Chương 51: Xã hội xã hội
Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba
07/07/2020
Thế giới sẽ không vì thiếu đi ai đó mà ngừng quay, thời gian là thứ vốn dĩ công bằng.
Lục Chấp làm thủ tục tạm nghỉ học, cả Lâm Tử Xuyên và Quý Phỉ cũng chuyển trường.
Trong thoáng chốc 12A7 thiếu đi hai vị lão đại, bầu không khí bỗng vắng lặng không còn tiếng cười đùa rộn rã như trước, Tiếu Phong và Trần Đông Thụ cũng hồi tâm chuyển ý không còn phóng đãng trốn học ra ngoài lêu lổng.
Đến ngày hai mươi tám tháng một, Tam Trung công bố kết quả thi cuối kỳ của toàn trường.
Bảng vàng dài như sớ táo quân, Ninh Trăn và Đồng Giai cùng đi xem.
Ninh Trăn mang giày đi tuyết màu hồng phấn, trên tai đeo bông chụp giữ ấm bằng lông mềm mại.
Người đứng đầu bảng vàng kỳ này vẫn là vị chịu khó chăm chỉ nhất của lớp bọn họ.
Đồng Giai không nhịn được cười: “Trăn Trăn, cậu thành ‘lão nhị’ vạn năm rồi!”
Ninh Trăn cong môi: “Cậu ấy rất lợi hại còn siêng năng chịu khó, kết quả như vậy là đúng rồi.”
Đồng Giai vẫn đang tiếp tục dò xuống dưới, nhìn thấy tên mình nằm ở vị trí chín mươi lăm, cô bạn nhỏ thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao vẫn còn nằm trong nhóm một trăm người đầu tiên, mẹ tớ nói nếu điểm số kỳ này mà tạch khỏi tốp một trăm bà cụ sẽ lột da tớ, thiệt tàn bạo đúng không?”
Có lẽ kết quả kỳ thi chia lớp lần trước đã là chiến tích huy hoàng nhất của Đồng Giai.
Bảng vàng công bố trước hai trăm thứ hạng đầu tiên.
Ánh mắt Ninh Trăn rơi trên cái tên nằm ở vị trí thứ năm đếm ngược từ dưới lên —— ‘Tưởng Lan’.
Một cái tên rất lạ.
Nếu như Lục Chấp ở đây, vị trí này hẳn là thuộc về anh.
Vốn dĩ ngày hôm nay sẽ tạo ra một cơn chấn động long trời.
Lục Chấp chữ nghĩa một đường văn chương một nẻo của A7, vậy mà cũng có thể đề tên trên bảng vàng, chẳng biết là con tạo xoay vần hay do người ta vốn sinh ra có đầu óc không giống người bình thường.
Nhưng Lục Chấp đã quay về Lục gia sớm một năm, không tham gia kỳ thi lần này.
Công bố kết quả xong, lập tức bước vào kỳ nghỉ đông, khi quay trở lại trường vào tháng hai, mọi người cũng chỉ còn thời gian ba tháng để chuẩn bị cho trận chiến thi đại học.
Từ Thiến hớn hở dẫn hai chị em Ninh Trăn đi sắm sửa rất nhiều đồ tết.
Một phần để Đường Trác mang về cho ông bà ngoại, một phần dùng trong nhà. Đống to ú ụ còn lại, bà bảo Ninh Trăn trước tết tranh thủ đem về cho ông bà ngoại ở quê.
Lần này Ninh Hải Viễn không phản đối, ông ngồi trên sofa hút thuốc, thở dài: “Về quê đón năm mới với ông bà ngoại đi.”
Ông bà cụ đều đã lớn tuổi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mất đi đứa con gái duy nhất, nghĩ tới hai cụ già trơ trọi đón tết không có ai bên cạnh đáng thương nhường nào.
Ngày hôm sau Ninh Trăn lên đường đi thành phố H.
Cô mang theo một tấm thẻ bên trong có ba vạn tệ, là tiền thưởng nhận được khi đạt huy chương bạc trong cuộc thi nhảy lần trước, cô định sẽ đưa hết cho ông bà ngoại.
