Chương 9
Trịnh Trang
06/07/2023
Lúc này từ bên trong cảnh vệ xếp thành hàng dài lớn nghênh đón vị Lão Thái Gia tai to mặt lớn này. Một người phụ nữ trung tuổi bước ra, bà mặc trên người bộ suit màu đen sang trọng mà quý phái, phía trước đang đẩy một chiếc xe lăn màu đen. Người ngồi trên xe đó không ai khác chính là Lão Thái Gia của Lâm Gia. - Lâm Thành. Dù đã tuổi cao sức yếu, trên gương mặt toàn là vết nhăn của tuổi già nhưng trên người của ngài vẫn toát lên phong thái của một vị gia chủ lão luyện.
Các vị quan khách vây quanh Lão Thái Gia lần lượt đến lấy lòng chúc mừng ông ấy nhưng tất nhiên muốn được nói chuyện cùng người đâu phải dễ dàng. Cái gì cũng phải có thứ bậc, mà thứ bậc ở đây chính là địa vị. Đỗ Gia Hân cầm món quá trên tay bước lên phía trước. Phải cô chính là một trong những người có địa vị cao nhất ở đây. Là đại tiểu thư của một trong tứ đại gia tộc lớn nhất. Cùng bước lên với cô, còn có hai đại gia tộc lớn mạnh khác mà một trong số đó chính là Trần Trung Đức. Người còn lại chính là Ngô Nhất Long của Ngô Gia.
"Lão Thái Gia, đã hơn một năm không gặp rồi. Người khoẻ không?" Trần Trung Đức tiến lên hỏi trước.
Lão Thái Gia nhìn về phía hắn gật đầu trả lời:
"Vẫn khoẻ. Ta còn chưa có chết được."
"Haha... Ngài lại nói đùa nữa rồi."
"Ai daaa Trần Tổng nói đúng lắm! Lão Thái Gia thật biết nói đùa. Nhìn ngài còn phong độ khí chất ngời ngời như vậy thì chết chóc gì chứ. Đúng không mọi người hahahahah..." Ngô Nhất Long xum xuê nịnh nọt nhưng lại chẳng ai trả lời lại hắn khiến hắn đỏ mặt xấu hổ liền im lặng.
Bây giờ, Đỗ Gia Hân mới tiến lên phía trước cẩn thận cúi đầu chào:
"Chào ông. Cháu là Gia Hân, hôm nay mẹ cháu bận nên cháu đến thay mẹ."
Trần Trung Đức nhìn thấy cô liền thoáng chốc ngạc nhiên, cũng đơn giản thôi bởi vì bình thường Đỗ Gia Hân chẳng hay tham gia mấy loại tiệc tùng thế này. Cô ta cả ngày chỉ biết ăn chơi đua đòi, hết bám váy mẹ rồi lại tới bám áo hắn, thật là phiền phức. Nhưng không hiểu sao từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, cô đã thay đổi khác hẳn. Trước kia cho dù Trần Trung Đức nói gì, làm gì thì cô cũng tin và hoàn toàn nghe theo nhưng lần này lại dứt khoát đòi hủy hôn như thế. Đến cả khí chất trên người toát ra cũng khác biệt hoàn toàn. Đây rõ ràng là khí chất thanh cao kiêu ngạo của một vị đại tiểu thư, khó ai có thể động đến. Khí chất này của cô khiến người khác muốn động mà không dám động. Ngay đến cả Ngô Nhất Long ở bên cạnh cũng bị cô làm cho đứng hình nhất thời choàng ngợp. Đây chính là đại tiểu thư của Đỗ Gia đó sao? So với lần trước gặp đúng là thay đổi thật nhiều.
Vị Lão Thái Gia nhìn về cô lục lọi trong kí ức của mình hỏi:
"Cô là... Người của Đỗ Gia sao?"
"Người vẫn còn nhớ như vậy. Thật khiến con vui quá." Đỗ Gia Hân nở nụ cười lấy lòng, ánh mắt cong lên như mặt trăng khuyết khiến người khác dễ chịu vô cùng. Rõ ràng cũng là nịnh bợ nhưng giọng nói cô ngọt ngào như vậy khiến người nghe càng muốn nghe thêm, tâm trạng Lão Thái Gia cũng dịu đi nhiều liền nói:
"Bình thường toàn là mẹ cô đi mấy buổi tiệc này. Sao hôm nay cô lại có nhã hứng như vậy?"
"Hmm... Người không biết gì sao? Gia Hân đến đây là vì người mà."
"Vì ta?"
"Vâng. Mẹ con ở nhà kể rất nhiều về người, nói rằng người rất tài giỏi con nên lấy người làm gương. Cho nên con ngưỡng mộ lắm, con ở nhà đã xin mẹ cho đi bằng được đấy. Lúc đầu, mẹ con còn lo con đến đây sẽ làm hỏng chuyện."
