Chương 63: Anh có nhớ em không
Pháp Lạp Lật
29/09/2023
Editor: HLee + Beta: Oldie
Bầu không khí ở đây vắng vẻ thiêng liêng, tĩnh lặng nhưng mang nặng sắc màu huyền bí.
Vài người lúc đầu còn uể oải cước bộ leo lên bậc thang, nay đều hết sức chăm chú nhìn chăm chăm bức tượng Phật vĩ đại trước mắt.
Ngôi đền dần chìm trong nắng chiều màu đỏ đồng, ráng hồng trải dài trên bầu trời.
Cố Nhan nhìn về rừng cây xa xa thần bí mà hùng vĩ, cô chưa bao giờ thấy qua cây nào to lớn như vậy, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, áng mây nhạt màu nhuộm ráng chiều lên vạn vật, từng cơn gió thổi qua lớp cỏ dại trong hang động cùng rêu xanh trên đá dày đặc.
Cô đã viếng qua rất nhiều chùa miếu, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy lòng mình xúc động như vậy. Dường như mọi người đều trầm mặc trước nền văn minh ngàn năm, đáy lòng tràn ngập niềm cung kính.
Ánh tà dương phảng phất trên mặt mỗi người, làm nội tâm Cố Nhan trào dâng cảm xúc.
Cô thầm nghĩ nếu lúc này có Chu Quân Ngôn bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
————
Buổi tối trở lại khách sạn, Tiểu Lý vào ngâm mình tắm trước, Tiểu Trương ngồi trên giường gọi điện thoại cho bạn trai.
Cố Nhan nằm nhoài trên giường một lúc rồi đi ra bể bơi bên ngoài, gọi điện thoại cho Chu Quân Ngôn.
Campuchia so với trong nước trễ hơn 1 tiếng, chỗ của anh mới hơn 10 giờ, bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Sau khi cuộc gọi kết nối, Cố Nhan mơ màng im lặng nhìn ra mặt hồ màu xanh thẫm.
“Alo!” Bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Chu Quân Ngôn.
Nghe được giọng của anh, Cố Nhan cười vui vẻ, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Cô nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào, rất nhanh Chu Quân Ngôn trả lời cô.
“Vẫn chưa.”
Cố Nhan thở phào nhẹ nhõm, thay đổi tư thế thoải mái ngồi bên bể bơi.
“Có phải vì không có em ở bên nên anh không ngủ được?”
Bên kia yên lặng vài giây, Cố Nhan thậm chí cho rằng Chu Quân Ngôn đã ngắt điện thoại, cô muốn nhìn màn hình, liền nghe thấy tiếng anh trả lời, giọng nói vương chút mệt mỏi:
“Vì sao gọi điện cho anh?”
Cố Nhan dùng chân vẫy nước trong hồ bơi.
“Em nhớ anh nên không ngủ được.”
Chu Quân Ngôn “ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm, giọng tự nhiên hỏi cô:
“Hôm nay đã đi những đâu?”
Cố Nhan nằm xuống, nhìn bầu trời đêm.
“Bọn em buổi chiều đã đi viếng rất nhiều đền miếu, quang cảnh mặt trời lặn ở đó thật sự rất đẹp, anh nhất định phải đến xem khi có dịp. Nước trái cây ở đây ngon mà rẻ, em đã uống rất nhiều mỗi ngày. Bên ngoài khách sạn bọn em ở chính là phố quán bar, vô cùng náo nhiệt.” Giọng cô vui vẻ thoải mái kể chuyện anh nghe, đôi chân nhỏ vô tư đá nước trong hồ.
“Em bây giờ đang ở đâu?”
“Em đang ở khách sạn, hôm nay em đã uống nhiều nước trái cây rồi nên không muốn đi chơi chỗ nào nữa cả.”
“Ừm, nếu có thì nên đi cùng mọi người, đừng chạy lung tung.”
“Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh, không chạy loạn.” Cô ra điều hiểu chuyện, trả lời anh bằng giọng ngọt ngào.
Hai người rơi vào im lặng, bỗng Cố Nhan nhẹ nhàng hỏi:
“Em không ở bên cạnh anh, anh có nhớ em không?”
Bên kia yên lặng trong nháy mắt, Chu Quân Ngôn không ở bên cạnh cô, cô không thể đoán được biểu cảm của anh lúc này.
“Trở về phòng đi, đêm đã khuya rồi.” Anh nói với cô.
