Quyển 2 - Chương 12: READY ?!
SamyYuu
17/11/2013
Trọng Khang ôm gối, nằm trên giường. Cậu lăn qua, rồi lại lăn lại, lăn qua, rồi lại lăn lại… Cứ thế mà hành động này cứ lặp đi
lặp lại không biết bao lần.
Lò mò chiếc điện thoại, mở mắt hi hí nhìn vào màn hình sáng trưng.
2 giờ sáng.
Khang thở dài, cậu nhớ bản thân đã lên giường từ lúc 10 giờ tối thế mà lại chẳng tài nào chợp mắt được .
Vì gì? Cho xin, nếu biết là vì gì thì Khang đã giải quyết ngay và đi vào giấc ngủ từ lâu.
Khang đạp chăn ra, cậu nằm dáng sao biển rồi đưa mắt nhìn lên tầng trần cao.
Khang rời khỏi giường. Cậu đi xuống nhà lấy một ít nước rồi trở về phòng ngủ của mình. Muốn đi qua phòng ngủ, Khang phải đi qua phòng làm việc của ba. Khang nhớ ngày xưa, khi cậu thức đến những giờ muộn thế này và thấy đèn trong phòng ba vẫn sáng, Khang vẫn luôn tò mò bước vào, hỏi thăm dăm ba câu rồi trở về phòng. Nhưng dần dần, cứ tối nào đèn cũng cứ sáng đến tận hai, ba giờ, Khang dần quen và cậu không hỏi nữa.
Thoáng chốc, cậu nhận ra, đã lâu lắm rồi mình không bước vào phòng làm việc của ba. Lâu đến mức, Khang dường như không còn cảm thấy bất kì sự lo lắng nào len lỏi vào tim như ngày xưa.
Khang mở nhẹ cánh cửa bằng gỗ, cậu bước vào và vô tình nghe thấy…
“ Giờ này mà chú còn thức đúng là chuyện lạ. ”
…
“ Sao? Bọn trẻ ở Kaisoul làm phiền à? ”
…
“ Cái gì?! Chúng nó tranh giành quyền tham gia Strongest Students nên đúng ngay 12 giờ đêm đến nhà chú??? ”
Ba của Khang đang nói điện thoại với một ai đó. Những câu đầu , Khang không lấy gì làm lạ nhưng khi nghe đến Kaisoul, cậu chợt giật mình .
Kaisoul? Strongest Students?
Trong cậu dường như có một nỗi bất an nào đấy trào lên.
“ Ơ? Con chưa ngủ sao? ” – Ba cậu cúp máy, ngạc nhiên nhìn .
“ À…dạ. ” – Khang lắp bắp – “ Nhưng… ba đang nói chuyện với chú Tiến ạ? ”
Chú Tiến là thầy tổng phụ trách của trường Kaisoul đồng thời cũng là chú ruột của Trọng Khang.
“ Uh, sao vậy con, có chuyện gì à ? ”
“ Dạ không ạ. Con chỉ thắc mắc là có người ở Kaisoul đã đăng kí tham gia Strongest Students sao? ”
“ Uhm. Nghe chú nói thì đúng là thế. Các bạn ấy đợi đến 12 giờ để đăng kí khiến chú ấy bị quấy rầy và giờ không thể chợp mắt được. ”
Khang lập tức tiếp lời :
“ Thế chú ấy có nói họ là ai không ạ? ”
“ Không, mà có chuyện gì không con? ”
“ À dạ không ạ. Mà con đi ngủ đây. Chúc ba ngủ ngon . ”
Khang cúi đầu chào và cậu lui bước. Trọng Khang biết ba đang rất thắc mắc vì hành động của cậu nhưng Khang không quan tâm, cậu đang có vấn đề lớn hơn cần được giải đáp.
