Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 105
Sooyoung1993
30/10/2019
Buổi sáng bình minh của Kyungsoo cùng gia đình nhỏ. Kyungsoo mở mắt nhìn
Sooyoung và Daeyang đang ngủ say bên cạnh anh nhẹ nhàng rời giường nhưng dù nhẹ đến đâu cũng khiến Sooyoung tỉnh giấc. Từ ngày trước Sooyoung đã vậy rồi chỉ cần anh xoay người là lập tức Sooyoung tỉnh ngay, cô lại
kéo chăn lại cho anh. Đã rất nhiều lần anh nói em cố gắng ngủ sâu một
chút,ngủ như vậy không tốt cho sức khỏe. Nhưng cô không thể ngủ sâu giấc được,cô thường nói với anh đó như là một bản năng của phụ nữ vậy, luôn
lo lắng cho anh sợ anh bị lạnh đêm.
Sooyoung mở mắt ra:" anh dạy sớm vậy"
Kyungsoo:" muốn cùng anh ngắm bình minh không?"
Sooyoung gật đầu:" vậy em cùng đi với anh"
Lần thứ hai được ngắm bình minh cùng anh, lần trước đã là rất lâu rồi. Sooyoung nắm tay anh cùng anh đi dạo bờ biển, ánh nắng vàng chiếu nhẹ lên dáng hai người. Mặt trời dần dần hiện rõ trên bầu trời, Sooyoung mỉm cười nhìn anh:" Kyungsoo, bên em bây giờ có một mặt trời và một đại dương rộng lớn. Anh luôn là mặt trời, Daeyang là đại dương, em rất hạnh phúc"
Kyungsoo:" Sooyoung, anh cũng rất hạnh phúc khi bên em. Lần này là lần thứ hai chúng ta cùng ngắm bình minh trên biển, năm sau chúng ta lại đến đây, mỗi năm chúng ta cùng ra biển một lần được không?"
Sooyoung:" năm tới chắc không được rồi, cái bụng em bự lên rồi em sinh con chắc không được đâu"
Kyungsoo:" vậy năm sau nữa chúng ta đi hai lần bù lại"
Sooyoung cười tươi gật đầu:" vậy khi nào chúng ta già đi chúng ta về đây ở, anh chịu không?"
Kyungsoo:" không được, anh muốn lúc già vẫn ở căn nhà hiện tại, luôn có em và các con"
Sooyoung:" được rồi, tận hưởng cuộc sống một chút đi, ngày mai quay về Seoul lại đi làm rồi"
Kyungsoo:" anh không mệt, suốt thời gian qua anh chỉ lao đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ em. Anh hầu như chẳng thấy mệt mỏi."
Sooyoung:" em thì chẳng có lúc nào quên anh hết, em cũng chẳng làm gì để quên anh vì có muốn cũng đâu có được, Daeyang giống anh như vậy em làm sao quên anh được"
Kyungsoo:" ừm, bây giờ anh hiểu cuộc sống có từ gọi là định mệnh. Định mệnh của chúng ta không thể tách rời đúng không"
Sooyoung:" ừm..."
Dưới ánh bình minh cùng làn gió thổi mang hương vị của biển. Kyungsoo nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Sooyoung, thật nhẹ thật lâu. Bóng hai người chiếu xuống mặt đất như hòa quyện với nhau làm một. Tình yêu vượt qua thăng trầm, chậm rãi đến bên nhau giữ vững trong tâm hồn nhau. Kyungsoo mỉm cười hướng mắt tới mặt trời rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh anh lúc này, cô mặc chiếc váy trắng tinh khiết như nước, cô vẫn vậy tình yêu Sooyoung dành cho anh vẫn như vậy. Hạnh phúc đến ngọt ngào, kyungsoo bỗng thấy mông lung, anh bắt đầu lo sợ rằng hạnh phúc sẽ lại ngắn ngủi như xưa. Nhưng trong lòng kyungsoo tự chấn an bản thân :" không, nhất định anh sẽ yêu thương và bên cô đến cuối cuộc đời, sẽ không bao giờ buông tay cô"
Đồi trà xanh, xanh mướt một màu, những cô gái hái chè cười đùa vui vẻ. Ông bà Won cùng ông bà Do đang cùng đến thăm đồi chè của gia đình Sooyoung. Họ cùng nhau hái chè,những búp chè non xanh lần lượt được hái xuống.
Ông Won:" ông bà xem tụi trẻ bây giờ chúng nó không thích uống mấy thức uống như chúng ta đâu"
Ông Do:" đúng vậy đó, chúng nó đâu biết uống,nhưng mà ngày trước Sooyoung co đem cho tôi một ít trà hoa nhài tôi rất thích"
Bà Won:" vậy mà tôi không biết có thể mang qua đây biếu ông bà một ít,ở Việt Nam người ta dùng trà nhài như thức uống dân dã, cả chè khô này nữa đó"
Ông Do:" vậy sao, ở đây thanh niên là không có uống trà như chúng ta rồi"
Bà won:" ông xem Hàn quốc phát triển gấp mấy lần Việt Nam làm sao mà so sánh được bây giờ"
Mẹ Do:" Việt Nam cũng đang trên đà phát triển mà, chẳng mấy chốc rồi cũng phát triển mạnh hơn thôi"
Câu chuyện các ông bà nói đang chuyển hướng thành câu chuyện kinh tế thế giới. Sooyoung và Kyungsoo cùng chụp ảnh chỗ khác nhìn họ vui vẻ cũng mỉm cười.
