Em Vượt Đại Dương Để Yêu Anh (D.o)
Chương 47
Sooyoung1993
25/10/2019
Dù bị anh kéo đi cô cũng vẫn ngoái lại nhìn cô gái ấy.
Sooyoung:" mất lịch sự quá à, kéo em đi như vậy. Không để em giải thích thêm vậy"
Kyungsoo tự nhiên thấy bực dọc cáu với cô:" em chỉ chạy lung tung thôi"
Sooyoung không nói gì nữa,bỏ mặc cho anh lôi cô trở về nhà. Cô muốn khóc lắm chứ, muốn gào lên hỏi anh là người đó có phải mối tình đầu của anh không nhưng cô không làm được. Cô đâu cần phải ghen với một quá khứ, cô không muốn anh cho là cô nhỏ nhen. Cô cố kìm nước mắt đang sắp rơi ra. Mày thật hay khóc đồ ngốc Sooyoung ạ.
Anh dường như cảm nhận được mình lỡ lời với cô, cô đâu làm gì sai mà giận cô. Anh dừng lại nhìn cô, nước mắt sắp rơi ra đến nơi nhưng cô cố không khóc:" anh xin lỗi, anh không nên to tiếng với em" cô lắc đầu không nói gì, cũng không khóc. Anh biết cô giận anh rồi :" ngoan,em ăn kem đi kìa,kem chảy hết rồi" anh nhẹ nhàng lấy kem ra đưa cho cô. Cô cầm lấy cây kem tan chảy, ăn từng miếng. Anh nhẹ nhàng lấy giấy lau cho cô. Đường về nhà như dài hơn gấp đôi.
Về đến nhà, mẹ anh đưa hai đứa đi tới tiệm tóc của mẹ anh. Anh thấy cô cười vui vẻ, thấy an tâm hơn, lúc nãy anh đã sai rồi, tự dưng mắng cô chi anh thấy hối hận. Cứ việc gì liên quan đến cô gái đó anh đều thấy bực bội vô cùng, anh không phải không thể quên cô ấy, mà cô ấy khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ,khiến trái tim anh đau. Nếu Sooyoung biết cô ấy là người yêu cũ của anh thì sẽ như nào? Cô cũng có lần hỏi anh về người yêu cũ rồi? Anh không trả lời, rồi bây giờ gặp nhau như này anh tự dưng có một thứ linh cảm tồi tệ. Anh mải suy nghĩ nhưng không để ý rằng cô đang nhìn anh. Từ lúc anh gặp cô ấy trở về anh càng trở nên trầm lặng, anh không nói gì nhiều,cũng không mỉm cười. Cô biết tình đầu rất khó quên, có thể cả cuộc đời này sẽ không quên được mối tình đầu đó. Cô hiểu vì cô đang yêu anh mối tình đầu tiên của cô. Có nhiều lúc trong quá khứ, thấy anh xa vời không với tới cô cũng đã muốn vứt bỏ thứ tình cảm đó nhưng cô không làm được. Cô phải cố gắng hơn để tỏa sáng để xứng đáng với anh.
Sooyoung :" em xong rồi nè" cô huơ tay trước mặt anh mỉm cười thật tươi.
Anh đang suy nghĩ bỗng giật mình:" ừm em đổi màu tóc sao, nhìn trắng thêm đó, rất hợp với em"
Sooyoung cười lớn:" chúng ta đến chỗ ba anh thôi"
Kyungsoo:" ừm đi thôi" anh nghĩ không cần nghĩ đến quá khứ nữa dù đau khổ hay không cũng đã qua rồi bây giờ người anh yêu là cô, cô cũng sẽ tin tưởng anh. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy là được rồi. Đúng vậy chỉ cần Sooyoung là đủ.