Người dân quê chất phác thật thà, vừa thấy cô về liền chào hỏi rối rít.
“Lão Đoàn nghen, cháu gái nhà ông lớn thế này rồi nghen, càng lớn càng xinh đẹp.”
Ông ngoại cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường kẻ nhỏ, đắc ý: “Chớ sao.”
Chẳng còn mấy chốc là đến thời khắc bước sang năm mới, nhà nhà đều sửa soạn đón giao thừa.
Ông ngoại mua mấy chiếc đèn lồng đỏ rực treo trước cửa, buổi tối sáng bừng trông tràn ngập không khí mùa xuân. Câu đối trước cửa cũng đã được thay mới.
Đúng mười hai giờ khuya, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ.
Bà ngoại kéo dài giọng gọi cô: “Trăn Trăn ơi, ra xem pháo hoa nè con.”
Âm thanh đì đùng cao thấp nối tiếp nhau không ngừng.
Cô đẩy cửa sổ, ngửa mặt nhìn lên không trung, pháo hoa muôn vạn sắc màu bung nở rực rỡ giữa bầu trời vẽ ra những vệt bóng mờ rồi từ từ biến mất.
Bà ngoại thở dài: “Lại một năm nữa! Sang năm Trăn Trăn nhà chúng ta đến tuổi thành niên rồi, thời gian trôi qua thật mau mà!”
Thời khắc kim đồng hồ nhích qua khỏi con số mười hai, bước sang năm mới.
Cái tết đầu tiên của cô sau khi sống lại.
Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.
Ninh Trăn ôm cánh tay bà ngoại đứng ngoài sân xem hết pháo hoa rồi trở về phòng mình gửi tin nhắn chúc tết mọi người.
Trước tiên gửi cho ba và dì Từ ——
Sau khi soạn xong tin nhắn, cô mới phát hiện tín hiệu ở nông thôn chập chờn không ổn định, cô ngây người nhìn cột sóng hiển thị hình gạch chéo không có sóng.
Phải làm sao bây giờ?
Chẳng trách cả ngày hôm nay không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Cô không phải là ‘đảng smartphone’ nghiện điện thoại và mạng xã hội, buổi tối mới phát hiện tín hiệu có vấn đề, song ngoài việc nhăn tít chân mày nhìn điện thoại ra cô tựa hồ cũng không còn cách nào khác.
Đành phải đi ngủ.
Hy vọng lúc này Lục Chấp đang ở thành phố B xa xôi không nảy ra ý định tìm cô…
~
Một giờ sáng, tại nhà lớn của Lục gia ở thành phố B.
Lục Chấp vắt chéo chân ngồi trên sofa, sắc mặt hết sức khó coi.
Thím Trịnh hâm nóng thức ăn khuya bưng lên cho anh: “A Chấp à, ăn chút gì đi mà, đã muộn thế này rồi, đi ngủ trước được không con?”
Thiếu niên cầm điện thoại trên tay, nghe vậy nhàn nhạt gật đầu.
Nhưng người thì ngồi yên không động đậy.
Thím Trịnh không còn cách nào khác đành thở dài đi ra. Lục tiểu thiếu gia tính tình kỳ quái, mặc dù có thể xem như bà nhìn anh lớn lên nhưng chưa bao giờ mò ra trong đầu anh nghĩ gì.
Suốt cả buổi chiều đều ngồi đó gọi điện thoại.
Đến tận bây giờ đã bước sang ngày mới còn chưa chịu đi ngủ, không biết định làm loạn kiểu gì?
Bà càng ngày càng thấy không tài nào hiểu nổi vị tiểu thiếu gia này, trước kia không về nhà, cứ ba hôm thì hết bốn bận dẫn một đám anh em thích chơi hơn học đi đua xe chơi bóng rổ. Lần này trở về lại biến hình thay đổi hoàn toàn, mấy hôm trước còn hỏi bà: “Thím Trịnh, mấy quyển sách con mang về đâu rồi?”
