Fanfic[Chanbaek] Yêu Ma Cà Rồng Thì Sao?
Chương 13: Cơn Ác Mộng Của Đau Đớn
My_Hanh
08/03/2016
Đôi mắt Baekhyun đang rực cháy cậu thực sự bị lung lay bởi lời nói của hắn. Phải rồi một ước mơ mà cậu đã theo đuổi suốt 24 năm qua bây giờ có người có thể giúp cậu. Nhưng mà không hắn không phải là một người tốt mà cậu có thể trao sinh mạng của mình cho hắn
-Ông im đi, Tôi không cần sự giúp đỡ của ông đồ máu lạnh
-(Ông ta cười giòn giã rồi nhìn Baekhyun với con mắt đầy ám chỉ ma mị) À phải rồi "máu lạnh" Cậu cũng như ta thôi, chúng ta đâu khác nhau gì. Baekhyun cháu phải tin bác, bác sẽ giúp con trở thành con người, con sẽ có được thân nhiệt như con người và một trái tim hoàn mỹ của loài người
Hình như những lời của Britan nói ra làm cho Baekhyun lắng lòng mình lại. Phải rồi Một chút ấm áp của con người một trái tim đều nhịp đã dường như là một thứ quá xa vời với một con ma cà rồng tội nghiệp ấy. Baekhyun muốn một lần được thử làm con người dù cho cậu có chết, dù chỉ là một ngày một ngày thôi là đủ rồi sau đó cậu có chết cũng mãn nguyện. Nhưng mà Hắn không phải là một người mà cậu có tin tưởng được. Đừng tin vào những lời ngon ngọt của hắn Baekhyun à! Hắn sẽ hại cậu mất. Thấy Baekhyun đắn đo nên hắn càng thích chí và tiến thêm vài câu nói với gương mặt thân thiện dễ gần của một con người (muốn tát vào mặt hắn một phát-Authour)
-Hãy tin bác Baekhyun à! Ta sẽ không hại con đâu. Chẳng lẽ con lại không muốn..........(ngập ngừng)
-(cười nhếch môi) Đừng nói những lời ma mị ấy với tôi vì tôi là Byun Baekhyun và tôi là con người
-Hahahaha, Thôi được rồi nhóc con à! Cầm đi đây là một loại Vắc-xin bình ổn thân nhiệt mà ta đã nghiên trong suốt 15 năm qua, nếu như cháu quyết định tim nó thì phải chịu một cơn đau tột cùng của thân nhiệt, một nỗi đau đến tận tủy sống. Đó là cách duy nhất mà Cháu có thể làm con người trong vòng 3 ngày
-Tại sao ông lại giúp tôi
Đưa cho Baekhyun ống Vắc-xin rồi hắn phóng như bay mất hút Baekhyun chỉ còn cách cầm lấy ốm Vắc-xin đó. Vậy còn Chanyeol thì sao? Vài phút sau điện thoại của Baekhyun vang liên hồi thì ra Hắn
-Bạn của cháu! đang ở gần đó hãy mang nó về đi kẻo trời lạnh thì ta e rằng......
...............tít........tít...........tít........
Baekhyun vội chạy thật nhanh ra ngoài cậu nhìn xung quanh đó để tìm Chanyeol. Nhưng có tìm kiếm hoài vẫn không thấy Yeol đâu cả. Baekhyun trở nên càng lo lắng hơn cậu chạy thật nhanh ra phía đường. Đèn đường mờ ảo nhưng thất thoáng đâu đó là bóng một chàng trai mặc một áo len trắng dựa đầu vào thành cột đèn. Chắc đó là Chanyeol rồi nhỉ? Baekhyun vội chạy thật nhanh đến chỗ Chanyeol cậu khẽ lay người chanyeol nhưng mà có kêu có hét lên thì cậu ấy cũng không tỉnh
-Chan à! Chan! Cậu mau tỉnh lại đi...Chan à!
