Quyển 2 - Chương 11: 1,2,3
SamyYuu
17/11/2013
Huy và San đang đứng trước cửa nhà số 15 tại một con hẻm nhỏ . Căn nhà tối om .
“ Thầy ngủ rồi bấm chuông có làm phiền không ? ” – San San lo lắng hỏi , chính nó nghĩ ra cách này , giờ lại chính nó nghi ngờ cách lựa chọn này.
Anh Huy bỏ tay vào túi , cậu ngước mắt nhìn xung quanh xem xét tình hình . Quay sang :
“Đành chịu, muốn tham gia được Strongest Students chỉ còn cách này.”
“ Uh nhỉ . ”
San San hơi xịu mặt, nhìn thấy biểu hiện ấy, bất chợt, Huy nắm lấy bàn tay nó. San ngước mắt lên, nó nhìn cậu chằm chằm nhưng cậu không nhìn nó, cậu nhìn mông lung đâu đó trong không gian .
“ Cô không cần lo đâu . ” – Và Huy mỉm cười. Dưới màn đêm tối êm như nhung, San thấy nụ cười Huy tỏa sáng như ngàn vì sao , không cần có nhiều ánh sao vì chàng trai này đang là ngôi sao tỏa sáng nhất dưới nền trời đêm nay .
Đôi khi chỉ đơn giản là một cái nắm tay cũng có thể tiếp thêm sức mạnh.
Anh Huy buông tay San, cậu tiến lên phía trước và bấm chuông. Một tiếng, họ đợi năm phút. Hai tiếng , họ đợi thêm năm phút nữa. Ba rồi bốn tiếng, cứ thế mà đợi nhưng cánh cửa vẫn im lìm và bên trong căn nhà không chút động tĩnh .
San quay sang nhìn Huy đầy nghi vấn .
“ Sao kì vậy ? ”
“ Bấm lại thử xem. ”
Họ cứ thử nhưng rồi cũng bỏ cuộc . Đành chịu, chẳng biết vì sao lại chẳng ai mở cửa thế này.
Rùuuu Rùuuuu Rùuuuu Rùuuuuu …!!!!!
Ánh sáng vàng hắt mạnh vào mắt khiến tầm nhìn cả hai bị nhòe đi. Chiếc xe máy phân khối lớn chạy chậm đến.
San San nheo mắt nhìn, ai đang điều khiển chiếc xe, sau ánh sáng vàng ấy là ai ?
“ San San! Thầy kìa! ” – Huy gọi lớn, cậu nhận ra trước nó .
San nhìn lại, một cách thật kĩ càng . A ha! Đúng là thầy tổng phụ trách rồi!
“ Hai đứa nào đây?! ” – Chất giọng khàn đặc quen thuộc vang lên, thầy liếc nhìn San và Huy, mày chau lại .
Thắng xe cái rẹt, đậu ngay trước mặt, ông ta nhìn họ .
“ Dạ tụi em là học sinh Kaisoul đây ạ . ” – San nhanh nhảu lên tiếng.
Huy đứng im sau câu hỏi của thầy vì cậu nghe mùi rượu nồng nặc phà lên rất khó chịu. Không phải Huy ghét rượu mà chỉ vì điều đó khiến cậu chợt nhớ đến vài ngày trước, Huy nhớ cậu đã uống rất nhiều và đánh nhau trong bar Paradise và cả việc ngồi xuống nói chuyện với Nam bên vệ đường .
Sau ngày hôm đấy, cậu hoàn toàn ở lại nhà Nam mà không hề trở về nhà. Dù rượu đã nhạt nhưng nỗi đau vẫn chưa phai .
Đó không phải là đêm duy nhất, cho đến tận bây giờ, khi nhớ lại những đêm như thế, Huy vẫn cảm thấy chạnh lòng.
“ Đến đây làm gì? 12 giờ đêm mà chưa về nhà sao? ”
“ Dạ! Tụi em muốn tham gia Strongest Students! ” – Không đợi gì , San nói ngay tức khắc .
