Quyển 2 - Chương 34: Biện Pháp
SamyYuu
27/02/2014
“ CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ MÀ GIỜ MỚI BẮT MÁY ?!?!?!?!!!!! ” – Huy gào lên trong điện thoại, tiếng cậu to chảng đến mức mọi người
trên xe ai cũng phải quay lại nhìn chàng trai ngồi một mình một băng gồm ba ghế, đồng đội cậu đâu, ai cũng tự hỏi và điều đó khiến Huy xấu hổ và bực mình chết được.
“ Xin lỗi xin lỗi, điện thoại sạc pin tắt nguồn giờ mới bật. ” – Nam cảm thấy màng nhĩ của mình khi nãy rất kiên cường.
“ Còn San San, điện thoại cô ấy đâu ? Hai người sống chung nhà hay sao mà gọi ai cũng chẳng được ? ” – Một câu hỏi như của thầy Thành Tuân lúc nãy. Không biết nên vui hay buồn đây.
“ Không. ” – Nam nói rồi quay lại nhìn San đang ngồi ở băng ghế sau, hỏi : “ Điện thoại cô đâu San San, sao Huy gọi không được ? ”
San San “ huh ” một tiếng rồi tìm điện thoại, nó tìm, tìm riết, tìm hoài, tìm mọi nơi và rồi: “ Chết rồi, sáng đi gấp quá tôi để quên ở nhà rồi !!!! ”
Nam nghe và: “ Cô ấy để quên ở nhà rồi. ”
Huy thở dài, thật bất lực. Rồi cậu sực nhớ ra điều gì đấy:“ Mà này, hai người đến đâu rồi? Phải đi nhanh lên đấy vì nếu hai người đến trễ hơn xe tụi này đúng 30 phút thì đội mình sẽ bị loại. 30 phút gồm thời gian hai người đến đây và thời gian hai người tìm kiếm ban quản lí mà báo cáo sự có mặt.”
“ Cái gì ? 30 phút ? ”
“ Phải. ” – Rồi Huy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cậu chẹp miệng – “ Tôi không biết hai người đi bằng xe gì nhưng báo trước, xe của tụi này đang đi là 30 chỗ đó. ”
RỤP !
“ Ơ cái thằng này, sao cúp mày rồi ? ” – Huy nhìn vào chiếc điện thoại mà đớ mặt ra. Chắc là nghe xong hoảng quá nên cúp máy rồi, chẳng biết họ sẽ xoay xở sao nữa.
Đúng như Huy nghĩ, trong tâm Nam xuất hiện hai chữ “ chết rồi ” thật khi anh nghe xong lời Huy nói.
Nhìn lại xe của thầy Thành Tuân, xe gia đình gồm bốn chỗ cực nhỏ. Nhìn lại tốc độ con rùa mà thầy Thành Tuân chạy, Nam ước tính với tốc độ này họ sẽ đến chỗ BTC cuộc thi sắp xếp sau những người tham gia chừng 3 tiếng.
Xe 30 chỗ - xe bốn chỗ !
Xuất phát từ 5 giờ sáng – xuất phát từ 6 giờ sáng ( chưa kể thời gian, báo cáo, tám nhảm mất thêm 15 phút nữa ) !
Nếu chỉ so với thời gian mà không xét về tốc độ xe thì ít nhất họ sẽ đến trễ hơn chuyến xe của Huy là 1 tiếng 15 phút. Nhưng đây là xe bốn chỗ đấu với xe 30 chỗ đó !!!!
Thế quái nào địch lại nổi ????
“ Sao thế Nam ? ” – San hỏi, nó thấy gì đấy không ổn trên gương mặt Nam khi thấy anh chợt nhìn khắp xe. Thầy Thành Tuân cũng quay sang nhìn nhưng nói thật thì thầy chẳng thấy mặt Nam khác thường gì cả.
Thiên Nam nhét điện thoại vào trong túi quần rồi im im vài giây, quay lại hỏi San:
“ San này, cô có muốn dừng cuộc chơi ở đây không ? ”
“ Anh hỏi gì lạ thế, tất nhiên là không rồi ! ”
Nam gật gật cái đầu, anh tặc lưỡi nhẹ:
“ Tôi cũng không . ”
Và thế là sau đó, từ chiếc xe bốn chỗ xanh xanh nhỏ nhỏ, người ta nghe phát ra những câu nói giống như là:
“ Thầy tránh ra đi ! ”
“ Cái thằng này em có biết lái đâu mà lái. ”
“ Thầy tránh ra nhanh đi ! ”
“ Ai da thằng này, sao em đẩy mạnh vậy, ai da chân em đạp thầy kìa !!!!!! Đau cái thằng này, em chưa có bằng lái xe mà. ”
“ Thì lấy bằng lái của thầy. ”
“ Này anh tính lái thật đó hả ? ”
“ Thầy không cho em lá… ”
Sau đó người ta nghe im phăng phắc và một người đàn ông trẻ đang bị ngậm một cục giấy to đùng trong họng. Cứ mỗi khi thầy ấy bỏ cục giấy ra thì liên hồi mấy cục khác được nhét vào họng thầy như trong phim hành động.
“ Tốt nhất thầy nên im lặng và thắt lại dây an toàn. ”
Nam nói xong cũng là lúc chiếc xe được rồ mạnh và chạy như bay lạng lách trên đường. San San ngồi sau im thin thít không dám nói gì còn thầy Thành Tuân thì đang nhắm mắt cầu trời cho tai qua nạn khỏi.