Thế là Baekhyun nhà ta lại phải vác bộ ông Yeol về nhà. Nhưng mà tội thật thằng Bún chỉ có 1m74 nặng có 58kg còn thằng Dẹo đang nằm trên lưng ý nặng như con heo tới 70kg luôn ấy (dạo này ổng còn siêng đi tập gim nên chắc lên cơ nữa rồi) May mà Baekhyun sử dụng sức mạnh của cậu mới đủ sức mà cõng Chanyeol về nhà. Chứ không là cho ổng nằm phơi thây ngoài trời với cái nhiệt độ -20C của mùa thu này. Các bạn có thắc mắc là tại sao Baekhyun không gọi Taxi đến để chỡ ông Yeol về không??? (lát nữa rồi biết)
Về đến nhà sau khi đặt con heo to bự ấy xuống giường thì Baekhyun mới thở nhẹ nhõm cậu đi vào tolet để lấy cái khăn lau người cho Chanyeol nhưng mà khi nhìn vào gương tự nhiên Baekhyun lại sợ hãi chính bản thân mình, tay cậu rung rung sờ vào mắt mình, má mình rồi môi mình...Những mãnh gân xanh nổi chằng chịt trên gương mặt thường ngày vốn đã bầu bĩnh xinh xắn của cậu, đôi mắt đen hút hồn bao người đâu rồi mà nó bây giờ lại xanh chói như thế. Môi của cậu đỏ ửng lên như máu phải chăng cậu chỉ là một con ma cà rồng, suốt đời chẳng thể nào có thể thay đổi một số phận bi thảm ấy. Rồi Baekhyun chợt lặng người, trầm tĩnh hướng mắt về phía xa rồi cậu chạy thật nhanh ra ban công nhìn ánh trăng chiếu rọi mà thả lòng mình. Đã đến lúc cậu phải rời xa cái thế giới con người này rồi, nhưng trước khi cậu ra đi thì mục tiêu duy nhất mà cậu còn có thể làm là tìm cách trả thù cho cha mẹ và rời xa Chanyeol. Bởi còn có cách đó mới làm cho Chanyeol được an toàn trước những sóng gió mà cậu ấy không nên mắc phải. Baekhyun thở dài và rồi nhắm mắt lại và ngừng suy nghĩ trong 1 phút (một phút được là chính mình, được thả lòng trước những rắc rắc bao lấy con người nhỏ bé ấy). Được rồi Baekhyun à! Hãy mạnh mẽ lên ! cậu hãy tự mình lau đi những giọt nước mắt yếu đuối kia đi. Bởi vì Chanyeol sẽ đau lắm nếu nhìn thấy cậu khóc. Baekhyun như nhận ra một điều rằng Cậu hình như đã có một chút gì đó tình cảm đặc biệt với Chanyeol, chẳng lẽ nào???
Đúng, chẳng có thể nào là vậy, Nhưng cái suy nghĩ mà cậu cố phủ định là không bao giờ xảy ra từ cái hồi 2 năm trước kìa. Nhưng cậu vẫn muốn giữ khoảng cách với Chanyeol, cậu sợ Chan sẽ ghê tởm con người cậu. Làm sao mà tình yêu giữa hai thằng con trai có thể tồn tại được chứ. Baekhyun cứ cố loại bỏ cái suy nghĩ chết tiệt kia ra khỏi đầu cậu nhưng đã là tình cảm thì không dễ gì có thể vứt bỏ đi một cách dễ dàng như thế....
Rồi Baekhyun lấy lại tinh thần và đi vào trong nhà lo cho Chanyeol. Cậu quay vào phòng tắm rồi lấy khăn nhưng lúc này gương mặt Baekhyun đã trở lại bình thường rồi làm cho cậu cũng nhẹ nhõm nhưng Baekhyun cũng cảm thấy tự ghê tõm chính bản thân mình. Cậu kéo vòi nước và dội liên hồi bao nhiêu là nước lên mặt mình để cố lấy lại tỉnh táo
Baekhyun nhẹ nhàng ngồi lên giường rồi nhướn tay lau người cho Chanyeol (ôi trồi ôi lỡm mợn quớ đi), cậu dùng tay khẽ vén tóc mái của Chanyeol qua một bên để chằm khăn cho cậu ấy...
Không hiểu tại sao Baekhyun lại đi thật nhanh ra phía ngoài, Cậu ra ngoài ghế sofa tìm lại ống Vắc-xin mà Britan đã đưa cho cậu rồi cứ ngồi đó mà đắn đo suy nghĩ. Nếu cậu tim cái này vào thì cậu sẽ có cơ hội làm người trong vòng 3 ngày còn nếu không thì suốt cuộc đời cậu cũng chỉ là một con ma cà rồng sống bằng máu tươi mà thôi.
1 tiếng trôi qua......rồi 2 tiếng.....4 tiếng............(đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng)
Baekhyun vẫn ngồi đấy mà trầm tư mà nhìn ông Vắc-xin nhưng thế rồi bất giác cậu nhìn về phía phòng của Chanyeol mà quyết định ngay. Baekhyun đi vào trong tủ thuốc lấy kim tim ra rồi cậu bom dung dịch vắc-xin vào và.................Đúng như lời Britan Baekhyun cậu ấy sẽ chịu một cơn đau đến tột cùng của quỷ dữ, một cơn đau như xé tan thân sát. Baekhyun nằm quằn quại dưới sàn nhưng cậu cố cắn chặt môi để không tạo ra tiếng động một mình mà chịu đựng, hai tay cậu bấu chặt lấy cổ áo, mồ hôi tuôn ra nhiểu nhại. Thật là một giấc mộng kinh khủng phải không Baek? Tại sao cậu lại tự làm khổ mình đến thế? Tại sao? Là vì Chanyeol sao? Liệu những hi sinh đau đớn mà cậu đang chịu đựng trong thầm lặng ấy Chanyeol có biết không?
