Quyển 2 - Chương 35: Nghi Vấn
SamyYuu
02/03/2014
Chiếc xe bốn chỗ màu xanh lá thắng gấp trước khoảng sân
rộng của khu nghỉ dưỡng Blue. Thiên Nam ngay lập tức tháo dây an toàn
rồi chạy như bay xuống xe mà mở cửa cho San San. Anh thấy mặt nó đờ ra
nhưng Nam dường như quá gấp đến mức anh không cho San thời gian bình
tĩnh trở lại mà nắm tay nó kéo chạy thật nhanh vào bên trong khu nghỉ
dưỡng Blue để tìm kiếm ban quản lí cuộc thi.
Còn thầy Thành Tuân thì khỏi phải nói, chả còn biết trời trăng. mây gió. ngày tháng gì mà mặt tái xanh rồi lập tức chạy xuống xe ói một mớ dưới gốc cây.
Phải nói là thầy nể thằng nhóc học sinh này, mới cấp 3 đã chạy xe nhanh như bay và an toàn đến nơi vậy là đáng khen. Khoan, đáng khen gì chứ …??!!!
“ Ủa, mà sao nó biết lái xe vậy ta ? ” – Giờ thầy mới tự hỏi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam và San San đứng ngay thẳng trước mặt ba người trong ban quản lí.
Im thin thít và không dám nói gì.
Thật sự Thiên Nam còn chẳng để ý họ đến đây sớm hay trễ bao nhiêu phút nữa.
Người đàn ông trạc 30 tuổi nhìn họ gườm gườm, gằn giọng mấy cái. Sau khi bàn luận gì đấy với hai người còn lại, ông ta mới nói:
“ Trễ hơn xe chúng tôi 23 phút 18 giây. Chấp nhận. ” – Rồi gập hồ sơ lại.
Nam và San lập tức thở phào khi nghe câu nói đó. Ghê thật, không ngờ họ sớm hơn thời gian qui định đến vậy. Không trễ hơn đã là một kì tích, ở đây là sớm hơn cả 7 phút bao gồm thời gian đến nơi và tìm kiếm ban quản lí, con số ấy đủ để biết Nam đã lái xe và kéo San chạy nhanh đến thế nào.
“ Đây là chìa khóa phòng của hai người. Sắp xếp đồ đạc rồi xuống nhà hàng của resort ăn trưa nhé. ” – Chị quản lí mỉm cười rồi đưa mỗi đứa một chiếc chìa khóa. Hai phòng này là kế nhau, nhìn số phòng trên mỗi chìa là biết ngay.
Nam và San cúi chào rời khỏi. Lúc này họ mới bắt đầu trở lại chỗ thầy Thành Tuân để lấy hành lí vẫn còn nguyên để trên xe.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Sao rồi hai đứa ? Ổn chứ ? ” – Thầy Tuân chạy lại hỏi ngay khi thấy bóng dáng Nam và San từ xa.
“ Dạ ổn ạ . ” – San gật đầu mỉm cười.
“ Thầy ơi, cho tụi em lấy hành lí. ” – Nam đứng ngay cốp xe mà nói với. Anh cũng chẳng biết hai người kia nói gì với nhau mà đi chậm thế. Nếu anh hỏi San câu này chắc chắn nó sẽ trả lời lại ngay là tại chân anh dài quá chứ sao. Dù là học sinh cấp 3 nhưng Nam đã cao 1m8, cao hơn cả thầy Tuân chục centimét.
Thầy Tuân bấm chiếc điều khiến và Nam mở cốp xe ra được ngay, lúc này thầy Tuân mới tiến lại gần Nam nói:
“ Cái thằng này, em có biết là em chưa đủ tuổi lái xe mà còn chạy quá tốc độ không hả ? Không biết thế là… ”
“ Thì thấy cũng đã đến nơi an toàn rồi còn gì. ”
“ Ơ cái thằng này, còn nói nữa hả ? Đến nơi an toàn cái kiểu này thầy chẳng mong chút nào đâu. ”
“ Có gì cảnh sát phạt, em sẽ trả tiền sau.” – Nam vừa nói vừa xách mớ hành lí của anh và San xuống xe – “ San San, giỏ cô cũng màu đỏ luôn à ? ”
“ Uhm… chết rồi, anh cũng mang giỏ đỏ đúng không ? Thế thì coi chừng nhầm á. ” – San lúc này mới để ý, lúc trước nó lo lắng về vụ trễ giờ quá mà có quan tâm gì đâu.
Thầy Tuân đứng đó chứng kiến tất cả, thầy cũng nhận ra cái tông giọng thay đổi luân phiên của Nam khi anh nói chuyện với thầy và khi anh nói chuyện với San.
