Chương 24:
Tịch Quyên
29/07/2024
Năm mươi người này sẽ có cơ hội tham gia vào việc ra quyết định của Cao Phong trong tương lai. Họ là những người quan trọng và có năng lực, thậm chí trong mười hoặc hai mươi năm nữa, họ có thể có cơ hội trở thành chủ tịch và cổ đông lớn nhất chỉ sau người sáng lập.
Vì vậy, Lâu Nhiên rất xem trọng nó và sẽ dành cả ngày thứ sáu để hướng dẫn các quản lý cấp cao của từng bộ phận trực tiếp thực hiện cuộc phỏng vấn cuối cùng. Điều này cũng sẽ giúp mỗi người giám sát có cơ hội hiểu được chuyên môn và tính cách của những nhân viên mới này. Ai thích thì giao trực tiếp trong ngày, vừa đỡ rắc rối lại hiệu quả.
Dù nghĩ rằng cô ấy không thể có tên trong danh sách này nhưng trong lòng vẫn đem theo chút hi vọng...
Với tâm trạng như vậy, anh bắt đầu lật mở tài liệu. Anh nhìn liếc qua từng bức ảnh, chỉ cần là đàn ông hoặc không phải là cô, anh đều chỉ liếc nhìn qua loa… Được rồi, tất nhiên anh sẽ cẩn thận khi xem lại từng thông tin này lần thứ hai. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò của mình - người phụ nữ đó có nằm trong số năm mươi người này không? Nếu có, vậy thì tên cô ấy là gì?
Đại khái, anh chỉ muốn biết tên cô thôi? Đó là lý do tại sao anh đang tìm kiếm như thế này.
Sau đó, tất cả năm mươi bức ảnh chụp anh đều đã xem, và chắc chắn rằng cô không có ở đó.
"Xin lỗi, hồ sơ này có vấn đề gì không?" Trưởng phòng nhân sự vẫn đứng trước mặt ông chủ, không rời đi. Nhìn vẻ mặt của ông chủ có gì đó không thích hợp lắm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên mới dò hỏi hỏi một cách rụt rè.
"Ngoài 50 người này, những người đã vượt qua bài kiểm tra sơ bộ và kiểm tra viết đã được lên kế hoạch thi vòng hai bắt đầu từ thứ hai tuần này, có 373 người, và chúng tôi sẽ tiếp nhận 200 người trong số họ. Mỗi ngày sẽ xét tuyển 75 người, sẽ có bốn nhóm người của phòng nhân sự đến phỏng vấn họ. Tất cả các cuộc phỏng vấn có thể được hoàn thành trong tuần này, và những ứng viên được chọn có thể được thông báo đến tham gia đào tạo trước thứ Sáu tuần sau.
“Còn hồ sơ của 373 người kia thì sao?”
"Ừm, ở bộ phận nhân sự... các nhóm phỏng vấn khác nhau." Hoàn toàn không ngờ được sếp lớn lại có hứng thú với những ứng viên bình thường đó. Người quản lý bộ phận nhân sự có chút phản ứng không kịp, nói cũng không thể nói trôi chảy.
“Chờ một lát nữa anh gửi những tài liệu đó vào hộp thư của tôi.” Anh trực tiếp hạ lệnh mà không giải thích gì thêm.
"Vâng. Tôi sẽ gửi ngay khi tôi quay lại văn phòng."
Lâu Nhiên gật đầu, đang định nói gì đó——
Cốc cốc.
Cửa văn phòng bị gõ hai lần rồi đẩy vào mà không đợi phản hồi. Ngoài Lâu Liệt ra không ai có thể làm ra loại chuyện như vậy.
“Đang bận?” Lâu Liệt biết nhưng vẫn cố ý hỏi, vẻ mặt như “xin lỗi đã làm phiền anh.”
Lâu Nhiên không để ý tới anh ta, nhìn người quản lý nhân sự nói: “Mấy tháng nay nhân viên ở bộ phận nhân sự đã làm việc vất vả rồi, sau khi đợt phỏng vấn này kết thúc thành công, ngoài tiền thưởng hiệu suất ban đầu của công ty, cá nhân tôi sẽ trả thêm một trăm vạn nữa cho mọi người làm tiền phúc lợi, để cảm ơn sự cống hiến của mọi người cho công ty."
Bỏ qua việc giám đốc nhân sự nghe được điều này đang vui mừng khôn xiết và có rất nhiều lời nịnh nọt, anh xua tay mỉm cười nói: "Đi làm việc đi."
Sau khi giám đốc nhân sự rời đi, Lâu Liệt đứng ở cửa làm người gác cửa, đóng cửa lại rồi chậm rãi đi về phía Lâu Nhiên.
