Chương 55
Quỳnh shin's
18/05/2023
Em là ai??
Em là ai????
Trước cơn bàng hoàng cô không tin vào mắt mình Phong thực sự đã tỉnh. Nhưng cái sự thật phũ phàng ấy Phong không còn nhận ra cô nữa rồi cô thầm nghĩ
"Anh thực sự đã quên em rồi ư Phong chắc có lẽ em là một phần kí ức đau buồn nhất trong cuộc đời của anh có lẽ anh không nên nhớ em thì tốt hơn Phong"
Một câu nói của Phong lần nữa khiến cô quay lại thực tại
- Thực sự cô là ai??
- À thật ra tôi là người bác gái thuê đến chăm sóc anh mà thôi..
- Ủa sao hành động của cô khi thấy tôi tỉnh lại có phần thái quá đến vậy??
- À thì tôi vui 1 tí thôi mà
Sợ Phong lại tiếp tục hỏi thêm kiểu gì Phong chả nghi ngờ thôi tránh xa 1 tí thì hơn..
Cô lại tiếp tục đánh trống lãng:
- Ơ tôi quên mất,tôi phải báo tin mừng cho bác gái đây chắc bác sẻ rất vui khi anh tỉnh dậy.
Chả cần để ý sắc mặt Phong lúc này ra sao cô vội chạy thật nhanh ra khỏi phòng để tránh ánh mắt đầy nghi ngờ ấy của anh.
Nhã ơi là Nhã giấu mà chả biết đường giấu ai đời mình là nhân viên mà lại kêu bà chủ là bác gái nữa cơ chứ.Ta nói cô mà gặp Phong kiểu gì chả đờ đờ cả ra
Vừa mới tỉnh dậy nên Phong chả nghĩ gì thêm chỉ là
- Sao cô ta lại có chút kì lạ đến thế.Mà cô ta chỉ là nhân viên thôi sao mình lại bận tâm đến thế cơ chứ..
- Liệu mình có quên thứ gì không nhỉ sao đầu mình cứ cảm giác quên đi thứ gì rất quan trọng thì phải????
Đang vội suy nghĩ 1 bác sĩ tiến vào vội vàng nói:
- Anh có cảm thấy chống mặt đau đầu gì không ạ???
- 1 chút
- Đừng lo lắng đây là vấn đề hay xảy ra với bệnh nhân do một thời gian dài rơi vào tình trạng hôn mê mà thôi chắc vài hôm nữa anh sẻ khỏe...
- Hôn mê dài tôi bị sao mà lại như thế.
- Anh gặp phải một tai nạn rất nghiêm trọng ảnh hưởng đến não.Tôi cảm thấy anh khá là may mắn chắc có điều gì thôi thức anh tỉnh dậy. Thường trường hợp như anh khả năng không tỉnh lại rất cao.Chúc mừng anh.. mong anh giữ gìn sức khỏe sớm ngày ra viện.
- Thôi thức ư
Anh chợt nhận ra suốt một thời gian dài hôn mê hình ảnh một cô gái luôn vang vãng trong giấc mơ
- Em rốt cuộc là ai???
Quay lại bối cảnh khác
Vừa đi cô cứ thảnh thởi có lẽ không nên để anh ấy nhớ lại chuyện lúc trước thì tốt hơn chuyện gì qua rồi thì cứ hãy để cho nó thành quá khứ.Anh của hiện tại có lẽ sẻ tốt hơn nhiều khi cô không xuất hiện.
Cô vội điện cho bác gái
- Bác con là Nhã ạ.Phong đã tỉnh dậy rồi ạ. Bác nhanh vào bệnh viện thăm anh ấy đi ạ.Đến lúc con phải đi rồi...
- Con lại nói cái gì thế con tính đi đâu ở lại với bác.
- Bác ơi thật ra Phong khi tỉnh dậy đã quên hết hoàn toàn chuyện cũ có lẽ con là một phần kí ức không đáng nhớ của anh ấy.. Có lẽ đã đến lúc con nên rời đi.Trả lại anh ấy cuộc sống bình yên hơn..
- Nhã nêu con còn yêu nó hãy ở lại bên cạnh nó bác tin rồi một ngày nó sẻ nhận ra con và bác chắc chắn nó sẻ hạnh phục khi có con bên cạnh. Lỗi là do bác mà ra bác sẻ giúp con làm cho nó phải nhớ ra con.Ở lại với bác nhé.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành đến chap này cùng em.Thời gian này em có chút việc bận nên không ra chap thường xuyên mn thông cảm và vẫn mong mọi người tiếp tục ủng hộ tp em vs nhé
.