Sau đây thầy sẽ liệt kê ra những điểm đáng nghi giữa Thiên Nam và San San:
+ Đi trễ chung.
+ Điện thoại không gọi được chung.
+ Xài giỏ giống nhau. => Chắc là đồ đôi.
+ Cùng đội. => tức thời gian đăng kí sát nhau, biết đâu chúng đi cùng nhau đăng kí.
+ Ánh mắt, tông giọng và lời nói đối với San San khác hẳn vẻ dửng dưng dành cho thầy Thành Tuân ( đây là điều khiến thầy đau đớn nhất. Thầy nghĩ thằng nhóc này xem gái còn quan trọng hơn thầy nữa…)
+ Và giờ thì thằng nhóc học trò ấy còn một mực xách toàn bộ đồ của con bé San San trong khi con bé đã nói nó sẽ xách hộ giùm thằng nhóc này. ( bộ thầy không thể nghĩ rằng đây chỉ là một hành động ga-lăng thôi sao ???? )
“ Hai em đang hẹn hò đúng không ? ” – Nghĩ sao nói vậy, thầy quất một câu là hai anh chị chúng ta ngừng lại hết mọi việc đang làm mà trố mắt ra nhìn thấy ấy.
“ Hehe, nói đúng tim đen rồi chứ gì. Nhìn hai đứa thế… ”
“ Thôi kệ thầy đi. ” – Thiên Nam quay sang nói San San và câu ấy hiển nhiên khiến thầy Tuân cảm thấy bị xát muối vào trái tim mong manh kinh khủng T.T Thầy mới nghĩ, bọn học sinh thời nay thật biết cách ăn hiếp giáo viên hiền hậu, dễ mến như thầy.
Thế là sau khi chào thầy Thành Tuân thì Nam và San tiến dần vào khu resort mà nhận phòng mình. Vì Nam một mực xách đống hành lí của anh và San trên tay mà không cho San xách hộ nên San San giờ trông rất rảnh tay và dường như không muốn Nam nặng thêm, Pêu đã nhảy sang vai San dù nó chẳng ưa con bé này mấy.
Họ không biết rằng hình ảnh ấy đã bị những người cùng chơi đang tiến về nhà hàng để dùng bữa tiệc buffet bắt gặp và họ bắt đầu xôn xao.
“ Ê, đó là Hoàng Thiên Nam đó. Đẹp trai ghê. ”
“ Cha mẹ ơi sao nhìn bảnh dữ vậy ! ”
“ Trời ơi, nhìn còn đẹp hơn trên tạp chí nữa. Nè nè, nhìn xem mình trông có ổn chưa vậy ? ” – Bọn con gái tíu tít và bắt đầu lộn xộn, xăm soi, trang điểm lại gương mặt mình khi nhìn thấy Hoàng Thiên Nam.
Huy đứng gần đấy hiển nhiên nghe những lời bàn tán và cậu cảm thấy tủi thân hết sức, dù sao trông cậu cũng đâu có tệ với lại đừng quên họ cùng đội đấy, thế mà đám con gái chỉ nhắm đến Nam, một Nam, hai Nam, ba cũng Nam == .
“ Mà con nhỏ đi kế thằng đó là ai vậy ta ? Nhìn thằng Nam cứ như đầy tớ của nó, xách quá trời đồ. ” – Giờ thì đến tụi con trai bàn tán. Huy nghe hết đấy chứ và cậu biết chắc San không phải người yêu của Nam nhưng quả thực, cậu cũng cảm thấy thắc mắc sao tên Thiên Nam dù hay giả bộ ga-lăng nhưng lại chưa từng phục tùng cô gái nào mà hôm nay lại trông rất ngoan ngoãn xách hộ San San rất nhiều đồ trong khi con bé thì rảnh tay vô cùng. Hình ảnh này của Nam, Huy chưa bao giờ thấy.
“ Chắc là bồ. ”
“ Gớm, tao cứ tưởng nó phải chọn mấy em chân dài lắm. ”
“ Uhm, chắc nó đổi sở thích chuyển sang thích mấy em chân ngắn. ” – Nói đến đây tụi nó cười phá lên. Huy dám chắc nếu San nghe những lời mà bọn con trai này nói, nó sẽ bay lại và “giết” sạch từng thằng trong đám. May cho họ là San không nghe được, họ không biết con bé có máu hổ báo đến thế nào đâu.
Mà giờ Huy mới nhận ra, có lẽ họ đã đến kịp giờ thật, vì rõ ràng họ đang đi về hướng phòng resort – nơi là những người chơi cùng nghỉ ngơi. Huy dám chắc nếu không phải đi cùng cao thủ đua xe nào thì Nam chắc chắn là người đã cầm lái. Có như thế họ mới đến nơi đúng thời gian qui định dù đi sau xe chính hơn cả một tiếng.
