Chương 56
Quỳnh shin's
18/05/2023
- Nhã mẹ tính thế này dù gì con cũng về nước một thời gian rồi.Con không thể ở khách sạn mãi được hay là con dọn đến ở cùng Phong đi.Biết đâu khi hai con ở chung Phong nó sẻ nhớ ra đấy con ạ.
- Thời gian này Phong nó rất cần người chăm sóc con đến chăm nó quá hợp tình hợp lí.
- Bác liệu như thế Phong có đồng ý không hả bác??? Con sợ....
- Con cứ nói với nó bác thuê con chăm sóc nó một thời gian.Có gì đâu con phải lo thế ik nhỉ...
Hôm nay là ngày ra viện
- Phong thời gian này mẹ bận một chút việc, mẹ đã thuê 1 cô gái chăm sóc con.Có việc gì cứ bảo cô ấy.Cố gắng dưỡng bệnh một thời gian để quay lại công ti.Mẹ đã thu xếp giúp con việc ở công ti rồi đấy con cố gắng dưỡng bệnh nhé.
- Dạ mẹ
"Phong có lẽ đây là việc làm cuối cùng mẹ dành cho con.Có lẽ mẹ nên cho con và Nhã một khoảng thời gian ở bên nhau liệu rằng con sẻ nhớ ra được điều gì đó.Mẹ biết bây giờ hiện tại con không con oán giận mẹ bởi con đã quên hết những gì mẹ đã gây ra.Nhưng mà mẹ nghĩ so với việc con quên đi Nhã đó là điều tàn nhẫn nhất đối với Nhã. Mong rằng một mai khi con nhớ lại mong con sẻ tha lỗi cho người mẹ này"
...Từ lúc Phong tỉnh dậy anh luôn cảm thấy anh quên mất một thứ gì đó rất quan trọng.Một nổi buồn ướt át không rõ cái nguyên nhân thế nào.Một cảm xúc không biết truốt bầu cùng ai.. ôi sao nó lại bi ai đến thế......
Đạt chân xuống cửa trước mặt anh là một cô gái tóc bung xõa ngang vai với nước da trắng hồng đang cười và nhìn anh.Cô ấy chính là cô gái cách đây vài hôm đã ở bệnh viện ấy mà.
Tự nhiên trong anh nhói lên một cảm xúc vui đến khó tả.Chả hiểu sao một lần gặp cô ấy anh thấy vui đến thế.Cô gái này thật khiến anh tò mò.
Nhưng anh vẫn sớm quay trở lại đáng vẽ lạnh lùng khuôn mặt thờ ơ như bình thường một giọng nói khó ưa
- Cô là cô gái được mẹ tôi thuê đến hay sao??
- Dạ thưa cậu chủ.Cậu chủ cần gì thì cứ bảo tôi..
- Tôi biết rồi cô lui xuống đi.
- Mà anh ơi cho tôi hỏi??
- Nói
- Anh không ưa tôi hay sao thế??
Phong nhíu mày nhè nhẹ
- Tại sao cô lại hỏi như thế??
- Mỗi lần tôi gặp anh anh luôn tỏ ra thái độ không ưa tôi thì phải..
- Cô là gì mà tôi phải ưa cô
Một nổi buồn cười đâu đây.Nhã thầm nghĩ tại sao lại quen thuộc thuộc đến thế.Chắc có lẽ nó sẻ lặp lại thêm một lần nữa rồi đây!! Trứơc đây anh vẫn luôn lạnh lùng như thế ảnh chả mở lời ra nói với em 1 câu thế mà em cũng khiến anh yêu em đấy thôi.Huống hồ gì lần này anh lại cố ý bắt chuyện trước kiểu gì anh chả đổ....Quay trở lại thực tại...
- Tôi chả là gì cả nhưng anh yên tâm tôi sẻ không ở đây lâu đâu... với lại tôi chả thích tác phong này của anh một chút nào
ủa cô gái này quá thật gan cũng to đấy giám nói như thế với chủ cơ đấy để xem cô chịu tôi được lâu không nhé...
- Thích hay không là việc của cô tại sao tôi lại phải bận tâm đến cảm xúc của cô chứ nhỉ..???
Anh cứ thế bước đi chả bận tâm đến sắc mặt của cô ra sao...