Thím Trịnh suýt chút nữa trợn rơi luôn tròng mắt ra ngoài…
Mấy quyển sách cái gì vật lý sinh học đó, bà còn tưởng ở đâu lẫn vào…
Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, Lục Chấp quyết tâm thi đại học.
Những kỳ thi thế này đối với học sinh có hoàn cảnh khó khăn mà nói là cá chép vượt vũ môn hóa rồng. Nhưng đối với đám con cháu nhà giàu bọn họ, từ trước đến giờ đều là chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao, đậu thì thêu thêm hoa trên gấm, không đậu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Nhưng Lục Chấp không lúc nào nguôi nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc của Ninh Trăn khi cô nói với anh muốn thi vào đại học B.
Anh có rất nhiều rất nhiều chỗ không xứng với cô, những chuyện trong quá khứ anh không cách nào thay đổi được, nhưng dù thế nào anh cũng phải cho cô một tương lai hứa hẹn.
Điện thoại nằm trên sofa, đến tận bốn giờ sáng vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh.
Ánh mắt anh đen thẫm như bóng đêm, bực bõ khó chịu muốn ném luôn cả điện thoại.
Mới hai tháng, cô đã quên anh rồi sao?
Anh đúng là phát cười vì tức, quả thật giận đến không ngủ được!
Ngón tay anh vô thức bấm đặt mua vé máy bay quay lại thành phố A, nhưng đến bước cuối cùng, chỉ có thể nhíu mày thả điện thoại xuống.
Lục gia đang tiến hành chuyển giao cổ phần.
Lục Minh Giang đèn cạn dầu, tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu, cho dù ông ấy và Lục Chấp có oán hận lớn hơn nữa thì Lục Chấp vẫn là đứa con trai duy nhất của ông ấy, việc để lại toàn bộ cổ phần cho Lục Chấp cũng là chuyện đã nằm trong dự liệu.
Cho đến giờ Thu Linh vẫn không hề có động tĩnh gì.
Cô ta không có tư cách bước vào nhà chính của Lục gia, mấy tháng nay đặc biệt an phận.
Ông cụ Lục nhìn ra Lục Chấp đang để tâm trí tận đâu đâu, nhàn nhạt nói với anh: “Cho dù con có sốt ruột, cũng phải đợi đến khi xử lý xong toàn bộ những việc này rồi hãy quay lại đó. Bằng không lần sau con về nhà, cái con nhìn thấy sẽ là hai cỗ quan tài cùng một mớ rối ren hỗn loạn của tập đoàn Lục Thị. Con thì có năng lực đem quan tài chôn xuống đất rồi, nhưng không biết liệu có tự tin quản lý Lục gia trật tự nề nếp không?”
Đương nhiên không thể, lần này anh trở về, tất cả đều phải bắt đầu học lại từ con số không.
Ông cụ Lục lật qua lật lại mấy quyển sách anh đem về kia, bình thản nói với thím Trịnh: “Đem ném hết ra ngoài, đừng để nó biết.”
Đứa cháu này của ông ấy, cương ngạnh cố chấp, xương cốt cứng rắn.
Nhưng cho dù xương cốt có cứng rắn hơn nữa, cũng có nơi yếu mềm.
Nơi yếu mềm đâm một nhát sẽ đau đến xé tim nứt phổi.
Đêm nay, Lục Chấp một đêm thao thức.
~
Ba ngày tết qua đi, không khí xuân cũng qua đi.
Thứ hai Ninh Trăn đã phải đi học lại, cho dù không nỡ xa cô cháu nhỏ nhưng cũng phải chia tay.
Ông bà ngoại tự mình đưa Ninh Trăn ra xe buýt: “Trăn Trăn à, chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cô ra sức gật đầu, ôm chầm bà ngoại: “Ông bà ngoại nhớ giữ gìn sức khỏe, ông ngoại cứ bị ho suốt, uống rượu ít ít thôi ạ. Bà ngoại lỡ có bị mất ngủ cũng nhớ đừng uống thuốc ngủ, chịu khó uống thuốc Đông y sẽ từ từ có tác dụng. Thuốc ngủ có thành phần gây nghiện, uống nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.”
