Chương 20:
Tịch Quyên
14/07/2024
Cơ thể Lâu Nhiên cứng lại, cả người biến từ ‘người qua đường có lòng tốt, hiền hòa thân thiết’ chuyển đổi thành ‘một ông chủ khí tràng mạnh mẽ có lễ mà xa cách’ trong vòng chưa đầy ba giây.
“Cô biết tôi là ai?” Lâu Nhiên trực tiếp hỏi
“Đương nhiên.” Cô vẫn an tọa trên ghế, tay chống mặt hai mắt híp lại, biểu tình bình thản, ngẩng đầu nhìn Lâu Nhiên cao ngất đứng ở trước mặt cô.
“Rất dễ dàng nhận ra sao?” Lâu Nhiên lại hỏi, âm thầm đánh giá cô.
Cô gật đầu.
Nhưng Lâu Nhiên cảm thấy không đúng.
Tuy rằng anh thường xuyên được các tạp chí tài chính phỏng vấn, nhưng được đăng trên tạp chí từng trước tới nay đều là tây trang, giày da cẩn thận tỉ mỉ, cùng với hình ảnh ngày hôm nay của anh có một khoảng cách rất lớn, không thể nào dễ dàng bị nhận ra như vậy.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái nhưng không mang mũ và kính râm, làm vậy sẽ như giấu đầu hở đuôi, tóc cũng không tạo hình, để bộ dáng mái tóc tùy ý, che lấp nửa cái trán. Cả người nhìn vào giống như một sinh viên bình thường. Hơn nữa, anh bắt taxi tới cũng chính là lúc xuống xe đã kéo người con gái ở bên cạnh suýt bị xe tông này.
Cho dù nói như thế nào, trừ phi là biết anh từ trước sẽ nhận ra anh, nếu không sẽ không thể nào nhận ra anh. Càng đừng nói anh giờ phút này cực kỳ xác định, từ trước tới giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ này. Bởi vì xác nhận thực sự là chưa từng gặp, anh hỏi: “Trước ngày hôm nay tôi chưa từng gặp qua cô, đúng không?”
“Đúng.
“Vậy tại sao cô nhận ra tôi?”
“Dễ dàng nhận ra a.” Tự mình giả trang không vượt qua kiểm tra, trách ai? Khúc Vân Hòa nói tiếp : “Thực ra vốn dĩ không nên nhận thì tốt hơn, nhưng em nghĩ, khó có thể gặp được anh, anh lại tốt bụng như vậy, nói không chừng có thể để anh làm người tốt tới cùng, giúp em mở một cánh cửa sau.” Loại chuyện làm cho người nghe xong khóe miệng giật giật này, Khúc Vân Hòa chính là có bản lĩnh nói được ra một cách rất thành khẩn.
“Cửa sau?” Lâu Nhiên nghĩ một lát “Cô đã được thông qua hồ sơ và phần thi viết của lần chiêu tài này ở Cao Phong?”
Khúc Vân Hòa gật đầu, đối với yêu cầu đi cửa sau không có nửa điểm không được tự nhiên hoặc cảm thấy xấu hổ. Dưới ánh nhìn uy thế của Lâu Nhiên, cô vân bình tĩnh trước đại boss của Cao Phong mà thành khẩn nói về tình huống của mình, làm cho anh hiểu được lý do cô cần đi cửa sau.
“Tuy rằng thông qua rồi, nhưng giám khảo đối với bằng cấp của em có vẻ không ưng ý, em nghĩ thi vòng hai có lẽ sẽ không qua được. Hôm nay anh với em gặp nhau cũng là có duyên, duyên phận khó mà có được, chúng ta nên trân trọng.”
“Nếu như cô muốn làm tôi có ấn tượng sâu sắc về cô thì cô đã làm được rồi đó.”
Khúc Vân Hòa bày ra bộ dáng khổ sở, giống làm như vậy có thể đạt được ấn tượng càng sâu hơn.
“Vậy, cửa sau thì sao?” trong giọng nói mang theo sự mong mỏi.
