Chương 64: Que thử thai
Pháp Lạp Lật
29/09/2023
Editor: Tiếu Lạc + Beta: Martha
Khi Cố Nhan tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên giường lớn, bên cạnh là Tiểu Lý đang cầm máy sấy hong khô tóc cho cô.
Thấy Cố Nhan tỉnh dậy, Tiểu Lý thở phào nhẹ nhõm, cô ấy tắt máy sấy, cầm ly nước chanh ướp lạnh trên đầu giường đưa qua cho cô.
“May quá cậu tỉnh rồi, cậu làm mình lo lắng muốn chết rồi đây này. Nào, uống chút nước đi!” Tiểu Lý cầm ống hút nhẹ nhàng đưa vào miệng Cố Nhan, ánh mắt nhìn cô đầy tự trách.
Nước chanh đá mát lạnh trượt từ cổ họng xuống dạ dày, Cố Nhan cảm thấy sảng khoái, sau đó ngồi dậy hỏi Tiểu Lý:
“Mình ngã vào bể bơi sao?”
“Đúng vậy! May mà mình ôm được cậu lên, đây là lần đầu tiên mình phát hiện hóa ra bản thân lại có sức khỏe như đàn ông vậy, nhưng mình còn chưa kịp thay quần áo cho cậu.”
“Không sao đâu.” Cố Nhan ngồi ngơ ngẩn trên giường một lúc, quần áo trên người cô đã tương đối khô rồi.
Tiểu Lý nhìn thoáng qua điện thoại, nói: “Trần Trạch Húc vừa gọi cho chúng ta, hỏi cậu có muốn ăn gì không, mình vẫn chưa kể cho anh ta nghe chuyện vừa nãy.”
Tất cả mọi người đều không ngốc, đương nhiên nhìn ra ông Cố muốn tác thành cho Cố Nhan và Trần Trạch Húc, nhưng Tiểu Lý biết Cố Nhan lại không có ý này.
Quả nhiên, khuôn mặt Cố Nhan cảm kích nhìn cô: “Vậy là tốt rồi. Cảm ơn cậu!”
Thấy khuôn mặt Cố Nhan đã không còn tái nhợt như trước nữa, lúc này Tiểu Lý mới bớt lo lắng, cô ấy nằm xuống một cái giường khác bên cạnh, giọng điệu thoải mái đùa giỡn:
“May mà chúng ta không có quan hệ tình dục, không thì có khi người khác còn nghĩ rằng chúng ta đang mang thai đấy. Hahahaha!”
Ban đầu Cố Nhan còn cười với Tiểu Lý, nhưng sau đó bỗng một dòng điện tê người chạy dọc sống lưng cô, sự lạnh lẽo từ ly thủy tinh truyền khắp cơ thể cô, trái tim cô đập dữ dội vì những lời nói của Tiểu Lý.
Mang thai? Cô không nghĩ tới mình có khả năng này! Mỗi lần họ làm tình đều dùng biện pháp an toàn, chỉ có một buổi sáng Chu Quân Ngôn bắn ra ngoài, nhưng hôm đó là kỳ an toàn, tuyệt đối an toàn.
Suy nghĩ này làm cho Cố Nhan cảm thấy ngạt thở.
Tiểu Lý vì chăm sóc cô nên cả người đầy mồ hôi, được một lúc thì cô ấy xuống giường đi tắm.
Cố Nhan không suy xét gì nhiều, cô mặc tạm một cái áo tay dài, khẽ gõ cửa kính cửa phòng tắm, nói với Tiểu Lý rằng cô muốn đi ra ngoài mua ít đồ uống, sẽ trở về nhanh.
Cố Nhan bắt xe Tutu*, sau mấy phút đã tới hiệu thuốc.
(*tutu: hãng xe giống Uber hoặc Grab)
Cô mua que thử thai, còn mua cho Tiểu Lý một bình giữ nhiệt, cuối cùng dừng ở sạp hàng nhỏ bên đường mua ba quả dừa mang về.
Về tới khách sạn, Tiểu Lý đã thay quần áo xong, cô ấy không nghe thấy Cố Nhan nói muốn đi ra ngoài.
Cố Nhan đưa trái dừa trong tay cho Tiểu Lý, gắng gượng cười nói:
“Mình vào phòng vệ sinh rửa mặt đã.”
“Đi đi.”
————
Cố Nhan mở vòi sen, nhìn qua sách hướng dẫn, có hai loại ngôn ngữ là tiếng Anh và tiếng Campuchia. Tuy cô sống ở Mỹ bốn năm, nhưng lúc này đây một chữ cô cũng đều không hiểu.
Cô bình tĩnh mở điện thoại, tìm xem trên mạng cách xài que thử thai, trong đầu bỗng nhớ tới chuyện một tháng trước, cô từng ở trong phòng tắm tìm kiếm xem nếu phụ nữ mà cưỡng hiếp đàn ông thì có phải là phạm tội không.
Cô có cảm giác như mình đang gặp báo ứng.
Sau khi hiểu được cách dùng, cô nhìn vào hai vạch trên que thử, là một đậm một nhạt, cô đờ đẫn gục đầu xuống. Nếu vậy là cô mang thai sao? Cố Nhan siết chặt điện thoại, trong đầu cô bây giờ chỉ còn sự trống rỗng.
Cố Nhan cảm thấy mình như một đứa ngốc, vào hết trang này đến trang khác để xem, cô như lâm vào mơ hồ, nghĩ lại tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện.
Cố Nhan ném que thử vào thùng rác, lại rút tiếp mấy tờ giấy phủ lên trên nó, sau đó lặng im ngồi trên bồn cầu.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ sinh em bé, một người chưa từng có được tình cảm gia đình một cách trọn vẹn như cô cũng có thể nuôi con được sao?
Cô lại nhớ đến mấy ngày nay, cô thấy có rất nhiều đứa trẻ suy dinh dưỡng đi bán hoa và đồ lưu niệm trên đường, nếu như cho bọn chúng có cơ hội lựa chọn, chúng sẽ chọn sinh ra mà sống như vậy sao?
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô lại nghĩ đến Chu Quân Ngôn, nhớ đến giọng nói của anh…
Cố Nhan nắm chặt điện thoại, vội vàng tìm kiếm ảnh của anh được lưu lại trong máy, cô cần anh ngay lúc này. Nhưng ngón tay cô cứ run run, cô dừng lại động tác gõ chữ, rồi khóc nấc lên trong sợ hãi.
————
Cố Nhan lấy lí do đau chân, cả buổi chiều nằm lì ở trên giường nghỉ ngơi, Tiểu Lý và Tiểu Trương thoải mái ra ngoài chơi, cô điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tới mức thấp nhất theo thói quen vào mùa hè.
Cô nằm xem ảnh chụp của Chu Quân Ngôn trong album ảnh lưu lại trong điện thoại, là bức ảnh anh nhắm mắt lại nằm trên giường cô, đây là hình ảnh được cô cắt từ video.
Cô nhìn thật lâu cho đến khi mắt mỏi nhừ mới dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô nằm trong phòng phẫu thuật, bác sĩ lạnh lùng tiêm thuốc tê vào người cô để tiến hành nạo phá thai, cô trở thành một người phụ nữ mang thai nằm trên giường sản phụ, hai chân mở ra đau đến chết đi sống lại.
Cố Nhan run rẩy mở to mắt…
Suy nghĩ khủng khiếp ấy một khi xuất hiện thì không có cách nào biến mất được.
Cố Nhan cứ như vậy mở mắt thức cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua gian phòng. Tiểu Lý quay sang thấy cô đã tỉnh, định hỏi cô rằng có muốn đi xem mặt trời mọc không. Cố Nhan bất ngờ từ trên giường leo xuống, sau một đêm không ngủ, nhưng đầu óc cô hiện tại lại rất tỉnh táo.
“Mình muốn về nhà!”
Khi Cố Nhan tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên giường lớn, bên cạnh là Tiểu Lý đang cầm máy sấy hong khô tóc cho cô.
Thấy Cố Nhan tỉnh dậy, Tiểu Lý thở phào nhẹ nhõm, cô ấy tắt máy sấy, cầm ly nước chanh ướp lạnh trên đầu giường đưa qua cho cô.
“May quá cậu tỉnh rồi, cậu làm mình lo lắng muốn chết rồi đây này. Nào, uống chút nước đi!” Tiểu Lý cầm ống hút nhẹ nhàng đưa vào miệng Cố Nhan, ánh mắt nhìn cô đầy tự trách.
Nước chanh đá mát lạnh trượt từ cổ họng xuống dạ dày, Cố Nhan cảm thấy sảng khoái, sau đó ngồi dậy hỏi Tiểu Lý:
“Mình ngã vào bể bơi sao?”
“Đúng vậy! May mà mình ôm được cậu lên, đây là lần đầu tiên mình phát hiện hóa ra bản thân lại có sức khỏe như đàn ông vậy, nhưng mình còn chưa kịp thay quần áo cho cậu.”
“Không sao đâu.” Cố Nhan ngồi ngơ ngẩn trên giường một lúc, quần áo trên người cô đã tương đối khô rồi.
Tiểu Lý nhìn thoáng qua điện thoại, nói: “Trần Trạch Húc vừa gọi cho chúng ta, hỏi cậu có muốn ăn gì không, mình vẫn chưa kể cho anh ta nghe chuyện vừa nãy.”
Tất cả mọi người đều không ngốc, đương nhiên nhìn ra ông Cố muốn tác thành cho Cố Nhan và Trần Trạch Húc, nhưng Tiểu Lý biết Cố Nhan lại không có ý này.
Quả nhiên, khuôn mặt Cố Nhan cảm kích nhìn cô: “Vậy là tốt rồi. Cảm ơn cậu!”
Thấy khuôn mặt Cố Nhan đã không còn tái nhợt như trước nữa, lúc này Tiểu Lý mới bớt lo lắng, cô ấy nằm xuống một cái giường khác bên cạnh, giọng điệu thoải mái đùa giỡn:
“May mà chúng ta không có quan hệ tình dục, không thì có khi người khác còn nghĩ rằng chúng ta đang mang thai đấy. Hahahaha!”
Ban đầu Cố Nhan còn cười với Tiểu Lý, nhưng sau đó bỗng một dòng điện tê người chạy dọc sống lưng cô, sự lạnh lẽo từ ly thủy tinh truyền khắp cơ thể cô, trái tim cô đập dữ dội vì những lời nói của Tiểu Lý.
Mang thai? Cô không nghĩ tới mình có khả năng này! Mỗi lần họ làm tình đều dùng biện pháp an toàn, chỉ có một buổi sáng Chu Quân Ngôn bắn ra ngoài, nhưng hôm đó là kỳ an toàn, tuyệt đối an toàn.
Suy nghĩ này làm cho Cố Nhan cảm thấy ngạt thở.
Tiểu Lý vì chăm sóc cô nên cả người đầy mồ hôi, được một lúc thì cô ấy xuống giường đi tắm.
Cố Nhan không suy xét gì nhiều, cô mặc tạm một cái áo tay dài, khẽ gõ cửa kính cửa phòng tắm, nói với Tiểu Lý rằng cô muốn đi ra ngoài mua ít đồ uống, sẽ trở về nhanh.
Cố Nhan bắt xe Tutu*, sau mấy phút đã tới hiệu thuốc.
(*tutu: hãng xe giống Uber hoặc Grab)
Cô mua que thử thai, còn mua cho Tiểu Lý một bình giữ nhiệt, cuối cùng dừng ở sạp hàng nhỏ bên đường mua ba quả dừa mang về.
Về tới khách sạn, Tiểu Lý đã thay quần áo xong, cô ấy không nghe thấy Cố Nhan nói muốn đi ra ngoài.
Cố Nhan đưa trái dừa trong tay cho Tiểu Lý, gắng gượng cười nói:
“Mình vào phòng vệ sinh rửa mặt đã.”
“Đi đi.”
————
Cố Nhan mở vòi sen, nhìn qua sách hướng dẫn, có hai loại ngôn ngữ là tiếng Anh và tiếng Campuchia. Tuy cô sống ở Mỹ bốn năm, nhưng lúc này đây một chữ cô cũng đều không hiểu.
Cô bình tĩnh mở điện thoại, tìm xem trên mạng cách xài que thử thai, trong đầu bỗng nhớ tới chuyện một tháng trước, cô từng ở trong phòng tắm tìm kiếm xem nếu phụ nữ mà cưỡng hiếp đàn ông thì có phải là phạm tội không.
Cô có cảm giác như mình đang gặp báo ứng.
Sau khi hiểu được cách dùng, cô nhìn vào hai vạch trên que thử, là một đậm một nhạt, cô đờ đẫn gục đầu xuống. Nếu vậy là cô mang thai sao? Cố Nhan siết chặt điện thoại, trong đầu cô bây giờ chỉ còn sự trống rỗng.
Cố Nhan cảm thấy mình như một đứa ngốc, vào hết trang này đến trang khác để xem, cô như lâm vào mơ hồ, nghĩ lại tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện.
Cố Nhan ném que thử vào thùng rác, lại rút tiếp mấy tờ giấy phủ lên trên nó, sau đó lặng im ngồi trên bồn cầu.
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ sinh em bé, một người chưa từng có được tình cảm gia đình một cách trọn vẹn như cô cũng có thể nuôi con được sao?
Cô lại nhớ đến mấy ngày nay, cô thấy có rất nhiều đứa trẻ suy dinh dưỡng đi bán hoa và đồ lưu niệm trên đường, nếu như cho bọn chúng có cơ hội lựa chọn, chúng sẽ chọn sinh ra mà sống như vậy sao?
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Cô lại nghĩ đến Chu Quân Ngôn, nhớ đến giọng nói của anh…
Cố Nhan nắm chặt điện thoại, vội vàng tìm kiếm ảnh của anh được lưu lại trong máy, cô cần anh ngay lúc này. Nhưng ngón tay cô cứ run run, cô dừng lại động tác gõ chữ, rồi khóc nấc lên trong sợ hãi.
————
Cố Nhan lấy lí do đau chân, cả buổi chiều nằm lì ở trên giường nghỉ ngơi, Tiểu Lý và Tiểu Trương thoải mái ra ngoài chơi, cô điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tới mức thấp nhất theo thói quen vào mùa hè.
Cô nằm xem ảnh chụp của Chu Quân Ngôn trong album ảnh lưu lại trong điện thoại, là bức ảnh anh nhắm mắt lại nằm trên giường cô, đây là hình ảnh được cô cắt từ video.
Cô nhìn thật lâu cho đến khi mắt mỏi nhừ mới dần chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cô nằm trong phòng phẫu thuật, bác sĩ lạnh lùng tiêm thuốc tê vào người cô để tiến hành nạo phá thai, cô trở thành một người phụ nữ mang thai nằm trên giường sản phụ, hai chân mở ra đau đến chết đi sống lại.
Cố Nhan run rẩy mở to mắt…
Suy nghĩ khủng khiếp ấy một khi xuất hiện thì không có cách nào biến mất được.
Cố Nhan cứ như vậy mở mắt thức cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu xuyên qua gian phòng. Tiểu Lý quay sang thấy cô đã tỉnh, định hỏi cô rằng có muốn đi xem mặt trời mọc không. Cố Nhan bất ngờ từ trên giường leo xuống, sau một đêm không ngủ, nhưng đầu óc cô hiện tại lại rất tỉnh táo.
“Mình muốn về nhà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.