“Được được được, ông bà ngoại biết rồi, khi nào đến thành phố A con nhớ gọi điện về nha.”
“Dạ.”
Cảnh vật bên đường lùi lại phía sau.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ tận hai ngày trước, cô đã quyết định làm một chuyện bất ngờ, không gọi điện thoại cho Lục Chấp cũng không gửi tin nhắn cho anh.
Trời nam biển bắc, nơi chẳng ai nghĩ người kia có thể tìm đến.
Cô lẳng lặng đổi lại vé, bay đi thành phố B trước.
Không biết cô bất ngờ xuất hiện trước mặt, anh sẽ kinh ngạc cỡ nào?
Thiếu nữ chống cằm, đôi mắt sáng long lanh.
Cô muốn đích thân nói với Lục Chấp lời chúc mừng năm mới đến muộn.
Nhân tiện tới thành phố B xem thử có thể nhớ ra thêm được điều gì không.
Ba giờ chiều, cô xuống sân bay thành phố B.
Trên máy bay cô đã nghĩ đến chuyện tìm nhà anh, cô không biết địa chỉ nhưng không ai không biết trụ sở của tập đoàn Lục Thị nằm ở đâu.
Cô có thể đi đến văn phòng hỏi thăm hoặc ở đó đợi anh.
Kế hoạch của cô suôn sẻ một nửa, nửa còn lại trúc trắc chẳng xong.
Trụ sở Lục Thị rất dễ tìm, tòa nhà mấy chục tầng cao chọc trời đứng sừng sững chót vót. Nhưng vấn đề ở chỗ người tại quầy lễ tân không cho cô lên…
Cô cùng lắm chỉ có thể đứng quanh quẩn ở nơi chào đón và hướng dẫn khách dưới lầu một.
Nữ nhân viên lễ tân mỉm cười hết sức niềm nở lịch sự: “Em có hẹn trước không? Có thư mời hay giấy giới thiệu không?”
“… Không có.”
“Thật xin lỗi, chỉ khi nào quầy lễ tân nhận được điện thoại mới có thể mời em lên trên. Ngoài ra, việc em hỏi thăm địa chỉ của Lục gia, xin thứ lỗi, chị không nắm được thông tin đó, cho dù biết chị cũng không được phép tiết lộ, xin em thông cảm.”
Sinh viên đại học Ninh Trăn, lần đầu tiên được mở mang kiến thức biết cái gì gọi là xã hội xã hội…
Té ra mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Thế nên số phận kỳ diệu nhường nào, bọn họ vốn dĩ hoàn toàn không phải người cùng chung một đường.
Sinh mệnh cô dài nhất cũng chỉ mới đi đến tuổi mười chín, chỉ vừa mới bắt đầu năm hai đại học, không nghĩ tới mỗi lần gặp anh đều khó khăn như thế.
Khó tránh khỏi đôi chút muộn phiền.
Bên ngoài sắc trời xám nhạt, dòng người hối hả.
Cô không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Lục Chấp.
Vừa mới lấy di động ra khỏi túi, quả cầu bông trên vạt áo bị ai đó kéo kéo, cô cúi đầu nhìn, là một cô bé con chừng tám chín tuổi tóc thắt hai bím rụt rè gọi cô: “Chị muốn mua hoa không ạ?”
Bàn tay nhỏ bé cầm mấy nhánh mai.
Hương thơm thoảng đưa trong gió.
Cô bé con thông minh, cô nhóc biết ở đây có nhiều người giàu, bán hoa bên ngoài tòa nhà này rất chạy.
Cô bé hết sức đáng yêu, Ninh Trăn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Được rồi.”
Cô nhóc vừa mới duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm rút ra một cành mai, số còn lại trong tay đột nhiên bị người ta lấy đi mất.
Cô nhóc nhỏ chớp chớp mắt ngẩng đầu lên.
Một anh trai rất đẹp ôm bó mai hờ hững trên tay, nheo mắt nhìn chị gái bên cạnh, cười đến xấu xa: “Anh mua hết được không?”
