Chương 10
Trịnh Trang
06/07/2023
"Nghe nói hai người sắp kết hôn nhỉ?" Lão Thái Gia vừa nói ra lời này, không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ. Cả hai người họ nhìn nhau, không ai mở lời trước. Rốt cuộc để tránh mọi người hiểu lầm, Đỗ Gia Hân vẫn đứng ra tuyên bố:
"Chúng con hủy hôn rồi thưa ngài."
Mọi người xung quanh nghe được lời này liền không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng, bắt đầu nhìn hai người họ bàn tán ra vào.
"Không phải nói Đỗ tiểu thư kia rất thích Trần tổng sao?"
"Xem ra không phải như vậy rồi."
"Cậu nhìn Trần tổng xem, anh ta được lòng phụ nữ như vậy. Ấy vậy lại bị đá."
"Cô Đỗ này xem ra cũng quá ngang ngược rồi. dám ở trước toàn thể mọi người làm mất mặt Trần tổng."
Đám đông ồn ào khiến Lão Thái Gia cảm thấy không ít phiền toái. Ông ho nhẹ một tiếng, cả đám đông đang nhốn nháo kia liền biết điều mà im lặng. Đối với chuyện yêu đương của mấy người trẻ, ông không rành cho lắm chỉ có thể nói:
"Nếu cảm thấy không hợp vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên vậy."
Nói rồi ông ra lệnh cho người phụ nữ phía sau đẩy xe:
"Được rồi. Ta đi thôi."
"Người đi cẩn thận." Đỗ Gia Hân cúi đầu chào một tiếng.
Mọi người xung quanh liền lập tức tránh đường cho Lão Thái Gia rời đi. Sau đó đám đông cũng giải tán, bắt đầu tách thành từng nhóm khác nhau mà tham hội. Sắc mặt Trần Trung Đức đen xì, bước từng bước về phía cô. Hắn ta hơi cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm:
"Đỗ, Gia, Hân... Cô được lắm."
"Quá khen." Cô nở nụ cười xinh đẹp nhìn hắn.
Trần Trung Đức tức giận hất tay bỏ đi. Đỗ Gia Hân... Đỗ Gia Hân... Cô cứ chờ đó cho tôi, một đứa ngốc như cô vậy mà cũng dám đối đầu với tôi sao?
Đỗ Gia Hân cũng không còn tâm trạng ăn uống gì liền đi ra phía sau hóng gió. Tiết trời vào đông tuy không lạnh lắm nhưng vẫn khiến người ta phát ốm nhất là hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh như vậy. Cô ngồi xuống chiếc ghế trúc được đan lát cẩn thận, bên dưới còn có miếng nệm thật thoải mái. Đỗ Gia Hân ngả người ra sau, mắt nhắm hờ cảm nhận từng làn gió đông phớt qua gương mặt phấn hồng. Nếu có thể mãi sống cuộc đời như này thì thật tốt.
"Chết tiệt... Con tiện nhân này!"
Đang cảm nhận không khí trong lành mát mẻ đột nhiên cô nghe được cái giọng thật chua ở phía bên kia hồ bơi. Vốn dĩ cũng không định can thiệp vào chuyện bao đồng vậy mà lại nghe được chất giọng ngọt ngào quen thuộc vang lên:
"Các... Các người định làm gì?"
Đây chẳng phải giọng của nữ chủ sao? Đỗ Gia Hân có chút tò mò đi về phía hồ bơi cách đó không xa lắm, đứng ở bức tường bị khuất nhìn xem đang xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Tuệ Anh bị vây lại bởi một đám con gái, nhìn là biết mấy ả kia chẳng hề có ý tốt đã dồn cô ấy sắp rơi xuống hồ rồi. Nếu cô còn không ra mặt e rằng cô gái nhỏ kia sẽ bị ức hiếp chết mất. Nghĩ vậy, Đỗ Gia Hân bước chân về phía họ, lớn tiếng nói:
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Ba cô gái kia nhìn thấy cô liền bất ngờ:
"Đỗ Tiểu Thư..."
