng ra để tranh cãi tiếp với anh, thì Tường Vy từ trên cầu thang đi xuống nói:
-Rất là quan trọng, chiếc lắc đó là do bạn trai của Uyên Vy đã tặng cho nó đó.
Nghe cô nói như vậy Uyên Vy liền bối rối nhưng Bảo Long lại cười rất tươi hỏi:
-Thật sao?
Tường Vy đi đến ngồi bên cạnh anh nói:
-Tất nhiên là thật Uyên Vy nói với em chiếc lắc đó là vật kỷ niệm của nó, kỷ niệm rất quý giá của người yêu cũ đã tặng.
Uyên Vy liền lắc đầu lia lịa cô muốn đính chính lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Bảo Long cười tươi hỏi:
-Là của Đình Nguyên tặng sao?
Tường Vy liền ôm cánh tay của anh nói:
-Không phải đâu, không phải là cậu ta đâu Đình Nguyên là bạn trai mới, trong khi chủ nhân của chiếc lắc tay đó mới thật sự là người mà em ấy yêu đó.
Tường Vy cố ý nói như vậy để Bảo Long không để ý đến em gái của mình, bởi vì có vài lần cô nhìn thấy anh luôn để ý đến Uyên Vy và hay hỏi thăm về cô ấy.
Cô thật sự không muốn tranh cãi với anh quay mặt hướng khác, nhưng vẫn nói với anh:
-Mặc kệ anh muốn nghĩ sao cũng được hết, tôi sẽ không bán nó.
-Có nghĩa là chiếc lắc đó rất quan trọng với em?
Cô vừa định mở miệng ra để tranh cãi tiếp với anh, thì Tường Vy từ trên cầu thang đi xuống nói:
-Rất là quan trọng, chiếc lắc đó là do bạn trai của Uyên Vy đã tặng cho nó đó.
Nghe cô nói như vậy Uyên Vy liền bối rối nhưng Bảo Long lại cười rất tươi hỏi:
-Thật sao?
Tường Vy đi đến ngồi bên cạnh anh nói:
-Tất nhiên là thật Uyên Vy nói với em chiếc lắc đó là vật kỷ niệm của nó, kỷ niệm rất quý giá của người yêu cũ đã tặng.
Uyên Vy liền lắc đầu lia lịa cô muốn đính chính lại, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì Bảo Long cười tươi hỏi:
-Là của Đình Nguyên tặng sao?
Tường Vy liền ôm cánh tay của anh nói:
-Không phải đâu, không phải là cậu ta đâu Đình Nguyên là bạn trai mới, trong khi chủ nhân của chiếc lắc tay đó mới thật sự là người mà em ấy yêu đó.
Tường Vy cố ý nói như vậy để Bảo Long không để ý đến em gái của mình, bởi vì có vài lần cô nhìn thấy anh luôn để ý đến Uyên Vy và hay hỏi thăm về cô ấy.
Còn phần Bảo Long khi anh nghe Tường Vy nói như vậy, gương mặt càng trở nên vui vẻ ánh mắt của anh từ đầu đến cuối luôn đặt ở cô gái nhỏ, còn Uyên Vy thì bối rối lập tức đỏ mặt nói:
-Nè chi à?
-Chị nói sai hả? Chị chỉ đang nói sự thật thôi mà có gì mà xấu hổ? Anh Bảo Long cũng như người trong gia đình, ảnh biết thì có sao đâu chứ?
Nghe Tường Vy nói như vậy rồi thì Uyên Vy không muốn nói thêm gì nữa, cô ngại ngùng liền tìm cách bỏ đi và nói:
-Vậy thôi...thôi hai người cứ tự nhiên đi nha!
Nói rồi Uyên Vy liền chạy đi Bảo Long chỉ ngồi ở đó nhìn theo mà mỉm cười, còn Tường Vy thì đạt được mục tiêu của mình rồi liền nói:
-Vậy thôi chúng ta đi ăn thôi anh.
Bởi vì vừa rồi Bảo Long đã điện cho cô ta mời đi ăn, nên giờ phải thực hiện anh đứng lên và chuẩn bị rời đi liền dừng lại nói:
-Cô nên đem áo khoác theo lỡ như chúng ta đi chơi đến tối mới về, cô vừa mới suất viện như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe của cô đâu.
-Em biết rồi vậy anh ở đây đợi em một chút, em đi lấy rồi sẽ quay lại.
-Cô không cần phải gấp tôi có thể đợi cứ từ từ mà đi.
Bảo Long gật đầu đồng ý nhưng khi cô ta vừa quay lưng đi, anh liền lập tức đi tìm Uyên Vy.
Vừa bước ra ngoài ga đa anh thấy Uyên Vy đứng tựa vào tường suy nghĩ gì đó, anh liền lên tiếng nói:
-Anh thật sự rất vui.
Nghe tiếng của anh Uyên Vy liền quay lại cô hết hồn nói:
-Vui cái gì? Có gì đâu mà anh lại thấy vui chứ?
-Anh thấy vui vì em vẫn còn rất coi trọng chiếc lắc này.
Uyên Vy vừa nhìn chiếc lắc anh vừa lấy trong túi ra nói:
-Tôi có coi trọng gì đâu? Nếu anh thích thì anh cứ giữ lấy đi tôi không thèm nữa, giữ đi.
-Sao em lại cứng đầu như vậy? Nếu yêu anh thì em cứ nói là yêu anh cứ cố gắng giấu trong lòng làm gì?
-Tôi...tôi...
Uyên Vy ngại ngùng chỉ trả lời lắp bắp và không biết nói gì thêm, Bảo Long cười nói:
-Nếu như hồi nãy chị em không nói thì anh sẽ không biết được, thật ra em yêu anh nhiều như vậy?
Cô không muốn cãi nhau với anh nữa nên định quay lưng rời đi, anh liền kéo cô lại và ôm từ phía sau nói:
-Khoan đã.
-Buông tôi ra, buông ra đi.
-Anh tặng cho em chiếc lắc tay này, chỉ mình em...chỉ một mình em được đeo nó.
Uyên Vy ở trong lòng anh không chống cự nữa, Bảo Long mỉm cười hôn nhẹ lên má cô và nói vào tai cô:
-Anh tặng cho em một lần nữa đừng tháo nó ra nữa nha!
Sau đó anh đeo lại cho cô sẵn tiện ôm cô thêm một chút, đưa tay xuống sờ lên bụng Uyên Vy anh hỏi:
-Con có khỏe không em?
Uyên Vy còn chưa kịp nói gì hết thì Tường Vy trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng bước chân cô sợ quá liền đẩy anh ra và chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.