Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 62: Dạy anh làm người

Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba

13/08/2020

Lục Chấp quả thực rất thương cô, vì vậy buổi chiều nhất quyết lái xe tới đón Ninh Trăn đi Lục gia.

Lục gia cách đại học B không xa, chỉ chừng nửa giờ lái xe, Ninh Trăn ngồi ở quán cà phê đợi anh.

Quán cà phê bên ngoài đại học B rất tao nhã lịch sự, nghệ sĩ vĩ cầm đang kéo bài ‘My heart will go on’ ca khúc chủ đề của Titanic, cô gọi một tách Cappuccino, ngẩn người thả hồn vào giai điệu du dương của bài hát.

Bộ phim này cô đã xem từ rất lâu, hồi ấy mặc dù khóc nức nở xót xa, nhưng trên đời vốn không ai có thể cảm nhận được nỗi đau của người khác như thể đó là nỗi đau của chính mình, đôi khi chúng ta cho rằng mình thấu hiểu nhưng đó chẳng qua chỉ chạm tới cái bề nổi bên ngoài.

Một ngày nào đó, sau khi trùng sinh trở về.

Cô đã xem lại bộ phim này một lần nữa.

Không biết xuất phát từ tâm trạng gì.

Khi xem đến kết thúc, câu nói của Jack khiến nước mắt cô đột nhiên trào ra.

Đôi mắt sâu thẳm ấy của anh vẫn dịu dàng quyến rũ như thế, anh nói với Rose: ‘Em nhất định sẽ thoát hiểm, em sẽ sống, sẽ sinh rất nhiều những đứa trẻ, nhìn bọn chúng lớn lên. Em phải an hưởng tuổi già, yên ngủ trên chiếc giường ấm áp, không phải ở đây, không phải đêm nay, không phải chết như thế này.’

Ninh Trăn tắt màn hình máy tính.

Cô nghĩ cô biết lý do vì sao mình xem lại bộ phim này.

Cảm giác của Jack khi đó cũng chính là những gì cô cảm nhận vào thời khắc chết đi ở kiếp trước. Lồng ngực của thiếu niên thật ấm áp, lúc nào cũng ấm áp.

Cô mãi mãi yên ngủ trong lòng anh, có biết bao lời muốn nói, nhưng không còn kịp nữa.

Thực ra anh không hề đáng ghét chút nào.

Anh là sắc màu rực rỡ nhất, đẹp đẽ nhất mà cô đã gặp suốt hai kiếp. Bên anh là ấm áp, là vùng trời chói lọi trác tuyệt chấn động cả thời niên thiếu của cô.

Thế nên khoảnh khắc đau đớn tột cùng, tâm trí cô vẫn còn đang suy nghĩ.

Lục Chấp tốt như thế, tiếc rằng cô không thể nào ở bên anh được nữa. Người tốt như anh, nhất định sẽ sống thật lâu, sống đến khi mái đầu bạc trắng, con cháu đủ đầy.

Sau này ai là người hạnh phúc như vậy, được cùng anh đi cả kiếp người?

Ninh Trăn chống cằm, nghe lòng mình dâng lên nỗi khó chịu mơ hồ.

Nếu suy đoán không tưởng kia của cô là thật, vậy Lục Chấp sống bao lâu? Anh đã đi trọn cuộc đời chưa?

Anh có hạnh phúc không?

Âm nhạc đã kết thúc vậy mà cô vẫn không cách nào thoát ra khỏi những cảm xúc ngổn ngang này.

Khi tiếng giày cao gót vang lên bên cạnh Ninh Trăn mới giật mình định thần lại.

Lớp trang điểm dày đậm cũng không che giấu được sắc mặt mệt mỏi, Thu Linh ngồi xuống đối diện cô.

Cô ta cong cong môi: “Ninh Trăn.”

Ninh Trăn siết chặt cái cốc trong tay: “Chị tìm tôi có việc gì ư?”