-Ông im đi, Tôi không cần sự giúp đỡ của ông đồ máu lạnh
-(Ông ta cười giòn giã rồi nhìn Baekhyun với con mắt đầy ám chỉ ma mị) À phải rồi "máu lạnh" Cậu cũng như ta thôi, chúng ta đâu khác nhau gì. Baekhyun cháu phải tin bác, bác sẽ giúp con trở thành con người, con sẽ có được thân nhiệt như con người và một trái tim hoàn mỹ của loài người
Hình như những lời của Britan nói ra làm cho Baekhyun lắng lòng mình lại. Phải rồi Một chút ấm áp của con người một trái tim đều nhịp đã dường như là một thứ quá xa vời với một con ma cà rồng tội nghiệp ấy. Baekhyun muốn một lần được thử làm con người dù cho cậu có chết, dù chỉ là một ngày một ngày thôi là đủ rồi sau đó cậu có chết cũng mãn nguyện. Nhưng mà Hắn không phải là một người mà cậu có tin tưởng được. Đừng tin vào những lời ngon ngọt của hắn Baekhyun à! Hắn sẽ hại cậu mất. Thấy Baekhyun đắn đo nên hắn càng thích chí và tiến thêm vài câu nói với gương mặt thân thiện dễ gần của một con người (muốn tát vào mặt hắn một phát-Authour)
-Hãy tin bác Baekhyun à! Ta sẽ không hại con đâu. Chẳng lẽ con lại không muốn..........(ngập ngừng)
-(cười nhếch môi) Đừng nói những lời ma mị ấy với tôi vì tôi là Byun Baekhyun và tôi là con người
-Hahahaha, Thôi được rồi nhóc con à! Cầm đi đây là một loại Vắc-xin bình ổn thân nhiệt mà ta đã nghiên trong suốt 15 năm qua, nếu như cháu quyết định tim nó thì phải chịu một cơn đau tột cùng của thân nhiệt, một nỗi đau đến tận tủy sống. Đó là cách duy nhất mà Cháu có thể làm con người trong vòng 3 ngày
-Tại sao ông lại giúp tôi
Đưa cho Baekhyun ống Vắc-xin rồi hắn phóng như bay mất hút Baekhyun chỉ còn cách cầm lấy ốm Vắc-xin đó. Vậy còn Chanyeol thì sao? Vài phút sau điện thoại của Baekhyun vang liên hồi thì ra Hắn
-Bạn của cháu! đang ở gần đó hãy mang nó về đi kẻo trời lạnh thì ta e rằng......
...............tít........tít...........tít........
Baekhyun vội chạy thật nhanh ra ngoài cậu nhìn xung quanh đó để tìm Chanyeol. Nhưng có tìm kiếm hoài vẫn không thấy Yeol đâu cả. Baekhyun trở nên càng lo lắng hơn cậu chạy thật nhanh ra phía đường. Đèn đường mờ ảo nhưng thất thoáng đâu đó là bóng một chàng trai mặc một áo len trắng dựa đầu vào thành cột đèn. Chắc đó là Chanyeol rồi nhỉ? Baekhyun vội chạy thật nhanh đến chỗ Chanyeol cậu khẽ lay người chanyeol nhưng mà có kêu có hét lên thì cậu ấy cũng không tỉnh
-Chan à! Chan! Cậu mau tỉnh lại đi...Chan à!
