Chương 19:
Tịch Quyên
14/07/2024
“Tôi không sao, cảm ơn.” Đầu cúi rất thấp, mái tóc dài ngang vai buông xuống thành rèm.
“Có muốn ngồi bên cạnh một lát không?” Ngón tay thon dài chỉ về phía cửa bách hóa mọi người đang đi lại.
“… Được.” không phải vì bị chiếc xe kia dọa tới, mà bởi vì anh, cô thực sự muốn ngồi một lát để chỉnh lại tâm tình hỗn độn của giờ phút này.
Tại sao anh ấy lại ở đây? Vấn đề này vừa mới hiện ra trong đầu cô liền nhớ tới gian hàng bách hóa Thiên Hưng cô vừa ghé qua, đó không phải là sự nghiệp của mẹ Lâu Nhiên sao? Hơn nữa, hiện giờ muốn chỉnh hợp lại với tập đoàn Cao Phong, cho nên anh ấy đứng ở đây không coi là quá kỳ quái.
“Đỡ hơn chưa?” sau khi đỡ người ngồi xuống ghế dành cho người đi bộ ở quảng trường, Lâu Nhiên buông bàn tay đang giúp đỡ cô ra, trước khi rời đi lại hỏi thêm lần nữa.
Kỳ quái, tên gia hỏa này đối với phụ nữ quan tâm chăm sóc như vậy sao? trước đây tại sao không phát hiện ra?
“Em đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh, làm chậm trễ thời gian của anh rồi, thực ngại quá.”
“Không đâu.” Lâu Nhiên cũng không để ý tới thái độ quá mức ngượng ngùng của người phụ nữ trước mặt này, tới mức nói lời cảm ơn cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng. Lúc muốn xoay người rời đi, thế nhưng lại nhìn thấy chiếc túi giấy cô vừa mua sắm trong cửa hàng bách hóa bị nứt ra một mảng lớn, quần áo bên trong đều bị lộ ra một nửa “túi giấy này bị rách rồi, cô ngồi đây đợi, tôi vào bên trong bảo người đổi cho cô túi khác.”
“A?” lúc này Khúc Vân Hòa cũng phát hiện ra túi bị rách, sau đó bởi vì sự nhiệt tâm đối với Lâu Nhiên quá mức, tới nỗi chính mình cũng không dự định ‘gặp anh’ thì cứ như vậy ngẩng đầu cùng Lâu Nhiên đối mặt, bật thốt lên nói: “Anh giúp em?”
Có kỳ diệu như vậy không? Lâu Nhiên bị sự khoa trương của cô làm cho tức cười. gật đầu.
“Phải, tôi giúp cô. Yên tâm, sẽ không đoạt đồ của cô rồi chạy mất đâu.”
Khúc Vân Hòa nhướng mày, cảm giác không được tự nhiên giờ phút này đều bay đi đâu mất rồi, bây giờ dường như có chút nhàn nhã, chỉ vào chiếc váy xinh xắn bị lộ ra trong túi giấy, rất chân thành nói với anh: “Nếu như anh muốn, em sẽ không để ý.”
Anh đây là… bị trêu đùa phải không?
Lâu Nhiên rốt cuộc cũng có chút tò mò cô gái này nửa phút trước còn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu mà bỗng nhiên lại trở nên hoạt bát như vậy?
Có điều sự hiếu kỳ đối với cô cũng chỉ dừng lại ở sự tò mò, bèo nước gặp nhau đưa tay ra giúp đỡ cũng không có gì. Khóe môi câu lên nhưng không tiếp lời, cúi người nhận lấy tú giấy, nói một câu “ Cô đợi chút.” Sau đó xoay người đi về cửa lớn của cửa hàng bách hóa.
Lâu Nhiên thừa dịp ngày nghỉ tới công ty bách hóa ‘cải trang tuần tra’ ? Khúc Vân Hòa một tay đặt trên lưng ghế phía sau, bàn tay chống đầu, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Lâu Nhiên, rất nhanh liền đoán ra mục đích ngày hôm nay anh xuất hiện tại đây.
Một ông chủ lớn khi đi tuần tra sự nghiệp, cho dù là cải trang đi tuần tra cũng sẽ làm cho thật náo nhiệt để mọi người phải ủng hộ hoan nghênh, sơn hô vạn tuế gì đó, đều cảm thấy thân phận của mình cao cao tại thượng, tuy nhiên loại hình mang tính trình diễn hơn là thực tế này không được doanh nhân thế hệ trẻ mới ưa chuộng, ít nhất Lâu Nhiên cũng rất ghét phô trương sự hư vinh.