Thu Linh không trả lời, cô ta vẫy nhân viên phục vụ gọi một tách cà phê, vừa dùng muỗng khuấy nhẹ nhàng vừa lên tiếng, thanh âm có phần sắc bén: “Tôi luôn nghĩ, thế giới này có quá nhiều điều bất công, có người vừa sinh ra đã hạnh phúc, có người cả đời giãy dụa trong bùn lầy, đến khao khát an phận sống một cuộc đời bình thường cũng là yêu cầu xa xỉ. Năm nay cô mười tám tuổi đúng không? Mười bốn tuổi mẹ mất, nhưng mẹ kế cũng không tệ, ba cô có thể coi là một người đàn ông có trách nhiệm. Cô xem, dù thượng đế có đối xử tàn nhẫn với cô một lần, người vẫn không nỡ dùng sức giày vò hành hạ cô, còn trả lại cho cô hạnh phúc.”

Cô ta vừa nói vừa nở nụ cười, nhưng nơi khóe mắt lệ trào ra.

Cảnh tượng này thật sự khiến người ta ớn lạnh. Nội dung trong lời nói của Thu Linh rất đáng sợ, như thể cô ta hiểu rõ cô mồn một, lòng bàn tay Ninh Trăn lạnh ngắt nhưng trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

“Chị muốn gì? Tại sao điều tra tôi?”

Thu Linh lạnh lùng ‘à’ một tiếng: “Tôi cũng không muốn điều tra cô, thậm chí tôi cũng không muốn biết cô.” Cái muỗng trong tay cô ta khua vào thành cốc vang lên tiếng lanh canh: “Nhưng không còn cách nào khác.”

Thu Linh thở dài: “Lục Chấp quá thủ đoạn, nghĩ cách nhắm vào Thu Miểu, tôi chỉ có thể đến tìm cô. Cậu ta đâm vào tim tôi một nhát dao, tôi cũng phải trả lại cho cậu ta một nhát đúng không?”

“Thu Miểu?”

“Em gái tôi, là người thân duy nhất còn lại trên đời này của tôi.” Thu Linh uống một ngụm cà phê: “Cô có thấy người đàn ông ngồi bàn bên cạnh kia không?”

Ninh Trăn nghiêng đầu nhìn sang, một người đàn ông mặc âu phục đang đọc sách.

Trên túi áo cài một cành hoa hồng.

Thu Linh cười khẽ, hạ giọng nói: “Trong túi anh ta có một khẩu súng. Cô nói lát nữa cô chạy nhanh hay viên đạn của anh ta nhanh?”

“Cô điên sao?” Sắc mặt Ninh Trăn tái nhợt.

“Đúng vậy, tôi điên, Thu Miểu đã mất tích nửa tháng, nửa tháng đã đủ để bức tôi điên. Tôi nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, Lục Chấp gần đây vô cùng đáng sợ, mấy ông già bảo thủ trong hội đồng quản trị đều bị cậu ta ép cho ngoan ngoãn phục tùng. Nếu cậu tađã bản lĩnh như thế, không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu ta biết Thu Miểu.”



Thu Linh gõ xuống mặt bàn: “Lập tức gọi điện thoại cho Lục Chấp, bảo cậu ta thả Thu Miểu ra. Đời này chuyện tồi tệ gì tôi cũng đã làm qua, nhưng chưa từng giết người, có điều hôm nay tôi không ngại phá lệ một lần đâu. Dù sao người đàn ông kia giết cô cũng là chuyện bất trắc ngoài ý muốn đúng không? Hiện tại cô cũng đừng nghĩ tới chuyện hô hoán, dù sao đạn cũng bay nhanh hơn người, gọi điện đi! Ngay lập tức!”

Mắt cô ta long lên, giọng nói dữ tợn.

Ninh Trăn cắn môi, chỉ có thể làm theo.

Lúc này cô rất hoảng sợ, sự việc xảy ra quá đột ngột, cô thậm chí không biết người có tên Thu Miểu đột nhiên nghe thấy này là ai.

Nhưng giờ là lúc nhất định phải giữ bình tĩnh, xem ra Thu Linh đã lo lắng đến mức mất kiểm soát, nếu không cũng sẽ không bất ngờ làm ra chuyện như vậy.

Lòng bàn tay Ninh Trăn một giây trước vẫn lạnh ngắt, nhưng lúc này đổ đầy mồ hôi.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người bắt máy, nhưng bên kia không nói lời nào.

Cô nhẹ nhàng gọi anh: “Lục Chấp?”

Một hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.

Thu Linh sốt ruột, cau mày nhìn Ninh Trăn.