“Dựa vào đâu?” Loại người vừa buồn cười vừa càn quấy Lâu Nhiên bình thường đã gặp, ngay cả ánh mắt cũng lười chẳng muốn đảo qua, càng đừng nói là để ý tới. Căn bản là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Nhưng giờ khắc này, anh phát hiện bản thân thế nhưng lại không lập tức rời đi, còn nguyện ý nghe người phụ nữ này nói chuyện, đây thực sự là quá ký quái rồi! tại sao mình lại có thể như vậy?
“Dựa vào ~ Cao Phong có hai vạn người đăng ký, nhiều người như vậy nhưng anh chỉ đơn độc gặp một mình em. Duy nhất chính là đặc biệt, không phải sao?”
“Đây đủ để cho tôi biến một cuộc thi công bằng thành một cuộc thi không công bằng, để cho xí nghiệp mất đi hình ảnh sao?”
Khúc Vân Hòa âm thầm nhịn cười, giả vờ cúi đầu thở dài nhún nhún vai “đại khái là không đủ, có điều cũng vẫn nên thử một chút, hoặc là đúng lúc tâm tình của anh đang không tồi liền tuyển dụng em. Em nghe nói ông chủ của Cao Phong dùng người không theo một khuôn mẫu nào, thích nhân tài tràn ngập sáng ý, đối với bằng cấp không quá coi trọng.”
“Sáng ý ở đây.” Vươn tay phải ra, ngón chỏ chỉ vào “thi tuyển ở đây, đủ sáng ý rồi. Anh đứng, em ngồi, đây là vì chiêu hiền mà hạ mình trong cổ xưa chỉ có thể so sánh với ba lần tới thăm nhà tranh ở những năm cuối của Đông Hán (câu chuyện Lưu Bị ba lần tới nhà tranh mời Gia Cát Lượng về làm quân sư cho mình.). Nếu em có thể vào Cao Phong những chuyện này nhất định phải được ghi vào sử sách của công ty.” Cô nói tiếp “em dám nghĩ dám làm, hôm nay em đối với anh mà nói, không phải bởi vì tranh thủ để vào quý công ty mà nỗ lực phục vụ sao? vì vậy mới nóng vội nịnh hót lấy lòng.”
“…” Thật có khả năng. Lâu Nhiên nhất thời không trả lời được.
“Cô biết tôi là ai?” Lâu Nhiên trực tiếp hỏi
“Đương nhiên.” Cô vẫn an tọa trên ghế, tay chống mặt hai mắt híp lại, biểu tình bình thản, ngẩng đầu nhìn Lâu Nhiên cao ngất đứng ở trước mặt cô.
“Rất dễ dàng nhận ra sao?” Lâu Nhiên lại hỏi, âm thầm đánh giá cô.
Cô gật đầu.
Nhưng Lâu Nhiên cảm thấy không đúng.
Tuy rằng anh thường xuyên được các tạp chí tài chính phỏng vấn, nhưng được đăng trên tạp chí từng trước tới nay đều là tây trang, giày da cẩn thận tỉ mỉ, cùng với hình ảnh ngày hôm nay của anh có một khoảng cách rất lớn, không thể nào dễ dàng bị nhận ra như vậy.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái nhưng không mang mũ và kính râm, làm vậy sẽ như giấu đầu hở đuôi, tóc cũng không tạo hình, để bộ dáng mái tóc tùy ý, che lấp nửa cái trán. Cả người nhìn vào giống như một sinh viên bình thường. Hơn nữa, anh bắt taxi tới cũng chính là lúc xuống xe đã kéo người con gái ở bên cạnh suýt bị xe tông này.
Cho dù nói như thế nào, trừ phi là biết anh từ trước sẽ nhận ra anh, nếu không sẽ không thể nào nhận ra anh. Càng đừng nói anh giờ phút này cực kỳ xác định, từ trước tới giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ này. Bởi vì xác nhận thực sự là chưa từng gặp, anh hỏi: “Trước ngày hôm nay tôi chưa từng gặp qua cô, đúng không?”
“Đúng.
“Vậy tại sao cô nhận ra tôi?”