Sự ngạc nhiên hiện qua đôi mắt của người đàn ông, dù đang say nhưng ông chắc chắn không hề nghe nhầm những câu nói của cô nữ sinh này.
“ Thì ngày mai không được sao? Mấy đứa cần gì phải đến đây. Tôi không cho mấy đứa đăng kí đâu . ”
“ Bây giờ là 0 giờ 6 phút, đã qua ngày mới, đúng ngày mà ban giám hiệu Kaisoul cho phép học sinh đăng kí tham gia cuộc thi. Em nghĩ chắc không có lí do gì để thầy từ chối ạ. ” – Huy lên tiếng, thái độ của cậu cực kì tự tin.
Thầy tổng phụ trách chau mày nhìn họ, nghĩ cũng phải, nếu chúng nó đã đến tận đây vào cái giờ này thì chẳng còn lí do gì cấm cản chúng đăng kí tham gia . Gớm, Strongest Students thế mà hút người tham dự thật!
“ Ừ. ” – Một tiếng, rất nhỏ và không nhiều nhưng đủ để làm Huy và San vui mừng.
Rốt cuộc thì việc chờ đợi chẳng là công cốc rồi .
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Con hẻm có căn nhà số 15 giờ vắng tênh. Chỉ còn những cơn gió thổi lá bay xào xạc .
0 giờ 30 phút .
Chàng trai với đôi mắt màu hạt dẻ lai xanh lục bảo bước đến ngôi nhà . Anh đưa những ngón tay thon dài lên.
Tiếng chuông vang …!
“ Gì đây? ” – Lại thầy tổng phụ trách, ông cau mày, cũng đúng thôi, học sinh trường Kaisoul đúng là quái gở, chỉ vì một cuộc thi mà chúng lần lượt thay phiên kéo nhau làm phiền và phá cả giấc ngủ của ông. Hết một nàng một chàng thì giờ lại đến thiên tài khét tiếng của Kaisoul.
Đã gọi là “khét tiếng” thì nghĩa là ai chẳng biết người ấy, vì thế chỉ cần nhìn mặt là biết ngay học sinh Kaisoul.
“ Thưa thầy em muốn…”
“ Được rồi được rồi được rồi, Strongest Students đúng không? Đây đây, tôi sẽ ghi tên cậu vào rồi sau đó cậu về cho tôi ngủ nhé. ” – Người đàn ông vội cắt lời , khỏi phải nói thì ông cũng biết lí do vì sao nam sinh này lại có mặt tại đây. Cầm bút và tờ danh sách đăng kí, dù đang say nhưng vẫn ghi rất cẩn trọng: “ Được rồi, Hoàng Thiên Nam, đúng không . ”
“ Dạ, là Hoàng Thiên Nam . ” – Chàng trai mỉm cười .
Bóng đêm vẫn bao trùm và con hẻm có ngôi nhà số 15 giờ lại vắng tênh như khi chưa từng có sự hiện diện của Huy và San , như khi chưa có sự xuất hiện của Nam .
Có một điều chàng trai có đôi mắt màu nâu hạt dẻ và cả người đàn ông trong căn nhà số 15 kia đã không biết rằng …
Phía xa xa, sau bức tường gạch đỏ của căn nhà đầu hẻm, mọi cử chỉ của họ đều không thể qua mặt được một người.
Mái tóc buông dài, gương mặt sắc sảo và đôi mắt sáng thông minh.
“ Thiên Nam, Anh Huy, rốt cuộc hai người là ai? ”
Cơn gió đêm thổi mạnh bay thốc cả chiếc mũ rơi xuống đất .
Bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh nhặt chiếc mũ lên và rời bước đi. Dưới nền đất, trong xấp báo cũ ghi thời gian xuất bản vào năm năm trước, trên bìa trang nhất có dòng chữ to viết rõ :
CÔNG CHÚA VƯƠNG QUỐC MENIE MẤT TÍCH SAU CÁI CHẾT CỦA HOÀNG HẬU VICTORIA XANDRARXIOUS
“ Thầy ngủ rồi bấm chuông có làm phiền không ? ” – San San lo lắng hỏi , chính nó nghĩ ra cách này , giờ lại chính nó nghi ngờ cách lựa chọn này.
