Chương 23:
Tịch Quyên
29/07/2024
Khúc Vân Hòa tóm lấy cô em họ đang định xông vào phòng nói: "Em bình tĩnh một chút, chị mua rồi, làm sao trả lại được?"
"Tất nhiên là phải trả lại! đắt như vậy! dù sao mác vẫn chưa bị cắt..."
Rắc rắc!
“Cắt rồi.” Khúc Vân Hòa tay phải cầm một chiếc kéo nhỏ, tay trái cầm mấy cái mác áo – vừa mới cắt ra từ váy.
"chị !" Khúc Tú Dĩnh kêu thảm một tiếng, đầu óc choáng váng. Cảm thấy người chị họ này của mình quá lụn bại rồi...
"Được rồi, loại vấn đề nhỏ nhặt tầm thường như vậy đừng để trong lòng."
"Đây là chuyện nhỏ sao? Vậy thì chuyện gì mới là chuyện lớn?" Cô yếu ớt kêu lên.
“Em đi lại tiếp đi, đi tới khi nào chị thấy đủ tự tin để mặc váy thì mới là gọi là chuyện lớn.” cô vỗ vỗ đầu em gái nói: “Ngoan, đi lại một chút, được không?”
"Hôm nay chị đến cửa hàng bách hóa mua quần áo, dọc đường bao nhiêu phụ nữ mặc váy, chị nhìn chưa đủ sao?"
"Tự dưng nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ xa lạ như vậy quá là kỳ cục và không lịch sự." Khúc Vân Hòa cau mày.
"Hả? Có nghiêm trọng như vậy không?"
Được rồi, cô quên mất mình đã là phụ nữ, cho dù có nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ khác, cô cũng sẽ không bị coi như Đăng Đồ Tử (háo sắc)
Khúc Vân Hòa gõ gõ trán, nhắm mắt lại mấy giây, sau đó mới nhìn người em họ của mình, cô rất nhanh chóng đưa ra quyết định: "Như vậy đi, em mặc cái này vào, không được cởi ra, bây giờ chúng ta cùng đi ra ngoài."
Khúc Tú Dĩnh nhìn cô rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, nghi hoặc hỏi: “Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, chúng ta cũng ăn tối xong rồi, ra ngoài làm gì?”
"Tìm một cửa hàng bách hóa đông đúc, nơi có thể ăn khuya hoặc xem phim gì đó đều được. Trọng điểm chính là chúng ta cùng nhau đi nhìn phụ nữ." Giọng điệu bi tráng và kiên quyết, cả người cảm giác trông rất nghiêm trang.
"Nhìn phụ nữ?" Khúc Tú Dĩnh kinh ngạc há to miệng, nhìn chằm chằm Khúc Vân Hòa, trên đầu có vài vạch đen. Sau khi xác nhận chị họ thật sự không phải đang nói đùa, cô không khỏi nói ra một câu chân thành: "Tại sao nghe có vẻ thô tục như vậy nhỉ?
Khúc Vân Hòa thực sự cũng cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, cô chỉ có thể chống chế, ôm lấy khuôn mặt nghiêm nghị, vỗ vai em gái, không biết đang an ủi cô ấy hay an ủi chính mình...
"Đi nào."
Để vào được Cao Phong, cô thực sự đã hy sinh rất nhiều.
※※※
Lâu Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ không nhớ tới một người xa lạ bèo nước gặp nhau. Ngay cả khi người đó đặc biệt thú vị, hơn nữa còn có cuộc trò chuyện đáng nhớ với anh. Nhưng sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh quay người rời đi sẽ đem cô vứt ra sau não.
Anh nghĩ lần này anh vẫn sẽ làm được như vậy.
Nhưng khi người của bộ phận nhân sự mang danh sách 50 người có điểm xuất sắc trong hai kỳ thi và thông tin cơ bản đến văn phòng của anh. Anh còn chưa lật xem nhưng lại nhịn không được mà suy đoán xem trong đó có tên của người phụ nữ kia không. Trong đầu xuất hiện sự hiếu kỳ, anh mới phát hiện thì ra anh thế nhưng lại không quên cô.
Năm mươi người đứng đầu nổi bật giữa đám đông 20.000 người phải là người vô cùng xuất sắc. Hơn nữa, mặc dù Cao Phong được mệnh danh là không quan trọng về trình độ học vấn nhưng thực tế đã chứng minh rằng hầu hết những người đến từ các trường đại học danh tiếng đều giỏi hơn về mọi mặt so với những người đến từ các trường đại học hạng ba trở xuống. Điều này không có nghĩa là các trường đại học hạng ba không có nhân tài, nhưng tỷ lệ này luôn ở mức thấp. Cho dù có thể lọt vào top 50 thì tỷ lệ này cũng phải cực kỳ thấp.
Vậy, tên của người phụ nữ tự nhận có trình độ học vấn khiêm tốn đó có lẽ ít có cơ hội xuất hiện trong tập hồ sơ này.
Có chút đáng tiếc. Anh vẫn nhớ cô, nhưng cô không có cơ hội vào Cao Phong. Cho dù muốn thiên vị cô thì cô cũng phải lọt vào top 50 trước, như vậy anh mới giúp cô mở cửa sau được, đúng không? Nhưng nói thì nói như vậy, nếu cô có thể tiến vào năm mươi vị trí đầu, mở cửa sau hay không cũng không có vấn đề gì, bởi vì những người này nhất định sẽ được tuyển dụng vào Cao Phong...
Trong lần tuyển dụng này, hai trăm năm mươi người sẽ được tiếp nhận, hai trăm người cuối cùng sẽ được phân công vào các đơn vị kinh doanh khác nhau, và năm mươi người đứng đầu sẽ ở lại trụ sở của Cao Phong và là những nhân tài dự bị cấp cao mà Cao Phong thực sự có ý định bồi dưỡng.
"Tất nhiên là phải trả lại! đắt như vậy! dù sao mác vẫn chưa bị cắt..."
Rắc rắc!
“Cắt rồi.” Khúc Vân Hòa tay phải cầm một chiếc kéo nhỏ, tay trái cầm mấy cái mác áo – vừa mới cắt ra từ váy.
"chị !" Khúc Tú Dĩnh kêu thảm một tiếng, đầu óc choáng váng. Cảm thấy người chị họ này của mình quá lụn bại rồi...
"Được rồi, loại vấn đề nhỏ nhặt tầm thường như vậy đừng để trong lòng."
"Đây là chuyện nhỏ sao? Vậy thì chuyện gì mới là chuyện lớn?" Cô yếu ớt kêu lên.
“Em đi lại tiếp đi, đi tới khi nào chị thấy đủ tự tin để mặc váy thì mới là gọi là chuyện lớn.” cô vỗ vỗ đầu em gái nói: “Ngoan, đi lại một chút, được không?”
"Hôm nay chị đến cửa hàng bách hóa mua quần áo, dọc đường bao nhiêu phụ nữ mặc váy, chị nhìn chưa đủ sao?"
"Tự dưng nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ xa lạ như vậy quá là kỳ cục và không lịch sự." Khúc Vân Hòa cau mày.
"Hả? Có nghiêm trọng như vậy không?"
Được rồi, cô quên mất mình đã là phụ nữ, cho dù có nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ khác, cô cũng sẽ không bị coi như Đăng Đồ Tử (háo sắc)
Khúc Vân Hòa gõ gõ trán, nhắm mắt lại mấy giây, sau đó mới nhìn người em họ của mình, cô rất nhanh chóng đưa ra quyết định: "Như vậy đi, em mặc cái này vào, không được cởi ra, bây giờ chúng ta cùng đi ra ngoài."