Lục Chấp làm thủ tục tạm nghỉ học, cả Lâm Tử Xuyên và Quý Phỉ cũng chuyển trường.
Trong thoáng chốc 12A7 thiếu đi hai vị lão đại, bầu không khí bỗng vắng lặng không còn tiếng cười đùa rộn rã như trước, Tiếu Phong và Trần Đông Thụ cũng hồi tâm chuyển ý không còn phóng đãng trốn học ra ngoài lêu lổng.
Đến ngày hai mươi tám tháng một, Tam Trung công bố kết quả thi cuối kỳ của toàn trường.
Bảng vàng dài như sớ táo quân, Ninh Trăn và Đồng Giai cùng đi xem.
Ninh Trăn mang giày đi tuyết màu hồng phấn, trên tai đeo bông chụp giữ ấm bằng lông mềm mại.
Người đứng đầu bảng vàng kỳ này vẫn là vị chịu khó chăm chỉ nhất của lớp bọn họ.
Đồng Giai không nhịn được cười: “Trăn Trăn, cậu thành ‘lão nhị’ vạn năm rồi!”
Ninh Trăn cong môi: “Cậu ấy rất lợi hại còn siêng năng chịu khó, kết quả như vậy là đúng rồi.”
Đồng Giai vẫn đang tiếp tục dò xuống dưới, nhìn thấy tên mình nằm ở vị trí chín mươi lăm, cô bạn nhỏ thở phào nhẹ nhõm: “Dù sao vẫn còn nằm trong nhóm một trăm người đầu tiên, mẹ tớ nói nếu điểm số kỳ này mà tạch khỏi tốp một trăm bà cụ sẽ lột da tớ, thiệt tàn bạo đúng không?”
Có lẽ kết quả kỳ thi chia lớp lần trước đã là chiến tích huy hoàng nhất của Đồng Giai.
Bảng vàng công bố trước hai trăm thứ hạng đầu tiên.
Ánh mắt Ninh Trăn rơi trên cái tên nằm ở vị trí thứ năm đếm ngược từ dưới lên —— ‘Tưởng Lan’.
Một cái tên rất lạ.
Nếu như Lục Chấp ở đây, vị trí này hẳn là thuộc về anh.
Vốn dĩ ngày hôm nay sẽ tạo ra một cơn chấn động long trời.
Lục Chấp chữ nghĩa một đường văn chương một nẻo của A7, vậy mà cũng có thể đề tên trên bảng vàng, chẳng biết là con tạo xoay vần hay do người ta vốn sinh ra có đầu óc không giống người bình thường.
Nhưng Lục Chấp đã quay về Lục gia sớm một năm, không tham gia kỳ thi lần này.
Công bố kết quả xong, lập tức bước vào kỳ nghỉ đông, khi quay trở lại trường vào tháng hai, mọi người cũng chỉ còn thời gian ba tháng để chuẩn bị cho trận chiến thi đại học.
Từ Thiến hớn hở dẫn hai chị em Ninh Trăn đi sắm sửa rất nhiều đồ tết.
Một phần để Đường Trác mang về cho ông bà ngoại, một phần dùng trong nhà. Đống to ú ụ còn lại, bà bảo Ninh Trăn trước tết tranh thủ đem về cho ông bà ngoại ở quê.
Lần này Ninh Hải Viễn không phản đối, ông ngồi trên sofa hút thuốc, thở dài: “Về quê đón năm mới với ông bà ngoại đi.”
Ông bà cụ đều đã lớn tuổi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mất đi đứa con gái duy nhất, nghĩ tới hai cụ già trơ trọi đón tết không có ai bên cạnh đáng thương nhường nào.
Ngày hôm sau Ninh Trăn lên đường đi thành phố H.
Cô mang theo một tấm thẻ bên trong có ba vạn tệ, là tiền thưởng nhận được khi đạt huy chương bạc trong cuộc thi nhảy lần trước, cô định sẽ đưa hết cho ông bà ngoại.
Người dân quê chất phác thật thà, vừa thấy cô về liền chào hỏi rối rít.