Hiển nhiên nếu đáp ứng được điều kiện của ban quản trị, đội Kaisoul I vẫn có quyền tham gia tiếp tục cuộc thi Strongest Students.
Họ thực sự luôn không dễ bị loại và vì lí do đó mà trở thành là một đội cực mạnh mà bất kì ai cũng phải e dè.
Còn thầy Thành Tuân thì khỏi phải nói, chả còn biết trời trăng. mây gió. ngày tháng gì mà mặt tái xanh rồi lập tức chạy xuống xe ói một mớ dưới gốc cây.
Phải nói là thầy nể thằng nhóc học sinh này, mới cấp 3 đã chạy xe nhanh như bay và an toàn đến nơi vậy là đáng khen. Khoan, đáng khen gì chứ …??!!!
“ Ủa, mà sao nó biết lái xe vậy ta ? ” – Giờ thầy mới tự hỏi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Thiên Nam và San San đứng ngay thẳng trước mặt ba người trong ban quản lí.
Im thin thít và không dám nói gì.
Thật sự Thiên Nam còn chẳng để ý họ đến đây sớm hay trễ bao nhiêu phút nữa.
Người đàn ông trạc 30 tuổi nhìn họ gườm gườm, gằn giọng mấy cái. Sau khi bàn luận gì đấy với hai người còn lại, ông ta mới nói:
“ Trễ hơn xe chúng tôi 23 phút 18 giây. Chấp nhận. ” – Rồi gập hồ sơ lại.
Nam và San lập tức thở phào khi nghe câu nói đó. Ghê thật, không ngờ họ sớm hơn thời gian qui định đến vậy. Không trễ hơn đã là một kì tích, ở đây là sớm hơn cả 7 phút bao gồm thời gian đến nơi và tìm kiếm ban quản lí, con số ấy đủ để biết Nam đã lái xe và kéo San chạy nhanh đến thế nào.
“ Đây là chìa khóa phòng của hai người. Sắp xếp đồ đạc rồi xuống nhà hàng của resort ăn trưa nhé. ” – Chị quản lí mỉm cười rồi đưa mỗi đứa một chiếc chìa khóa. Hai phòng này là kế nhau, nhìn số phòng trên mỗi chìa là biết ngay.
Nam và San cúi chào rời khỏi. Lúc này họ mới bắt đầu trở lại chỗ thầy Thành Tuân để lấy hành lí vẫn còn nguyên để trên xe.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Sao rồi hai đứa ? Ổn chứ ? ” – Thầy Tuân chạy lại hỏi ngay khi thấy bóng dáng Nam và San từ xa.
“ Dạ ổn ạ . ” – San gật đầu mỉm cười.
“ Thầy ơi, cho tụi em lấy hành lí. ” – Nam đứng ngay cốp xe mà nói với. Anh cũng chẳng biết hai người kia nói gì với nhau mà đi chậm thế. Nếu anh hỏi San câu này chắc chắn nó sẽ trả lời lại ngay là tại chân anh dài quá chứ sao. Dù là học sinh cấp 3 nhưng Nam đã cao 1m8, cao hơn cả thầy Tuân chục centimét.
Thầy Tuân bấm chiếc điều khiến và Nam mở cốp xe ra được ngay, lúc này thầy Tuân mới tiến lại gần Nam nói:
“ Cái thằng này, em có biết là em chưa đủ tuổi lái xe mà còn chạy quá tốc độ không hả ? Không biết thế là… ”
“ Thì thấy cũng đã đến nơi an toàn rồi còn gì. ”
“ Ơ cái thằng này, còn nói nữa hả ? Đến nơi an toàn cái kiểu này thầy chẳng mong chút nào đâu. ”
“ Có gì cảnh sát phạt, em sẽ trả tiền sau.” – Nam vừa nói vừa xách mớ hành lí của anh và San xuống xe – “ San San, giỏ cô cũng màu đỏ luôn à ? ”
“ Uhm… chết rồi, anh cũng mang giỏ đỏ đúng không ? Thế thì coi chừng nhầm á. ” – San lúc này mới để ý, lúc trước nó lo lắng về vụ trễ giờ quá mà có quan tâm gì đâu.
Thầy Tuân đứng đó chứng kiến tất cả, thầy cũng nhận ra cái tông giọng thay đổi luân phiên của Nam khi anh nói chuyện với thầy và khi anh nói chuyện với San.
Sau đây thầy sẽ liệt kê ra những điểm đáng nghi giữa Thiên Nam và San San:
+ Đi trễ chung.
+ Điện thoại không gọi được chung.
+ Xài giỏ giống nhau. => Chắc là đồ đôi.
+ Cùng đội. => tức thời gian đăng kí sát nhau, biết đâu chúng đi cùng nhau đăng kí.