Khang cầm chiếc điện thoại lên, cậu nhanh chóng bấm số. Tiếng chuông đỗ vang lên những hồi dai dẳng càng khiến Khang sốt ruột hơn bao giờ hết. Khang không biết tại sao cậu lại có cảm giác này, chỉ biết là cậu đang rất lo lắng mà thôi.
Có khi nào… Khang chợt nghĩ về điều cậu lo sợ .
Dù chỉ xuất hiện trong đầu không quá 5 giây, như một tia sét xẹt qua nhưng cũng đủ khiến Khang lo sợ hơn bao giờ hết.
“ Alo? ” – Có tiếng hồi đáp bên đầu dây kia.
“ A, dạ con chào chú Tiến. Chú có con hỏi, có bao nhiêu người đã đăng kí tham gia Strongest Students rồi ạ? Họ là ai thế ạ? ”
“ Haizz , lũ trẻ ngày nay thật là… Có bốn người rồi con trai. Hình như cũng có mấy đứa bạn con đấy. ”
“ Bạn con? ”
“ Uh, đó là… ”
Khuôn mặt chợt biến sắc. Khang ngồi bịch xuống đất khi nghe xong câu nói của chú mình. Tay cậu run run cầm chiếc điện thoại.
“ Alo? Khang ơi, alo, Khang, con đâu rồi? Alo? Alo? ”
Khang cứ nghe tiếng alo vang vọng trong chiếc điện thoại. Cậu nhìn nó , suy nghĩ gì đấy, rồi đưa lên tai và nói :
“ Chú ơi, xin cho con đăng kí Strongest Students. Nguyễn Trọng Khang, lớp 11A5. Ngày mai con sẽ xuống phòng kí tên vào bản cam kết ạ. ”
Cuộc đối thoại chấm dứt, Khang cúp máy. Cậu thẫn thờ, gương mặt tràn trề nỗi thất vọng.
“ Cậu đã nói dối. Cậu đã nói là cậu sẽ không tham gia. Cậu đã hứa với tôi như thế. Và hình như cậu thất hứa rồi... ”
Những câu nói cứ lặp đi lặp lại như thế .
Strongest Students là một cuộc thi nguy hiểm và Khang biết điều đó. Cậu ghét tham gia và không hề muốn trở thành một thí sinh của cuộc thi.
Vậy thì vì cớ gì Khang lại tự mình đăng kí tham gia một cuộc thi như thế?
“ Vì gì ?” hay là “Vì ai ?” ?
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Mọi người ơi, có danh sách những thí sinh tham gia Strongest Students rồi!!!!!!!!!!!!! ” – Một nam sinh chạy hớt hải như ma rượt vào.
Cả lớp ai ai cũng xôn xao, đứng phắt dậy rồi bay như điên xuống đại sảnh của tòa hành chính Kaisoul để xem thông báo.
Cả một trường Kaisoul xôn xao, ai ai cũng ngạc nhiên và bàn tán ra vào về những thí sinh tham gia.
Điều gì khiến họ xôn xao đến thế?
Thứ nhất, phần lớn ai cũng biết mức độ nguy hiểm của Strongest Students và kinh hãi nó khi chứng khiến sự trở về của những học sinh tham gia vào năm năm về trước .
Thứ hai, lí do này là trên hết…
“ Nếu họ có gì thì uổng lắm đấy .”
“ Trời ơi, tớ chả muốn anh ấy tham gia tí nào. Lỡ bị điên thì sao? ”
Thế đấy, trên hết, một thiên tài, hai kí túc xá trưởng nam nữ, một hot boy Kaisoul vừa về nước, một hot girl thiên tài và một … uhm … cô gái bình thường đã trở thành sáu người đại diện Kaisoul tham gia Strongest Students .
Thí sinh tham gia Strongest Students
1.Dương Anh Huy ( 11A4 )
2. Mai San San ( 11A3 )
3. Hoàng Thiên Nam ( 11A1 )
4. Lê Hoàng Kim ( 11A3 )
5. Nguyễn Trọng Khang ( 11A5 )
6. Trần Kim Liên ( 11A1 )
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu sau 15 phút nữa, tất cả các học sinh dần tản ra và đi về lớp. Chỉ có duy nhất năm người đứng im.