Sooyoung:" em còn nhớ có một quảng cáo của Wnone quay ở đồi chè này nhà em "
Kyungsoo:" cũng lâu rồi đúng không?"
Sooyoung:"ừm lâu lắm rồi, hầu như sản phẩm nào cũng đều quay ở đây"
Kyungsoo:" Sooyoung này, bộ phim của anh và Daeyang cũng sắp đóng máy rồi, chúng ta dành thời gian để chuẩn bị đám cưới nha"
Sooyoung:" ừm, em cũng nghĩ vậy, sắp cuối năm rồi các sự kiện sẽ diễn ra nhiều hơn nên em nghĩ nên chuẩn bị trước. Anh xem ba mẹ đi coi ngày chưa nữa"
Kyungsoo:"ba mẹ xem rồi đó, trước sinh nhật anh vài ngày"
Sooyoung:" anh dự kiến mời nhiều không?"
Kyungsoo:" có lẽ khá nhiều"
Sooyoung:" bên nhà em cũng đông lắm thành ra đám cưới mình phải chuẩn bị lâu như vậy"
Kyungsoo:" không sao đâu mà, anh thấy bụng em cũng chưa nhô lên nhiều nên không sao đâu"
Sooyoung:" ba tháng cũng chưa có bụng nhiều đâu"
Kyungsoo:" em ăn khỏe lên chút cho con mau lớn"
Sooyoung mở mạng lên đăng hình,những bức ảnh cô chụp cùng anh cô đều đăng lên. Không phải cô khoe tình cảm mà cô muốn biết dư luận nói gì và cô cũng cảm thấy chẳng có gì để giấu diếm nữa. Sooyoung nhìn vào icon ảnh của anh, anh đã thay bằng ảnh gia đình. Sooyoung click vào xem, anh cũng đăng ảnh đã chụp với cô và con. Cô kéo đến bình luận xem các bình luận fan của anh.
" Anh chị thật đẹp đôi quá, Daeyang của anh chị dễ thương quá"
" Mặc dù anh chị đã giấu chúng em nhưng bọn em vẫn sẽ ủng hộ tình yêu của anh chị. Chúc gia đình mình hạnh phúc"
" Kyungsoo oppa có phải anh nợ chị một lễ cưới không?"
" Kyungsoo oppa bao giờ anh chị làm lễ cưới"
" Bộ phim mới của anh có cả con trai anh đóng đúng không?"
Sooyoung mở mắt ra:" anh dạy sớm vậy"
Kyungsoo:" muốn cùng anh ngắm bình minh không?"
Sooyoung gật đầu:" vậy em cùng đi với anh"
Lần thứ hai được ngắm bình minh cùng anh, lần trước đã là rất lâu rồi. Sooyoung nắm tay anh cùng anh đi dạo bờ biển, ánh nắng vàng chiếu nhẹ lên dáng hai người. Mặt trời dần dần hiện rõ trên bầu trời, Sooyoung mỉm cười nhìn anh:" Kyungsoo, bên em bây giờ có một mặt trời và một đại dương rộng lớn. Anh luôn là mặt trời, Daeyang là đại dương, em rất hạnh phúc"
Kyungsoo:" Sooyoung, anh cũng rất hạnh phúc khi bên em. Lần này là lần thứ hai chúng ta cùng ngắm bình minh trên biển, năm sau chúng ta lại đến đây, mỗi năm chúng ta cùng ra biển một lần được không?"
Sooyoung:" năm tới chắc không được rồi, cái bụng em bự lên rồi em sinh con chắc không được đâu"
Kyungsoo:" vậy năm sau nữa chúng ta đi hai lần bù lại"
Sooyoung cười tươi gật đầu:" vậy khi nào chúng ta già đi chúng ta về đây ở, anh chịu không?"
Kyungsoo:" không được, anh muốn lúc già vẫn ở căn nhà hiện tại, luôn có em và các con"
Sooyoung:" được rồi, tận hưởng cuộc sống một chút đi, ngày mai quay về Seoul lại đi làm rồi"
Kyungsoo:" anh không mệt, suốt thời gian qua anh chỉ lao đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ em. Anh hầu như chẳng thấy mệt mỏi."
Sooyoung:" em thì chẳng có lúc nào quên anh hết, em cũng chẳng làm gì để quên anh vì có muốn cũng đâu có được, Daeyang giống anh như vậy em làm sao quên anh được"
Kyungsoo:" ừm, bây giờ anh hiểu cuộc sống có từ gọi là định mệnh. Định mệnh của chúng ta không thể tách rời đúng không"
Sooyoung:" ừm..."