Liệu em và anh kéo dài đến bao lâu đây hả Phong.8 năm rồi đấy em được sự rất mệt anh có thế cho em chút động lực để em cố gắng thêm lần nữa không hả Phong.
- Thời gian này Phong nó rất cần người chăm sóc con đến chăm nó quá hợp tình hợp lí.
- Bác liệu như thế Phong có đồng ý không hả bác??? Con sợ....
- Con cứ nói với nó bác thuê con chăm sóc nó một thời gian.Có gì đâu con phải lo thế ik nhỉ...
Hôm nay là ngày ra viện
- Phong thời gian này mẹ bận một chút việc, mẹ đã thuê 1 cô gái chăm sóc con.Có việc gì cứ bảo cô ấy.Cố gắng dưỡng bệnh một thời gian để quay lại công ti.Mẹ đã thu xếp giúp con việc ở công ti rồi đấy con cố gắng dưỡng bệnh nhé.
- Dạ mẹ
"Phong có lẽ đây là việc làm cuối cùng mẹ dành cho con.Có lẽ mẹ nên cho con và Nhã một khoảng thời gian ở bên nhau liệu rằng con sẻ nhớ ra được điều gì đó.Mẹ biết bây giờ hiện tại con không con oán giận mẹ bởi con đã quên hết những gì mẹ đã gây ra.Nhưng mà mẹ nghĩ so với việc con quên đi Nhã đó là điều tàn nhẫn nhất đối với Nhã. Mong rằng một mai khi con nhớ lại mong con sẻ tha lỗi cho người mẹ này"
...Từ lúc Phong tỉnh dậy anh luôn cảm thấy anh quên mất một thứ gì đó rất quan trọng.Một nổi buồn ướt át không rõ cái nguyên nhân thế nào.Một cảm xúc không biết truốt bầu cùng ai.. ôi sao nó lại bi ai đến thế......
Đạt chân xuống cửa trước mặt anh là một cô gái tóc bung xõa ngang vai với nước da trắng hồng đang cười và nhìn anh.Cô ấy chính là cô gái cách đây vài hôm đã ở bệnh viện ấy mà.
Tự nhiên trong anh nhói lên một cảm xúc vui đến khó tả.Chả hiểu sao một lần gặp cô ấy anh thấy vui đến thế.Cô gái này thật khiến anh tò mò.
Nhưng anh vẫn sớm quay trở lại đáng vẽ lạnh lùng khuôn mặt thờ ơ như bình thường một giọng nói khó ưa
- Cô là cô gái được mẹ tôi thuê đến hay sao??
- Dạ thưa cậu chủ.Cậu chủ cần gì thì cứ bảo tôi..
- Tôi biết rồi cô lui xuống đi.
- Mà anh ơi cho tôi hỏi??
- Nói
- Anh không ưa tôi hay sao thế??
Phong nhíu mày nhè nhẹ
- Tại sao cô lại hỏi như thế??
- Mỗi lần tôi gặp anh anh luôn tỏ ra thái độ không ưa tôi thì phải..
- Cô là gì mà tôi phải ưa cô
Một nổi buồn cười đâu đây.Nhã thầm nghĩ tại sao lại quen thuộc thuộc đến thế.Chắc có lẽ nó sẻ lặp lại thêm một lần nữa rồi đây!! Trứơc đây anh vẫn luôn lạnh lùng như thế ảnh chả mở lời ra nói với em 1 câu thế mà em cũng khiến anh yêu em đấy thôi.Huống hồ gì lần này anh lại cố ý bắt chuyện trước kiểu gì anh chả đổ....Quay trở lại thực tại...
- Tôi chả là gì cả nhưng anh yên tâm tôi sẻ không ở đây lâu đâu... với lại tôi chả thích tác phong này của anh một chút nào
ủa cô gái này quá thật gan cũng to đấy giám nói như thế với chủ cơ đấy để xem cô chịu tôi được lâu không nhé...
- Thích hay không là việc của cô tại sao tôi lại phải bận tâm đến cảm xúc của cô chứ nhỉ..???
Anh cứ thế bước đi chả bận tâm đến sắc mặt của cô ra sao...
Liệu em và anh kéo dài đến bao lâu đây hả Phong.8 năm rồi đấy em được sự rất mệt anh có thế cho em chút động lực để em cố gắng thêm lần nữa không hả Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.