Năm người ấy cũng là năm thí sinh chính thức của Strongest Students.
San San đứng kế bên Anh Huy, Trọng Khang đứng cách xa Hoàng Kim. Kim Liên khoanh tay nhìn tất cả những người còn lại.
“ Thì ra đây là những người đã nhanh chân đăng kí trước tôi. ” – Kim Liên nói, cô đi lại gần Trọng Khang, đưa tay ra : “ Chúng ta có thể sẽ là một đội trong tương lai đấy. ”
Nhưng Trọng Khang chẳng màng quan tâm, cậu nhìn Kim và chỉ nhìn Kim mà thôi.
Hoàng Kim biết Khang nhìn mình nhưng lại tỏ ra không hề quan tâm và rời bước đi .
Khang chạy lại rất nhanh, cậu chặn đường Kim, cau mày hỏi :
“ Tại sao lại nói dối? ”
“ Tôi không nói dối bất cứ thứ gì. ”
“ Vậy tại sao lại tham gia?! Cậu không biết cậu đang đâm đầu vào nguy hiểm sao? ” – Khang lớn tiếng.
San San nhìn lo lắng, nó toan chạy lại nhưng Huy lập tức ngăn:
“ Lúc này không thích hợp , nếu xen vào,mọi chuyện sẽ rối hơn. ”
San nghe thấy thế cho là phải, nó gật đầu.
Hoàng Kim cứ lẩn tránh ánh nhìn Khang giành cho. Còn Khang thì đang rất cần một câu trả lời.
“ Chẳng phải cậu cũng đã tham gia đấy sao? ” – Kim hỏi ngược lại.
Chưa bao giờ Khang cảm thấy khó chịu hơn thế, Kim không hiểu cậu hay cố tình không hiểu ?
“ Đúng vậy, nhưng tôi tham gia không phải vì ba tỷ hay vì bất cứ thứ gì. Tôi tham gia vì một người và người ấy đã nói dối tôi. ”
Nói rồi Khang bỏ đi, không nhìn lại dù chỉ một lần. Hoàng Kim đứng sững người, nhỏ không biết nói gì và nhỏ cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.
San San bước lại gần:
“ Tao nghe nói, mày đã đăng kí lúc hơn 12 giờ rưỡi, tại sao mày lại tham gia? Mày còn dặn tao vậy tại sao lại muốn tham gia đến mức như thế?”
“ Phải! Tao không muốn! Cực kì không muốn! Nhưng có một đứa đã tham gia vì muốn giúp mẹ mình! Tao biết mày sẽ cãi lời tao, vì tao biết có nói, có ngăn bao nhiêu mày cũng chỉ thích làm theo ý mày, cũng sẽ chẳng nghe tao. ”
Và Kim bỏ đi, y như Khang lúc nãy. San San giờ thì giống Kim như lúc nãy, cũng đứng sững người.
Họ đều tham gia vì nhau, dù có giận bao nhiêu cũng luôn là vì nhau. Họ đều vì một ai đó mà chấp nhận đánh đổi cả sự an toàn của bản thân…
Huy thở dài, nhìn theo hướng của Khang, của Kim đã rời đi, rồi lại nhìn San San :
“ Tôi nghĩ Khang cũng giống Kim. Dù có nói gì thì Kim cũng chẳng nghe lời cậu ấy, vì vậy Khang mới đăng kí cuộc thi này. ”
Họ đều bất lực trước người mà họ yêu thương và trân trọng.
San San gật đầu, giờ đây chỉ còn mình nó và Huy ở lại, nó nhìn cậu :
“ Vậy còn cậu, cậu tham gia là vì gì? ”
“ Tôi à? ” – Huy phì cười, cậu lắc đầu – “ Tôi không biết nhưng tôi nghĩ sẽ thật vui nếu tôi và người đó cùng tham gia một trò chơi. ”
“ Người đó? ”
“ Uh, là người anh em. ” – Huy trả lời. Và rồi cậu quay lại phía sau khi nhận ra một người vừa mới bước vào đại sảnh .