Anh Huy bỏ tay vào túi , cậu ngước mắt nhìn xung quanh xem xét tình hình . Quay sang :
“Đành chịu, muốn tham gia được Strongest Students chỉ còn cách này.”
“ Uh nhỉ . ”
San San hơi xịu mặt, nhìn thấy biểu hiện ấy, bất chợt, Huy nắm lấy bàn tay nó. San ngước mắt lên, nó nhìn cậu chằm chằm nhưng cậu không nhìn nó, cậu nhìn mông lung đâu đó trong không gian .
“ Cô không cần lo đâu . ” – Và Huy mỉm cười. Dưới màn đêm tối êm như nhung, San thấy nụ cười Huy tỏa sáng như ngàn vì sao , không cần có nhiều ánh sao vì chàng trai này đang là ngôi sao tỏa sáng nhất dưới nền trời đêm nay .
Đôi khi chỉ đơn giản là một cái nắm tay cũng có thể tiếp thêm sức mạnh.
Anh Huy buông tay San, cậu tiến lên phía trước và bấm chuông. Một tiếng, họ đợi năm phút. Hai tiếng , họ đợi thêm năm phút nữa. Ba rồi bốn tiếng, cứ thế mà đợi nhưng cánh cửa vẫn im lìm và bên trong căn nhà không chút động tĩnh .
San quay sang nhìn Huy đầy nghi vấn .
“ Sao kì vậy ? ”
“ Bấm lại thử xem. ”
Họ cứ thử nhưng rồi cũng bỏ cuộc . Đành chịu, chẳng biết vì sao lại chẳng ai mở cửa thế này.
Rùuuu Rùuuuu Rùuuuu Rùuuuuu …!!!!!
Ánh sáng vàng hắt mạnh vào mắt khiến tầm nhìn cả hai bị nhòe đi. Chiếc xe máy phân khối lớn chạy chậm đến.
San San nheo mắt nhìn, ai đang điều khiển chiếc xe, sau ánh sáng vàng ấy là ai ?
“ San San! Thầy kìa! ” – Huy gọi lớn, cậu nhận ra trước nó .
San nhìn lại, một cách thật kĩ càng . A ha! Đúng là thầy tổng phụ trách rồi!
“ Hai đứa nào đây?! ” – Chất giọng khàn đặc quen thuộc vang lên, thầy liếc nhìn San và Huy, mày chau lại .
Thắng xe cái rẹt, đậu ngay trước mặt, ông ta nhìn họ .
“ Dạ tụi em là học sinh Kaisoul đây ạ . ” – San nhanh nhảu lên tiếng.
Huy đứng im sau câu hỏi của thầy vì cậu nghe mùi rượu nồng nặc phà lên rất khó chịu. Không phải Huy ghét rượu mà chỉ vì điều đó khiến cậu chợt nhớ đến vài ngày trước, Huy nhớ cậu đã uống rất nhiều và đánh nhau trong bar Paradise và cả việc ngồi xuống nói chuyện với Nam bên vệ đường .
Sau ngày hôm đấy, cậu hoàn toàn ở lại nhà Nam mà không hề trở về nhà. Dù rượu đã nhạt nhưng nỗi đau vẫn chưa phai .
Đó không phải là đêm duy nhất, cho đến tận bây giờ, khi nhớ lại những đêm như thế, Huy vẫn cảm thấy chạnh lòng.
“ Đến đây làm gì? 12 giờ đêm mà chưa về nhà sao? ”
“ Dạ! Tụi em muốn tham gia Strongest Students! ” – Không đợi gì , San nói ngay tức khắc .