Ninh Trăn cúi thấp đầu, cố giữ cho bản thân bình tĩnh, không để Thu Linh nhìn thấy nét mặt mình. Trái tim cô đập thịch thịch rất nhanh, lại khẽ gọi một tiếng ‘Lục Chấp’.

“Ừ, Ninh Trăn, em đừng sợ.” Giọng thiếu niên vang lên khàn khàn: “Em ngẩng đầu lên đi.”

Nghe thấy mấy lời này cô sững người giây lát, ngước mặt lên.

Thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen ẩm ướt lòa xòa phủ xuống trán, anh thở hổn hển, vẻ tàn nhẫn lan tràn trong mắt.

Lục Chấp đứng phía sau Thu Linh, âm thanh trầm khàn không biết vẳng ra từ trong điện thoại hay truyền tới từ thực tế, anh cất giọng rét lạnh: “Thu Linh, cô to gan thật, có tin tôi một phát bắn chết cô không?”

Áo khoác Lục Chấp vắt trên tay trái phủ xuống che tay phải đang cầm khẩu súng dí vào lưng Thu Linh đúng ngay vị trí sau trái tim.

Ninh Trăn ngây người một lúc mới sực bừng tỉnh đưa mắt nhìn người đàn ông cài hoa hồng bàn bên cạnh, có bốn năm người đàn ông mặc quần áo bình thường bao vây hắn ta, sắc mặt hắn cũng hết sức khó coi.

Thân hình Thu Linh cứng đờ: “Lục Chấp...”

Làm thế nào cậu ta có thể đến nhanh như thế?

Thu Linh cắn răng: “Thu Miểu đâu? Cậu không đụng tới Thu Miểu, tôi đã không tới tìm Ninh Trăn. Tôi không muốn giết cô ấy, chỉ cần cậu để Thu Miểu quay về, tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra.”

Lục Chấp cười gằn, thanh âm lạnh thấu xương: “Con mẹ nó cô dám nói điều kiện với ông đây? Xem ra cô ngại sống quá dài mà.”

Ninh Trăn bị dáng vẻ này của anh hù dọa, cô sợ anh sẽ thật sự nổ súng, thảng thốt gọi: “Lục Chấp!”

Động tác của thiếu niên cứng đờ, bàn tay nắm khẩu súng khẽ run. Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chậm rãi rơi trên người cô.

Từ trước đến giờ anh không để cô nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Nhưng vừa rồi đang lái xe trên đường, nhận được tin Thu Linh đi tìm Ninh Trăn, trái tim anh đập điên cuồng đến mức không thể nào khống chế được.

Cái cảm giác tuyệt vọng tột cùng của kiếp trước khiến anh loáng cái gần như không thở nổi.

Nếu Ninh Trăn thực sự xảy ra chuyện.

Cuộc đời này anh không còn đủ dũng khí để sống cô độc bảy năm một lần nữa.

Cô gái nhỏ phía đối diện đứng lên.

Cô mặc chiếc váy màu tơ vàng, eo cài thắt lưng trắng, làm làn da cô càng trắng hơn.

Cô đi đến bên cạnh anh, nắm lấy cánh tay trái không cầm súng: “Em không sao.”

Anh đừng như vậy... anh thế này... sẽ phát điên mất.

Trời nóng bức, mồ hôi chảy xuống trán thiếu niên, nhưng bàn tay cô đang cầm không có lấy một chút hơi ấm, lạnh lẽo như xác chết.

Cô cầm tay anh, gắng gượng nở nụ cười: “Lục Chấp.”

Khóe mắt thiếu niên phút chốc đỏ hoe.

“Ừ, Ninh Trăn.”

Bàn tay đang đặt trên cò súng khẽ buông lỏng, tay kia nắm lấy tay cô: “Anh xin lỗi.”

~

Thời điểm hai người bước ra khỏi quán cà phê, bàn tay đang cầm tay cô vẫn lạnh băng.



Mặt trời trên đầu như thiêu đốt.

Anh dắt cô đi đến chỗ đậu xe.

Ninh Trăn ngoái đầu lại nhìn lướt qua, mấy người đàn ông kia đã đưa Thu Linh đi.

Trong xe mở điều hòa, không khí vô cùng mát mẻ.