Thiên Nam đưa mắt nhìn họ, anh không nói gì và cũng không biết gì về tình hình lúc này. Chỉ biết Huy nhìn anh và San cũng nhìn anh.
Thì ra mọi người đều có lí do riêng cho bất kì hành động nào của mình .
“ Cái gì mà Strongest Students? Thằng này cậu đã làm gì hả? ” – Nam tức điên lên hỏi Huy.
Trông Huy thì vẫn bình thản như vậy.
“ Chỉ là một cuộc thi thôi mà. ”
“ Tôi sẽ không tham gia! ” – Nam trả lời chắc nịch và rồi anh bỏ đi.
Anh Huy quay sang:
“Một cuộc thi như vậy mà không dám tham gia thì rõ ràng là thằng hèn.”
Thiên Nam đứng lại, anh chợt cười khẩy :
“ Thằng hèn? Vậy đó với một thằng dùng phép biến hình thành người khác rồi tự ý đăng kí tên họ vào một cuộc thi vớ vẩn thì ai là hèn hơn? Tôi không có hứng với cuộc thi này, cậu tự mà đi tìm người chơi với mình . ”
Thiên Nam mở cửa rồi đi trên hành lang mà không thèm đoái hoài phía sau. Anh Huy liền chạy ra :
“ Nên nhớ, cậu còn nợ tôi một lần. Nếu cậu tham gia, cậu sẽ không còn nợ tôi nữa! ”
Và câu nói khiến bước chân Nam sững lại!
Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Chết tiệt, anh chẳng có hứng thú gì với cuộc thi này hết.
“ Chúng ta sẽ không còn ai nợ nhau nếu cậu đồng ý tham gia cuộc thi này. ” – Huy thuyết phục.
Thiên Nam quay lại, cậu nhìn Huy bằng ánh mắt sắc lạnh. Không nói gì và lại bước đi .
Dương Anh Huy chốc mỉm cười, một nụ cười hoàn hảo. Không ai hiểu Nam hơn Huy, cũng chẳng ai hiểu Huy hơn Nam .
Huy có một niềm tin cực kì mãnh liệt, chắc chắn Hoàng Thiên Nam sẽ có mặt vào hôm ấy và cùng cậu tham gia Strongest Students.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Vậy ra chúng là người tham gia. ”
Trong căn phòng hiệu trưởng tối om, có một người đàn ông ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bành và đưa mắt nhìn ra khung trời lớn qua tấm kính dầy trước mắt.
Mái tóc vàng và đôi mắt màu bạch hổ được ánh nắng rọi vào.
Những tờ giấy nằm hỗn độn trên chiếc bàn gỗ lớn.
Trong đấy, có sáu tờ giấy dán ảnh thẻ của Thiên Nam, Anh Huy, của San San, Hoàng Kim, của Trọng Khang, Kim Liên và cả chữ kí lẫn dấu vân tay của mỗi người .
Có dòng chữ lớn tô đậm trên mỗi tờ:
BẢN CAM KẾT
Bên dưới, dòng chữ nhỏ in nghiêng viết rõ:
Mọi thiệt hại về tinh thần và thể chất đều không liên can đến ban tổ chức .
…
Vậy là cuối cùng, sáu thí sinh đại diện Kaisoul tham gia Strongest Students cũng đã được tìm ra. Việc đăng kí cũng đã như một cuộc đua gay cấn và khó nhằn nhưng đấy chưa phải là tất cả .
Có vẻ rồi đây họ sẽ bước vào một cuộc chơi mà cả bản thân chưa bao giờ có bất kì kinh nghiệm nào về nó.