Cô đi đến trước mặt bọn họ, kéo nữ chính về phía sau lưng mình, dáng vẻ hùng hổ như muốn doạ người. Mấy cô nàng này toàn là tiểu thư bột được bố mẹ nuông chiều từ bé, nhìn dáng vẻ doạ người này của cô liền có chút sợ hãi không dám lấn tới. Hơn nữa gia thế của cô hiển hách hơn bọn họ gấp mười lần, cả ba nhà bọn họ gộp lại cũng không dám đối đầu với Đỗ gia. Nhưng nhìn thấy suýt nữa đã trừng trị được Nguyễn Tuệ Anh, bọn họ liền có chút không đành lòng mà lên giọng chất vấn:
"Không phải... Không phải cô cũng bị con ả đó cướp đi hôn phu hay sao? Sao lại bênh cô ta chứ!?"
"Cướp? Nói cho mà biết. Đồ của tôi không ai cướp được. Chỉ là tôi không thích nữa nên vứt đi thôi."
Lời này của cô rõ ràng đang nói Trần Trung Đức là đồ bỏ đi. Ba cô gái kia kinh ngạc nhìn nhau không thể tin một người suốt ngày bám theo Trần Tổng ngày nào nay lại nói Trần Tổng là đồ bỏ đi. Xem ra lời hủy hôn khi nãy không phải do tức giận mà nói ra.
"Không cần cô xen vào!" Nghĩ đến người hại chết con mình đang đứng trước mắt, Nguyễn Tuệ Anh không kiềm lòng được cả người run lên muốn vươn tay bóp chết cô. Đỗ Gia Hân bị cổ nàng đẩy mạnh một cái, cả người liền trao đảo ngã về phía trước, cô theo quán tính vươn tay ra không ngờ lại thành chính mình đẩy Nguyễn Tuệ Anh xuống hồ.
"Cẩn thận!" Đỗ Gia Hân vươn tay muốn kéo cô ấy lại nhưng lại bị cô ấy kéo ngược lại khiến cả hai cùng ngã xuống hồ bơi lạnh ngắt.
BÕMMMM...
"Chúng con hủy hôn rồi thưa ngài."
Mọi người xung quanh nghe được lời này liền không hẹn mà cùng kêu lên một tiếng, bắt đầu nhìn hai người họ bàn tán ra vào.
"Không phải nói Đỗ tiểu thư kia rất thích Trần tổng sao?"
"Xem ra không phải như vậy rồi."
"Cậu nhìn Trần tổng xem, anh ta được lòng phụ nữ như vậy. Ấy vậy lại bị đá."
"Cô Đỗ này xem ra cũng quá ngang ngược rồi. dám ở trước toàn thể mọi người làm mất mặt Trần tổng."
Đám đông ồn ào khiến Lão Thái Gia cảm thấy không ít phiền toái. Ông ho nhẹ một tiếng, cả đám đông đang nhốn nháo kia liền biết điều mà im lặng. Đối với chuyện yêu đương của mấy người trẻ, ông không rành cho lắm chỉ có thể nói:
"Nếu cảm thấy không hợp vậy thì cứ để thuận theo tự nhiên vậy."
Nói rồi ông ra lệnh cho người phụ nữ phía sau đẩy xe:
"Được rồi. Ta đi thôi."
"Người đi cẩn thận." Đỗ Gia Hân cúi đầu chào một tiếng.
Mọi người xung quanh liền lập tức tránh đường cho Lão Thái Gia rời đi. Sau đó đám đông cũng giải tán, bắt đầu tách thành từng nhóm khác nhau mà tham hội. Sắc mặt Trần Trung Đức đen xì, bước từng bước về phía cô. Hắn ta hơi cúi đầu ghé sát tai cô thì thầm:
"Đỗ, Gia, Hân... Cô được lắm."
"Quá khen." Cô nở nụ cười xinh đẹp nhìn hắn.
Trần Trung Đức tức giận hất tay bỏ đi. Đỗ Gia Hân... Đỗ Gia Hân... Cô cứ chờ đó cho tôi, một đứa ngốc như cô vậy mà cũng dám đối đầu với tôi sao?