“Lão Đoàn nghen, cháu gái nhà ông lớn thế này rồi nghen, càng lớn càng xinh đẹp.”
Ông ngoại cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường kẻ nhỏ, đắc ý: “Chớ sao.”
Chẳng còn mấy chốc là đến thời khắc bước sang năm mới, nhà nhà đều sửa soạn đón giao thừa.
Ông ngoại mua mấy chiếc đèn lồng đỏ rực treo trước cửa, buổi tối sáng bừng trông tràn ngập không khí mùa xuân. Câu đối trước cửa cũng đã được thay mới.
Đúng mười hai giờ khuya, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ.
Bà ngoại kéo dài giọng gọi cô: “Trăn Trăn ơi, ra xem pháo hoa nè con.”
Âm thanh đì đùng cao thấp nối tiếp nhau không ngừng.
Cô đẩy cửa sổ, ngửa mặt nhìn lên không trung, pháo hoa muôn vạn sắc màu bung nở rực rỡ giữa bầu trời vẽ ra những vệt bóng mờ rồi từ từ biến mất.
Bà ngoại thở dài: “Lại một năm nữa! Sang năm Trăn Trăn nhà chúng ta đến tuổi thành niên rồi, thời gian trôi qua thật mau mà!”
Thời khắc kim đồng hồ nhích qua khỏi con số mười hai, bước sang năm mới.
Cái tết đầu tiên của cô sau khi sống lại.
Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.
Ninh Trăn ôm cánh tay bà ngoại đứng ngoài sân xem hết pháo hoa rồi trở về phòng mình gửi tin nhắn chúc tết mọi người.
Trước tiên gửi cho ba và dì Từ ——
Sau khi soạn xong tin nhắn, cô mới phát hiện tín hiệu ở nông thôn chập chờn không ổn định, cô ngây người nhìn cột sóng hiển thị hình gạch chéo không có sóng.
Phải làm sao bây giờ?
Chẳng trách cả ngày hôm nay không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Cô không phải là ‘đảng smartphone’ nghiện điện thoại và mạng xã hội, buổi tối mới phát hiện tín hiệu có vấn đề, song ngoài việc nhăn tít chân mày nhìn điện thoại ra cô tựa hồ cũng không còn cách nào khác.
Đành phải đi ngủ.
Hy vọng lúc này Lục Chấp đang ở thành phố B xa xôi không nảy ra ý định tìm cô…
~
Một giờ sáng, tại nhà lớn của Lục gia ở thành phố B.
Lục Chấp vắt chéo chân ngồi trên sofa, sắc mặt hết sức khó coi.
Thím Trịnh hâm nóng thức ăn khuya bưng lên cho anh: “A Chấp à, ăn chút gì đi mà, đã muộn thế này rồi, đi ngủ trước được không con?”
Thiếu niên cầm điện thoại trên tay, nghe vậy nhàn nhạt gật đầu.
Nhưng người thì ngồi yên không động đậy.
Thím Trịnh không còn cách nào khác đành thở dài đi ra. Lục tiểu thiếu gia tính tình kỳ quái, mặc dù có thể xem như bà nhìn anh lớn lên nhưng chưa bao giờ mò ra trong đầu anh nghĩ gì.
Suốt cả buổi chiều đều ngồi đó gọi điện thoại.
Đến tận bây giờ đã bước sang ngày mới còn chưa chịu đi ngủ, không biết định làm loạn kiểu gì?
Bà càng ngày càng thấy không tài nào hiểu nổi vị tiểu thiếu gia này, trước kia không về nhà, cứ ba hôm thì hết bốn bận dẫn một đám anh em thích chơi hơn học đi đua xe chơi bóng rổ. Lần này trở về lại biến hình thay đổi hoàn toàn, mấy hôm trước còn hỏi bà: “Thím Trịnh, mấy quyển sách con mang về đâu rồi?”
Thím Trịnh suýt chút nữa trợn rơi luôn tròng mắt ra ngoài…
Mấy quyển sách cái gì vật lý sinh học đó, bà còn tưởng ở đâu lẫn vào…
Bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng, Lục Chấp quyết tâm thi đại học.