Đến phòng trưng bày tranh, cô đi tới ngắm những bức tranh của ba Do. Từ họa tiết đơn giản đến những bức tranh phối nhiều màu rất đẹp. Cô đắm chìm ngắm từng bức tranh một, quên hết xung quanh. Mẹ Do thấy cô ngắm say mê không nói gì đi lùi lại cùng con trai:" con bé có vẻ rất thích tranh"
Kyungsoo:" cô ấy trước khi trở thành idol đã ở nhà một năm nhốt mình vẽ tranh đó mẹ"
Mẹ Do:" vậy sao" mẹ Do đến chỗ bàn trà uống nước để cô tự do ngắm tranh.
Đi đến một bức tranh vẽ về biển, một cô gái mái tóc dài bay trong gió đứng trên một hòn đảo, hướng mắt về biển. Cô như đang chờ đợi điều gì đó. Cô rất ấn tượng với bức tranh này, có cảm giác quen thuộc. Ba Do đi đến :" con thấy bức tranh này sao?"
Sooyoung:" nhìn cô gái như đang chờ đợi có người tới đó. Nhưng với con con lại có cảm nhận khác"
Ba Do:" con nói thử xem"
Sooyoung:" cô gái này không hề chờ đợi, cuộc sống đôi lúc cũng phải tự tạo cho mình cơ hội. Cô gái này hướng về phía biển như đang hướng tới tương lai mênh mông như biển cả. Cuộc sống có rất nhiều trông gai, cô phải vượt qua tất cả để đến được với tương lai cô muốn. Con thấy cô gái này rất giống con,con đã vượt cả một đại dương để có thể tới nơi con muốn"
Ba Do:" cách nhìn của con rất hay, nhưng bác chỉ đơn giản vẽ một người con gái đợi chờ thôi"
Sooyoung:" tranh để cảm nhận mà bác, mỗi người sẽ có một cách cảm nhận tranh riêng. Con cũng rất thích cách cảm nhận của bác. Vì trước khi con quyết định lao tới biển con cũng đã đợi chờ rất lâu. Nhưng đến một ngày ánh sáng của mặt trời kia khiến con thay đổi suy nghĩ. Con phải lao ra biển mới có thể tìm về được nơi con muốn"
Ba Do:" con rất biết thưởng thức tranh đó, con thích bức tranh này không bác tặng con"
Sooyoung:" dạ bác để trưng bày đi ạ, con cũng có một bức gần giống như này rồi ạ. Cách vẽ và phối màu của bác rất tuyệt vời nên để người khác có thể chiêm ngưỡng. Con học được rất nhiều từ tranh của bác đó ạ, con phối màu không được đẹp như này đâu ạ"
Ba Do cười hiền hòa:" nếu có thể bác muốn xem tranh của con"
" Dạ một ngày nào đó bác sẽ thấy tranh của con ạ, con sẽ mở triển lãm. Lần trước con nói rồi ấy ạ, con cũng chưa được người đó đồng ý, thực ra con cũng chưa hỏi ạ"
Ba Do:" nếu người đó hiểu hết ý nghĩa tranh của con chắc sẽ đồng ý thôi. Con thử giải thích và cho họ xem tranh của con xem sao"
Sooyoung:" con cảm ơn bác đã gợi ý ạ"
Kyungsoo mỉm cười nghe cô nói với ba về tranh, dường như cô quên luôn anh đứng đằng sau,anh nhận ra cô rất thích vẽ tranh.
Mẹ Do đi tới:" ông xem,ông với Sooyoung cứ đắm vào tranh là quên hết người xung quanh. Tôi với kyungsoo bị cho ra rìa rồi"
Kyungsoo cười gật đầu nói:" em quên anh luôn rồi"
Cô kéo tay kyungsoo:"anh nói gì vậy hừm"
Ba mẹ Do cười nhìn hai đứa trẻ:" chúng ta về ăn cơm thôi. Tối nay chúng ta cùng đi xem phim được không?"
Sooyoung:" dạ được ạ"
Kyungsoo:" được ạ lâu rồi nhà mình chưa được xem phim cùng nhau"
Mẹ Do:" vậy về thôi " mọi người cùng nhau vui vẻ ra xe trở về. Cô cũng không nghĩ đến chuyện lúc chiều nữa,vui vẻ cùng anh cùng gia đình anh.