Đỗ Gia Hân cũng không còn tâm trạng ăn uống gì liền đi ra phía sau hóng gió. Tiết trời vào đông tuy không lạnh lắm nhưng vẫn khiến người ta phát ốm nhất là hôm nay cô chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh như vậy. Cô ngồi xuống chiếc ghế trúc được đan lát cẩn thận, bên dưới còn có miếng nệm thật thoải mái. Đỗ Gia Hân ngả người ra sau, mắt nhắm hờ cảm nhận từng làn gió đông phớt qua gương mặt phấn hồng. Nếu có thể mãi sống cuộc đời như này thì thật tốt.
"Chết tiệt... Con tiện nhân này!"
Đang cảm nhận không khí trong lành mát mẻ đột nhiên cô nghe được cái giọng thật chua ở phía bên kia hồ bơi. Vốn dĩ cũng không định can thiệp vào chuyện bao đồng vậy mà lại nghe được chất giọng ngọt ngào quen thuộc vang lên:
"Các... Các người định làm gì?"
Đây chẳng phải giọng của nữ chủ sao? Đỗ Gia Hân có chút tò mò đi về phía hồ bơi cách đó không xa lắm, đứng ở bức tường bị khuất nhìn xem đang xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Tuệ Anh bị vây lại bởi một đám con gái, nhìn là biết mấy ả kia chẳng hề có ý tốt đã dồn cô ấy sắp rơi xuống hồ rồi. Nếu cô còn không ra mặt e rằng cô gái nhỏ kia sẽ bị ức hiếp chết mất. Nghĩ vậy, Đỗ Gia Hân bước chân về phía họ, lớn tiếng nói:
"Mấy người đang làm gì vậy?"
Ba cô gái kia nhìn thấy cô liền bất ngờ:
"Đỗ Tiểu Thư..."
Cô đi đến trước mặt bọn họ, kéo nữ chính về phía sau lưng mình, dáng vẻ hùng hổ như muốn doạ người. Mấy cô nàng này toàn là tiểu thư bột được bố mẹ nuông chiều từ bé, nhìn dáng vẻ doạ người này của cô liền có chút sợ hãi không dám lấn tới. Hơn nữa gia thế của cô hiển hách hơn bọn họ gấp mười lần, cả ba nhà bọn họ gộp lại cũng không dám đối đầu với Đỗ gia. Nhưng nhìn thấy suýt nữa đã trừng trị được Nguyễn Tuệ Anh, bọn họ liền có chút không đành lòng mà lên giọng chất vấn:
"Không phải... Không phải cô cũng bị con ả đó cướp đi hôn phu hay sao? Sao lại bênh cô ta chứ!?"
"Cướp? Nói cho mà biết. Đồ của tôi không ai cướp được. Chỉ là tôi không thích nữa nên vứt đi thôi."
Lời này của cô rõ ràng đang nói Trần Trung Đức là đồ bỏ đi. Ba cô gái kia kinh ngạc nhìn nhau không thể tin một người suốt ngày bám theo Trần Tổng ngày nào nay lại nói Trần Tổng là đồ bỏ đi. Xem ra lời hủy hôn khi nãy không phải do tức giận mà nói ra.
"Không cần cô xen vào!" Nghĩ đến người hại chết con mình đang đứng trước mắt, Nguyễn Tuệ Anh không kiềm lòng được cả người run lên muốn vươn tay bóp chết cô. Đỗ Gia Hân bị cổ nàng đẩy mạnh một cái, cả người liền trao đảo ngã về phía trước, cô theo quán tính vươn tay ra không ngờ lại thành chính mình đẩy Nguyễn Tuệ Anh xuống hồ.
"Cẩn thận!" Đỗ Gia Hân vươn tay muốn kéo cô ấy lại nhưng lại bị cô ấy kéo ngược lại khiến cả hai cùng ngã xuống hồ bơi lạnh ngắt.
BÕMMMM...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.