+ Ánh mắt, tông giọng và lời nói đối với San San khác hẳn vẻ dửng dưng dành cho thầy Thành Tuân ( đây là điều khiến thầy đau đớn nhất. Thầy nghĩ thằng nhóc này xem gái còn quan trọng hơn thầy nữa…)
+ Và giờ thì thằng nhóc học trò ấy còn một mực xách toàn bộ đồ của con bé San San trong khi con bé đã nói nó sẽ xách hộ giùm thằng nhóc này. ( bộ thầy không thể nghĩ rằng đây chỉ là một hành động ga-lăng thôi sao ???? )
“ Hai em đang hẹn hò đúng không ? ” – Nghĩ sao nói vậy, thầy quất một câu là hai anh chị chúng ta ngừng lại hết mọi việc đang làm mà trố mắt ra nhìn thấy ấy.
“ Hehe, nói đúng tim đen rồi chứ gì. Nhìn hai đứa thế… ”
“ Thôi kệ thầy đi. ” – Thiên Nam quay sang nói San San và câu ấy hiển nhiên khiến thầy Tuân cảm thấy bị xát muối vào trái tim mong manh kinh khủng T.T Thầy mới nghĩ, bọn học sinh thời nay thật biết cách ăn hiếp giáo viên hiền hậu, dễ mến như thầy.
Thế là sau khi chào thầy Thành Tuân thì Nam và San tiến dần vào khu resort mà nhận phòng mình. Vì Nam một mực xách đống hành lí của anh và San trên tay mà không cho San xách hộ nên San San giờ trông rất rảnh tay và dường như không muốn Nam nặng thêm, Pêu đã nhảy sang vai San dù nó chẳng ưa con bé này mấy.
Họ không biết rằng hình ảnh ấy đã bị những người cùng chơi đang tiến về nhà hàng để dùng bữa tiệc buffet bắt gặp và họ bắt đầu xôn xao.
“ Ê, đó là Hoàng Thiên Nam đó. Đẹp trai ghê. ”
“ Cha mẹ ơi sao nhìn bảnh dữ vậy ! ”
“ Trời ơi, nhìn còn đẹp hơn trên tạp chí nữa. Nè nè, nhìn xem mình trông có ổn chưa vậy ? ” – Bọn con gái tíu tít và bắt đầu lộn xộn, xăm soi, trang điểm lại gương mặt mình khi nhìn thấy Hoàng Thiên Nam.
Huy đứng gần đấy hiển nhiên nghe những lời bàn tán và cậu cảm thấy tủi thân hết sức, dù sao trông cậu cũng đâu có tệ với lại đừng quên họ cùng đội đấy, thế mà đám con gái chỉ nhắm đến Nam, một Nam, hai Nam, ba cũng Nam == .
“ Mà con nhỏ đi kế thằng đó là ai vậy ta ? Nhìn thằng Nam cứ như đầy tớ của nó, xách quá trời đồ. ” – Giờ thì đến tụi con trai bàn tán. Huy nghe hết đấy chứ và cậu biết chắc San không phải người yêu của Nam nhưng quả thực, cậu cũng cảm thấy thắc mắc sao tên Thiên Nam dù hay giả bộ ga-lăng nhưng lại chưa từng phục tùng cô gái nào mà hôm nay lại trông rất ngoan ngoãn xách hộ San San rất nhiều đồ trong khi con bé thì rảnh tay vô cùng. Hình ảnh này của Nam, Huy chưa bao giờ thấy.
“ Chắc là bồ. ”
“ Gớm, tao cứ tưởng nó phải chọn mấy em chân dài lắm. ”
“ Uhm, chắc nó đổi sở thích chuyển sang thích mấy em chân ngắn. ” – Nói đến đây tụi nó cười phá lên. Huy dám chắc nếu San nghe những lời mà bọn con trai này nói, nó sẽ bay lại và “giết” sạch từng thằng trong đám. May cho họ là San không nghe được, họ không biết con bé có máu hổ báo đến thế nào đâu.
Mà giờ Huy mới nhận ra, có lẽ họ đã đến kịp giờ thật, vì rõ ràng họ đang đi về hướng phòng resort – nơi là những người chơi cùng nghỉ ngơi. Huy dám chắc nếu không phải đi cùng cao thủ đua xe nào thì Nam chắc chắn là người đã cầm lái. Có như thế họ mới đến nơi đúng thời gian qui định dù đi sau xe chính hơn cả một tiếng.
Hiển nhiên nếu đáp ứng được điều kiện của ban quản trị, đội Kaisoul I vẫn có quyền tham gia tiếp tục cuộc thi Strongest Students.
Họ thực sự luôn không dễ bị loại và vì lí do đó mà trở thành là một đội cực mạnh mà bất kì ai cũng phải e dè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.