Từ trước tới giờ Lâu Nhiên cũng không coi trọng sự hào nhoáng bên ngoài. Anh là người của chủ nghĩa thực dụng, tuy rằng là con nhà giàu có, nhưng từ trước tới giờ không thích khoa trương hoặc khoe khoang gia thế với người khác. Tất nhiên anh ấy là người cao ngạo tự phụ, có điều sự tự phụ đó không phải vì tài phú gia thế mà vì đẹp đẽ và xuất sắc hơn người khác. Anh ấy ghét thua, vì vậy từ trước tới nay đều rất nỗ lực, thông qua sự nỗ lực của bản thân mà đạt được thành tựu, làm anh lâm vào tự phụ.
Hôm nay anh tới tuần tra đánh giá tình trạng phục vụ của công ty bách hóa. Anh không cho tài xế lái chiếc xe sang trọng vào thẳng khu để xe vip để tất cả cán bộ cấp cao của công ty bách hóa ra hoan nghênh, giống như ‘hoàng đế đi tuần’ sau đó đi từng tầng rêu rao khắp nơi. Lúc trước Lâu Nhiên từng nói khi còn nhỏ anh được ông ngoại và mẹ dắt đi tuần vài lần, cảm tưởng chính là mấy chữ đó.
Cho nên khi anh tiếp nhận sự nghiệp của mẹ tác phong liền độc hành như thế này cũng là có thể hiểu được. Con người của anh rất ghét bị người ta coi như tên ngốc mà vây quanh. Nghĩ tới đây Khúc Vân Hòa không nhịn được mà cười lên, nhìn chằm chằm vào cửa của cửa hàng bách hóa đợi lần nữa thấy anh ấy xuất hiện.
Hiện giờ, tâm tình đã bình ổn trở lại, cậu có thể nhìn anh thật kỹ, cơ hội hiếm có tất nhiên phải nắm chắc.
Một phút sau Lâu Nhiên cầm theo một túi đồ đi từng bước về phía cô, cười với cô, cũng không nói gì, đưa túi qua liền muốn lịch sự từ biệt.
Có điều lúc này Khúc Vân Hòa không muốn để anh rời đi nhanh như vậy. Cô từ từ nói: “Phục vụ của bách hóa Thiên Hưng rất tốt, có tiểu thư thang máy rất tốt, tiểu thư hướng dẫn mua ở tầng trệt rất nhiệt tình, khu dành cho trẻ em còn có bảo mẫu tạm thời hỗ trợ chiếu cố các bạn nhỏ, tốt nhất chính là có ông chủ giúp đổi túi.
“Có muốn ngồi bên cạnh một lát không?” Ngón tay thon dài chỉ về phía cửa bách hóa mọi người đang đi lại.
“… Được.” không phải vì bị chiếc xe kia dọa tới, mà bởi vì anh, cô thực sự muốn ngồi một lát để chỉnh lại tâm tình hỗn độn của giờ phút này.
Tại sao anh ấy lại ở đây? Vấn đề này vừa mới hiện ra trong đầu cô liền nhớ tới gian hàng bách hóa Thiên Hưng cô vừa ghé qua, đó không phải là sự nghiệp của mẹ Lâu Nhiên sao? Hơn nữa, hiện giờ muốn chỉnh hợp lại với tập đoàn Cao Phong, cho nên anh ấy đứng ở đây không coi là quá kỳ quái.
“Đỡ hơn chưa?” sau khi đỡ người ngồi xuống ghế dành cho người đi bộ ở quảng trường, Lâu Nhiên buông bàn tay đang giúp đỡ cô ra, trước khi rời đi lại hỏi thêm lần nữa.
Kỳ quái, tên gia hỏa này đối với phụ nữ quan tâm chăm sóc như vậy sao? trước đây tại sao không phát hiện ra?
“Em đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh, làm chậm trễ thời gian của anh rồi, thực ngại quá.”
“Không đâu.” Lâu Nhiên cũng không để ý tới thái độ quá mức ngượng ngùng của người phụ nữ trước mặt này, tới mức nói lời cảm ơn cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn thẳng. Lúc muốn xoay người rời đi, thế nhưng lại nhìn thấy chiếc túi giấy cô vừa mua sắm trong cửa hàng bách hóa bị nứt ra một mảng lớn, quần áo bên trong đều bị lộ ra một nửa “túi giấy này bị rách rồi, cô ngồi đây đợi, tôi vào bên trong bảo người đổi cho cô túi khác.”
“A?” lúc này Khúc Vân Hòa cũng phát hiện ra túi bị rách, sau đó bởi vì sự nhiệt tâm đối với Lâu Nhiên quá mức, tới nỗi chính mình cũng không dự định ‘gặp anh’ thì cứ như vậy ngẩng đầu cùng Lâu Nhiên đối mặt, bật thốt lên nói: “Anh giúp em?”