Thầy không quan tâm cảnh sát phạt sao chỉ mong thằng này lái xe an toàn đến nơi để còn được toàn mạng vì giờ có ngăn nó cũng chẳng được.
Thầy đâu ngờ học sinh thiên tài Kaisoul thầy từng nghe danh lại có máu liều như vậy chứ !!!!!
“ Xin lỗi xin lỗi, điện thoại sạc pin tắt nguồn giờ mới bật. ” – Nam cảm thấy màng nhĩ của mình khi nãy rất kiên cường.
“ Còn San San, điện thoại cô ấy đâu ? Hai người sống chung nhà hay sao mà gọi ai cũng chẳng được ? ” – Một câu hỏi như của thầy Thành Tuân lúc nãy. Không biết nên vui hay buồn đây.
“ Không. ” – Nam nói rồi quay lại nhìn San đang ngồi ở băng ghế sau, hỏi : “ Điện thoại cô đâu San San, sao Huy gọi không được ? ”
San San “ huh ” một tiếng rồi tìm điện thoại, nó tìm, tìm riết, tìm hoài, tìm mọi nơi và rồi: “ Chết rồi, sáng đi gấp quá tôi để quên ở nhà rồi !!!! ”
Nam nghe và: “ Cô ấy để quên ở nhà rồi. ”
Huy thở dài, thật bất lực. Rồi cậu sực nhớ ra điều gì đấy:“ Mà này, hai người đến đâu rồi? Phải đi nhanh lên đấy vì nếu hai người đến trễ hơn xe tụi này đúng 30 phút thì đội mình sẽ bị loại. 30 phút gồm thời gian hai người đến đây và thời gian hai người tìm kiếm ban quản lí mà báo cáo sự có mặt.”
“ Cái gì ? 30 phút ? ”
“ Phải. ” – Rồi Huy nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cậu chẹp miệng – “ Tôi không biết hai người đi bằng xe gì nhưng báo trước, xe của tụi này đang đi là 30 chỗ đó. ”
RỤP !
“ Ơ cái thằng này, sao cúp mày rồi ? ” – Huy nhìn vào chiếc điện thoại mà đớ mặt ra. Chắc là nghe xong hoảng quá nên cúp máy rồi, chẳng biết họ sẽ xoay xở sao nữa.
Đúng như Huy nghĩ, trong tâm Nam xuất hiện hai chữ “ chết rồi ” thật khi anh nghe xong lời Huy nói.
Nhìn lại xe của thầy Thành Tuân, xe gia đình gồm bốn chỗ cực nhỏ. Nhìn lại tốc độ con rùa mà thầy Thành Tuân chạy, Nam ước tính với tốc độ này họ sẽ đến chỗ BTC cuộc thi sắp xếp sau những người tham gia chừng 3 tiếng.
Xe 30 chỗ - xe bốn chỗ !
Xuất phát từ 5 giờ sáng – xuất phát từ 6 giờ sáng ( chưa kể thời gian, báo cáo, tám nhảm mất thêm 15 phút nữa ) !
Nếu chỉ so với thời gian mà không xét về tốc độ xe thì ít nhất họ sẽ đến trễ hơn chuyến xe của Huy là 1 tiếng 15 phút. Nhưng đây là xe bốn chỗ đấu với xe 30 chỗ đó !!!!
Thế quái nào địch lại nổi ????
“ Sao thế Nam ? ” – San hỏi, nó thấy gì đấy không ổn trên gương mặt Nam khi thấy anh chợt nhìn khắp xe. Thầy Thành Tuân cũng quay sang nhìn nhưng nói thật thì thầy chẳng thấy mặt Nam khác thường gì cả.
Thiên Nam nhét điện thoại vào trong túi quần rồi im im vài giây, quay lại hỏi San:
“ San này, cô có muốn dừng cuộc chơi ở đây không ? ”
“ Anh hỏi gì lạ thế, tất nhiên là không rồi ! ”
Nam gật gật cái đầu, anh tặc lưỡi nhẹ:
“ Tôi cũng không . ”
Và thế là sau đó, từ chiếc xe bốn chỗ xanh xanh nhỏ nhỏ, người ta nghe phát ra những câu nói giống như là:
“ Thầy tránh ra đi ! ”
“ Cái thằng này em có biết lái đâu mà lái. ”
“ Thầy tránh ra nhanh đi ! ”
“ Ai da thằng này, sao em đẩy mạnh vậy, ai da chân em đạp thầy kìa !!!!!! Đau cái thằng này, em chưa có bằng lái xe mà. ”
“ Thì lấy bằng lái của thầy. ”
“ Này anh tính lái thật đó hả ? ”
“ Thầy không cho em lá… ”
Sau đó người ta nghe im phăng phắc và một người đàn ông trẻ đang bị ngậm một cục giấy to đùng trong họng. Cứ mỗi khi thầy ấy bỏ cục giấy ra thì liên hồi mấy cục khác được nhét vào họng thầy như trong phim hành động.
“ Tốt nhất thầy nên im lặng và thắt lại dây an toàn. ”
Nam nói xong cũng là lúc chiếc xe được rồ mạnh và chạy như bay lạng lách trên đường. San San ngồi sau im thin thít không dám nói gì còn thầy Thành Tuân thì đang nhắm mắt cầu trời cho tai qua nạn khỏi.
Thầy không quan tâm cảnh sát phạt sao chỉ mong thằng này lái xe an toàn đến nơi để còn được toàn mạng vì giờ có ngăn nó cũng chẳng được.
Thầy đâu ngờ học sinh thiên tài Kaisoul thầy từng nghe danh lại có máu liều như vậy chứ !!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.