Chương 61: Trông cậu ấy rất thương
Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba
13/08/2020
Sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, mọi người chính thức bước vào cuộc sống đại học.
So với chương trình lớp mười hai bận tối tăm mặt mũi mà nói, lên đại học thời gian rảnh rỗi hơn nhiều, sinh hoạt thường ngày của Ninh Trăn biến thành ăn học ngủ, lặp đi lặp lại từ giảng đường về ký túc xá ra căng tin hoặc tiệm cơm nhỏ.
Cuộc sống phẳng lặng hết đỗi bình thường.
Đến thời điểm này, rất nhiều tình tiết vụn vặt của kiếp trước cũng lần lượt ẩn hiện trong tâm trí.
Cô nhớ khi đó có lẽ cũng là mùa hè nóng bức, ve sầu không ngừng rả rích, Lục Chấp đuổi theo cô đến trường học.
Thiếu niên khí thế hừng hực, anh rầm rầm rộ rộ theo đuổi cô, chưa đến mấy ngày cả trường đều biết có một thiếu niên ngang ngược cố chấp đến không thể tưởng tượng.
Khoảng thời gian đó, lúc nào cô cũng có thể nghe thấy những lời trêu ghẹo: “Ninh Trăn, hôm nay Lục Chấp lại đến nữa à?”
Cô xấu hổ không biết để đâu cho hết, cảm giác giống như mọi người xung quanh đang cười nhạo mình.
Phải mất một thời gian dài, cô mới từ từ không để ý tới nữa.
Rất nhiều chuyện người ngoài sẽ không thể nào hiểu được, tâm trạng của cô khi đó vô cùng bối rối
mịt mờ, tiếng tăm của hai người bọn họ đã lan truyền rộng rãi khắp toàn trường theo cách như thế.
Sau khi mẹ mất đi, cô đặc biệt khao khát một cuộc sống bình thường như bao người, Ninh Trăn biết bản thân mình là người thận trọng, cô không có tham vọng, cả đời chỉ mong hướng tới sự bình an vui vẻ.
Lục Chấp giống như thanh gươm bén nhọn có khả năng xuyên thấu mọi bí ẩn, hiếu kỳ xọc vào lớp mai bọc thật dày mà cô đã cất công tạo ra để che giấu mình.
Anh không cần bất cứ thứ gì, chỉ muốn cô.
Thi đậu đại học B cũng không đi học, lúc nào cũng ở bên cô.
Hỏi anh, anh cười đến xấu xa: “Không có em làm sao anh học được?”
Cô đã từng thử cố gắng lý giải tình cảm đó của Lục Chấp.
Trên đời sao có thể có người trong tim chỉ chứa đựng duy nhất hình ảnh một người?
Trong mắt chỉ nhìn thấy cô, muốn trao hết tất cả những gì mình có cho cô. Trên đời này không còn bất kỳ ai khác có thể chạm vào trái tim anh sao? Anh không cần ước mơ, không cần cuộc sống sao?
Đến khi chết đi rồi cô mới cảm nhận được một cách sâu sắc tình cảm đó.
Có người dựa vào đức tin mà sống, có người sống bằng tình yêu.
Lục Chấp là trường hợp sau.
Anh vì yêu cô mà vĩnh viễn hăng hái bồng bột, vĩnh viễn tràn ngập sức sống rực rỡ như tia nắng mùa hè.
Dường như đời này cô đã đạt được sự bình yên thanh thản mà kiếp trước luôn tìm kiếm, mỗi ngày sau giờ học có thể đi đến thư viện đọc sách cũng có thể làm tổ trong ký túc xá xem phim.
Nhưng đâu đó trong trái tim là một vùng trống vắng.
Cô biết đó là nơi đã dành cho Lục Chấp.
Thời điểm Ninh Trăn quyết định đi tìm Lục Chấp thì lại được người bên khoa của bọn họ thông báo.
Anh chàng soái ca trung đội chín không có đến lớp buổi nào.
Cô gọi điện thoại cho Lục Chấp, giọng thiếu niên đầu bên kia trầm khàn: “Bạn học nhỏ, em nhớ anh à?”
Trong âm thanh mệt mỏi lộ ra niềm hân hoan không thể che giấu.
Cô hỏi anh: “Lục Chấp, anh không đến trường sao?”
“Ừ, anh ở công ty.”
Trên thực tế, anh đang họp.
Trong phòng các thành viên của hội đồng quản trị đang đánh mắt nhìn nhau.
Lục tổng vốn đang nghiêm mặt đưa ra nhận xét báo cáo tổng kết hàng năm, đang nói thì chuông điệnthoại vang lên, sau đó lập tức nhẹ nhàng bắt máy.
Chỉ nghe thấy sếp lớn dịu dàng gọi ‘bạn học nhỏ’, như thể không phải là người vừa rồi đang phát biểu mạnh mẽ vang dội tựa sấm rền.
“Anh về Lục gia rồi ạ?” Ninh Trăn siết chặt điện thoại, sao lại sớm như vậy?
Không phải ít nhất một năm nữa Lục gia mới phát sinh sự cố sao? Lục Chấp về sớm như thế, liệu có khi nào những chuyện đó sẽ xảy ra trước thời hạn không?
Anh vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đã phải gánh vác cả Lục gia sao?
“Ừ, bên này có chút việc. Ở trường anh đăng ký khoa tài chính, chuyên ngành này học lý thuyết không hiệu quả bằng thực hành, ở công ty hữu dụng hơn.”
Mấy ngày nay anh ngủ không yên giấc.
Tình hình của Lục gia lúc này hoàn toàn giống với thời điểm anh bắt đầu tiếp quản ở kiếp trước.
Khi đó anh thao thức trắng đêm, cắn răng quyết tâm phải làm cho Lục gia vững mạnh.
Hiện tại anh rất điềm nhiên bình tĩnh, chỉ chờ bố trí xong mọi thứ rồi từ từ thu lưới. Sẽ không đi lại con đường gập ghềnh bế tắc của kiếp trước nữa.
“Lục Chấp, hôm trước anh... sao anh phải giả vờ không biết em?”
Vấn đề này cô đã giữ trong lòng thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi anh.
Bên kia trầm mặc một hồi lâu mới khẽ cất lời: “Ninh Trăn, anh sợ.” Anh nói tiếp: “Cuộc đời này của anh chỉ sợ một điều duy nhất, anh sợ không bảo vệ được em.”
Tấn gia chưa sụp đổ, âm mưu chưa bị phá vỡ, anh chỉ sợ bi kịch kiếp trước lần nữa lặp lại.
Anh không dây dưa làm phiền em, em có thể sống một cuộc sống bình thường.
Chờ anh trải xong con đường bằng phẳng, sẽ quay lại đón em về nhà.
Anh không chịu nổi.
Thật sự không chịu nổi. Anh có thể đổ máu, có thể bị thương, thậm chí có thể chết, nhưng anh không thể chịu đựng được nỗi đau mất cô lần nữa.
Chỉ cần giải quyết xong vấn đề Thu Linh, anh tạm thời cách xa cô, cô sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Trường học đối với cô mà nói mới là nơi an toàn nhất.
Phiến môi Ninh Trăn run rẩy: “Sao anh lại nói như vậy? Có phải Lục gia đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Anh nghe thấy giọng cô hoang mang lo lắng liền mỉm cười trấn an: “Không có gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai anh trở về thăm em được không?”
Những điều ngờ vực trong lòng cô cồn dậy rõ ràng như đang hiển hiện trước mắt.
Từ khi trở lại sau kỳ thi đại học, anh tựa hồ không còn tùy hứng như trước.
Anh đang sợ.
Dường như sợ cô không đủ thích anh, cũng tựa như sợ một điều gì khác.
Phong thái anh mạnh mẽ hơn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Nhưng từ một người không hề biết sợ hãi giờ phảng phất có nơi yếu đuối sợ bị chạm vào.
Cô bỗng quyết định trong chớp mắt, lấy lại giọng bình tĩnh: “Không cần đâu Lục Chấp.” Cô hạ quyết tâm: “Em sẽ đến Lục gia tìm anh.”
Lúc nói câu này, tim cô đập rất nhanh. Có một suy đoán không tưởng bất chợt nảy ra, hơn nữa cứ quẩn quanh trong tâm trí không cách nào xua đi được.
Có khi nào... Anh nhớ lại chuyện kiếp trước?
Đầu ngón tay cô khẽ run.
Thế nên anh mới nhìn cô bằng ánh mắt đó, lúc ôm cô dùng sức không buông, như muốn biểu đạt mất mà tìm lại được.
Thật sự có thể sao? Cô sống lại một đời đã là trời cao thương xót, anh...
Nếu quả thật như vậy, Lục Chấp của kiếp trước sống bao lâu? Anh có tìm ra được chân tướng nguyên nhân dẫn đến thảm kịch của bọn họ không?
Những ý nghĩ phi lý này như bén rễ sinh trưởng trong đầu cô.
Lục Chấp bỗng thấy trong lòng thốt lạnh, trước mắt anh rất sợ để cô tiếp xúc với Lục gia.
Nhưng anh chỉ có thể cười trêu: “Có phải khi không có anh ở bên cạnh, em mới nhận ra em đã thật sự yêu anh rồi không?”
“Không phải đâu, Lục Chấp.” Anh nghe thấy giọng cô dịu dàng, cô nói: “Khi anh ở bên em, em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Bên ngoài phòng họp thiếu niên ngơ ngẩn sững người.
Chốc lát sau người trong phòng nghe thấy một tiếng bộp vang lên.
Lưu Uy đi lấy tài liệu quay lại, nhìn thấy Lục tổng gần đây thánh thiên tài nhập đang luống cuống đi nhặt điện thoại.
Lưu Uy: “...”
Hầu kết Lục Chấp khẽ chuyển động.
Tim đập mãnh liệt.
Sống hai kiếp, anh rất ít khi nghe thấy Ninh Trăn nói những lời âu yếm dỗ dành. Anh vốn cho rằng mình đã mang đến cho cô những muộn phiền bất tận, lúc nào cô cũng nói, Lục Chấp anh phiền quá đi, Lục Chấp anh đừng có lúc nào cũng nói chuyện yêu đương nữa, anh mới bao nhiêu tuổi?
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới có một ngày Ninh Trăn sẽ nói.
—— Khi anh ở bên em, em cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh muốn cười nhưng chẳng hiểu sao mắt lại đỏ hoe.
Thì ra với cô, anh lại có nghĩa là hạnh phúc. Vậy mấy ngày nay nhớ cô đến rồ dại đúng là chịu tội công toi.
Anh thật sự... cùng lắm chỉ có thể kìm nén thêm một đêm nay là quả thật không cách nào chịu đựng thêm được nữa.
Đi con bà nó cái gì mà vì sự an toàn của cô, để cô tự do, cách xa cuộc sống của cô.
Hai năm không đợi được, một ngày cũng vậy không thể chờ.
Vì một câu nói của cô, anh vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó.
Giọng anh nghèn nghẹt: “Nếu anh nói, ở bên anh, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều thử thách, rất nhiều nhơ nhớp bẩn thỉu. Thậm chí cuộc sống yên bình hiện tại của em cũng sẽ bị phá vỡ.” Anh dừng một lúc: “Em có sợ không? Ninh Trăn.”
Hơi thở của anh có phần dồn dập.
Giọng nói của cô gái nhỏ đầu bên kia vẳng lại ý cười: “Em không sợ đâu, Lục Chấp.”
“Em đừng hối hận.” Tròng mắt anh đen thẳm sâu hun hút, giọng nói khẽ run: “Vĩnh viễn đừng bao giờ hối hận.”
~
Khi Ninh Trăn đưa ra quyết định này, nói không sợ là giả.
Cô không có can đảm nói với Lục Chấp, thật ra em đã sống hơn một đời, em biết kiếp trước của hai chúng ta rất bi thảm.
Em chết, còn anh không biết thế nào.
Ban đầu khi mới sống lại, cô chỉ hướng tới việc trốn tránh nhưng bây giờ cô muốn chủ động nghênh đón.
Không biết mọi thứ liệu có lần nữa xoay vòng trở lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước không?
Cái suy đoán Lục Chấp nhớ lại quá khứ này, khiến cô nghĩ tới cũng thoáng run rẩy. Thật sự có khả năng này sao?
Cô rất muốn biết.
Năm nhất giờ lên lớp không nhiều.
Nếu đi Lục gia, chắc chắn không phải là chuyện một hai ngày. Ninh Trăn nghĩ ngợi một lúc quyết định dứt khoát đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ học.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cô là một phụ nữ trung niên hết sức nhỏ nhẹ hiền lành, nghe nói trong nhà cô có việc, trực tiếp ký vào đơn xin phép đồng thời không quên dặn dò: “Mới khai giảng chưa bao lâu, em sắp xếp xong công việc phải nhanh chóng quay trở lại lớp, nếu không sẽ không theo kịp bài vở của các bạn.”
Cô gật đầu, cảm ơn giáo viên chủ nhiệm.
Lúc Ninh Trăn trở về ký túc xá thu xếp hành lý, các cô bạn cùng phòng đều kinh ngạc đến ngây người, Vạn Lan Chi ló đầu ra khỏi màn ngủ: “Ninh Trăn, cậu làm gì thế? Cậu phải về nhà hả?”
Cô lắc đầu: “Không. Tớ đi... tìm Lục Chấp.”
Câu nói này giống như ném ra một quả bom nguyên tử, mọi người vốn đang chơi game thiếu điều nhảy dựng lên.
“Gà noob, cậu nói cậu đi tìm ai?”
Ninh Trăn mím môi: “Lục Chấp.”
“Éc, hai bên vừa mới gặp nhau một lần, cậu đã bị cậu ta dụ dỗ rồi sao! Tớ đã nói với cậu, không được
dính tới tên khốn này rồi mà! Có phải cậu ta dọa dẫm uy hiếp cậu không? Cậu ta đã làm gì cậu?”
Ninh Trăn mếu dở khóc dở: “Kỳ thật, anh ấy...” Lần đầu tiên cô nói với người khác chuyện này, ấp a ấp úng một hồi mới thốt ra được nửa câu còn lại: “Anh ấy là bạn trai tớ.”
Nhiệt độ gò má tăng cao.
An Tịnh trố mắt nhìn trân trân: “Mới có mấy ngày mà đã yêu nhau luôn rồi hả?”
Cô nàng còn chưa kịp hành động, thế nào mà nam thần nữ thần đã ở bên nhau?
Ninh Trăn cúi gằm mặt, giọng lí nhí: “Tớ xin lỗi, bọn tớ quen nhau lâu rồi.”
Trước đó cô không biết Lục Chấp định làm gì, lại càng không thể nào không biết ngượng mà nói đồ khốn này là bạn trai tớ.
Khóe miệng Phương Khả giật giật: “Thú vị thú vị.”
Phải ngây người thật lâu mới tiêu hóa được sự thật này.
Cô nàng rối rắm một hồi, kéo Ninh Trăn qua: “Cậu đã là bạn gái cậu ta, thì không thể để cậu ta bắt nạt suốt ngày được.” Cô nàng xoa tay hằm hè: “Tên khốn này thiếu dạy dỗ mà, lần sau gặp cậu ta, trước hết phải tát cho một cái, dạy cậu ta làm người.”
Dù sao trông cậu ta có vẻ rất thương cậu.
So với chương trình lớp mười hai bận tối tăm mặt mũi mà nói, lên đại học thời gian rảnh rỗi hơn nhiều, sinh hoạt thường ngày của Ninh Trăn biến thành ăn học ngủ, lặp đi lặp lại từ giảng đường về ký túc xá ra căng tin hoặc tiệm cơm nhỏ.
Cuộc sống phẳng lặng hết đỗi bình thường.
Đến thời điểm này, rất nhiều tình tiết vụn vặt của kiếp trước cũng lần lượt ẩn hiện trong tâm trí.
Cô nhớ khi đó có lẽ cũng là mùa hè nóng bức, ve sầu không ngừng rả rích, Lục Chấp đuổi theo cô đến trường học.
Thiếu niên khí thế hừng hực, anh rầm rầm rộ rộ theo đuổi cô, chưa đến mấy ngày cả trường đều biết có một thiếu niên ngang ngược cố chấp đến không thể tưởng tượng.
Khoảng thời gian đó, lúc nào cô cũng có thể nghe thấy những lời trêu ghẹo: “Ninh Trăn, hôm nay Lục Chấp lại đến nữa à?”
Cô xấu hổ không biết để đâu cho hết, cảm giác giống như mọi người xung quanh đang cười nhạo mình.
Phải mất một thời gian dài, cô mới từ từ không để ý tới nữa.
Rất nhiều chuyện người ngoài sẽ không thể nào hiểu được, tâm trạng của cô khi đó vô cùng bối rối
mịt mờ, tiếng tăm của hai người bọn họ đã lan truyền rộng rãi khắp toàn trường theo cách như thế.
Sau khi mẹ mất đi, cô đặc biệt khao khát một cuộc sống bình thường như bao người, Ninh Trăn biết bản thân mình là người thận trọng, cô không có tham vọng, cả đời chỉ mong hướng tới sự bình an vui vẻ.
Lục Chấp giống như thanh gươm bén nhọn có khả năng xuyên thấu mọi bí ẩn, hiếu kỳ xọc vào lớp mai bọc thật dày mà cô đã cất công tạo ra để che giấu mình.
Anh không cần bất cứ thứ gì, chỉ muốn cô.
Thi đậu đại học B cũng không đi học, lúc nào cũng ở bên cô.
Hỏi anh, anh cười đến xấu xa: “Không có em làm sao anh học được?”
Cô đã từng thử cố gắng lý giải tình cảm đó của Lục Chấp.
Trên đời sao có thể có người trong tim chỉ chứa đựng duy nhất hình ảnh một người?
Trong mắt chỉ nhìn thấy cô, muốn trao hết tất cả những gì mình có cho cô. Trên đời này không còn bất kỳ ai khác có thể chạm vào trái tim anh sao? Anh không cần ước mơ, không cần cuộc sống sao?
Đến khi chết đi rồi cô mới cảm nhận được một cách sâu sắc tình cảm đó.
Có người dựa vào đức tin mà sống, có người sống bằng tình yêu.
Lục Chấp là trường hợp sau.
Anh vì yêu cô mà vĩnh viễn hăng hái bồng bột, vĩnh viễn tràn ngập sức sống rực rỡ như tia nắng mùa hè.
Dường như đời này cô đã đạt được sự bình yên thanh thản mà kiếp trước luôn tìm kiếm, mỗi ngày sau giờ học có thể đi đến thư viện đọc sách cũng có thể làm tổ trong ký túc xá xem phim.
Nhưng đâu đó trong trái tim là một vùng trống vắng.
Cô biết đó là nơi đã dành cho Lục Chấp.
Thời điểm Ninh Trăn quyết định đi tìm Lục Chấp thì lại được người bên khoa của bọn họ thông báo.
Anh chàng soái ca trung đội chín không có đến lớp buổi nào.
Cô gọi điện thoại cho Lục Chấp, giọng thiếu niên đầu bên kia trầm khàn: “Bạn học nhỏ, em nhớ anh à?”
Trong âm thanh mệt mỏi lộ ra niềm hân hoan không thể che giấu.
Cô hỏi anh: “Lục Chấp, anh không đến trường sao?”
“Ừ, anh ở công ty.”
Trên thực tế, anh đang họp.
Trong phòng các thành viên của hội đồng quản trị đang đánh mắt nhìn nhau.
Lục tổng vốn đang nghiêm mặt đưa ra nhận xét báo cáo tổng kết hàng năm, đang nói thì chuông điệnthoại vang lên, sau đó lập tức nhẹ nhàng bắt máy.
Chỉ nghe thấy sếp lớn dịu dàng gọi ‘bạn học nhỏ’, như thể không phải là người vừa rồi đang phát biểu mạnh mẽ vang dội tựa sấm rền.
“Anh về Lục gia rồi ạ?” Ninh Trăn siết chặt điện thoại, sao lại sớm như vậy?
Không phải ít nhất một năm nữa Lục gia mới phát sinh sự cố sao? Lục Chấp về sớm như thế, liệu có khi nào những chuyện đó sẽ xảy ra trước thời hạn không?
Anh vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đã phải gánh vác cả Lục gia sao?
“Ừ, bên này có chút việc. Ở trường anh đăng ký khoa tài chính, chuyên ngành này học lý thuyết không hiệu quả bằng thực hành, ở công ty hữu dụng hơn.”
Mấy ngày nay anh ngủ không yên giấc.
Tình hình của Lục gia lúc này hoàn toàn giống với thời điểm anh bắt đầu tiếp quản ở kiếp trước.
Khi đó anh thao thức trắng đêm, cắn răng quyết tâm phải làm cho Lục gia vững mạnh.
Hiện tại anh rất điềm nhiên bình tĩnh, chỉ chờ bố trí xong mọi thứ rồi từ từ thu lưới. Sẽ không đi lại con đường gập ghềnh bế tắc của kiếp trước nữa.
“Lục Chấp, hôm trước anh... sao anh phải giả vờ không biết em?”
Vấn đề này cô đã giữ trong lòng thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định hỏi anh.
Bên kia trầm mặc một hồi lâu mới khẽ cất lời: “Ninh Trăn, anh sợ.” Anh nói tiếp: “Cuộc đời này của anh chỉ sợ một điều duy nhất, anh sợ không bảo vệ được em.”
Tấn gia chưa sụp đổ, âm mưu chưa bị phá vỡ, anh chỉ sợ bi kịch kiếp trước lần nữa lặp lại.
Anh không dây dưa làm phiền em, em có thể sống một cuộc sống bình thường.
Chờ anh trải xong con đường bằng phẳng, sẽ quay lại đón em về nhà.
Anh không chịu nổi.
Thật sự không chịu nổi. Anh có thể đổ máu, có thể bị thương, thậm chí có thể chết, nhưng anh không thể chịu đựng được nỗi đau mất cô lần nữa.
Chỉ cần giải quyết xong vấn đề Thu Linh, anh tạm thời cách xa cô, cô sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Trường học đối với cô mà nói mới là nơi an toàn nhất.
Phiến môi Ninh Trăn run rẩy: “Sao anh lại nói như vậy? Có phải Lục gia đã xảy ra chuyện gì không ạ?”
Anh nghe thấy giọng cô hoang mang lo lắng liền mỉm cười trấn an: “Không có gì đâu, em đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai anh trở về thăm em được không?”
Những điều ngờ vực trong lòng cô cồn dậy rõ ràng như đang hiển hiện trước mắt.
Từ khi trở lại sau kỳ thi đại học, anh tựa hồ không còn tùy hứng như trước.
Anh đang sợ.
Dường như sợ cô không đủ thích anh, cũng tựa như sợ một điều gì khác.
Phong thái anh mạnh mẽ hơn, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Nhưng từ một người không hề biết sợ hãi giờ phảng phất có nơi yếu đuối sợ bị chạm vào.
Cô bỗng quyết định trong chớp mắt, lấy lại giọng bình tĩnh: “Không cần đâu Lục Chấp.” Cô hạ quyết tâm: “Em sẽ đến Lục gia tìm anh.”
Lúc nói câu này, tim cô đập rất nhanh. Có một suy đoán không tưởng bất chợt nảy ra, hơn nữa cứ quẩn quanh trong tâm trí không cách nào xua đi được.
Có khi nào... Anh nhớ lại chuyện kiếp trước?
Đầu ngón tay cô khẽ run.
Thế nên anh mới nhìn cô bằng ánh mắt đó, lúc ôm cô dùng sức không buông, như muốn biểu đạt mất mà tìm lại được.
Thật sự có thể sao? Cô sống lại một đời đã là trời cao thương xót, anh...
Nếu quả thật như vậy, Lục Chấp của kiếp trước sống bao lâu? Anh có tìm ra được chân tướng nguyên nhân dẫn đến thảm kịch của bọn họ không?
Những ý nghĩ phi lý này như bén rễ sinh trưởng trong đầu cô.
Lục Chấp bỗng thấy trong lòng thốt lạnh, trước mắt anh rất sợ để cô tiếp xúc với Lục gia.
Nhưng anh chỉ có thể cười trêu: “Có phải khi không có anh ở bên cạnh, em mới nhận ra em đã thật sự yêu anh rồi không?”
“Không phải đâu, Lục Chấp.” Anh nghe thấy giọng cô dịu dàng, cô nói: “Khi anh ở bên em, em cảm thấy rất hạnh phúc.”
Bên ngoài phòng họp thiếu niên ngơ ngẩn sững người.
Chốc lát sau người trong phòng nghe thấy một tiếng bộp vang lên.
Lưu Uy đi lấy tài liệu quay lại, nhìn thấy Lục tổng gần đây thánh thiên tài nhập đang luống cuống đi nhặt điện thoại.
Lưu Uy: “...”
Hầu kết Lục Chấp khẽ chuyển động.
Tim đập mãnh liệt.
Sống hai kiếp, anh rất ít khi nghe thấy Ninh Trăn nói những lời âu yếm dỗ dành. Anh vốn cho rằng mình đã mang đến cho cô những muộn phiền bất tận, lúc nào cô cũng nói, Lục Chấp anh phiền quá đi, Lục Chấp anh đừng có lúc nào cũng nói chuyện yêu đương nữa, anh mới bao nhiêu tuổi?
Nhưng anh chưa từng nghĩ tới có một ngày Ninh Trăn sẽ nói.
—— Khi anh ở bên em, em cảm thấy rất hạnh phúc.
Anh muốn cười nhưng chẳng hiểu sao mắt lại đỏ hoe.
Thì ra với cô, anh lại có nghĩa là hạnh phúc. Vậy mấy ngày nay nhớ cô đến rồ dại đúng là chịu tội công toi.
Anh thật sự... cùng lắm chỉ có thể kìm nén thêm một đêm nay là quả thật không cách nào chịu đựng thêm được nữa.
Đi con bà nó cái gì mà vì sự an toàn của cô, để cô tự do, cách xa cuộc sống của cô.
Hai năm không đợi được, một ngày cũng vậy không thể chờ.
Vì một câu nói của cô, anh vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó.
Giọng anh nghèn nghẹt: “Nếu anh nói, ở bên anh, sẽ có rất nhiều nguy hiểm, rất nhiều thử thách, rất nhiều nhơ nhớp bẩn thỉu. Thậm chí cuộc sống yên bình hiện tại của em cũng sẽ bị phá vỡ.” Anh dừng một lúc: “Em có sợ không? Ninh Trăn.”
Hơi thở của anh có phần dồn dập.
Giọng nói của cô gái nhỏ đầu bên kia vẳng lại ý cười: “Em không sợ đâu, Lục Chấp.”
“Em đừng hối hận.” Tròng mắt anh đen thẳm sâu hun hút, giọng nói khẽ run: “Vĩnh viễn đừng bao giờ hối hận.”
~
Khi Ninh Trăn đưa ra quyết định này, nói không sợ là giả.
Cô không có can đảm nói với Lục Chấp, thật ra em đã sống hơn một đời, em biết kiếp trước của hai chúng ta rất bi thảm.
Em chết, còn anh không biết thế nào.
Ban đầu khi mới sống lại, cô chỉ hướng tới việc trốn tránh nhưng bây giờ cô muốn chủ động nghênh đón.
Không biết mọi thứ liệu có lần nữa xoay vòng trở lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước không?
Cái suy đoán Lục Chấp nhớ lại quá khứ này, khiến cô nghĩ tới cũng thoáng run rẩy. Thật sự có khả năng này sao?
Cô rất muốn biết.
Năm nhất giờ lên lớp không nhiều.
Nếu đi Lục gia, chắc chắn không phải là chuyện một hai ngày. Ninh Trăn nghĩ ngợi một lúc quyết định dứt khoát đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ học.
Giáo viên chủ nhiệm lớp cô là một phụ nữ trung niên hết sức nhỏ nhẹ hiền lành, nghe nói trong nhà cô có việc, trực tiếp ký vào đơn xin phép đồng thời không quên dặn dò: “Mới khai giảng chưa bao lâu, em sắp xếp xong công việc phải nhanh chóng quay trở lại lớp, nếu không sẽ không theo kịp bài vở của các bạn.”
Cô gật đầu, cảm ơn giáo viên chủ nhiệm.
Lúc Ninh Trăn trở về ký túc xá thu xếp hành lý, các cô bạn cùng phòng đều kinh ngạc đến ngây người, Vạn Lan Chi ló đầu ra khỏi màn ngủ: “Ninh Trăn, cậu làm gì thế? Cậu phải về nhà hả?”
Cô lắc đầu: “Không. Tớ đi... tìm Lục Chấp.”
Câu nói này giống như ném ra một quả bom nguyên tử, mọi người vốn đang chơi game thiếu điều nhảy dựng lên.
“Gà noob, cậu nói cậu đi tìm ai?”
Ninh Trăn mím môi: “Lục Chấp.”
“Éc, hai bên vừa mới gặp nhau một lần, cậu đã bị cậu ta dụ dỗ rồi sao! Tớ đã nói với cậu, không được
dính tới tên khốn này rồi mà! Có phải cậu ta dọa dẫm uy hiếp cậu không? Cậu ta đã làm gì cậu?”
Ninh Trăn mếu dở khóc dở: “Kỳ thật, anh ấy...” Lần đầu tiên cô nói với người khác chuyện này, ấp a ấp úng một hồi mới thốt ra được nửa câu còn lại: “Anh ấy là bạn trai tớ.”
Nhiệt độ gò má tăng cao.
An Tịnh trố mắt nhìn trân trân: “Mới có mấy ngày mà đã yêu nhau luôn rồi hả?”
Cô nàng còn chưa kịp hành động, thế nào mà nam thần nữ thần đã ở bên nhau?
Ninh Trăn cúi gằm mặt, giọng lí nhí: “Tớ xin lỗi, bọn tớ quen nhau lâu rồi.”
Trước đó cô không biết Lục Chấp định làm gì, lại càng không thể nào không biết ngượng mà nói đồ khốn này là bạn trai tớ.
Khóe miệng Phương Khả giật giật: “Thú vị thú vị.”
Phải ngây người thật lâu mới tiêu hóa được sự thật này.
Cô nàng rối rắm một hồi, kéo Ninh Trăn qua: “Cậu đã là bạn gái cậu ta, thì không thể để cậu ta bắt nạt suốt ngày được.” Cô nàng xoa tay hằm hè: “Tên khốn này thiếu dạy dỗ mà, lần sau gặp cậu ta, trước hết phải tát cho một cái, dạy cậu ta làm người.”
Dù sao trông cậu ta có vẻ rất thương cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.