Họ sẽ chơi một trò chơi mà không biết tương lai phía trước chỉ toàn một màu xám đen.
Họ đang dần bước vào một cuộc chiến khốc liệt …!
Lò mò chiếc điện thoại, mở mắt hi hí nhìn vào màn hình sáng trưng.
2 giờ sáng.
Khang thở dài, cậu nhớ bản thân đã lên giường từ lúc 10 giờ tối thế mà lại chẳng tài nào chợp mắt được .
Vì gì? Cho xin, nếu biết là vì gì thì Khang đã giải quyết ngay và đi vào giấc ngủ từ lâu.
Khang đạp chăn ra, cậu nằm dáng sao biển rồi đưa mắt nhìn lên tầng trần cao.
Khang rời khỏi giường. Cậu đi xuống nhà lấy một ít nước rồi trở về phòng ngủ của mình. Muốn đi qua phòng ngủ, Khang phải đi qua phòng làm việc của ba. Khang nhớ ngày xưa, khi cậu thức đến những giờ muộn thế này và thấy đèn trong phòng ba vẫn sáng, Khang vẫn luôn tò mò bước vào, hỏi thăm dăm ba câu rồi trở về phòng. Nhưng dần dần, cứ tối nào đèn cũng cứ sáng đến tận hai, ba giờ, Khang dần quen và cậu không hỏi nữa.
Thoáng chốc, cậu nhận ra, đã lâu lắm rồi mình không bước vào phòng làm việc của ba. Lâu đến mức, Khang dường như không còn cảm thấy bất kì sự lo lắng nào len lỏi vào tim như ngày xưa.
Khang mở nhẹ cánh cửa bằng gỗ, cậu bước vào và vô tình nghe thấy…
“ Giờ này mà chú còn thức đúng là chuyện lạ. ”
…
“ Sao? Bọn trẻ ở Kaisoul làm phiền à? ”
…
“ Cái gì?! Chúng nó tranh giành quyền tham gia Strongest Students nên đúng ngay 12 giờ đêm đến nhà chú??? ”
Ba của Khang đang nói điện thoại với một ai đó. Những câu đầu , Khang không lấy gì làm lạ nhưng khi nghe đến Kaisoul, cậu chợt giật mình .
Kaisoul? Strongest Students?
Trong cậu dường như có một nỗi bất an nào đấy trào lên.
“ Ơ? Con chưa ngủ sao? ” – Ba cậu cúp máy, ngạc nhiên nhìn .
“ À…dạ. ” – Khang lắp bắp – “ Nhưng… ba đang nói chuyện với chú Tiến ạ? ”
Chú Tiến là thầy tổng phụ trách của trường Kaisoul đồng thời cũng là chú ruột của Trọng Khang.
“ Uh, sao vậy con, có chuyện gì à ? ”
“ Dạ không ạ. Con chỉ thắc mắc là có người ở Kaisoul đã đăng kí tham gia Strongest Students sao? ”
“ Uhm. Nghe chú nói thì đúng là thế. Các bạn ấy đợi đến 12 giờ để đăng kí khiến chú ấy bị quấy rầy và giờ không thể chợp mắt được. ”
Khang lập tức tiếp lời :
“ Thế chú ấy có nói họ là ai không ạ? ”
“ Không, mà có chuyện gì không con? ”
“ À dạ không ạ. Mà con đi ngủ đây. Chúc ba ngủ ngon . ”
Khang cúi đầu chào và cậu lui bước. Trọng Khang biết ba đang rất thắc mắc vì hành động của cậu nhưng Khang không quan tâm, cậu đang có vấn đề lớn hơn cần được giải đáp.
Khang cầm chiếc điện thoại lên, cậu nhanh chóng bấm số. Tiếng chuông đỗ vang lên những hồi dai dẳng càng khiến Khang sốt ruột hơn bao giờ hết. Khang không biết tại sao cậu lại có cảm giác này, chỉ biết là cậu đang rất lo lắng mà thôi.
Có khi nào… Khang chợt nghĩ về điều cậu lo sợ .
Dù chỉ xuất hiện trong đầu không quá 5 giây, như một tia sét xẹt qua nhưng cũng đủ khiến Khang lo sợ hơn bao giờ hết.
“ Alo? ” – Có tiếng hồi đáp bên đầu dây kia.
“ A, dạ con chào chú Tiến. Chú có con hỏi, có bao nhiêu người đã đăng kí tham gia Strongest Students rồi ạ? Họ là ai thế ạ? ”
“ Haizz , lũ trẻ ngày nay thật là… Có bốn người rồi con trai. Hình như cũng có mấy đứa bạn con đấy. ”
“ Bạn con? ”
“ Uh, đó là… ”
Khuôn mặt chợt biến sắc. Khang ngồi bịch xuống đất khi nghe xong câu nói của chú mình. Tay cậu run run cầm chiếc điện thoại.
“ Alo? Khang ơi, alo, Khang, con đâu rồi? Alo? Alo? ”
Khang cứ nghe tiếng alo vang vọng trong chiếc điện thoại. Cậu nhìn nó , suy nghĩ gì đấy, rồi đưa lên tai và nói :
“ Chú ơi, xin cho con đăng kí Strongest Students. Nguyễn Trọng Khang, lớp 11A5. Ngày mai con sẽ xuống phòng kí tên vào bản cam kết ạ. ”
Cuộc đối thoại chấm dứt, Khang cúp máy. Cậu thẫn thờ, gương mặt tràn trề nỗi thất vọng.
“ Cậu đã nói dối. Cậu đã nói là cậu sẽ không tham gia. Cậu đã hứa với tôi như thế. Và hình như cậu thất hứa rồi... ”
Những câu nói cứ lặp đi lặp lại như thế .
Strongest Students là một cuộc thi nguy hiểm và Khang biết điều đó. Cậu ghét tham gia và không hề muốn trở thành một thí sinh của cuộc thi.
Vậy thì vì cớ gì Khang lại tự mình đăng kí tham gia một cuộc thi như thế?
“ Vì gì ?” hay là “Vì ai ?” ?
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Mọi người ơi, có danh sách những thí sinh tham gia Strongest Students rồi!!!!!!!!!!!!! ” – Một nam sinh chạy hớt hải như ma rượt vào.
Cả lớp ai ai cũng xôn xao, đứng phắt dậy rồi bay như điên xuống đại sảnh của tòa hành chính Kaisoul để xem thông báo.
Cả một trường Kaisoul xôn xao, ai ai cũng ngạc nhiên và bàn tán ra vào về những thí sinh tham gia.
Điều gì khiến họ xôn xao đến thế?
Thứ nhất, phần lớn ai cũng biết mức độ nguy hiểm của Strongest Students và kinh hãi nó khi chứng khiến sự trở về của những học sinh tham gia vào năm năm về trước .
Thứ hai, lí do này là trên hết…
“ Nếu họ có gì thì uổng lắm đấy .”
“ Trời ơi, tớ chả muốn anh ấy tham gia tí nào. Lỡ bị điên thì sao? ”
Thế đấy, trên hết, một thiên tài, hai kí túc xá trưởng nam nữ, một hot boy Kaisoul vừa về nước, một hot girl thiên tài và một … uhm … cô gái bình thường đã trở thành sáu người đại diện Kaisoul tham gia Strongest Students .
Thí sinh tham gia Strongest Students
1.Dương Anh Huy ( 11A4 )
2. Mai San San ( 11A3 )
3. Hoàng Thiên Nam ( 11A1 )
4. Lê Hoàng Kim ( 11A3 )
5. Nguyễn Trọng Khang ( 11A5 )
6. Trần Kim Liên ( 11A1 )
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ học bắt đầu sau 15 phút nữa, tất cả các học sinh dần tản ra và đi về lớp. Chỉ có duy nhất năm người đứng im.