Khúc Tú Dĩnh nhìn cô rồi lại nhìn đồng hồ trên tường, nghi hoặc hỏi: “Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, chúng ta cũng ăn tối xong rồi, ra ngoài làm gì?”
"Tìm một cửa hàng bách hóa đông đúc, nơi có thể ăn khuya hoặc xem phim gì đó đều được. Trọng điểm chính là chúng ta cùng nhau đi nhìn phụ nữ." Giọng điệu bi tráng và kiên quyết, cả người cảm giác trông rất nghiêm trang.
"Nhìn phụ nữ?" Khúc Tú Dĩnh kinh ngạc há to miệng, nhìn chằm chằm Khúc Vân Hòa, trên đầu có vài vạch đen. Sau khi xác nhận chị họ thật sự không phải đang nói đùa, cô không khỏi nói ra một câu chân thành: "Tại sao nghe có vẻ thô tục như vậy nhỉ?
Khúc Vân Hòa thực sự cũng cảm thấy như vậy. Tuy nhiên, cô chỉ có thể chống chế, ôm lấy khuôn mặt nghiêm nghị, vỗ vai em gái, không biết đang an ủi cô ấy hay an ủi chính mình...
"Đi nào."
Để vào được Cao Phong, cô thực sự đã hy sinh rất nhiều.
※※※
Lâu Nhiên vốn tưởng rằng mình sẽ không nhớ tới một người xa lạ bèo nước gặp nhau. Ngay cả khi người đó đặc biệt thú vị, hơn nữa còn có cuộc trò chuyện đáng nhớ với anh. Nhưng sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, anh quay người rời đi sẽ đem cô vứt ra sau não.
Anh nghĩ lần này anh vẫn sẽ làm được như vậy.
Nhưng khi người của bộ phận nhân sự mang danh sách 50 người có điểm xuất sắc trong hai kỳ thi và thông tin cơ bản đến văn phòng của anh. Anh còn chưa lật xem nhưng lại nhịn không được mà suy đoán xem trong đó có tên của người phụ nữ kia không. Trong đầu xuất hiện sự hiếu kỳ, anh mới phát hiện thì ra anh thế nhưng lại không quên cô.
Năm mươi người đứng đầu nổi bật giữa đám đông 20.000 người phải là người vô cùng xuất sắc. Hơn nữa, mặc dù Cao Phong được mệnh danh là không quan trọng về trình độ học vấn nhưng thực tế đã chứng minh rằng hầu hết những người đến từ các trường đại học danh tiếng đều giỏi hơn về mọi mặt so với những người đến từ các trường đại học hạng ba trở xuống. Điều này không có nghĩa là các trường đại học hạng ba không có nhân tài, nhưng tỷ lệ này luôn ở mức thấp. Cho dù có thể lọt vào top 50 thì tỷ lệ này cũng phải cực kỳ thấp.
Vậy, tên của người phụ nữ tự nhận có trình độ học vấn khiêm tốn đó có lẽ ít có cơ hội xuất hiện trong tập hồ sơ này.
Có chút đáng tiếc. Anh vẫn nhớ cô, nhưng cô không có cơ hội vào Cao Phong. Cho dù muốn thiên vị cô thì cô cũng phải lọt vào top 50 trước, như vậy anh mới giúp cô mở cửa sau được, đúng không? Nhưng nói thì nói như vậy, nếu cô có thể tiến vào năm mươi vị trí đầu, mở cửa sau hay không cũng không có vấn đề gì, bởi vì những người này nhất định sẽ được tuyển dụng vào Cao Phong...
Trong lần tuyển dụng này, hai trăm năm mươi người sẽ được tiếp nhận, hai trăm người cuối cùng sẽ được phân công vào các đơn vị kinh doanh khác nhau, và năm mươi người đứng đầu sẽ ở lại trụ sở của Cao Phong và là những nhân tài dự bị cấp cao mà Cao Phong thực sự có ý định bồi dưỡng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.