“Em có chút nhớ anh.” Cô lại bắt đầu dùng giọng ấm ức nói, “Anh nằm mơ chỉ có thể nghĩ đến em, không thể mơ thấy người khác, biết không?”
“Đi ngủ đi!” Giọng nói ôn hòa của anh truyền đến tai cô thực sự làm cho cô có chút buồn ngủ.
“Vậy chúc anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
————
Ngày thứ 3 là ngày cuối cùng họ ở lại Siêm Riệp, ngày mai họ phải ngồi xe đi Phnôm-pênh, mọi người nhất trí quyết định hôm nay là ngày tự do khám phá sự hấp dẫn của Cổ trấn.
Mọi người ngủ đến khi họ tự tỉnh dậy, đoàn người thoải mái tản bộ đến phòng bếp Cao Miên rất nổi tiếng.
Cố Nhan chỉ húp 1 chút canh cá cay, sau đó nếm thử một miếng bánh cá liền dừng đũa.
Cô hôm nay rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình có chút mệt mỏi trong không khí oi bức nơi đây. Tiểu Lý cũng có chút cảm nắng, thế là hai người cùng nhau trở về khách sạn, đặt lịch hẹn mát xa buổi tối.
Sau khi tắm xong, Tiểu Lý có chút không nỡ rời xa khách sạn này
“Không biết khách sạn mình đặt ở Phnom-Pênh có hồ bơi không nhỉ?”
Cố Nhan liền gợi ý: “Vậy hôm nay ngày cuối cậu nên tận dụng thời gian bơi cho thoả thích đi.”
Tiểu Lý sau khi thay áo tắm bèn muốn kéo cô cùng đi bơi. Cuối cùng, Cố Nhan ngay cả quần áo cũng chưa thay, khoác khăn mỏng ngồi bên thành hồ xem cô ấy bơi.
Gió thổi bay tới một chiếc lá sen, Cố Nhan cầm lấy quạt, cố làm dịu khí trời oi bức.
Tiểu Lý sau khi bơi vài vòng, liền bất chấp đi vào phòng, lấy nước trái cây ra uống.
Cố Nhan lên tiếng, nhưng vừa đứng lên, trước mắt bỗng tối sầm, té vào trong hồ.
Bầu không khí ở đây vắng vẻ thiêng liêng, tĩnh lặng nhưng mang nặng sắc màu huyền bí.
Vài người lúc đầu còn uể oải cước bộ leo lên bậc thang, nay đều hết sức chăm chú nhìn chăm chăm bức tượng Phật vĩ đại trước mắt.
Ngôi đền dần chìm trong nắng chiều màu đỏ đồng, ráng hồng trải dài trên bầu trời.
Cố Nhan nhìn về rừng cây xa xa thần bí mà hùng vĩ, cô chưa bao giờ thấy qua cây nào to lớn như vậy, mặt trời dần lặn xuống đường chân trời, áng mây nhạt màu nhuộm ráng chiều lên vạn vật, từng cơn gió thổi qua lớp cỏ dại trong hang động cùng rêu xanh trên đá dày đặc.
Cô đã viếng qua rất nhiều chùa miếu, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy lòng mình xúc động như vậy. Dường như mọi người đều trầm mặc trước nền văn minh ngàn năm, đáy lòng tràn ngập niềm cung kính.
Ánh tà dương phảng phất trên mặt mỗi người, làm nội tâm Cố Nhan trào dâng cảm xúc.
Cô thầm nghĩ nếu lúc này có Chu Quân Ngôn bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
————
Buổi tối trở lại khách sạn, Tiểu Lý vào ngâm mình tắm trước, Tiểu Trương ngồi trên giường gọi điện thoại cho bạn trai.
Cố Nhan nằm nhoài trên giường một lúc rồi đi ra bể bơi bên ngoài, gọi điện thoại cho Chu Quân Ngôn.
Campuchia so với trong nước trễ hơn 1 tiếng, chỗ của anh mới hơn 10 giờ, bây giờ anh đang làm gì nhỉ?
Sau khi cuộc gọi kết nối, Cố Nhan mơ màng im lặng nhìn ra mặt hồ màu xanh thẫm.
“Alo!” Bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Chu Quân Ngôn.
Nghe được giọng của anh, Cố Nhan cười vui vẻ, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Cô nghe thấy bên kia truyền đến tiếng ồn ào, rất nhanh Chu Quân Ngôn trả lời cô.
“Vẫn chưa.”