Sooyoung:" mất lịch sự quá à, kéo em đi như vậy. Không để em giải thích thêm vậy"
Kyungsoo tự nhiên thấy bực dọc cáu với cô:" em chỉ chạy lung tung thôi"
Sooyoung không nói gì nữa,bỏ mặc cho anh lôi cô trở về nhà. Cô muốn khóc lắm chứ, muốn gào lên hỏi anh là người đó có phải mối tình đầu của anh không nhưng cô không làm được. Cô đâu cần phải ghen với một quá khứ, cô không muốn anh cho là cô nhỏ nhen. Cô cố kìm nước mắt đang sắp rơi ra. Mày thật hay khóc đồ ngốc Sooyoung ạ.
Anh dường như cảm nhận được mình lỡ lời với cô, cô đâu làm gì sai mà giận cô. Anh dừng lại nhìn cô, nước mắt sắp rơi ra đến nơi nhưng cô cố không khóc:" anh xin lỗi, anh không nên to tiếng với em" cô lắc đầu không nói gì, cũng không khóc. Anh biết cô giận anh rồi :" ngoan,em ăn kem đi kìa,kem chảy hết rồi" anh nhẹ nhàng lấy kem ra đưa cho cô. Cô cầm lấy cây kem tan chảy, ăn từng miếng. Anh nhẹ nhàng lấy giấy lau cho cô. Đường về nhà như dài hơn gấp đôi.
Về đến nhà, mẹ anh đưa hai đứa đi tới tiệm tóc của mẹ anh. Anh thấy cô cười vui vẻ, thấy an tâm hơn, lúc nãy anh đã sai rồi, tự dưng mắng cô chi anh thấy hối hận. Cứ việc gì liên quan đến cô gái đó anh đều thấy bực bội vô cùng, anh không phải không thể quên cô ấy, mà cô ấy khiến tâm trạng anh trở nên tồi tệ,khiến trái tim anh đau. Nếu Sooyoung biết cô ấy là người yêu cũ của anh thì sẽ như nào? Cô cũng có lần hỏi anh về người yêu cũ rồi? Anh không trả lời, rồi bây giờ gặp nhau như này anh tự dưng có một thứ linh cảm tồi tệ. Anh mải suy nghĩ nhưng không để ý rằng cô đang nhìn anh. Từ lúc anh gặp cô ấy trở về anh càng trở nên trầm lặng, anh không nói gì nhiều,cũng không mỉm cười. Cô biết tình đầu rất khó quên, có thể cả cuộc đời này sẽ không quên được mối tình đầu đó. Cô hiểu vì cô đang yêu anh mối tình đầu tiên của cô. Có nhiều lúc trong quá khứ, thấy anh xa vời không với tới cô cũng đã muốn vứt bỏ thứ tình cảm đó nhưng cô không làm được. Cô phải cố gắng hơn để tỏa sáng để xứng đáng với anh.
Sooyoung :" em xong rồi nè" cô huơ tay trước mặt anh mỉm cười thật tươi.
Anh đang suy nghĩ bỗng giật mình:" ừm em đổi màu tóc sao, nhìn trắng thêm đó, rất hợp với em"
Sooyoung cười lớn:" chúng ta đến chỗ ba anh thôi"
Kyungsoo:" ừm đi thôi" anh nghĩ không cần nghĩ đến quá khứ nữa dù đau khổ hay không cũng đã qua rồi bây giờ người anh yêu là cô, cô cũng sẽ tin tưởng anh. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô ấy là được rồi. Đúng vậy chỉ cần Sooyoung là đủ.
Đến phòng trưng bày tranh, cô đi tới ngắm những bức tranh của ba Do. Từ họa tiết đơn giản đến những bức tranh phối nhiều màu rất đẹp. Cô đắm chìm ngắm từng bức tranh một, quên hết xung quanh. Mẹ Do thấy cô ngắm say mê không nói gì đi lùi lại cùng con trai:" con bé có vẻ rất thích tranh"
Kyungsoo:" cô ấy trước khi trở thành idol đã ở nhà một năm nhốt mình vẽ tranh đó mẹ"
Mẹ Do:" vậy sao" mẹ Do đến chỗ bàn trà uống nước để cô tự do ngắm tranh.