“Dễ dàng nhận ra a.” Tự mình giả trang không vượt qua kiểm tra, trách ai? Khúc Vân Hòa nói tiếp : “Thực ra vốn dĩ không nên nhận thì tốt hơn, nhưng em nghĩ, khó có thể gặp được anh, anh lại tốt bụng như vậy, nói không chừng có thể để anh làm người tốt tới cùng, giúp em mở một cánh cửa sau.” Loại chuyện làm cho người nghe xong khóe miệng giật giật này, Khúc Vân Hòa chính là có bản lĩnh nói được ra một cách rất thành khẩn.
“Cửa sau?” Lâu Nhiên nghĩ một lát “Cô đã được thông qua hồ sơ và phần thi viết của lần chiêu tài này ở Cao Phong?”
Khúc Vân Hòa gật đầu, đối với yêu cầu đi cửa sau không có nửa điểm không được tự nhiên hoặc cảm thấy xấu hổ. Dưới ánh nhìn uy thế của Lâu Nhiên, cô vân bình tĩnh trước đại boss của Cao Phong mà thành khẩn nói về tình huống của mình, làm cho anh hiểu được lý do cô cần đi cửa sau.
“Tuy rằng thông qua rồi, nhưng giám khảo đối với bằng cấp của em có vẻ không ưng ý, em nghĩ thi vòng hai có lẽ sẽ không qua được. Hôm nay anh với em gặp nhau cũng là có duyên, duyên phận khó mà có được, chúng ta nên trân trọng.”
“Nếu như cô muốn làm tôi có ấn tượng sâu sắc về cô thì cô đã làm được rồi đó.”
Khúc Vân Hòa bày ra bộ dáng khổ sở, giống làm như vậy có thể đạt được ấn tượng càng sâu hơn.
“Vậy, cửa sau thì sao?” trong giọng nói mang theo sự mong mỏi.
“Dựa vào đâu?” Loại người vừa buồn cười vừa càn quấy Lâu Nhiên bình thường đã gặp, ngay cả ánh mắt cũng lười chẳng muốn đảo qua, càng đừng nói là để ý tới. Căn bản là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Nhưng giờ khắc này, anh phát hiện bản thân thế nhưng lại không lập tức rời đi, còn nguyện ý nghe người phụ nữ này nói chuyện, đây thực sự là quá ký quái rồi! tại sao mình lại có thể như vậy?
“Dựa vào ~ Cao Phong có hai vạn người đăng ký, nhiều người như vậy nhưng anh chỉ đơn độc gặp một mình em. Duy nhất chính là đặc biệt, không phải sao?”
“Đây đủ để cho tôi biến một cuộc thi công bằng thành một cuộc thi không công bằng, để cho xí nghiệp mất đi hình ảnh sao?”
Khúc Vân Hòa âm thầm nhịn cười, giả vờ cúi đầu thở dài nhún nhún vai “đại khái là không đủ, có điều cũng vẫn nên thử một chút, hoặc là đúng lúc tâm tình của anh đang không tồi liền tuyển dụng em. Em nghe nói ông chủ của Cao Phong dùng người không theo một khuôn mẫu nào, thích nhân tài tràn ngập sáng ý, đối với bằng cấp không quá coi trọng.”
“Sáng ý ở đây.” Vươn tay phải ra, ngón chỏ chỉ vào “thi tuyển ở đây, đủ sáng ý rồi. Anh đứng, em ngồi, đây là vì chiêu hiền mà hạ mình trong cổ xưa chỉ có thể so sánh với ba lần tới thăm nhà tranh ở những năm cuối của Đông Hán (câu chuyện Lưu Bị ba lần tới nhà tranh mời Gia Cát Lượng về làm quân sư cho mình.). Nếu em có thể vào Cao Phong những chuyện này nhất định phải được ghi vào sử sách của công ty.” Cô nói tiếp “em dám nghĩ dám làm, hôm nay em đối với anh mà nói, không phải bởi vì tranh thủ để vào quý công ty mà nỗ lực phục vụ sao? vì vậy mới nóng vội nịnh hót lấy lòng.”
“…” Thật có khả năng. Lâu Nhiên nhất thời không trả lời được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.