Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 103
Sooyoung1993
30/10/2019
Daeyang:" ba ơi, một lát có cảnh con gào khóc phải không ạ?"
Kyungsoo:" đúng rồi, hôm nay con làm rất tốt, còn một cảnh nữa chúng ta sẽ được nghỉ,cố lên nha"
Daeyang:" ba ơi cảnh con khóc, con nên làm gì để khóc ạ"
Kyungsoo:" con không cần làm gì hết đâu, một lát con xem cảnh ba chị Jungeum bị giết con sẽ bật khóc ngay thôi"
Daeyang:" sẽ rất đáng thương đúng không ạ?"
Kyungsoo:" đúng vậy, con cứ nghĩ chị Jungeum như người nhà của mình vậy, nếu ba chị bị giết chị đang khóc lóc vì bị kéo đi con có thương chị không?"
Daeyang:" có ạ, con sẽ rất thương chị ạ"
Kyungsoo:" Daeyang con nghĩ đến chuyện buồn thì sẽ rất dễ, việc gì khiến con buồn nhất ấy"
Kết thúc buổi quay, Daeyang trở về cùng ba mẹ. Từ lúc quay cảnh cuối xong Daeyang không cười nhiều chỉ lặng lẽ ra về. Sooyoung nhìn con trai lặng im không hiểu được thằng bé nghĩ gì.Cảnh quay cuối của Daeyang rất tốt, lúc đầu Sooyoung đã rất lo lắng cho Daeyang vì Daeyang rất ít khi khóc, kể cả lúc thằng bé ngã cũng không bao giờ khóc, Daeyang rất mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi cảnh quay rất tốt, Daeyang không cần mất quá nhiều thời gian cho cảnh đó. Sooyoung nhìn Kyungsoo, kyungsoo cũng nhìn cô như hiểu ý.
Kyungsoo:" Daeyang con mệt rồi sao?"
Daeyang:" con không mệt ạ"
Kyungsoo:" vậy con muốn ăn đêm không?"
Daeyang:" dạ không?"
Trở về đến nhà, Daeyang đi vào phòng, Kyungsoo đi cùng con vào trong phòng nhìn Daeyang đang ngồi trên giường không nói gì cả.
Kyungsoo đi đến bên con, ngồi cạnh con:" Daeyang của ba làm sao vậy, con buồn gì sao, ba và con cùng là đàn ông cứ tâm sự với ba, ba nghe tâm sự của con rồi cùng con giải quyết vấn đề được không? "
Daeyang nhìn ba, nó ôm ba:" Ba ơi"
Kyungsoo:" ừm ba nghe Daeyang đây"
Daeyang:" con rất sợ"
Kyungsoo:" con sợ điều gì"
Daeyang nước mắt chảy ra:" con sợ một ngày nào đó không có ba ở bên cạnh"
Kyungsoo hiểu ra vấn đề nhẹ lau nước mắt cho Daeyang:" Daeyang ba xin lỗi, vì đã để con sợ hãi"
Daeyang:" ba sẽ không xa con đúng không ạ?"
Kyungsoo:" Daeyang, ba đang ở bên con, ba sẽ không bỏ rơi Daeyang của ba. Thời gian không có ba Daeyang đã buồn lắm rồi đúng không?"
Daeyang:" dạ, con chỉ nhớ ba rất nhiều, con ngày ngày xem ba trên mạng, trên tivi con muốn được ba ở bên cùng chơi với con như các bạn khác"
Kyungsoo đau lòng nước mắt nhẹ rơi anh đã khiến khoảng thời gian của Daeyang không có được tình thương như đứa trẻ khác, khoảng thời gian đó không thể lấp đầy được:" Daeyang, ba sẽ ở bên con cho đến khi Daeyang có vợ, có con ba sẽ chăm sóc cho Daeyang cho đến khi Daeyang trưởng thành, ba sẽ bù đắp cho Daeyang nên bây giờ Daeyang đừng lo sợ mà tha thứ cho ba được không?"
Daeyang:" con không trách ba đâu"
Kyungsoo:" được rồi, nếu ba không phải quay muộn ba sẽ ở bên Daeyang ru Daeyang ngủ được không, ngày nào cũng vậy"
Daeyang:" vậy mẹ thì sao?"
Kyungsoo:" Daeyang biết không, ba đã chọn chiếc giường rất rộng Daeyang và em sẽ được ngủ cùng ba mẹ. Con thích vậy không?"
Daeyang:" nhưng mà con lớn rồi, con phải tự giác chứ"
Kyungsoo:" vậy Daeyang cứ ngủ với ba mẹ cho đến khi Daeyang không muốn nữa"
Daeyang:" thật không ạ, mặc dù bây giờ ngày nào ba cũng ru con ngủ, nhưng mà được ngủ cùng ba thì vẫn thích lắm ạ"
Kyungsoo:" được,vậy bây giờ ba lấy đồ ba tắm cho con nhé, rồi chúng ta đi ngủ, mẹ đã rất lo lắng cho con đó. Từ bây giờ có chuyện gì Daeyang nói với ba ba sẽ luôn lắng nghe Daeyang, con đừng để trong lòng buồn rầu. Con buồn mẹ sẽ rất lo cho con, con xem hai ba con mình là đàn ông mà đàn ông thì không nên khiến phụ nữ buồn đúng không?"
Daeyang gật đầu cái mạnh:" vâng ạ, con sẽ không khiến mẹ buồn ạ"
Kyungsoo bế Daeyang lên :" nào chúng ta đi tắm thôi"
Sooyoung đứng bên ngoài cửa, lắng nghe những lời hai ba con vừa nói, nước mắt tuôn rơi. Cô đã khiến Daeyang có một khoảng thời gian khó khăn, mặc dù đã biết con thiếu thốn tình cảm của ba nhưng hôm nay nghe Daeyang nói càng khiến cô đau lòng. Thật may mắn khi quay lại Hàn quốc Daeyang đã được Kyungsoo đón nhận. Nếu trở lại đây khiến Daeyang không thể bên ba có lẽ cô sẽ hối hận suốt đời, sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Thật may mắn thật sự rất may mắn, cảm ơn Kyungsoo đã trở lại bên cô và con. Sooyoung nhẹ lau nước mắt, đi tới phòng tắm pha nước ấm cho hai ba con.
Sooyoung mỉm cười:" Nước ấm xong rồi, hai ba con mau tắm đi nào" Cô đến bếp làm mì để hai ba con ăn đêm.
Kyungsoo đi ra nhìn đôi mắt Sooyoung hơi đỏ, đi đến vỗ vai cô rồi mỉm cười:" Sooyoung ngoan đừng khóc anh đi tắm cho Daeyang đây"
Sooyoung cười tươi:" anh chêu em nữa đi"
Kyungsoo cười lớn quay đi:" em cũng tắm đi nhé"
Sooyoung nấu mì xong đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hàng rào tường vy đã vươn cao lên rất nhiều, chẳng mấy chốc đã thành hàng rào phủ kín xung quanh ngôi nhà. Kyungsoo cùng Daeyang tắm xong đi ra, Kyungsoo tới gần Sooyoung:" hoa sẽ nở nhanh thôi, tường vy mạnh mẽ"
Daeyang:" ngày trước khi ở Việt Nam mẹ thường ngồi trong phòng nhìn ra vườn tường vy rất lâu, mỗi lần mẹ đều khóc"
Kyungsoo nắm tay Sooyoung:" Daeyang,ngày trước lúc ba mẹ yêu nhau thường đi bộ trên đường vào nhà cũ ngắm tường vy nở đó"
Daeyang mỉm cười:" hai người lãng mạn quá"
Kyungsoo:" khi con lớn lên, bộn bề cuộc sống khiến con mệt mỏi, con sẽ thích những nơi yên bình"
Daeyang:" ở thành phố thì sẽ không yên bình đúng không ạ?"
Kyungsoo:" không phải, ý ba nói con sẽ có những nơi khiến con thấy yên bình. Ví dụ với ba, đối với ba nơi có con và mẹ là nơi yên bình của ba."
Daeyang đã hiểu ý ba:" vậy con cũng sẽ có nơi như thế đúng không ạ"
Kyungsoo:" đúng vậy, ai cũng sẽ có một nơi khiến họ muốn ở đó mãi mãi. Con hãy sống bằng tất cả tình thương, tình yêu của mình"
Sooyoung mỉm cười:" con còn bé chưa hiểu hết được đâu, một ngày nào đó con sẽ hiểu tất cả"
Daeyang cùng ba mẹ nhìn ra bên ngoài tường rào tường vy,chưa có bông hoa nào nở cả, nhưng những cây tường vy kia rất nhanh lớn. Một ngày nào đó nó lớn lên sẽ hiểu được hết những gì ba nói, nhưng một điều chẳng cần lớn lên nó cũng hiểu được đó là ba rất yêu thương mẹ và nó nữa. Nó chỉ cần biết vậy là đủ rồi.
Kyungsoo:" đúng rồi, hôm nay con làm rất tốt, còn một cảnh nữa chúng ta sẽ được nghỉ,cố lên nha"
Daeyang:" ba ơi cảnh con khóc, con nên làm gì để khóc ạ"
Kyungsoo:" con không cần làm gì hết đâu, một lát con xem cảnh ba chị Jungeum bị giết con sẽ bật khóc ngay thôi"
Daeyang:" sẽ rất đáng thương đúng không ạ?"
Kyungsoo:" đúng vậy, con cứ nghĩ chị Jungeum như người nhà của mình vậy, nếu ba chị bị giết chị đang khóc lóc vì bị kéo đi con có thương chị không?"
Daeyang:" có ạ, con sẽ rất thương chị ạ"
Kyungsoo:" Daeyang con nghĩ đến chuyện buồn thì sẽ rất dễ, việc gì khiến con buồn nhất ấy"
Kết thúc buổi quay, Daeyang trở về cùng ba mẹ. Từ lúc quay cảnh cuối xong Daeyang không cười nhiều chỉ lặng lẽ ra về. Sooyoung nhìn con trai lặng im không hiểu được thằng bé nghĩ gì.Cảnh quay cuối của Daeyang rất tốt, lúc đầu Sooyoung đã rất lo lắng cho Daeyang vì Daeyang rất ít khi khóc, kể cả lúc thằng bé ngã cũng không bao giờ khóc, Daeyang rất mạnh mẽ. Nhưng vừa rồi cảnh quay rất tốt, Daeyang không cần mất quá nhiều thời gian cho cảnh đó. Sooyoung nhìn Kyungsoo, kyungsoo cũng nhìn cô như hiểu ý.
Kyungsoo:" Daeyang con mệt rồi sao?"
Daeyang:" con không mệt ạ"
Kyungsoo:" vậy con muốn ăn đêm không?"
Daeyang:" dạ không?"
Trở về đến nhà, Daeyang đi vào phòng, Kyungsoo đi cùng con vào trong phòng nhìn Daeyang đang ngồi trên giường không nói gì cả.
Kyungsoo đi đến bên con, ngồi cạnh con:" Daeyang của ba làm sao vậy, con buồn gì sao, ba và con cùng là đàn ông cứ tâm sự với ba, ba nghe tâm sự của con rồi cùng con giải quyết vấn đề được không? "
Daeyang nhìn ba, nó ôm ba:" Ba ơi"
Kyungsoo:" ừm ba nghe Daeyang đây"
Daeyang:" con rất sợ"
Kyungsoo:" con sợ điều gì"
Daeyang nước mắt chảy ra:" con sợ một ngày nào đó không có ba ở bên cạnh"
Kyungsoo hiểu ra vấn đề nhẹ lau nước mắt cho Daeyang:" Daeyang ba xin lỗi, vì đã để con sợ hãi"
Daeyang:" ba sẽ không xa con đúng không ạ?"
Kyungsoo:" Daeyang, ba đang ở bên con, ba sẽ không bỏ rơi Daeyang của ba. Thời gian không có ba Daeyang đã buồn lắm rồi đúng không?"
Daeyang:" dạ, con chỉ nhớ ba rất nhiều, con ngày ngày xem ba trên mạng, trên tivi con muốn được ba ở bên cùng chơi với con như các bạn khác"
Kyungsoo đau lòng nước mắt nhẹ rơi anh đã khiến khoảng thời gian của Daeyang không có được tình thương như đứa trẻ khác, khoảng thời gian đó không thể lấp đầy được:" Daeyang, ba sẽ ở bên con cho đến khi Daeyang có vợ, có con ba sẽ chăm sóc cho Daeyang cho đến khi Daeyang trưởng thành, ba sẽ bù đắp cho Daeyang nên bây giờ Daeyang đừng lo sợ mà tha thứ cho ba được không?"
Daeyang:" con không trách ba đâu"
Kyungsoo:" được rồi, nếu ba không phải quay muộn ba sẽ ở bên Daeyang ru Daeyang ngủ được không, ngày nào cũng vậy"
Daeyang:" vậy mẹ thì sao?"
Kyungsoo:" Daeyang biết không, ba đã chọn chiếc giường rất rộng Daeyang và em sẽ được ngủ cùng ba mẹ. Con thích vậy không?"