Những kỳ thi thế này đối với học sinh có hoàn cảnh khó khăn mà nói là cá chép vượt vũ môn hóa rồng. Nhưng đối với đám con cháu nhà giàu bọn họ, từ trước đến giờ đều là chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao, đậu thì thêu thêm hoa trên gấm, không đậu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Nhưng Lục Chấp không lúc nào nguôi nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc của Ninh Trăn khi cô nói với anh muốn thi vào đại học B.
Anh có rất nhiều rất nhiều chỗ không xứng với cô, những chuyện trong quá khứ anh không cách nào thay đổi được, nhưng dù thế nào anh cũng phải cho cô một tương lai hứa hẹn.
Điện thoại nằm trên sofa, đến tận bốn giờ sáng vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh.
Ánh mắt anh đen thẫm như bóng đêm, bực bõ khó chịu muốn ném luôn cả điện thoại.
Mới hai tháng, cô đã quên anh rồi sao?
Anh đúng là phát cười vì tức, quả thật giận đến không ngủ được!
Ngón tay anh vô thức bấm đặt mua vé máy bay quay lại thành phố A, nhưng đến bước cuối cùng, chỉ có thể nhíu mày thả điện thoại xuống.
Lục gia đang tiến hành chuyển giao cổ phần.
Lục Minh Giang đèn cạn dầu, tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu, cho dù ông ấy và Lục Chấp có oán hận lớn hơn nữa thì Lục Chấp vẫn là đứa con trai duy nhất của ông ấy, việc để lại toàn bộ cổ phần cho Lục Chấp cũng là chuyện đã nằm trong dự liệu.
Cho đến giờ Thu Linh vẫn không hề có động tĩnh gì.
Cô ta không có tư cách bước vào nhà chính của Lục gia, mấy tháng nay đặc biệt an phận.
Ông cụ Lục nhìn ra Lục Chấp đang để tâm trí tận đâu đâu, nhàn nhạt nói với anh: “Cho dù con có sốt ruột, cũng phải đợi đến khi xử lý xong toàn bộ những việc này rồi hãy quay lại đó. Bằng không lần sau con về nhà, cái con nhìn thấy sẽ là hai cỗ quan tài cùng một mớ rối ren hỗn loạn của tập đoàn Lục Thị. Con thì có năng lực đem quan tài chôn xuống đất rồi, nhưng không biết liệu có tự tin quản lý Lục gia trật tự nề nếp không?”
Đương nhiên không thể, lần này anh trở về, tất cả đều phải bắt đầu học lại từ con số không.
Ông cụ Lục lật qua lật lại mấy quyển sách anh đem về kia, bình thản nói với thím Trịnh: “Đem ném hết ra ngoài, đừng để nó biết.”
Đứa cháu này của ông ấy, cương ngạnh cố chấp, xương cốt cứng rắn.
Nhưng cho dù xương cốt có cứng rắn hơn nữa, cũng có nơi yếu mềm.
Nơi yếu mềm đâm một nhát sẽ đau đến xé tim nứt phổi.
Đêm nay, Lục Chấp một đêm thao thức.
~
Ba ngày tết qua đi, không khí xuân cũng qua đi.
Thứ hai Ninh Trăn đã phải đi học lại, cho dù không nỡ xa cô cháu nhỏ nhưng cũng phải chia tay.
Ông bà ngoại tự mình đưa Ninh Trăn ra xe buýt: “Trăn Trăn à, chú ý an toàn, chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cô ra sức gật đầu, ôm chầm bà ngoại: “Ông bà ngoại nhớ giữ gìn sức khỏe, ông ngoại cứ bị ho suốt, uống rượu ít ít thôi ạ. Bà ngoại lỡ có bị mất ngủ cũng nhớ đừng uống thuốc ngủ, chịu khó uống thuốc Đông y sẽ từ từ có tác dụng. Thuốc ngủ có thành phần gây nghiện, uống nhiều sẽ có hại cho sức khỏe.”