Năm người ấy cũng là năm thí sinh chính thức của Strongest Students.
San San đứng kế bên Anh Huy, Trọng Khang đứng cách xa Hoàng Kim. Kim Liên khoanh tay nhìn tất cả những người còn lại.
“ Thì ra đây là những người đã nhanh chân đăng kí trước tôi. ” – Kim Liên nói, cô đi lại gần Trọng Khang, đưa tay ra : “ Chúng ta có thể sẽ là một đội trong tương lai đấy. ”
Nhưng Trọng Khang chẳng màng quan tâm, cậu nhìn Kim và chỉ nhìn Kim mà thôi.
Hoàng Kim biết Khang nhìn mình nhưng lại tỏ ra không hề quan tâm và rời bước đi .
Khang chạy lại rất nhanh, cậu chặn đường Kim, cau mày hỏi :
“ Tại sao lại nói dối? ”
“ Tôi không nói dối bất cứ thứ gì. ”
“ Vậy tại sao lại tham gia?! Cậu không biết cậu đang đâm đầu vào nguy hiểm sao? ” – Khang lớn tiếng.
San San nhìn lo lắng, nó toan chạy lại nhưng Huy lập tức ngăn:
“ Lúc này không thích hợp , nếu xen vào,mọi chuyện sẽ rối hơn. ”
San nghe thấy thế cho là phải, nó gật đầu.
Hoàng Kim cứ lẩn tránh ánh nhìn Khang giành cho. Còn Khang thì đang rất cần một câu trả lời.
“ Chẳng phải cậu cũng đã tham gia đấy sao? ” – Kim hỏi ngược lại.
Chưa bao giờ Khang cảm thấy khó chịu hơn thế, Kim không hiểu cậu hay cố tình không hiểu ?
“ Đúng vậy, nhưng tôi tham gia không phải vì ba tỷ hay vì bất cứ thứ gì. Tôi tham gia vì một người và người ấy đã nói dối tôi. ”
Nói rồi Khang bỏ đi, không nhìn lại dù chỉ một lần. Hoàng Kim đứng sững người, nhỏ không biết nói gì và nhỏ cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.
San San bước lại gần:
“ Tao nghe nói, mày đã đăng kí lúc hơn 12 giờ rưỡi, tại sao mày lại tham gia? Mày còn dặn tao vậy tại sao lại muốn tham gia đến mức như thế?”
“ Phải! Tao không muốn! Cực kì không muốn! Nhưng có một đứa đã tham gia vì muốn giúp mẹ mình! Tao biết mày sẽ cãi lời tao, vì tao biết có nói, có ngăn bao nhiêu mày cũng chỉ thích làm theo ý mày, cũng sẽ chẳng nghe tao. ”
Và Kim bỏ đi, y như Khang lúc nãy. San San giờ thì giống Kim như lúc nãy, cũng đứng sững người.
Họ đều tham gia vì nhau, dù có giận bao nhiêu cũng luôn là vì nhau. Họ đều vì một ai đó mà chấp nhận đánh đổi cả sự an toàn của bản thân…
Huy thở dài, nhìn theo hướng của Khang, của Kim đã rời đi, rồi lại nhìn San San :
“ Tôi nghĩ Khang cũng giống Kim. Dù có nói gì thì Kim cũng chẳng nghe lời cậu ấy, vì vậy Khang mới đăng kí cuộc thi này. ”
Họ đều bất lực trước người mà họ yêu thương và trân trọng.
San San gật đầu, giờ đây chỉ còn mình nó và Huy ở lại, nó nhìn cậu :
“ Vậy còn cậu, cậu tham gia là vì gì? ”
“ Tôi à? ” – Huy phì cười, cậu lắc đầu – “ Tôi không biết nhưng tôi nghĩ sẽ thật vui nếu tôi và người đó cùng tham gia một trò chơi. ”
“ Người đó? ”
“ Uh, là người anh em. ” – Huy trả lời. Và rồi cậu quay lại phía sau khi nhận ra một người vừa mới bước vào đại sảnh .