Daeyang:" nhưng mà con lớn rồi, con phải tự giác chứ"
Kyungsoo:" vậy Daeyang cứ ngủ với ba mẹ cho đến khi Daeyang không muốn nữa"
Daeyang:" thật không ạ, mặc dù bây giờ ngày nào ba cũng ru con ngủ, nhưng mà được ngủ cùng ba thì vẫn thích lắm ạ"
Kyungsoo:" được,vậy bây giờ ba lấy đồ ba tắm cho con nhé, rồi chúng ta đi ngủ, mẹ đã rất lo lắng cho con đó. Từ bây giờ có chuyện gì Daeyang nói với ba ba sẽ luôn lắng nghe Daeyang, con đừng để trong lòng buồn rầu. Con buồn mẹ sẽ rất lo cho con, con xem hai ba con mình là đàn ông mà đàn ông thì không nên khiến phụ nữ buồn đúng không?"
Daeyang gật đầu cái mạnh:" vâng ạ, con sẽ không khiến mẹ buồn ạ"
Kyungsoo bế Daeyang lên :" nào chúng ta đi tắm thôi"
Sooyoung đứng bên ngoài cửa, lắng nghe những lời hai ba con vừa nói, nước mắt tuôn rơi. Cô đã khiến Daeyang có một khoảng thời gian khó khăn, mặc dù đã biết con thiếu thốn tình cảm của ba nhưng hôm nay nghe Daeyang nói càng khiến cô đau lòng. Thật may mắn khi quay lại Hàn quốc Daeyang đã được Kyungsoo đón nhận. Nếu trở lại đây khiến Daeyang không thể bên ba có lẽ cô sẽ hối hận suốt đời, sẽ đau đớn hơn rất nhiều. Thật may mắn thật sự rất may mắn, cảm ơn Kyungsoo đã trở lại bên cô và con. Sooyoung nhẹ lau nước mắt, đi tới phòng tắm pha nước ấm cho hai ba con.
Sooyoung mỉm cười:" Nước ấm xong rồi, hai ba con mau tắm đi nào" Cô đến bếp làm mì để hai ba con ăn đêm.
Kyungsoo đi ra nhìn đôi mắt Sooyoung hơi đỏ, đi đến vỗ vai cô rồi mỉm cười:" Sooyoung ngoan đừng khóc anh đi tắm cho Daeyang đây"
Sooyoung cười tươi:" anh chêu em nữa đi"
Kyungsoo cười lớn quay đi:" em cũng tắm đi nhé"
Sooyoung nấu mì xong đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài hàng rào tường vy đã vươn cao lên rất nhiều, chẳng mấy chốc đã thành hàng rào phủ kín xung quanh ngôi nhà. Kyungsoo cùng Daeyang tắm xong đi ra, Kyungsoo tới gần Sooyoung:" hoa sẽ nở nhanh thôi, tường vy mạnh mẽ"
Daeyang:" ngày trước khi ở Việt Nam mẹ thường ngồi trong phòng nhìn ra vườn tường vy rất lâu, mỗi lần mẹ đều khóc"
Kyungsoo nắm tay Sooyoung:" Daeyang,ngày trước lúc ba mẹ yêu nhau thường đi bộ trên đường vào nhà cũ ngắm tường vy nở đó"
Daeyang mỉm cười:" hai người lãng mạn quá"
Kyungsoo:" khi con lớn lên, bộn bề cuộc sống khiến con mệt mỏi, con sẽ thích những nơi yên bình"
Daeyang:" ở thành phố thì sẽ không yên bình đúng không ạ?"
Kyungsoo:" không phải, ý ba nói con sẽ có những nơi khiến con thấy yên bình. Ví dụ với ba, đối với ba nơi có con và mẹ là nơi yên bình của ba."
Daeyang đã hiểu ý ba:" vậy con cũng sẽ có nơi như thế đúng không ạ"
Kyungsoo:" đúng vậy, ai cũng sẽ có một nơi khiến họ muốn ở đó mãi mãi. Con hãy sống bằng tất cả tình thương, tình yêu của mình"
Sooyoung mỉm cười:" con còn bé chưa hiểu hết được đâu, một ngày nào đó con sẽ hiểu tất cả"
Daeyang cùng ba mẹ nhìn ra bên ngoài tường rào tường vy,chưa có bông hoa nào nở cả, nhưng những cây tường vy kia rất nhanh lớn. Một ngày nào đó nó lớn lên sẽ hiểu được hết những gì ba nói, nhưng một điều chẳng cần lớn lên nó cũng hiểu được đó là ba rất yêu thương mẹ và nó nữa. Nó chỉ cần biết vậy là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.