Có kỳ diệu như vậy không? Lâu Nhiên bị sự khoa trương của cô làm cho tức cười. gật đầu.
“Phải, tôi giúp cô. Yên tâm, sẽ không đoạt đồ của cô rồi chạy mất đâu.”
Khúc Vân Hòa nhướng mày, cảm giác không được tự nhiên giờ phút này đều bay đi đâu mất rồi, bây giờ dường như có chút nhàn nhã, chỉ vào chiếc váy xinh xắn bị lộ ra trong túi giấy, rất chân thành nói với anh: “Nếu như anh muốn, em sẽ không để ý.”
Anh đây là… bị trêu đùa phải không?
Lâu Nhiên rốt cuộc cũng có chút tò mò cô gái này nửa phút trước còn ngượng ngùng không dám ngẩng đầu mà bỗng nhiên lại trở nên hoạt bát như vậy?
Có điều sự hiếu kỳ đối với cô cũng chỉ dừng lại ở sự tò mò, bèo nước gặp nhau đưa tay ra giúp đỡ cũng không có gì. Khóe môi câu lên nhưng không tiếp lời, cúi người nhận lấy tú giấy, nói một câu “ Cô đợi chút.” Sau đó xoay người đi về cửa lớn của cửa hàng bách hóa.
Lâu Nhiên thừa dịp ngày nghỉ tới công ty bách hóa ‘cải trang tuần tra’ ? Khúc Vân Hòa một tay đặt trên lưng ghế phía sau, bàn tay chống đầu, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Lâu Nhiên, rất nhanh liền đoán ra mục đích ngày hôm nay anh xuất hiện tại đây.
Một ông chủ lớn khi đi tuần tra sự nghiệp, cho dù là cải trang đi tuần tra cũng sẽ làm cho thật náo nhiệt để mọi người phải ủng hộ hoan nghênh, sơn hô vạn tuế gì đó, đều cảm thấy thân phận của mình cao cao tại thượng, tuy nhiên loại hình mang tính trình diễn hơn là thực tế này không được doanh nhân thế hệ trẻ mới ưa chuộng, ít nhất Lâu Nhiên cũng rất ghét phô trương sự hư vinh.
Từ trước tới giờ Lâu Nhiên cũng không coi trọng sự hào nhoáng bên ngoài. Anh là người của chủ nghĩa thực dụng, tuy rằng là con nhà giàu có, nhưng từ trước tới giờ không thích khoa trương hoặc khoe khoang gia thế với người khác. Tất nhiên anh ấy là người cao ngạo tự phụ, có điều sự tự phụ đó không phải vì tài phú gia thế mà vì đẹp đẽ và xuất sắc hơn người khác. Anh ấy ghét thua, vì vậy từ trước tới nay đều rất nỗ lực, thông qua sự nỗ lực của bản thân mà đạt được thành tựu, làm anh lâm vào tự phụ.
Hôm nay anh tới tuần tra đánh giá tình trạng phục vụ của công ty bách hóa. Anh không cho tài xế lái chiếc xe sang trọng vào thẳng khu để xe vip để tất cả cán bộ cấp cao của công ty bách hóa ra hoan nghênh, giống như ‘hoàng đế đi tuần’ sau đó đi từng tầng rêu rao khắp nơi. Lúc trước Lâu Nhiên từng nói khi còn nhỏ anh được ông ngoại và mẹ dắt đi tuần vài lần, cảm tưởng chính là mấy chữ đó.
Cho nên khi anh tiếp nhận sự nghiệp của mẹ tác phong liền độc hành như thế này cũng là có thể hiểu được. Con người của anh rất ghét bị người ta coi như tên ngốc mà vây quanh. Nghĩ tới đây Khúc Vân Hòa không nhịn được mà cười lên, nhìn chằm chằm vào cửa của cửa hàng bách hóa đợi lần nữa thấy anh ấy xuất hiện.
Hiện giờ, tâm tình đã bình ổn trở lại, cậu có thể nhìn anh thật kỹ, cơ hội hiếm có tất nhiên phải nắm chắc.
Một phút sau Lâu Nhiên cầm theo một túi đồ đi từng bước về phía cô, cười với cô, cũng không nói gì, đưa túi qua liền muốn lịch sự từ biệt.
Có điều lúc này Khúc Vân Hòa không muốn để anh rời đi nhanh như vậy. Cô từ từ nói: “Phục vụ của bách hóa Thiên Hưng rất tốt, có tiểu thư thang máy rất tốt, tiểu thư hướng dẫn mua ở tầng trệt rất nhiệt tình, khu dành cho trẻ em còn có bảo mẫu tạm thời hỗ trợ chiếu cố các bạn nhỏ, tốt nhất chính là có ông chủ giúp đổi túi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.