Con ngươi đen nhánh của thiếu niên không có lấy một tia sáng, thân hình vẫn cứng đờ.

Bọn họ ngồi ở ghế sau.

Lục Chấp mãi vẫn không nói câu nào.

Kỳ thực mà nói Ninh Trăn ngỡ ngàng nhiều hơn là sợ, mọi việc xảy ra hôm nay quá đột ngột hoang đường, đến giờ cô vẫn có cảm giác không chân thật.

Trải nghiệm này giống như xem một bộ phim truyền hình cẩu huyết, nhưng người bên cạnh trông còn sợ hãi hơn cô.

Cô nhẹ nhàng gọi anh: “Nè, Lục Chấp, anh nhìn em một cái đi.”

Anh nghe thấy liền quay đầu sang, bốn mắt giao nhau, cô chớp chớp mắt: “Anh vẫn luôn cho người bảo vệ em sao?”

Cô dùng từ rất mềm mỏng dịu dàng, không trách cứ, cũng không chán ghét. Cô nói, là bảo vệ.

Xương cằm anh căng cứng trong thoáng chốc, anh ngập ngừng gật đầu.

Anh sợ Ninh Trăn gặp chuyện không may, luôn cho người bảo vệ cô, thế nên hôm nay Thu Linh vừa có hành động, anh đã nhanh chóng chạy tới, cho dù anh không đến kịp, ít nhất cũng có người bảo vệ cô, cô sẽ không xảy ra chuyện.

Ninh Trăn ‘à’ một tiếng: “Nhưng sao anh biết em sẽ gặp nguy hiểm chứ? Anh nhìn thấu được quá khứ, biết trước tương lai sao? Lục Chấp?”

Bàn tay đang nắm tay cô vô thức siết thật chặt.

Ánh mắt Ninh Trăn trầm tĩnh dịu dàng, nhìn vào mắt anh.

Có một khoảnh khắc Lục Chấp nghe thấy nỗi bất an hoảng hốt cuộn dậy trong lòng, điều khiến anh sợ hãi hơn là... chuyện quái dị này sẽ khiến cô ghét anh.

Anh miễn cưỡng cười cười: “Không phải đâu, anh chỉ là...” Anh nhìn ánh mắt đen láy sạch sẽ của cô gái nhỏ, bình tĩnh đặt chuyện: “Lúc trước anh nghe thấy có vài điều không hay, anh sợ em gặp nguy hiểm nên đề phòng trước.”

Cô gái nhỏ gật đầu: “Là vậy ạ.”

Ừ.

“Anh biết không? Trước khi em đến tìm anh, Phương Khả nói, anh lúc nào cũng bắt nạt em, nhưng em là bạn gái của anh cơ mà, cậu ấy nói anh như thế quá xấu xa. Bảo em gặp anh nhất định phải tát anh một cái, dạy anh làm người.”

Lục Chấp không kìm được cong khóe môi, thân hình đang căng cứng cũng buông lỏng.

“Vậy em sẽ làm sao? Ninh Trăn?”

Cô nghiêm túc gật đầu: “Thành thật mà nói, em rất muốn.”

Có phải anh cảm thấy em đặc biệt ngốc, đặc biệt dễ bị lừa gạt không?

Gương mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm nghị: “Vậy anh sẽ phối hợp sao?”

“Phối hợp phối hợp.” Anh cười cong mắt môi: “Cả trái tim cũng cho em.”

Giọng cô mềm mại yêu kiều, khiến người ta không nghe ra sự tức giận lẩn nấp ở đâu: “Vậy anh dịch sát lại một chút đi.”

“Được rồi, cúi đầu.” Cô nói.

Anh nín cười.

Anh không tin cô nhóc nhát gan dám đánh người.

Anh kề mặt tới gần một cách đầy dứt khoát, em dám không? Bạn nhỏ đáng yêu.

Bên trong xe yên tĩnh không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngoài trời nóng bức, người qua lại đến đi vội vã, không ai chú ý tới nơi này còn có người.

Ninh Trăn ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Thân thể anh cứng đờ, đầu ngón tay khẽ run.

Ninh Trăn ôm lấy cổ anh, nước mắt không kìm được, phút chốc tuôn trào.

“Anh trở về phải không, Lục Chấp?”

“...!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Em Về Cùng Ngày Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook