Chương 52: Tạm biệt
Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba
07/07/2020
Thiếu niên trong bộ âu phục, vóc dáng cao gầy một mét tám mươi bảy, gương mặt anh tuấn, khóe môi ẩn hiện nụ cười.
Cuối cùng cũng đã mặc trang phục nghiêm túc.
Dường như quãng thời gian hai tháng đã gọt giũa anh thành một người đàn ông chững chạc trưởng thành. Anh dùng một tay ôm bó mai, tay còn lại chìa tới trước mặt cô.
Ninh Trăn giương mắt nhìn anh, do dự không biết có nên đưa tay cho anh không.
Trên đường người đến người đi, nơi này là khu vực sầm uất nhất thành phố B, thỉnh thoảng có người từ tòa nhà đi ra, bước chân không ngừng tiến về phía trước nhưng khóe mắt thì rơi lại phía sau chằm chằm quan sát bọn họ.
Lục Chấp cười thành tiếng: “Này, đưa cho anh nào.”
Gương mặt cô ửng hồng, khẽ lùi về sau một bước.
Lục Chấp chỉ chỉ cành mai vàng trên tay cô: “Cái này cũng là dùng tiền của anh mua, em phải đưa cho anh nào.”
“…” Ninh Trăn cắn khóe môi, thật sự thật sự hối hận sao lại chạy đến đây thăm anh. Sao lúc nào Lục Chấp cũng có bản lĩnh khiến người ta xấu hổ và tức giận chết đi được chỉ trong một giây đồng hồ?
Anh nén cười, đợi cô đưa hoa cho mình.
Cô ngọ nguậy tranh đấu: “Em mua trước.”
Chính là không đưa.
“Em chưa trả tiền.”
“Bây giờ em trả.”
“Anh sẽ lên giá.”
Cô tức muốn chết aaa! Cô đúng là ấm đầu mới đến gặp anh.
Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất*. Không cúi đầu khuất phục, không thể. Anh chính là cố ý, cô lí nhí: “Em ném cũng không đưa cho anh.”
(*Đây là câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là: Giàu sang mà không phóng đãng, nghèo hèn mà không dời đổi, uy lực không khuất phục được – trích trong Tứ thư bình giải.)
Lục Chấp nghẹn cười muốn vỡ bụng: “Bạn học nhỏ, sao em đáng yêu thế này?”
Trợ lý Lưu đứng bên cạnh xem hai người mải miết đóng phim.
Nhưng người ta căn bản giống như không nhìn thấy sự hiện diện của hắn, hắn phảng phất biến thành người vô hình.
Thời điểm cùng Lục thiếu gia ra cửa, nét mặt của vị kia âm u lạnh lùng tựa giông bão đổ bộ.
Tuy không khí lúc đó có phần quỷ dị nhưng trợ lý Lưu vui vẻ yên tâm nhủ thầm trong bụng, a, sếp mình nên có tác phong A Tu La, khí chất phi thiên của thần thế này chứ.
(*A Tu La là một trong những vị thần xưa nhất ở Ấn Độ, một loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần.)
Nhưng còn chưa kịp đi vào văn phòng ký giấy tờ…
Sếp nhà hắn đột nhiên chớp mắt đã biến thành người khác.
Hắn đứng một bên, tâm trạng ngổn ngang, mở miệng không được khép miệng cũng không xong. Trợ lý Lưu bấm bụng lên tiếng: “Lục thiếu gia, sắp ba giờ rưỡi.”
Ba giờ rưỡi là thời điểm Lục Chấp ký các tài liệu quan trọng, sau khi ký xong sẽ đổi cách xưng hô trở thành Lục tổng.
Giờ này, e là các vị cốt cán của Lục gia đang chờ đợi bên trên.
Mà vị này còn ở dưới đây tươi cười hớn hở trêu ghẹo con gái nhà lành.
Cả tập đoàn lớn nhất thành phố B sắp thuộc về Lục thiếu gia, cũng không thấy ông chủ cao hứng như thế. Trợ lý Lưu quả thực không còn gì để nói, nói gì đây… thế giới người có tiền hắn không tài nào hiểu nổi.
Lục Chấp thu lại nụ cười trên mặt.
Anh bước đến gần cô, khẽ thở dài: “Phải làm thế nào mới tốt cho em đây.”
Ninh Trăn không hiểu anh có ý gì, ngơ ngác nhìn anh, luống cuống hỏi: “Em làm phiền anh sao?”
Anh mỉm cười: “Không có, anh chính là…” Anh dừng một lát: “Vừa được gặp em đã muốn dắt em đi phiêu lãng.”
Trợ lý Lưu bên cạnh: “…” Đừng nói đừng nói, hình tượng A tu la của ngài sẽ sụp đổ tan tành.
Lục Chấp đưa hết hoa trên tay mình cho cô: “Em cầm đi, lát nữa nhớ trả lại cho anh.”
“…?”
Anh nhướn mày, cũng không giải thích: “Anh đưa em lên uống trà.”
Anh biết rõ sắp nhập học, Ninh Trăn sẽ không dừng lại thành phố B được lâu, anh sợ sau khi tan họp sẽ không còn được gặp cô.
Lần này lên trên suông sẻ không ngờ.
Lục Chấp tiến vào thang máy trước, như cười như không nhìn thoáng qua trợ lý Lưu đang nối gót theo sau.
Trợ lý Lưu mò không nổi ý của ông chủ, hai mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên dòm anh đầy thắc mắc.
Lục Chấp từ tốn: “Đây là thang máy vip dành riêng cho chủ tịch.”
“…” Mấy lần trước đâu có thấy ngài để ý chứ, hơn nữa trước đây lúc đi theo ba của Lục Chấp hắn đều đi thang máy này, hơn nữa bây giờ còn đang gấp…
Trợ lý Lưu đánh mắt nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh.
Được rồi, hắn biết thân biết phận, đánh vòng qua đi thang máy của nhân viên.
Lục Chấp ‘từ tốn’ như thế, khiến cho người vừa bị anh kéo vào là Ninh Trăn cũng cảm thấy đi bằng thang máy đồ sộ này toàn thân sẽ phát quang.
Cô ôm bó mai vàng trong lòng.
Mùi thơm thanh mát thoang thoảng hương gỗ lan tỏa khắp thang máy.
Ngón tay thon dài của Lục Chấp ấn số năm mươi ba.
Không khí trong nhất thời yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của anh.
Ninh Trăn có phần hồi hộp, cũng chẳng rõ tại sao.
Cô nghĩ ngợi một thoáng, nói với anh: “Tối nay em sẽ quay về thành phố A, Lục Chấp, chúc mừng năm mới.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt thiếu niên đen như mực. Anh rủ mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
15:26
Chỉ còn bốn phút nữa là cuộc họp bắt đầu.
Anh dường như căn bản không nghe thấy cô nói gì, trong không gian chật hẹp, anh dựa sát vào cô, giọng trầm khàn: “Chỉ còn có ba phút, chúng ta hôn một cái nhỉ?”
Hôn hôn hôn… hôn môi?
“Không…” Không được. Cô còn chưa kịp dứt lời, thiếu niên đã áp xuống, nắm giữ cằm cô, hôn lên môi cô.
Tim tăng tốc đập dồn dập, loáng cái loạn nhịp.
Không rõ tiếng tim ai đập vang hơn.
Cô bị anh đè vào trong góc, cánh tay siết chặt bó hoa trước ngực.
Hơi thở anh nặng nề, chẳng rõ là mấy phút đồng hồ hay cả thế kỷ.
Thang máy vang lên một tiếng ‘đing’.
Ngón tay cô khẽ run, duỗi tay đẩy anh ra.
Thiếu niên thở hổn hển, nhất định không buông.
Cô cố gắng nghiêng đầu né tránh, điều chỉnh hô hấp, giọng run run nói với anh: “Ba, ba phút…”
Cô trái lại còn nhớ rõ hơn cả anh.
Lục Chấp cười khẽ, vùi đầu vào hõm vai cô: “Ừm, thơm quá đi mất.”
Chẳng rõ nói hoa hay người.
Thời điểm bọn họ lên tới nơi, rốt cuộc vẫn bị muộn hai phút.
Ninh Trăn lo lắng bất an ngồi bên ngoài đại sảnh, trong phòng hội nghị đang họp, khoảng cách rất xa, cửa lại đóng kín, cô không thể nghe thấy gì.
Chưa đầy một lát sau trợ lý Lưu đi ra, mỉm cười thân thiện hỏi cô muốn uống cà phê hay trà.
Ninh Trăn lắc đầu: “Cảm ơn, không cần… Anh ấy đến muộn, có sao không ạ?”
Cô không cách nào đè nén được cảm giác áy náy trong lòng.
Trợ lý Lưu cười: “Không sao, không có việc gì, Lục gia đều là của cậu ấy, có thể có chuyện gì chứ.” Nếu Tiểu Lục cũng ngoan ngoãn nghe lời như cô bé, không bất kham khó trị thì tốt rồi.
Trợ lý Lưu rót cho cô một cốc trà, trong lòng canh cánh lo lắng tình hình bên trong, dịu giọng hỏi cô: “Cô bé có thể ngồi đây một lát được không? Trên bàn có điện thoại nội bộ kết nối với quầy lễ tân, nếu cần gì thì gọi điện thoại nói với bọn họ.”
Ninh Trăn gật đầu: “Ngài mau đi đi ạ.”
Cuộc họp này diễn ra rất lâu.
Lúc trưa cô mới xuống máy bay, giờ ngồi một hồi lâu trên sofa, không cách nào khống chế được cơn buồn ngủ cứ liên tục ập tới.
Nhưng ở nơi xa lạ, cô chỉ có thể cố ép mình tỉnh táo lại.
Đột nhiên có tiếng giày cao gót gõ lộp cộp xuống sàn nhà vang lên lanh lảnh trong đại sảnh trống trải khiến dây thần kinh trong đầu Ninh Trăn rung lên, cô vô thức đưa mắt hướng về phía phát ra âm thanh.
Thì ra là Thu Linh.
Cô ta cao gầy mảnh mai, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trang điểm rất nhạt, vô cùng tao nhã lịch thiệp.
Cô ta đang nói chuyện điện thoại, giọng cũng hết mực dịu dàng: “… Vâng, yên tâm đi, em đi lên rồi, anh lên tiếng bọn họ không dám ngăn em. Đừng lo…”
Âm thanh nói chuyện thoáng khựng lại khi nhìn thấy Ninh Trăn, sau đó lập tức mỉm cười chào tạm biệt bên kia.
Ninh Trăn đoán, cô ta đang nói chuyện với ba Lục Chấp.
Lần nào nhìn thấy Thu Linh, trong lòng Ninh Trăn cũng đều dậy lên một cảm giác rất lạ. Ký ức của kiếp trước lãng đãng mơ hồ, nhưng nguy hiểm khiến trực giác trở nên nhạy bén tột độ.
Linh tính luôn mách bảo cô, Thu Linh có quan hệ rất lớn với bi kịch kiếp trước của bọn họ.
Nhưng gương mặt thanh tú xinh đẹp kia, cô thậm chí không hề có lấy một chút ấn tượng.
“À, xin chào. Tôi nhớ em, bạn học của Lục Chấp ở thành phố A lúc trước đúng không?”
Ninh Trăn không nói gì, rốt cuộc cô cũng đã nghĩ thông suốt cảm giác kỳ lạ xuất phát từ đâu. Mỗi khi nhắc tới Lục Chấp, ngữ điệu của Thu Linh vô cùng thân thiết gần gũi. Mà theo lời của Quý Phỉ, Lục Chấp đã hại Thu Linh bị mất đi đứa bé trong bụng.
Chính Lục Chấp cũng thừa nhận chuyện này.
Nhưng dáng vẻ Thu Linh hoàn toàn chẳng mảy may quan tâm, như thể chẳng hề có chuyện đó xảy ra.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, thường ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên đã vô thức phân ra đối phương là bạn hay thù.
Thu Linh phớt lờ vẻ im lặng của Ninh Trăn, ánh mắt cô ta xoáy vào bó hoa mai trên bàn, đột nhiên cất giọng nhỏ nhẹ: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người gần gũi với cậu ấy như thế đấy.”
Ngữ khí của cô ta khiến người ta rất khó chịu.
Ninh Trăn nhíu mày nhìn cô ta.
Thu Linh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cười mỉm: “Sắp rồi, sau khi cuộc họp này kết thúc, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi đây…” Cô ta lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc mặt dây chuyền nhỏ, đưa qua cho Ninh Trăn: “Em đã thân thiết với Lục Chấp, vậy nhờ em giúp tôi chuyển cái này trả lại cho cậu ấy được không? Mấy năm nay cậu ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng không có cách nào cả.”
“Chị muốn trả thì hãy tự mình trả.” Ninh Trăn lên tiếng, không nhận món đồ cô ta đưa. Cô không thích lá mặt lá trái, không thích chính là không thích, tính cách cô thật thà không thể nào đọ sức được với người vờ vịt giả mù sa mưa.
Thu Linh cười một tiếng, đặt chiếc mặt dây chuyền xuống bàn trà trước mặt Ninh Trăn: “Có trả hay không tùy em, dù sao tôi cũng không giữ nó nữa.”
Nói xong cô ta đứng dậy, cũng không đợi mọi người tan họp mà gọi điện cho Lục Minh Giang: “Em không muốn đợi ở công ty, em ở bệnh viện chờ anh, anh thấy khó chịu trong người thì về sớm một chút.”
Đại sảnh trống trải, chỉ còn lại một mình Ninh Trăn.
Trước mặt là chiếc mặt dây chuyền màu xanh ngọc, bên ngoài khảm những viên kim cương theo thứ tự bất đối xứng, bên trên có một cái nút nhỏ.
Ninh Trăn cầm lên, ấn nhẹ.
Vừa chạm vào nút bấm, chiếc nắp được thiết kế rất mỏng của mặt dây chuyền bật mở, lộ ra bên trong một tấm hình có kích thước cỡ bằng móng tay.
Ninh Trăn cúi sát lại, sững sờ nhìn người trong hình.
Lòng bất chợt lạnh buốt.
Người trong hình… là Thu Linh.
Thoạt nhìn có vẻ như là diện mạo của Thu Linh ở độ tuổi mười tám mười chín.
Thiếu nữ trong ảnh cười tươi tắn rạng ngời, khiến người ta cảm thấy sức sống căng tràn bất giác muốn nở nụ cười cùng cô ấy. Hồn nhiên trong trẻo, xinh đẹp vô ngần.
Thu Linh nói… đây là đồ vật của Lục Chấp.
Cô siết chặt mặt dây chuyền, mạnh đến mức lòng bàn tay cấn đau.
Đầu cũng đau theo.
Cô lờ mờ hiểu ra, những chuyện kiếp trước không thoát khỏi có liên quan đến Thu Linh. Cô biết được mở đầu, biết được kết thúc của câu chuyện, nhưng lại không thể đoán ra những nhập nhằng bí ẩn bên trong.
Lục Chấp anh… thật sự có một đoạn quá khứ với Thu Linh sao?
Cô cụp mắt, tự nói với mình phải tin tưởng anh, như trước kia cô đã nói, từ miệng anh nói ra mới là sự thật.
Ninh Trăn cầm chiếc mặt dây chuyền cất vào trong túi áo.
Khẽ thở dài.
Dẫu nói gì đi nữa, chung quy cô vẫn còn quá non nớt, dễ dàng bị người ta tác động khiến cho buồn bực khó chịu.
Cô không muốn làm một Ninh Trăn thế này, cô còn phải điều tra ra chân tướng.
Nhiều nhất cũng chỉ còn mấy tháng nữa là cô có thể bắt đầu cuộc sống đại học, đến lúc đó nhất định có thể nghĩ thông suốt mọi thứ.
Cuộc họp này kéo dài đến tận bảy giờ tối mới kết thúc.
Suốt cả buổi chiều Lục Chấp không hề đi ra.
Sau khi họp xong, tất cả các cổ đông đều sử dụng lối đi khác, không đi ngang qua nơi này.
Lục Chấp và Lục Khải Hoa đi ra cùng nhau.
Lần đầu tiên Ninh Trăn nhìn thấy ông cụ Lục, một cụ ông quắc thước khỏe mạnh, ánh mắt rất điềm tĩnh.
Cô thấy ông cụ vỗ vỗ vai Lục Chấp: “Lục Thị giao cho con, gánh vác một chút.”
Không nói thêm gì khác, lúc đi ngang qua Ninh Trăn, không mặn không nhạt gật đầu với cô.
Ninh Trăn cúi gập người chào ông cụ.
Người lớn trong nhà cô… cho đến giờ cô cũng chưa từng nghiêm túc trịnh trọng như vậy.
Rốt cuộc tâm trạng vẫn sa sút. Ninh Trăn cầm lấy bó hoa trên bàn, lần này trả lại cho anh, mím môi không nói gì.
Lục Chấp ngẩn người: “Em sao thế?”
Cô cúi đầu: “Em phải đi, tám giờ rưỡi máy bay cất cánh. Lục Chấp, tạm biệt.”
Cuối cùng cũng đã mặc trang phục nghiêm túc.
Dường như quãng thời gian hai tháng đã gọt giũa anh thành một người đàn ông chững chạc trưởng thành. Anh dùng một tay ôm bó mai, tay còn lại chìa tới trước mặt cô.
Ninh Trăn giương mắt nhìn anh, do dự không biết có nên đưa tay cho anh không.
Trên đường người đến người đi, nơi này là khu vực sầm uất nhất thành phố B, thỉnh thoảng có người từ tòa nhà đi ra, bước chân không ngừng tiến về phía trước nhưng khóe mắt thì rơi lại phía sau chằm chằm quan sát bọn họ.
Lục Chấp cười thành tiếng: “Này, đưa cho anh nào.”
Gương mặt cô ửng hồng, khẽ lùi về sau một bước.
Lục Chấp chỉ chỉ cành mai vàng trên tay cô: “Cái này cũng là dùng tiền của anh mua, em phải đưa cho anh nào.”
“…” Ninh Trăn cắn khóe môi, thật sự thật sự hối hận sao lại chạy đến đây thăm anh. Sao lúc nào Lục Chấp cũng có bản lĩnh khiến người ta xấu hổ và tức giận chết đi được chỉ trong một giây đồng hồ?
Anh nén cười, đợi cô đưa hoa cho mình.
Cô ngọ nguậy tranh đấu: “Em mua trước.”
Chính là không đưa.
“Em chưa trả tiền.”
“Bây giờ em trả.”
“Anh sẽ lên giá.”
Cô tức muốn chết aaa! Cô đúng là ấm đầu mới đến gặp anh.
Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất*. Không cúi đầu khuất phục, không thể. Anh chính là cố ý, cô lí nhí: “Em ném cũng không đưa cho anh.”
(*Đây là câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là: Giàu sang mà không phóng đãng, nghèo hèn mà không dời đổi, uy lực không khuất phục được – trích trong Tứ thư bình giải.)
Lục Chấp nghẹn cười muốn vỡ bụng: “Bạn học nhỏ, sao em đáng yêu thế này?”
Trợ lý Lưu đứng bên cạnh xem hai người mải miết đóng phim.
Nhưng người ta căn bản giống như không nhìn thấy sự hiện diện của hắn, hắn phảng phất biến thành người vô hình.
Thời điểm cùng Lục thiếu gia ra cửa, nét mặt của vị kia âm u lạnh lùng tựa giông bão đổ bộ.
Tuy không khí lúc đó có phần quỷ dị nhưng trợ lý Lưu vui vẻ yên tâm nhủ thầm trong bụng, a, sếp mình nên có tác phong A Tu La, khí chất phi thiên của thần thế này chứ.
(*A Tu La là một trong những vị thần xưa nhất ở Ấn Độ, một loại quỷ thần hiếu chiến, thường bị coi là ác thần.)
Nhưng còn chưa kịp đi vào văn phòng ký giấy tờ…
Sếp nhà hắn đột nhiên chớp mắt đã biến thành người khác.
Hắn đứng một bên, tâm trạng ngổn ngang, mở miệng không được khép miệng cũng không xong. Trợ lý Lưu bấm bụng lên tiếng: “Lục thiếu gia, sắp ba giờ rưỡi.”
Ba giờ rưỡi là thời điểm Lục Chấp ký các tài liệu quan trọng, sau khi ký xong sẽ đổi cách xưng hô trở thành Lục tổng.
Giờ này, e là các vị cốt cán của Lục gia đang chờ đợi bên trên.
Mà vị này còn ở dưới đây tươi cười hớn hở trêu ghẹo con gái nhà lành.
Cả tập đoàn lớn nhất thành phố B sắp thuộc về Lục thiếu gia, cũng không thấy ông chủ cao hứng như thế. Trợ lý Lưu quả thực không còn gì để nói, nói gì đây… thế giới người có tiền hắn không tài nào hiểu nổi.
Lục Chấp thu lại nụ cười trên mặt.
Anh bước đến gần cô, khẽ thở dài: “Phải làm thế nào mới tốt cho em đây.”
Ninh Trăn không hiểu anh có ý gì, ngơ ngác nhìn anh, luống cuống hỏi: “Em làm phiền anh sao?”
Anh mỉm cười: “Không có, anh chính là…” Anh dừng một lát: “Vừa được gặp em đã muốn dắt em đi phiêu lãng.”
Trợ lý Lưu bên cạnh: “…” Đừng nói đừng nói, hình tượng A tu la của ngài sẽ sụp đổ tan tành.
Lục Chấp đưa hết hoa trên tay mình cho cô: “Em cầm đi, lát nữa nhớ trả lại cho anh.”
“…?”
Anh nhướn mày, cũng không giải thích: “Anh đưa em lên uống trà.”
Anh biết rõ sắp nhập học, Ninh Trăn sẽ không dừng lại thành phố B được lâu, anh sợ sau khi tan họp sẽ không còn được gặp cô.
Lần này lên trên suông sẻ không ngờ.
Lục Chấp tiến vào thang máy trước, như cười như không nhìn thoáng qua trợ lý Lưu đang nối gót theo sau.
Trợ lý Lưu mò không nổi ý của ông chủ, hai mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên dòm anh đầy thắc mắc.
Lục Chấp từ tốn: “Đây là thang máy vip dành riêng cho chủ tịch.”
“…” Mấy lần trước đâu có thấy ngài để ý chứ, hơn nữa trước đây lúc đi theo ba của Lục Chấp hắn đều đi thang máy này, hơn nữa bây giờ còn đang gấp…
Trợ lý Lưu đánh mắt nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh.
Được rồi, hắn biết thân biết phận, đánh vòng qua đi thang máy của nhân viên.
Lục Chấp ‘từ tốn’ như thế, khiến cho người vừa bị anh kéo vào là Ninh Trăn cũng cảm thấy đi bằng thang máy đồ sộ này toàn thân sẽ phát quang.
Cô ôm bó mai vàng trong lòng.
Mùi thơm thanh mát thoang thoảng hương gỗ lan tỏa khắp thang máy.
Ngón tay thon dài của Lục Chấp ấn số năm mươi ba.
Không khí trong nhất thời yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của anh.
Ninh Trăn có phần hồi hộp, cũng chẳng rõ tại sao.
Cô nghĩ ngợi một thoáng, nói với anh: “Tối nay em sẽ quay về thành phố A, Lục Chấp, chúc mừng năm mới.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tròng mắt thiếu niên đen như mực. Anh rủ mắt nhìn đồng hồ đeo tay.
15:26
Chỉ còn bốn phút nữa là cuộc họp bắt đầu.
Anh dường như căn bản không nghe thấy cô nói gì, trong không gian chật hẹp, anh dựa sát vào cô, giọng trầm khàn: “Chỉ còn có ba phút, chúng ta hôn một cái nhỉ?”
Hôn hôn hôn… hôn môi?
“Không…” Không được. Cô còn chưa kịp dứt lời, thiếu niên đã áp xuống, nắm giữ cằm cô, hôn lên môi cô.
Tim tăng tốc đập dồn dập, loáng cái loạn nhịp.
Không rõ tiếng tim ai đập vang hơn.
Cô bị anh đè vào trong góc, cánh tay siết chặt bó hoa trước ngực.
Hơi thở anh nặng nề, chẳng rõ là mấy phút đồng hồ hay cả thế kỷ.
Thang máy vang lên một tiếng ‘đing’.
Ngón tay cô khẽ run, duỗi tay đẩy anh ra.
Thiếu niên thở hổn hển, nhất định không buông.
Cô cố gắng nghiêng đầu né tránh, điều chỉnh hô hấp, giọng run run nói với anh: “Ba, ba phút…”
Cô trái lại còn nhớ rõ hơn cả anh.
Lục Chấp cười khẽ, vùi đầu vào hõm vai cô: “Ừm, thơm quá đi mất.”
Chẳng rõ nói hoa hay người.
Thời điểm bọn họ lên tới nơi, rốt cuộc vẫn bị muộn hai phút.
Ninh Trăn lo lắng bất an ngồi bên ngoài đại sảnh, trong phòng hội nghị đang họp, khoảng cách rất xa, cửa lại đóng kín, cô không thể nghe thấy gì.
Chưa đầy một lát sau trợ lý Lưu đi ra, mỉm cười thân thiện hỏi cô muốn uống cà phê hay trà.
Ninh Trăn lắc đầu: “Cảm ơn, không cần… Anh ấy đến muộn, có sao không ạ?”
Cô không cách nào đè nén được cảm giác áy náy trong lòng.
Trợ lý Lưu cười: “Không sao, không có việc gì, Lục gia đều là của cậu ấy, có thể có chuyện gì chứ.” Nếu Tiểu Lục cũng ngoan ngoãn nghe lời như cô bé, không bất kham khó trị thì tốt rồi.
Trợ lý Lưu rót cho cô một cốc trà, trong lòng canh cánh lo lắng tình hình bên trong, dịu giọng hỏi cô: “Cô bé có thể ngồi đây một lát được không? Trên bàn có điện thoại nội bộ kết nối với quầy lễ tân, nếu cần gì thì gọi điện thoại nói với bọn họ.”
Ninh Trăn gật đầu: “Ngài mau đi đi ạ.”
Cuộc họp này diễn ra rất lâu.
Lúc trưa cô mới xuống máy bay, giờ ngồi một hồi lâu trên sofa, không cách nào khống chế được cơn buồn ngủ cứ liên tục ập tới.
Nhưng ở nơi xa lạ, cô chỉ có thể cố ép mình tỉnh táo lại.
Đột nhiên có tiếng giày cao gót gõ lộp cộp xuống sàn nhà vang lên lanh lảnh trong đại sảnh trống trải khiến dây thần kinh trong đầu Ninh Trăn rung lên, cô vô thức đưa mắt hướng về phía phát ra âm thanh.
Thì ra là Thu Linh.
Cô ta cao gầy mảnh mai, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trang điểm rất nhạt, vô cùng tao nhã lịch thiệp.
Cô ta đang nói chuyện điện thoại, giọng cũng hết mực dịu dàng: “… Vâng, yên tâm đi, em đi lên rồi, anh lên tiếng bọn họ không dám ngăn em. Đừng lo…”
Âm thanh nói chuyện thoáng khựng lại khi nhìn thấy Ninh Trăn, sau đó lập tức mỉm cười chào tạm biệt bên kia.
Ninh Trăn đoán, cô ta đang nói chuyện với ba Lục Chấp.
Lần nào nhìn thấy Thu Linh, trong lòng Ninh Trăn cũng đều dậy lên một cảm giác rất lạ. Ký ức của kiếp trước lãng đãng mơ hồ, nhưng nguy hiểm khiến trực giác trở nên nhạy bén tột độ.
Linh tính luôn mách bảo cô, Thu Linh có quan hệ rất lớn với bi kịch kiếp trước của bọn họ.
Nhưng gương mặt thanh tú xinh đẹp kia, cô thậm chí không hề có lấy một chút ấn tượng.
“À, xin chào. Tôi nhớ em, bạn học của Lục Chấp ở thành phố A lúc trước đúng không?”
Ninh Trăn không nói gì, rốt cuộc cô cũng đã nghĩ thông suốt cảm giác kỳ lạ xuất phát từ đâu. Mỗi khi nhắc tới Lục Chấp, ngữ điệu của Thu Linh vô cùng thân thiết gần gũi. Mà theo lời của Quý Phỉ, Lục Chấp đã hại Thu Linh bị mất đi đứa bé trong bụng.
Chính Lục Chấp cũng thừa nhận chuyện này.
Nhưng dáng vẻ Thu Linh hoàn toàn chẳng mảy may quan tâm, như thể chẳng hề có chuyện đó xảy ra.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, thường ngay trong lần gặp gỡ đầu tiên đã vô thức phân ra đối phương là bạn hay thù.
Thu Linh phớt lờ vẻ im lặng của Ninh Trăn, ánh mắt cô ta xoáy vào bó hoa mai trên bàn, đột nhiên cất giọng nhỏ nhẹ: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người gần gũi với cậu ấy như thế đấy.”
Ngữ khí của cô ta khiến người ta rất khó chịu.
Ninh Trăn nhíu mày nhìn cô ta.
Thu Linh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, cười mỉm: “Sắp rồi, sau khi cuộc họp này kết thúc, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi đây…” Cô ta lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc mặt dây chuyền nhỏ, đưa qua cho Ninh Trăn: “Em đã thân thiết với Lục Chấp, vậy nhờ em giúp tôi chuyển cái này trả lại cho cậu ấy được không? Mấy năm nay cậu ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng không có cách nào cả.”
“Chị muốn trả thì hãy tự mình trả.” Ninh Trăn lên tiếng, không nhận món đồ cô ta đưa. Cô không thích lá mặt lá trái, không thích chính là không thích, tính cách cô thật thà không thể nào đọ sức được với người vờ vịt giả mù sa mưa.
Thu Linh cười một tiếng, đặt chiếc mặt dây chuyền xuống bàn trà trước mặt Ninh Trăn: “Có trả hay không tùy em, dù sao tôi cũng không giữ nó nữa.”
Nói xong cô ta đứng dậy, cũng không đợi mọi người tan họp mà gọi điện cho Lục Minh Giang: “Em không muốn đợi ở công ty, em ở bệnh viện chờ anh, anh thấy khó chịu trong người thì về sớm một chút.”
Đại sảnh trống trải, chỉ còn lại một mình Ninh Trăn.
Trước mặt là chiếc mặt dây chuyền màu xanh ngọc, bên ngoài khảm những viên kim cương theo thứ tự bất đối xứng, bên trên có một cái nút nhỏ.
Ninh Trăn cầm lên, ấn nhẹ.
Vừa chạm vào nút bấm, chiếc nắp được thiết kế rất mỏng của mặt dây chuyền bật mở, lộ ra bên trong một tấm hình có kích thước cỡ bằng móng tay.
Ninh Trăn cúi sát lại, sững sờ nhìn người trong hình.
Lòng bất chợt lạnh buốt.
Người trong hình… là Thu Linh.
Thoạt nhìn có vẻ như là diện mạo của Thu Linh ở độ tuổi mười tám mười chín.
Thiếu nữ trong ảnh cười tươi tắn rạng ngời, khiến người ta cảm thấy sức sống căng tràn bất giác muốn nở nụ cười cùng cô ấy. Hồn nhiên trong trẻo, xinh đẹp vô ngần.
Thu Linh nói… đây là đồ vật của Lục Chấp.
Cô siết chặt mặt dây chuyền, mạnh đến mức lòng bàn tay cấn đau.
Đầu cũng đau theo.
Cô lờ mờ hiểu ra, những chuyện kiếp trước không thoát khỏi có liên quan đến Thu Linh. Cô biết được mở đầu, biết được kết thúc của câu chuyện, nhưng lại không thể đoán ra những nhập nhằng bí ẩn bên trong.
Lục Chấp anh… thật sự có một đoạn quá khứ với Thu Linh sao?
Cô cụp mắt, tự nói với mình phải tin tưởng anh, như trước kia cô đã nói, từ miệng anh nói ra mới là sự thật.
Ninh Trăn cầm chiếc mặt dây chuyền cất vào trong túi áo.
Khẽ thở dài.
Dẫu nói gì đi nữa, chung quy cô vẫn còn quá non nớt, dễ dàng bị người ta tác động khiến cho buồn bực khó chịu.
Cô không muốn làm một Ninh Trăn thế này, cô còn phải điều tra ra chân tướng.
Nhiều nhất cũng chỉ còn mấy tháng nữa là cô có thể bắt đầu cuộc sống đại học, đến lúc đó nhất định có thể nghĩ thông suốt mọi thứ.
Cuộc họp này kéo dài đến tận bảy giờ tối mới kết thúc.
Suốt cả buổi chiều Lục Chấp không hề đi ra.
Sau khi họp xong, tất cả các cổ đông đều sử dụng lối đi khác, không đi ngang qua nơi này.
Lục Chấp và Lục Khải Hoa đi ra cùng nhau.
Lần đầu tiên Ninh Trăn nhìn thấy ông cụ Lục, một cụ ông quắc thước khỏe mạnh, ánh mắt rất điềm tĩnh.
Cô thấy ông cụ vỗ vỗ vai Lục Chấp: “Lục Thị giao cho con, gánh vác một chút.”
Không nói thêm gì khác, lúc đi ngang qua Ninh Trăn, không mặn không nhạt gật đầu với cô.
Ninh Trăn cúi gập người chào ông cụ.
Người lớn trong nhà cô… cho đến giờ cô cũng chưa từng nghiêm túc trịnh trọng như vậy.
Rốt cuộc tâm trạng vẫn sa sút. Ninh Trăn cầm lấy bó hoa trên bàn, lần này trả lại cho anh, mím môi không nói gì.
Lục Chấp ngẩn người: “Em sao thế?”
Cô cúi đầu: “Em phải đi, tám giờ rưỡi máy bay cất cánh. Lục Chấp, tạm biệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.