Em là ai????
Trước cơn bàng hoàng cô không tin vào mắt mình Phong thực sự đã tỉnh. Nhưng cái sự thật phũ phàng ấy Phong không còn nhận ra cô nữa rồi cô thầm nghĩ
"Anh thực sự đã quên em rồi ư Phong chắc có lẽ em là một phần kí ức đau buồn nhất trong cuộc đời của anh có lẽ anh không nên nhớ em thì tốt hơn Phong"
Một câu nói của Phong lần nữa khiến cô quay lại thực tại
- Thực sự cô là ai??
- À thật ra tôi là người bác gái thuê đến chăm sóc anh mà thôi..
- Ủa sao hành động của cô khi thấy tôi tỉnh lại có phần thái quá đến vậy??
- À thì tôi vui 1 tí thôi mà
Sợ Phong lại tiếp tục hỏi thêm kiểu gì Phong chả nghi ngờ thôi tránh xa 1 tí thì hơn..
Cô lại tiếp tục đánh trống lãng:
- Ơ tôi quên mất,tôi phải báo tin mừng cho bác gái đây chắc bác sẻ rất vui khi anh tỉnh dậy.
Chả cần để ý sắc mặt Phong lúc này ra sao cô vội chạy thật nhanh ra khỏi phòng để tránh ánh mắt đầy nghi ngờ ấy của anh.
Nhã ơi là Nhã giấu mà chả biết đường giấu ai đời mình là nhân viên mà lại kêu bà chủ là bác gái nữa cơ chứ.Ta nói cô mà gặp Phong kiểu gì chả đờ đờ cả ra
Vừa mới tỉnh dậy nên Phong chả nghĩ gì thêm chỉ là
- Sao cô ta lại có chút kì lạ đến thế.Mà cô ta chỉ là nhân viên thôi sao mình lại bận tâm đến thế cơ chứ..
- Liệu mình có quên thứ gì không nhỉ sao đầu mình cứ cảm giác quên đi thứ gì rất quan trọng thì phải????
Đang vội suy nghĩ 1 bác sĩ tiến vào vội vàng nói:
- Anh có cảm thấy chống mặt đau đầu gì không ạ???
- 1 chút
- Đừng lo lắng đây là vấn đề hay xảy ra với bệnh nhân do một thời gian dài rơi vào tình trạng hôn mê mà thôi chắc vài hôm nữa anh sẻ khỏe...
- Hôn mê dài tôi bị sao mà lại như thế.
- Anh gặp phải một tai nạn rất nghiêm trọng ảnh hưởng đến não.Tôi cảm thấy anh khá là may mắn chắc có điều gì thôi thức anh tỉnh dậy. Thường trường hợp như anh khả năng không tỉnh lại rất cao.Chúc mừng anh.. mong anh giữ gìn sức khỏe sớm ngày ra viện.
- Thôi thức ư
Anh chợt nhận ra suốt một thời gian dài hôn mê hình ảnh một cô gái luôn vang vãng trong giấc mơ
- Em rốt cuộc là ai???
Quay lại bối cảnh khác
Vừa đi cô cứ thảnh thởi có lẽ không nên để anh ấy nhớ lại chuyện lúc trước thì tốt hơn chuyện gì qua rồi thì cứ hãy để cho nó thành quá khứ.Anh của hiện tại có lẽ sẻ tốt hơn nhiều khi cô không xuất hiện.
Cô vội điện cho bác gái
- Bác con là Nhã ạ.Phong đã tỉnh dậy rồi ạ. Bác nhanh vào bệnh viện thăm anh ấy đi ạ.Đến lúc con phải đi rồi...
- Con lại nói cái gì thế con tính đi đâu ở lại với bác.
- Bác ơi thật ra Phong khi tỉnh dậy đã quên hết hoàn toàn chuyện cũ có lẽ con là một phần kí ức không đáng nhớ của anh ấy.. Có lẽ đã đến lúc con nên rời đi.Trả lại anh ấy cuộc sống bình yên hơn..
- Nhã nêu con còn yêu nó hãy ở lại bên cạnh nó bác tin rồi một ngày nó sẻ nhận ra con và bác chắc chắn nó sẻ hạnh phục khi có con bên cạnh. Lỗi là do bác mà ra bác sẻ giúp con làm cho nó phải nhớ ra con.Ở lại với bác nhé.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành đến chap này cùng em.Thời gian này em có chút việc bận nên không ra chap thường xuyên mn thông cảm và vẫn mong mọi người tiếp tục ủng hộ tp em vs nhé
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.