“Có chuyện gì sao?” Lâu Nhiên vừa nói vừa mở lại tập tài liệu trong tay.
“Đây là thông tin về năm mươi người suất sắc nhất sao?” Lâu Liệt hỏi.
"Cậu rất để ý?" Đây là một điều rất hiếm lạ.
"Đúng. Và anh cũng nên chú ý." Lâu Liệt bộ dáng giữ bí mật nói.
Mặc dù tư thái của Lâu Liệt rất tốt, nhưng Lâu Nhiên lại không có hứng thú nghiên cứu, thậm chí còn không thèm giả vờ, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
May mắn thay, Lâu Liệt đã quen với việc này, chưa bao giờ ngây thơ tưởng tượng rằng anh trai mình sẽ sẵn lòng vui đùa hoặc hài hước trong bất kể tình huống nào. Trên thực tế, ngoại trừ “người đó”, Lâu Nhiên luôn thiếu kiên nhẫn để trò chuyện với bất kỳ ai.
Người đàn ông kiêu ngạo này coi thường bất cứ ai không theo kịp mình về mặt suy nghĩ. Điều khủng khiếp hơn là - sau khi trải qua loại tình bạn cùng chí hướng, bạn tri kỷ, có thể hiểu ý của nhau mà không cần lời nói, Anh ấy cũng không sẵn sàng hạ thấp tiêu chuẩn của mình và không chấp nhận điều gì cho dù tình bạn đó không còn nữa. Vì vậy, trình độ của Lâu Nhiên đã kinh người rồi, sau khi gặp được "người đó", anh đã đạt tới tu vi đỉnh cao, khiến phàm nhân không thể nào vượt qua được.
Dù là em trai của anh cũng không còn sự ưu ái nào nữa.
"Được rồi, bây giờ em chắc chắn rằng anh thực sự không nhận thấy."
Lâu Nhiên vẫn nhìn anh ta, chờ anh ta nói xong.
"Người xếp thứ nhất trong hồ sơ đó, anh không thấy quen thuộc sao?" Được rồi, bỏ qua việc giả vờ bí ẩn và đi thẳng vào vấn đề.
Vị trí đầu tiên có gì sai sao?
Lâu Nhiên cúi đầu mở hồ sơ ra. Trang đầu tiên là số một.
"Trương Chiếu?" Cái tên này có chút quen, ngẫm nghĩ một lúc anh mới nhớ ra "Hóa ra là anh ta."
Vì vậy, Lâu Nhiên rất xem trọng nó và sẽ dành cả ngày thứ sáu để hướng dẫn các quản lý cấp cao của từng bộ phận trực tiếp thực hiện cuộc phỏng vấn cuối cùng. Điều này cũng sẽ giúp mỗi người giám sát có cơ hội hiểu được chuyên môn và tính cách của những nhân viên mới này. Ai thích thì giao trực tiếp trong ngày, vừa đỡ rắc rối lại hiệu quả.
Dù nghĩ rằng cô ấy không thể có tên trong danh sách này nhưng trong lòng vẫn đem theo chút hi vọng...
Với tâm trạng như vậy, anh bắt đầu lật mở tài liệu. Anh nhìn liếc qua từng bức ảnh, chỉ cần là đàn ông hoặc không phải là cô, anh đều chỉ liếc nhìn qua loa… Được rồi, tất nhiên anh sẽ cẩn thận khi xem lại từng thông tin này lần thứ hai. Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò của mình - người phụ nữ đó có nằm trong số năm mươi người này không? Nếu có, vậy thì tên cô ấy là gì?
Đại khái, anh chỉ muốn biết tên cô thôi? Đó là lý do tại sao anh đang tìm kiếm như thế này.
Sau đó, tất cả năm mươi bức ảnh chụp anh đều đã xem, và chắc chắn rằng cô không có ở đó.
"Xin lỗi, hồ sơ này có vấn đề gì không?" Trưởng phòng nhân sự vẫn đứng trước mặt ông chủ, không rời đi. Nhìn vẻ mặt của ông chủ có gì đó không thích hợp lắm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nên mới dò hỏi hỏi một cách rụt rè.
"Ngoài 50 người này, những người đã vượt qua bài kiểm tra sơ bộ và kiểm tra viết đã được lên kế hoạch thi vòng hai bắt đầu từ thứ hai tuần này, có 373 người, và chúng tôi sẽ tiếp nhận 200 người trong số họ. Mỗi ngày sẽ xét tuyển 75 người, sẽ có bốn nhóm người của phòng nhân sự đến phỏng vấn họ. Tất cả các cuộc phỏng vấn có thể được hoàn thành trong tuần này, và những ứng viên được chọn có thể được thông báo đến tham gia đào tạo trước thứ Sáu tuần sau.
