Em Thích Anh. Thật Tình Cờ, Anh Cũng Thích Em
Chương 8: NK
Diễm Trinh
01/12/2024
“Tôi công nhận Kiều Hạ không tệ, nhưng để tôi đánh giá cao, thì chưa thể!”
“Tôi biết, hơn mười năm trên thương trường, chưa từng có Cố Nam Đình phiên bản thứ hai. Trong vòng sáu tháng, đưa EoDil từ một thương hiệu bình dân, nâng tầm quốc tế.”
“Anh quá lời rồi. đó là công lao chung của EoDil.”
“Đừng khiêm tốn, tôi hiểu anh hơn ai hết.”
Nam Đình cầm lấy sấp tài liệu, lật vài trang rồi nói.
“Mức lợi nhuận này, thực sự là quá thấp. Nhưng tôi sẽ đồng ý, với một điều kiện.”
“Anh cứ nói.”
“Dự án này, Nhược Hi sẽ đại diện cho EoDil để làm.”
Nhược Hi nghe đến đây, có chút hoãng hốt, cô là thực tập viên. Sao lại có thể giao một dự án vài trăm đô cho cô?
“Cô ấy?”
“Phải!”
“Nam Đình à? Trước giờ anh làm việc đều rất chắc chắn, lần này lại dùng chuyện của tôi ra để thử năng lực của một cô trợ lý mới. Anh đang muốn làm khó NK à?”
“Tôi tin cô ấy sẽ làm tốt!”
Nam Đình không chút biến sắc, giọng vẫn âm trầm nói.
Chỉ có Nhược Hi. “Tôi tin cô ấy sẽ làm tốt!” Câu nói này, như một dòng điện chạy qua người cô. Làm cô nhất thời giật mình.
Cô quay mặt nhìn sang Nam Đình.
Góc nghiên của người đàn ông ấy, làm cô có chút nao lòng.
Nam Đình cầm lấy ly rượu của mình, lắc nhẹ vài cái. Rồi tiếp tục nói.
“Cô ấy từng có hai năm kinh nghiệm ở vị trí thiết kế chính của một công ty.”
Anh nhấp một ngụm rượu. Yết hầu khẻ di chuyển, rồi cất giọng nói tiếp.
“Người của EoDil, dù mới hay cũ. Cũng đều sẽ xuất sắc, chúng tôi sẽ không tuỳ tiện nhận một người không có thành tích vào làm.”
Lời vừa dứt, người đàn ông nhìn sang Nhược Hi.
Lúc này ánh mắt cô vẫn dán chặt vào anh.
Cô có chút chột dạ.
“Thành tích tốt?” Cô có thành tích gì tốt, để Nam Đình tin tưởng cô đến vậy?
Hơn ai hết. Cô biết rằng, mình chưa từng làm qua dự án nào lớn, đồng ý là cô khá giỏi, cách làm việc nhìn chung cũng có chút chuyên nghiệp, cũng rất có khí chất của một nhà thiết kế. Nhưng chưa từng tài giỏi hay nổi tiếng đến mức như Nam Đình đang muốn nói đến.
“Hazz, lời của anh là lệnh, tôi cũng không thể cản.” Mặc Du ngao ngán nói.
Tay liền tự gót rượu vào ly.
“Lần đầu hợp tác, mong là chúng ta có thể làm việc lâu dài.” Mặc Du nâng ly về phía Nhược Hi.
“Dạ, rất mong được anh Thẩm chỉ bảo thêm.”
“Đừng khách sáo. Tôi và sếp cô đã làm việc với nhau rất lâu, rất nhiều. Anh ấy chưa từng nhìn sai người, mong là lần này cũng vậy.”
“Dạ, tôi sẽ cố gắng.”
Lời cô vừa dứt, Mặc Du chỉ cười, rồi nâng ly uống cạn.
Nhược Hi cũng uống cạn ly của mình ngay sau đó.
…
“Được rồi, ngày mai mang hợp đồng đến EoDil để trình bày rỏ hơn về dự án. Hôm nay đến đây thôi.”
“Được! Ngày mai tôi sẽ cùng Kiều Hạ đến.”
“Cảm ơn vì bữa ăn.” Nam Đình vừa nói xong thì đứng dậy. Tay gài lại nút áo vest.
Nhược Hi và Dịch Dương cũng nhanh chóng đứng dậy.
.:..
Dịch Dương đi lấy xe. Nên Nam Đình và Nhược Hi đang đợi ở sảnh.
“Lần sau chú ý đừng tiếp rượu nữa.”
“Dạ.” Nhược Hi biết mình đã uống hơi quá, nên không dám nhiều lời, sợ để lại ấn tượng không tốt.
“Say không?”
“Tôi không sao, không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ.”
Nam Đình nghe cô trả lời như vậy, chỉ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, rồi “Ừm” một cái!
Trên đường về.
Nhược Hi tuy là tửu lượng không thể xem thường, nhưng thật sự cô cũng đã uống khá nhiều, nên khi lên xe, cô dần thiếp đi.
Nhìn cô ngủ say, Nam Đình không kìm được, khẻ nhếch môi. Trên mặt hiện lên nụ cười 3 phần cưng chiều, 7 phần như ba.