Đi đến một bức tranh vẽ về biển, một cô gái mái tóc dài bay trong gió đứng trên một hòn đảo, hướng mắt về biển. Cô như đang chờ đợi điều gì đó. Cô rất ấn tượng với bức tranh này, có cảm giác quen thuộc. Ba Do đi đến :" con thấy bức tranh này sao?"
Sooyoung:" nhìn cô gái như đang chờ đợi có người tới đó. Nhưng với con con lại có cảm nhận khác"
Ba Do:" con nói thử xem"
Sooyoung:" cô gái này không hề chờ đợi, cuộc sống đôi lúc cũng phải tự tạo cho mình cơ hội. Cô gái này hướng về phía biển như đang hướng tới tương lai mênh mông như biển cả. Cuộc sống có rất nhiều trông gai, cô phải vượt qua tất cả để đến được với tương lai cô muốn. Con thấy cô gái này rất giống con,con đã vượt cả một đại dương để có thể tới nơi con muốn"
Ba Do:" cách nhìn của con rất hay, nhưng bác chỉ đơn giản vẽ một người con gái đợi chờ thôi"
Sooyoung:" tranh để cảm nhận mà bác, mỗi người sẽ có một cách cảm nhận tranh riêng. Con cũng rất thích cách cảm nhận của bác. Vì trước khi con quyết định lao tới biển con cũng đã đợi chờ rất lâu. Nhưng đến một ngày ánh sáng của mặt trời kia khiến con thay đổi suy nghĩ. Con phải lao ra biển mới có thể tìm về được nơi con muốn"
Ba Do:" con rất biết thưởng thức tranh đó, con thích bức tranh này không bác tặng con"
Sooyoung:" dạ bác để trưng bày đi ạ, con cũng có một bức gần giống như này rồi ạ. Cách vẽ và phối màu của bác rất tuyệt vời nên để người khác có thể chiêm ngưỡng. Con học được rất nhiều từ tranh của bác đó ạ, con phối màu không được đẹp như này đâu ạ"
Ba Do cười hiền hòa:" nếu có thể bác muốn xem tranh của con"
" Dạ một ngày nào đó bác sẽ thấy tranh của con ạ, con sẽ mở triển lãm. Lần trước con nói rồi ấy ạ, con cũng chưa được người đó đồng ý, thực ra con cũng chưa hỏi ạ"
Ba Do:" nếu người đó hiểu hết ý nghĩa tranh của con chắc sẽ đồng ý thôi. Con thử giải thích và cho họ xem tranh của con xem sao"
Sooyoung:" con cảm ơn bác đã gợi ý ạ"
Kyungsoo mỉm cười nghe cô nói với ba về tranh, dường như cô quên luôn anh đứng đằng sau,anh nhận ra cô rất thích vẽ tranh.
Mẹ Do đi tới:" ông xem,ông với Sooyoung cứ đắm vào tranh là quên hết người xung quanh. Tôi với kyungsoo bị cho ra rìa rồi"
Kyungsoo cười gật đầu nói:" em quên anh luôn rồi"
Cô kéo tay kyungsoo:"anh nói gì vậy hừm"
Ba mẹ Do cười nhìn hai đứa trẻ:" chúng ta về ăn cơm thôi. Tối nay chúng ta cùng đi xem phim được không?"
Sooyoung:" dạ được ạ"
Kyungsoo:" được ạ lâu rồi nhà mình chưa được xem phim cùng nhau"
Mẹ Do:" vậy về thôi " mọi người cùng nhau vui vẻ ra xe trở về. Cô cũng không nghĩ đến chuyện lúc chiều nữa,vui vẻ cùng anh cùng gia đình anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.