“Được được được, ông bà ngoại biết rồi, khi nào đến thành phố A con nhớ gọi điện về nha.”
“Dạ.”
Cảnh vật bên đường lùi lại phía sau.
Cô siết chặt điện thoại trong tay, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Từ tận hai ngày trước, cô đã quyết định làm một chuyện bất ngờ, không gọi điện thoại cho Lục Chấp cũng không gửi tin nhắn cho anh.
Trời nam biển bắc, nơi chẳng ai nghĩ người kia có thể tìm đến.
Cô lẳng lặng đổi lại vé, bay đi thành phố B trước.
Không biết cô bất ngờ xuất hiện trước mặt, anh sẽ kinh ngạc cỡ nào?
Thiếu nữ chống cằm, đôi mắt sáng long lanh.
Cô muốn đích thân nói với Lục Chấp lời chúc mừng năm mới đến muộn.
Nhân tiện tới thành phố B xem thử có thể nhớ ra thêm được điều gì không.
Ba giờ chiều, cô xuống sân bay thành phố B.
Trên máy bay cô đã nghĩ đến chuyện tìm nhà anh, cô không biết địa chỉ nhưng không ai không biết trụ sở của tập đoàn Lục Thị nằm ở đâu.
Cô có thể đi đến văn phòng hỏi thăm hoặc ở đó đợi anh.
Kế hoạch của cô suôn sẻ một nửa, nửa còn lại trúc trắc chẳng xong.
Trụ sở Lục Thị rất dễ tìm, tòa nhà mấy chục tầng cao chọc trời đứng sừng sững chót vót. Nhưng vấn đề ở chỗ người tại quầy lễ tân không cho cô lên…
Cô cùng lắm chỉ có thể đứng quanh quẩn ở nơi chào đón và hướng dẫn khách dưới lầu một.
Nữ nhân viên lễ tân mỉm cười hết sức niềm nở lịch sự: “Em có hẹn trước không? Có thư mời hay giấy giới thiệu không?”
“… Không có.”
“Thật xin lỗi, chỉ khi nào quầy lễ tân nhận được điện thoại mới có thể mời em lên trên. Ngoài ra, việc em hỏi thăm địa chỉ của Lục gia, xin thứ lỗi, chị không nắm được thông tin đó, cho dù biết chị cũng không được phép tiết lộ, xin em thông cảm.”
Sinh viên đại học Ninh Trăn, lần đầu tiên được mở mang kiến thức biết cái gì gọi là xã hội xã hội…
Té ra mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ.
Thế nên số phận kỳ diệu nhường nào, bọn họ vốn dĩ hoàn toàn không phải người cùng chung một đường.
Sinh mệnh cô dài nhất cũng chỉ mới đi đến tuổi mười chín, chỉ vừa mới bắt đầu năm hai đại học, không nghĩ tới mỗi lần gặp anh đều khó khăn như thế.
Khó tránh khỏi đôi chút muộn phiền.
Bên ngoài sắc trời xám nhạt, dòng người hối hả.
Cô không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Lục Chấp.
Vừa mới lấy di động ra khỏi túi, quả cầu bông trên vạt áo bị ai đó kéo kéo, cô cúi đầu nhìn, là một cô bé con chừng tám chín tuổi tóc thắt hai bím rụt rè gọi cô: “Chị muốn mua hoa không ạ?”
Bàn tay nhỏ bé cầm mấy nhánh mai.
Hương thơm thoảng đưa trong gió.
Cô bé con thông minh, cô nhóc biết ở đây có nhiều người giàu, bán hoa bên ngoài tòa nhà này rất chạy.
Cô bé hết sức đáng yêu, Ninh Trăn nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Được rồi.”
Cô nhóc vừa mới duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm rút ra một cành mai, số còn lại trong tay đột nhiên bị người ta lấy đi mất.
Cô nhóc nhỏ chớp chớp mắt ngẩng đầu lên.
Một anh trai rất đẹp ôm bó mai hờ hững trên tay, nheo mắt nhìn chị gái bên cạnh, cười đến xấu xa: “Anh mua hết được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.