Thế là Baekhyun nhà ta lại phải vác bộ ông Yeol về nhà. Nhưng mà tội thật thằng Bún chỉ có 1m74 nặng có 58kg còn thằng Dẹo đang nằm trên lưng ý nặng như con heo tới 70kg luôn ấy (dạo này ổng còn siêng đi tập gim nên chắc lên cơ nữa rồi) May mà Baekhyun sử dụng sức mạnh của cậu mới đủ sức mà cõng Chanyeol về nhà. Chứ không là cho ổng nằm phơi thây ngoài trời với cái nhiệt độ -20C của mùa thu này. Các bạn có thắc mắc là tại sao Baekhyun không gọi Taxi đến để chỡ ông Yeol về không??? (lát nữa rồi biết)
Về đến nhà sau khi đặt con heo to bự ấy xuống giường thì Baekhyun mới thở nhẹ nhõm cậu đi vào tolet để lấy cái khăn lau người cho Chanyeol nhưng mà khi nhìn vào gương tự nhiên Baekhyun lại sợ hãi chính bản thân mình, tay cậu rung rung sờ vào mắt mình, má mình rồi môi mình...Những mãnh gân xanh nổi chằng chịt trên gương mặt thường ngày vốn đã bầu bĩnh xinh xắn của cậu, đôi mắt đen hút hồn bao người đâu rồi mà nó bây giờ lại xanh chói như thế. Môi của cậu đỏ ửng lên như máu phải chăng cậu chỉ là một con ma cà rồng, suốt đời chẳng thể nào có thể thay đổi một số phận bi thảm ấy. Rồi Baekhyun chợt lặng người, trầm tĩnh hướng mắt về phía xa rồi cậu chạy thật nhanh ra ban công nhìn ánh trăng chiếu rọi mà thả lòng mình. Đã đến lúc cậu phải rời xa cái thế giới con người này rồi, nhưng trước khi cậu ra đi thì mục tiêu duy nhất mà cậu còn có thể làm là tìm cách trả thù cho cha mẹ và rời xa Chanyeol. Bởi còn có cách đó mới làm cho Chanyeol được an toàn trước những sóng gió mà cậu ấy không nên mắc phải. Baekhyun thở dài và rồi nhắm mắt lại và ngừng suy nghĩ trong 1 phút (một phút được là chính mình, được thả lòng trước những rắc rắc bao lấy con người nhỏ bé ấy). Được rồi Baekhyun à! Hãy mạnh mẽ lên ! cậu hãy tự mình lau đi những giọt nước mắt yếu đuối kia đi. Bởi vì Chanyeol sẽ đau lắm nếu nhìn thấy cậu khóc. Baekhyun như nhận ra một điều rằng Cậu hình như đã có một chút gì đó tình cảm đặc biệt với Chanyeol, chẳng lẽ nào???
Đúng, chẳng có thể nào là vậy, Nhưng cái suy nghĩ mà cậu cố phủ định là không bao giờ xảy ra từ cái hồi 2 năm trước kìa. Nhưng cậu vẫn muốn giữ khoảng cách với Chanyeol, cậu sợ Chan sẽ ghê tởm con người cậu. Làm sao mà tình yêu giữa hai thằng con trai có thể tồn tại được chứ. Baekhyun cứ cố loại bỏ cái suy nghĩ chết tiệt kia ra khỏi đầu cậu nhưng đã là tình cảm thì không dễ gì có thể vứt bỏ đi một cách dễ dàng như thế....
Rồi Baekhyun lấy lại tinh thần và đi vào trong nhà lo cho Chanyeol. Cậu quay vào phòng tắm rồi lấy khăn nhưng lúc này gương mặt Baekhyun đã trở lại bình thường rồi làm cho cậu cũng nhẹ nhõm nhưng Baekhyun cũng cảm thấy tự ghê tõm chính bản thân mình. Cậu kéo vòi nước và dội liên hồi bao nhiêu là nước lên mặt mình để cố lấy lại tỉnh táo
Baekhyun nhẹ nhàng ngồi lên giường rồi nhướn tay lau người cho Chanyeol (ôi trồi ôi lỡm mợn quớ đi), cậu dùng tay khẽ vén tóc mái của Chanyeol qua một bên để chằm khăn cho cậu ấy...
Không hiểu tại sao Baekhyun lại đi thật nhanh ra phía ngoài, Cậu ra ngoài ghế sofa tìm lại ống Vắc-xin mà Britan đã đưa cho cậu rồi cứ ngồi đó mà đắn đo suy nghĩ. Nếu cậu tim cái này vào thì cậu sẽ có cơ hội làm người trong vòng 3 ngày còn nếu không thì suốt cuộc đời cậu cũng chỉ là một con ma cà rồng sống bằng máu tươi mà thôi.
1 tiếng trôi qua......rồi 2 tiếng.....4 tiếng............(đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng)
Baekhyun vẫn ngồi đấy mà trầm tư mà nhìn ông Vắc-xin nhưng thế rồi bất giác cậu nhìn về phía phòng của Chanyeol mà quyết định ngay. Baekhyun đi vào trong tủ thuốc lấy kim tim ra rồi cậu bom dung dịch vắc-xin vào và.................Đúng như lời Britan Baekhyun cậu ấy sẽ chịu một cơn đau đến tột cùng của quỷ dữ, một cơn đau như xé tan thân sát. Baekhyun nằm quằn quại dưới sàn nhưng cậu cố cắn chặt môi để không tạo ra tiếng động một mình mà chịu đựng, hai tay cậu bấu chặt lấy cổ áo, mồ hôi tuôn ra nhiểu nhại. Thật là một giấc mộng kinh khủng phải không Baek? Tại sao cậu lại tự làm khổ mình đến thế? Tại sao? Là vì Chanyeol sao? Liệu những hi sinh đau đớn mà cậu đang chịu đựng trong thầm lặng ấy Chanyeol có biết không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.