Dưới ánh bình minh cùng làn gió thổi mang hương vị của biển. Kyungsoo nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Sooyoung, thật nhẹ thật lâu. Bóng hai người chiếu xuống mặt đất như hòa quyện với nhau làm một. Tình yêu vượt qua thăng trầm, chậm rãi đến bên nhau giữ vững trong tâm hồn nhau. Kyungsoo mỉm cười hướng mắt tới mặt trời rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh anh lúc này, cô mặc chiếc váy trắng tinh khiết như nước, cô vẫn vậy tình yêu Sooyoung dành cho anh vẫn như vậy. Hạnh phúc đến ngọt ngào, kyungsoo bỗng thấy mông lung, anh bắt đầu lo sợ rằng hạnh phúc sẽ lại ngắn ngủi như xưa. Nhưng trong lòng kyungsoo tự chấn an bản thân :" không, nhất định anh sẽ yêu thương và bên cô đến cuối cuộc đời, sẽ không bao giờ buông tay cô"
Đồi trà xanh, xanh mướt một màu, những cô gái hái chè cười đùa vui vẻ. Ông bà Won cùng ông bà Do đang cùng đến thăm đồi chè của gia đình Sooyoung. Họ cùng nhau hái chè,những búp chè non xanh lần lượt được hái xuống.
Ông Won:" ông bà xem tụi trẻ bây giờ chúng nó không thích uống mấy thức uống như chúng ta đâu"
Ông Do:" đúng vậy đó, chúng nó đâu biết uống,nhưng mà ngày trước Sooyoung co đem cho tôi một ít trà hoa nhài tôi rất thích"
Bà Won:" vậy mà tôi không biết có thể mang qua đây biếu ông bà một ít,ở Việt Nam người ta dùng trà nhài như thức uống dân dã, cả chè khô này nữa đó"
Ông Do:" vậy sao, ở đây thanh niên là không có uống trà như chúng ta rồi"
Bà won:" ông xem Hàn quốc phát triển gấp mấy lần Việt Nam làm sao mà so sánh được bây giờ"
Mẹ Do:" Việt Nam cũng đang trên đà phát triển mà, chẳng mấy chốc rồi cũng phát triển mạnh hơn thôi"
Câu chuyện các ông bà nói đang chuyển hướng thành câu chuyện kinh tế thế giới. Sooyoung và Kyungsoo cùng chụp ảnh chỗ khác nhìn họ vui vẻ cũng mỉm cười.
Sooyoung:" em còn nhớ có một quảng cáo của Wnone quay ở đồi chè này nhà em "
Kyungsoo:" cũng lâu rồi đúng không?"
Sooyoung:"ừm lâu lắm rồi, hầu như sản phẩm nào cũng đều quay ở đây"
Kyungsoo:" Sooyoung này, bộ phim của anh và Daeyang cũng sắp đóng máy rồi, chúng ta dành thời gian để chuẩn bị đám cưới nha"
Sooyoung:" ừm, em cũng nghĩ vậy, sắp cuối năm rồi các sự kiện sẽ diễn ra nhiều hơn nên em nghĩ nên chuẩn bị trước. Anh xem ba mẹ đi coi ngày chưa nữa"
Kyungsoo:"ba mẹ xem rồi đó, trước sinh nhật anh vài ngày"
Sooyoung:" anh dự kiến mời nhiều không?"
Kyungsoo:" có lẽ khá nhiều"
Sooyoung:" bên nhà em cũng đông lắm thành ra đám cưới mình phải chuẩn bị lâu như vậy"
Kyungsoo:" không sao đâu mà, anh thấy bụng em cũng chưa nhô lên nhiều nên không sao đâu"
Sooyoung:" ba tháng cũng chưa có bụng nhiều đâu"
Kyungsoo:" em ăn khỏe lên chút cho con mau lớn"
Sooyoung mở mạng lên đăng hình,những bức ảnh cô chụp cùng anh cô đều đăng lên. Không phải cô khoe tình cảm mà cô muốn biết dư luận nói gì và cô cũng cảm thấy chẳng có gì để giấu diếm nữa. Sooyoung nhìn vào icon ảnh của anh, anh đã thay bằng ảnh gia đình. Sooyoung click vào xem, anh cũng đăng ảnh đã chụp với cô và con. Cô kéo đến bình luận xem các bình luận fan của anh.
" Anh chị thật đẹp đôi quá, Daeyang của anh chị dễ thương quá"
" Mặc dù anh chị đã giấu chúng em nhưng bọn em vẫn sẽ ủng hộ tình yêu của anh chị. Chúc gia đình mình hạnh phúc"
" Kyungsoo oppa có phải anh nợ chị một lễ cưới không?"
" Kyungsoo oppa bao giờ anh chị làm lễ cưới"
" Bộ phim mới của anh có cả con trai anh đóng đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.