Thiên Nam đưa mắt nhìn họ, anh không nói gì và cũng không biết gì về tình hình lúc này. Chỉ biết Huy nhìn anh và San cũng nhìn anh.
Thì ra mọi người đều có lí do riêng cho bất kì hành động nào của mình .
“ Cái gì mà Strongest Students? Thằng này cậu đã làm gì hả? ” – Nam tức điên lên hỏi Huy.
Trông Huy thì vẫn bình thản như vậy.
“ Chỉ là một cuộc thi thôi mà. ”
“ Tôi sẽ không tham gia! ” – Nam trả lời chắc nịch và rồi anh bỏ đi.
Anh Huy quay sang:
“Một cuộc thi như vậy mà không dám tham gia thì rõ ràng là thằng hèn.”
Thiên Nam đứng lại, anh chợt cười khẩy :
“ Thằng hèn? Vậy đó với một thằng dùng phép biến hình thành người khác rồi tự ý đăng kí tên họ vào một cuộc thi vớ vẩn thì ai là hèn hơn? Tôi không có hứng với cuộc thi này, cậu tự mà đi tìm người chơi với mình . ”
Thiên Nam mở cửa rồi đi trên hành lang mà không thèm đoái hoài phía sau. Anh Huy liền chạy ra :
“ Nên nhớ, cậu còn nợ tôi một lần. Nếu cậu tham gia, cậu sẽ không còn nợ tôi nữa! ”
Và câu nói khiến bước chân Nam sững lại!
Hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Chết tiệt, anh chẳng có hứng thú gì với cuộc thi này hết.
“ Chúng ta sẽ không còn ai nợ nhau nếu cậu đồng ý tham gia cuộc thi này. ” – Huy thuyết phục.
Thiên Nam quay lại, cậu nhìn Huy bằng ánh mắt sắc lạnh. Không nói gì và lại bước đi .
Dương Anh Huy chốc mỉm cười, một nụ cười hoàn hảo. Không ai hiểu Nam hơn Huy, cũng chẳng ai hiểu Huy hơn Nam .
Huy có một niềm tin cực kì mãnh liệt, chắc chắn Hoàng Thiên Nam sẽ có mặt vào hôm ấy và cùng cậu tham gia Strongest Students.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Vậy ra chúng là người tham gia. ”
Trong căn phòng hiệu trưởng tối om, có một người đàn ông ngồi dựa lưng vào chiếc ghế bành và đưa mắt nhìn ra khung trời lớn qua tấm kính dầy trước mắt.
Mái tóc vàng và đôi mắt màu bạch hổ được ánh nắng rọi vào.
Những tờ giấy nằm hỗn độn trên chiếc bàn gỗ lớn.
Trong đấy, có sáu tờ giấy dán ảnh thẻ của Thiên Nam, Anh Huy, của San San, Hoàng Kim, của Trọng Khang, Kim Liên và cả chữ kí lẫn dấu vân tay của mỗi người .
Có dòng chữ lớn tô đậm trên mỗi tờ:
BẢN CAM KẾT
Bên dưới, dòng chữ nhỏ in nghiêng viết rõ:
Mọi thiệt hại về tinh thần và thể chất đều không liên can đến ban tổ chức .
…
Vậy là cuối cùng, sáu thí sinh đại diện Kaisoul tham gia Strongest Students cũng đã được tìm ra. Việc đăng kí cũng đã như một cuộc đua gay cấn và khó nhằn nhưng đấy chưa phải là tất cả .
Có vẻ rồi đây họ sẽ bước vào một cuộc chơi mà cả bản thân chưa bao giờ có bất kì kinh nghiệm nào về nó.
Họ sẽ chơi một trò chơi mà không biết tương lai phía trước chỉ toàn một màu xám đen.
Họ đang dần bước vào một cuộc chiến khốc liệt …!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.