"Hahaha... Đúng là người trẻ. Có cái miệng thật dẻo!" Lão Thái Gia vui vẻ cười lớn. Người lại nhìn về phía Trần Trung Đức hỏi:
"Nghe nói hai người sắp kết hôn nhỉ?"
Các vị quan khách vây quanh Lão Thái Gia lần lượt đến lấy lòng chúc mừng ông ấy nhưng tất nhiên muốn được nói chuyện cùng người đâu phải dễ dàng. Cái gì cũng phải có thứ bậc, mà thứ bậc ở đây chính là địa vị. Đỗ Gia Hân cầm món quá trên tay bước lên phía trước. Phải cô chính là một trong những người có địa vị cao nhất ở đây. Là đại tiểu thư của một trong tứ đại gia tộc lớn nhất. Cùng bước lên với cô, còn có hai đại gia tộc lớn mạnh khác mà một trong số đó chính là Trần Trung Đức. Người còn lại chính là Ngô Nhất Long của Ngô Gia.
"Lão Thái Gia, đã hơn một năm không gặp rồi. Người khoẻ không?" Trần Trung Đức tiến lên hỏi trước.
Lão Thái Gia nhìn về phía hắn gật đầu trả lời:
"Vẫn khoẻ. Ta còn chưa có chết được."
"Haha... Ngài lại nói đùa nữa rồi."
"Ai daaa Trần Tổng nói đúng lắm! Lão Thái Gia thật biết nói đùa. Nhìn ngài còn phong độ khí chất ngời ngời như vậy thì chết chóc gì chứ. Đúng không mọi người hahahahah..." Ngô Nhất Long xum xuê nịnh nọt nhưng lại chẳng ai trả lời lại hắn khiến hắn đỏ mặt xấu hổ liền im lặng.
Bây giờ, Đỗ Gia Hân mới tiến lên phía trước cẩn thận cúi đầu chào:
"Chào ông. Cháu là Gia Hân, hôm nay mẹ cháu bận nên cháu đến thay mẹ."
Trần Trung Đức nhìn thấy cô liền thoáng chốc ngạc nhiên, cũng đơn giản thôi bởi vì bình thường Đỗ Gia Hân chẳng hay tham gia mấy loại tiệc tùng thế này. Cô ta cả ngày chỉ biết ăn chơi đua đòi, hết bám váy mẹ rồi lại tới bám áo hắn, thật là phiền phức. Nhưng không hiểu sao từ khi tỉnh lại ở bệnh viện, cô đã thay đổi khác hẳn. Trước kia cho dù Trần Trung Đức nói gì, làm gì thì cô cũng tin và hoàn toàn nghe theo nhưng lần này lại dứt khoát đòi hủy hôn như thế. Đến cả khí chất trên người toát ra cũng khác biệt hoàn toàn. Đây rõ ràng là khí chất thanh cao kiêu ngạo của một vị đại tiểu thư, khó ai có thể động đến. Khí chất này của cô khiến người khác muốn động mà không dám động. Ngay đến cả Ngô Nhất Long ở bên cạnh cũng bị cô làm cho đứng hình nhất thời choàng ngợp. Đây chính là đại tiểu thư của Đỗ Gia đó sao? So với lần trước gặp đúng là thay đổi thật nhiều.
Vị Lão Thái Gia nhìn về cô lục lọi trong kí ức của mình hỏi:
"Cô là... Người của Đỗ Gia sao?"
"Người vẫn còn nhớ như vậy. Thật khiến con vui quá." Đỗ Gia Hân nở nụ cười lấy lòng, ánh mắt cong lên như mặt trăng khuyết khiến người khác dễ chịu vô cùng. Rõ ràng cũng là nịnh bợ nhưng giọng nói cô ngọt ngào như vậy khiến người nghe càng muốn nghe thêm, tâm trạng Lão Thái Gia cũng dịu đi nhiều liền nói:
"Bình thường toàn là mẹ cô đi mấy buổi tiệc này. Sao hôm nay cô lại có nhã hứng như vậy?"
"Hmm... Người không biết gì sao? Gia Hân đến đây là vì người mà."
"Vì ta?"
"Vâng. Mẹ con ở nhà kể rất nhiều về người, nói rằng người rất tài giỏi con nên lấy người làm gương. Cho nên con ngưỡng mộ lắm, con ở nhà đã xin mẹ cho đi bằng được đấy. Lúc đầu, mẹ con còn lo con đến đây sẽ làm hỏng chuyện."
"Hahaha... Đúng là người trẻ. Có cái miệng thật dẻo!" Lão Thái Gia vui vẻ cười lớn. Người lại nhìn về phía Trần Trung Đức hỏi:
"Nghe nói hai người sắp kết hôn nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.