Sự ngạc nhiên hiện qua đôi mắt của người đàn ông, dù đang say nhưng ông chắc chắn không hề nghe nhầm những câu nói của cô nữ sinh này.
“ Thì ngày mai không được sao? Mấy đứa cần gì phải đến đây. Tôi không cho mấy đứa đăng kí đâu . ”
“ Bây giờ là 0 giờ 6 phút, đã qua ngày mới, đúng ngày mà ban giám hiệu Kaisoul cho phép học sinh đăng kí tham gia cuộc thi. Em nghĩ chắc không có lí do gì để thầy từ chối ạ. ” – Huy lên tiếng, thái độ của cậu cực kì tự tin.
Thầy tổng phụ trách chau mày nhìn họ, nghĩ cũng phải, nếu chúng nó đã đến tận đây vào cái giờ này thì chẳng còn lí do gì cấm cản chúng đăng kí tham gia . Gớm, Strongest Students thế mà hút người tham dự thật!
“ Ừ. ” – Một tiếng, rất nhỏ và không nhiều nhưng đủ để làm Huy và San vui mừng.
Rốt cuộc thì việc chờ đợi chẳng là công cốc rồi .
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Con hẻm có căn nhà số 15 giờ vắng tênh. Chỉ còn những cơn gió thổi lá bay xào xạc .
0 giờ 30 phút .
Chàng trai với đôi mắt màu hạt dẻ lai xanh lục bảo bước đến ngôi nhà . Anh đưa những ngón tay thon dài lên.
Tiếng chuông vang …!
“ Gì đây? ” – Lại thầy tổng phụ trách, ông cau mày, cũng đúng thôi, học sinh trường Kaisoul đúng là quái gở, chỉ vì một cuộc thi mà chúng lần lượt thay phiên kéo nhau làm phiền và phá cả giấc ngủ của ông. Hết một nàng một chàng thì giờ lại đến thiên tài khét tiếng của Kaisoul.
Đã gọi là “khét tiếng” thì nghĩa là ai chẳng biết người ấy, vì thế chỉ cần nhìn mặt là biết ngay học sinh Kaisoul.
“ Thưa thầy em muốn…”
“ Được rồi được rồi được rồi, Strongest Students đúng không? Đây đây, tôi sẽ ghi tên cậu vào rồi sau đó cậu về cho tôi ngủ nhé. ” – Người đàn ông vội cắt lời , khỏi phải nói thì ông cũng biết lí do vì sao nam sinh này lại có mặt tại đây. Cầm bút và tờ danh sách đăng kí, dù đang say nhưng vẫn ghi rất cẩn trọng: “ Được rồi, Hoàng Thiên Nam, đúng không . ”
“ Dạ, là Hoàng Thiên Nam . ” – Chàng trai mỉm cười .
Bóng đêm vẫn bao trùm và con hẻm có ngôi nhà số 15 giờ lại vắng tênh như khi chưa từng có sự hiện diện của Huy và San , như khi chưa có sự xuất hiện của Nam .
Có một điều chàng trai có đôi mắt màu nâu hạt dẻ và cả người đàn ông trong căn nhà số 15 kia đã không biết rằng …
Phía xa xa, sau bức tường gạch đỏ của căn nhà đầu hẻm, mọi cử chỉ của họ đều không thể qua mặt được một người.
Mái tóc buông dài, gương mặt sắc sảo và đôi mắt sáng thông minh.
“ Thiên Nam, Anh Huy, rốt cuộc hai người là ai? ”
Cơn gió đêm thổi mạnh bay thốc cả chiếc mũ rơi xuống đất .
Bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh nhặt chiếc mũ lên và rời bước đi. Dưới nền đất, trong xấp báo cũ ghi thời gian xuất bản vào năm năm trước, trên bìa trang nhất có dòng chữ to viết rõ :
CÔNG CHÚA VƯƠNG QUỐC MENIE MẤT TÍCH SAU CÁI CHẾT CỦA HOÀNG HẬU VICTORIA XANDRARXIOUS
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.