“Còn hồ sơ của 373 người kia thì sao?”
"Ừm, ở bộ phận nhân sự... các nhóm phỏng vấn khác nhau." Hoàn toàn không ngờ được sếp lớn lại có hứng thú với những ứng viên bình thường đó. Người quản lý bộ phận nhân sự có chút phản ứng không kịp, nói cũng không thể nói trôi chảy.
“Chờ một lát nữa anh gửi những tài liệu đó vào hộp thư của tôi.” Anh trực tiếp hạ lệnh mà không giải thích gì thêm.
"Vâng. Tôi sẽ gửi ngay khi tôi quay lại văn phòng."
Lâu Nhiên gật đầu, đang định nói gì đó——
Cốc cốc.
Cửa văn phòng bị gõ hai lần rồi đẩy vào mà không đợi phản hồi. Ngoài Lâu Liệt ra không ai có thể làm ra loại chuyện như vậy.
“Đang bận?” Lâu Liệt biết nhưng vẫn cố ý hỏi, vẻ mặt như “xin lỗi đã làm phiền anh.”
Lâu Nhiên không để ý tới anh ta, nhìn người quản lý nhân sự nói: “Mấy tháng nay nhân viên ở bộ phận nhân sự đã làm việc vất vả rồi, sau khi đợt phỏng vấn này kết thúc thành công, ngoài tiền thưởng hiệu suất ban đầu của công ty, cá nhân tôi sẽ trả thêm một trăm vạn nữa cho mọi người làm tiền phúc lợi, để cảm ơn sự cống hiến của mọi người cho công ty."
Bỏ qua việc giám đốc nhân sự nghe được điều này đang vui mừng khôn xiết và có rất nhiều lời nịnh nọt, anh xua tay mỉm cười nói: "Đi làm việc đi."
Sau khi giám đốc nhân sự rời đi, Lâu Liệt đứng ở cửa làm người gác cửa, đóng cửa lại rồi chậm rãi đi về phía Lâu Nhiên.
“Có chuyện gì sao?” Lâu Nhiên vừa nói vừa mở lại tập tài liệu trong tay.
“Đây là thông tin về năm mươi người suất sắc nhất sao?” Lâu Liệt hỏi.
"Cậu rất để ý?" Đây là một điều rất hiếm lạ.
"Đúng. Và anh cũng nên chú ý." Lâu Liệt bộ dáng giữ bí mật nói.
Mặc dù tư thái của Lâu Liệt rất tốt, nhưng Lâu Nhiên lại không có hứng thú nghiên cứu, thậm chí còn không thèm giả vờ, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
May mắn thay, Lâu Liệt đã quen với việc này, chưa bao giờ ngây thơ tưởng tượng rằng anh trai mình sẽ sẵn lòng vui đùa hoặc hài hước trong bất kể tình huống nào. Trên thực tế, ngoại trừ “người đó”, Lâu Nhiên luôn thiếu kiên nhẫn để trò chuyện với bất kỳ ai.
Người đàn ông kiêu ngạo này coi thường bất cứ ai không theo kịp mình về mặt suy nghĩ. Điều khủng khiếp hơn là - sau khi trải qua loại tình bạn cùng chí hướng, bạn tri kỷ, có thể hiểu ý của nhau mà không cần lời nói, Anh ấy cũng không sẵn sàng hạ thấp tiêu chuẩn của mình và không chấp nhận điều gì cho dù tình bạn đó không còn nữa. Vì vậy, trình độ của Lâu Nhiên đã kinh người rồi, sau khi gặp được "người đó", anh đã đạt tới tu vi đỉnh cao, khiến phàm nhân không thể nào vượt qua được.
Dù là em trai của anh cũng không còn sự ưu ái nào nữa.
"Được rồi, bây giờ em chắc chắn rằng anh thực sự không nhận thấy."
Lâu Nhiên vẫn nhìn anh ta, chờ anh ta nói xong.
"Người xếp thứ nhất trong hồ sơ đó, anh không thấy quen thuộc sao?" Được rồi, bỏ qua việc giả vờ bí ẩn và đi thẳng vào vấn đề.
Vị trí đầu tiên có gì sai sao?
Lâu Nhiên cúi đầu mở hồ sơ ra. Trang đầu tiên là số một.
"Trương Chiếu?" Cái tên này có chút quen, ngẫm nghĩ một lúc anh mới nhớ ra "Hóa ra là anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.