Cảm giác cô lạnh, anh định cởi vest của mình đắp cho cô, nhưng anh lưỡng lự vài giây, sau đó quyết định tăng độ điều hoà của xe lên.
“Tôi biết, hơn mười năm trên thương trường, chưa từng có Cố Nam Đình phiên bản thứ hai. Trong vòng sáu tháng, đưa EoDil từ một thương hiệu bình dân, nâng tầm quốc tế.”
“Anh quá lời rồi. đó là công lao chung của EoDil.”
“Đừng khiêm tốn, tôi hiểu anh hơn ai hết.”
Nam Đình cầm lấy sấp tài liệu, lật vài trang rồi nói.
“Mức lợi nhuận này, thực sự là quá thấp. Nhưng tôi sẽ đồng ý, với một điều kiện.”
“Anh cứ nói.”
“Dự án này, Nhược Hi sẽ đại diện cho EoDil để làm.”
Nhược Hi nghe đến đây, có chút hoãng hốt, cô là thực tập viên. Sao lại có thể giao một dự án vài trăm đô cho cô?
“Cô ấy?”
“Phải!”
“Nam Đình à? Trước giờ anh làm việc đều rất chắc chắn, lần này lại dùng chuyện của tôi ra để thử năng lực của một cô trợ lý mới. Anh đang muốn làm khó NK à?”
“Tôi tin cô ấy sẽ làm tốt!”
Nam Đình không chút biến sắc, giọng vẫn âm trầm nói.
Chỉ có Nhược Hi. “Tôi tin cô ấy sẽ làm tốt!” Câu nói này, như một dòng điện chạy qua người cô. Làm cô nhất thời giật mình.
Cô quay mặt nhìn sang Nam Đình.
Góc nghiên của người đàn ông ấy, làm cô có chút nao lòng.
Nam Đình cầm lấy ly rượu của mình, lắc nhẹ vài cái. Rồi tiếp tục nói.
“Cô ấy từng có hai năm kinh nghiệm ở vị trí thiết kế chính của một công ty.”
Anh nhấp một ngụm rượu. Yết hầu khẻ di chuyển, rồi cất giọng nói tiếp.
“Người của EoDil, dù mới hay cũ. Cũng đều sẽ xuất sắc, chúng tôi sẽ không tuỳ tiện nhận một người không có thành tích vào làm.”
Lời vừa dứt, người đàn ông nhìn sang Nhược Hi.
Lúc này ánh mắt cô vẫn dán chặt vào anh.
Cô có chút chột dạ.
“Thành tích tốt?” Cô có thành tích gì tốt, để Nam Đình tin tưởng cô đến vậy?
Hơn ai hết. Cô biết rằng, mình chưa từng làm qua dự án nào lớn, đồng ý là cô khá giỏi, cách làm việc nhìn chung cũng có chút chuyên nghiệp, cũng rất có khí chất của một nhà thiết kế. Nhưng chưa từng tài giỏi hay nổi tiếng đến mức như Nam Đình đang muốn nói đến.
“Hazz, lời của anh là lệnh, tôi cũng không thể cản.” Mặc Du ngao ngán nói.
Tay liền tự gót rượu vào ly.
“Lần đầu hợp tác, mong là chúng ta có thể làm việc lâu dài.” Mặc Du nâng ly về phía Nhược Hi.
“Dạ, rất mong được anh Thẩm chỉ bảo thêm.”
“Đừng khách sáo. Tôi và sếp cô đã làm việc với nhau rất lâu, rất nhiều. Anh ấy chưa từng nhìn sai người, mong là lần này cũng vậy.”
“Dạ, tôi sẽ cố gắng.”
Lời cô vừa dứt, Mặc Du chỉ cười, rồi nâng ly uống cạn.
Nhược Hi cũng uống cạn ly của mình ngay sau đó.
…
“Được rồi, ngày mai mang hợp đồng đến EoDil để trình bày rỏ hơn về dự án. Hôm nay đến đây thôi.”
“Được! Ngày mai tôi sẽ cùng Kiều Hạ đến.”
“Cảm ơn vì bữa ăn.” Nam Đình vừa nói xong thì đứng dậy. Tay gài lại nút áo vest.
Nhược Hi và Dịch Dương cũng nhanh chóng đứng dậy.
.:..
Dịch Dương đi lấy xe. Nên Nam Đình và Nhược Hi đang đợi ở sảnh.
“Lần sau chú ý đừng tiếp rượu nữa.”
“Dạ.” Nhược Hi biết mình đã uống hơi quá, nên không dám nhiều lời, sợ để lại ấn tượng không tốt.
“Say không?”
“Tôi không sao, không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ.”
Nam Đình nghe cô trả lời như vậy, chỉ đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, rồi “Ừm” một cái!
Trên đường về.
Nhược Hi tuy là tửu lượng không thể xem thường, nhưng thật sự cô cũng đã uống khá nhiều, nên khi lên xe, cô dần thiếp đi.
Nhìn cô ngủ say, Nam Đình không kìm được, khẻ nhếch môi. Trên mặt hiện lên nụ cười 3 phần cưng chiều, 7 phần như ba.
Cảm giác cô lạnh, anh định cởi vest của mình đắp cho cô, nhưng anh lưỡng lự vài giây, sau đó quyết định tăng độ điều hoà của xe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.