Cố Nhan thở phào nhẹ nhõm, thay đổi tư thế thoải mái ngồi bên bể bơi.
“Có phải vì không có em ở bên nên anh không ngủ được?”
Bên kia yên lặng vài giây, Cố Nhan thậm chí cho rằng Chu Quân Ngôn đã ngắt điện thoại, cô muốn nhìn màn hình, liền nghe thấy tiếng anh trả lời, giọng nói vương chút mệt mỏi:
“Vì sao gọi điện cho anh?”
Cố Nhan dùng chân vẫy nước trong hồ bơi.
“Em nhớ anh nên không ngủ được.”
Chu Quân Ngôn “ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm, giọng tự nhiên hỏi cô:
“Hôm nay đã đi những đâu?”
Cố Nhan nằm xuống, nhìn bầu trời đêm.
“Bọn em buổi chiều đã đi viếng rất nhiều đền miếu, quang cảnh mặt trời lặn ở đó thật sự rất đẹp, anh nhất định phải đến xem khi có dịp. Nước trái cây ở đây ngon mà rẻ, em đã uống rất nhiều mỗi ngày. Bên ngoài khách sạn bọn em ở chính là phố quán bar, vô cùng náo nhiệt.” Giọng cô vui vẻ thoải mái kể chuyện anh nghe, đôi chân nhỏ vô tư đá nước trong hồ.
“Em bây giờ đang ở đâu?”
“Em đang ở khách sạn, hôm nay em đã uống nhiều nước trái cây rồi nên không muốn đi chơi chỗ nào nữa cả.”
“Ừm, nếu có thì nên đi cùng mọi người, đừng chạy lung tung.”
“Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh, không chạy loạn.” Cô ra điều hiểu chuyện, trả lời anh bằng giọng ngọt ngào.
Hai người rơi vào im lặng, bỗng Cố Nhan nhẹ nhàng hỏi:
“Em không ở bên cạnh anh, anh có nhớ em không?”
Bên kia yên lặng trong nháy mắt, Chu Quân Ngôn không ở bên cạnh cô, cô không thể đoán được biểu cảm của anh lúc này.
“Trở về phòng đi, đêm đã khuya rồi.” Anh nói với cô.
“Em có chút nhớ anh.” Cô lại bắt đầu dùng giọng ấm ức nói, “Anh nằm mơ chỉ có thể nghĩ đến em, không thể mơ thấy người khác, biết không?”
“Đi ngủ đi!” Giọng nói ôn hòa của anh truyền đến tai cô thực sự làm cho cô có chút buồn ngủ.
“Vậy chúc anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!”
————
Ngày thứ 3 là ngày cuối cùng họ ở lại Siêm Riệp, ngày mai họ phải ngồi xe đi Phnôm-pênh, mọi người nhất trí quyết định hôm nay là ngày tự do khám phá sự hấp dẫn của Cổ trấn.
Mọi người ngủ đến khi họ tự tỉnh dậy, đoàn người thoải mái tản bộ đến phòng bếp Cao Miên rất nổi tiếng.
Cố Nhan chỉ húp 1 chút canh cá cay, sau đó nếm thử một miếng bánh cá liền dừng đũa.
Cô hôm nay rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình có chút mệt mỏi trong không khí oi bức nơi đây. Tiểu Lý cũng có chút cảm nắng, thế là hai người cùng nhau trở về khách sạn, đặt lịch hẹn mát xa buổi tối.
Sau khi tắm xong, Tiểu Lý có chút không nỡ rời xa khách sạn này
“Không biết khách sạn mình đặt ở Phnom-Pênh có hồ bơi không nhỉ?”
Cố Nhan liền gợi ý: “Vậy hôm nay ngày cuối cậu nên tận dụng thời gian bơi cho thoả thích đi.”
Tiểu Lý sau khi thay áo tắm bèn muốn kéo cô cùng đi bơi. Cuối cùng, Cố Nhan ngay cả quần áo cũng chưa thay, khoác khăn mỏng ngồi bên thành hồ xem cô ấy bơi.
Gió thổi bay tới một chiếc lá sen, Cố Nhan cầm lấy quạt, cố làm dịu khí trời oi bức.
Tiểu Lý sau khi bơi vài vòng, liền bất chấp đi vào phòng, lấy nước trái cây ra uống.
Cố Nhan lên tiếng, nhưng vừa đứng lên, trước mắt bỗng tối sầm, té vào trong hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.