Quyển 2 - Chương 48: Môn Thứ Nhất: Chạy !
SamyYuu
24/03/2014
Sau khi đo chiều cao xong, cả đoàn lên xe di chuyển đến vùng ngoại ô để đến với bài thi chạy.
Bước xuống, họ mới nhìn thấy một vùng đất trống rộng đã được chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ.
Cuộc thi chạy tiếp sức 450m sẽ được diễn ra như sau:
Thành viên thứ nhất chạy đúng 150m rồi chuyền gậy cho thành viên thứ hai, thành viên thứ hai chạy đúng 150m tiếp rồi chuyền gậy cho thành viên thứ ba. Thành viên thứ ba sẽ hoàn thành 150m còn lại.
Dù ban tổ chức không nói hình thức tính điểm nhưng theo các thành viên thì chắc ban tổ chức sẽ lấy thời gian mỗi đội hoàn thành mà xếp hạng các đội với nhau.
Vì Kaisoul I cũng có ý nghĩ tương tự như thế nên họ quyết định cho San là thành viên chạy thứ nhất, còn hai, ba thì Nam và Huy sẽ oẳn tù xì với nhau. Biết làm sao được, hai người này có sức chạy ngang nhau mà.
Sau khi oẳn tù xì xong, Anh Huy là người chạy thứ hai và một cách hiển nhiên, Thiên Nam sẽ là người cuối cùng.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Nhóm đầu tiên vào vạch xuất phát. Kể từ khi còi báo hiệu của trọng tài vang lên, đội đầu tiên đã chạy như bão táp.
Kaisoul I đứng xa mà nhìn theo, dù biểu hiện khác nhau nhưng đều phải công nhận khả năng thể thao vượt trội của đội đầu tiên.
Đội hai thì chạy yếu hơn hẳn đội đầu tiên. Vì ai cũng nghĩ là xếp hạng các đội với nhau nên việc quan sát không nhằm riêng cá nhân nào mà hướng về toàn đội. Trong đầu đa số những người có mặt tại đây bao gồm đều mong muốn vượt qua đội đầu tiên.
Đội ba là Kaisoul I.
Tất cả vào vạch xuất phát.
Còi báo hiệu vang lên, San San chạy hết sức để tiến về chỗ Anh Huy đang đợi mình phía trước. San tự nhủ bản thân không nên để ảnh hưởng đến toàn đội, vì thể lực không thể bằng Huy và Nam nên San phải nỗ lực gấp bội chỉ để không ảnh hưởng đến kết quả.
San chạy nhanh hơn bình thường và thực sự với tốc độ đó, San không thể bị xem là một đứa ăn hại được.
“ Cố lên ! Cố lên ! Cố lên ! ” – Anh Huy thấy bóng San từ xa đã không ngừng cổ vũ.
San San gần đến chỗ Anh Huy rồi, nó phải cố hết sức ! Thế là San chạy hết tốc độ khi khoảng cách nó với Huy chẳng còn bao xa. Chắc cũng vì chạy quá mức và quá căng thẳng mà khi chuyền gậy cho Huy, thay vì truyền vào tay cậu thì nó sọc thẳng vào quai hàm cậu ==”
“ A !!!!!! ” – Huy kêu lên đau điếng, quả là San chọt gậy vào rất mạnh. San San thấy thế hốt hoảng vội chạy đến xin lỗi nhưng Huy đành nén đau mà ra hiệu San chuyền gậy lại cho cậu nhanh nhanh.
Vậy là Huy tiếp tục thực hiện phần chạy của mình. Dù đau ở quai hàm nhưng cậu hoàn thành rất xuất sắc phần chạy của mình, bù dư cả thời gian bị thiếu hụt do phần của San. Duy chỉ có một điều là cái tên Anh Huy này thật kì lạ, cậu ta không chuyền gậy cho Nam mà khi đến chỗ Nam, cậu thắng cái rẹt lại:
“ Tự đi mà lụm. ”
Tất nhiên là cậu khiến Nam điên tiết vì hành động ấy. Thiên Nam nghiến răng chạy lại nhặt rồi tiếp tục phần thi của mình. Anh Huy thực ra vẫn còn tức Nam cái vụ ra ngoài ban đêm với San San đêm qua lắm, cứ nhìn mặt anh là phát bực nên nhân dịp này cho Nam khổ sở một chút, dù sao thì với tốc độ của cậu vừa rồi cộng thêm của Nam bây giờ thì đội họ dư sức đạt hạng cao.
Thế là Kaisoul I đã hoàn thành phần chạy của mình, kết quả ( số giây, số phút ) được công bố ngay sau khi Thiên Nam vừa kết thúc phần chạy của mình để đảm bảo sự công bằng.
…
Việc còn lại của Kaisoul I bây giờ là quan sát những đội khác hoàn thành vòng chạy của mình. Muốn thì họ có thể đi đâu đó nhưng phải quay lại đúng thời gian qui định.
Khi đội bốn đang ở vạch xuất phát, tiếng còi chuẩn bị vang lên và Nam, Huy, San bắt đầu về chỗ dành cho khán giả thì họ nghe tiếng gọi to của ai đấy!
“ Coi chừng ! ”
Quay sang, nguyên một chiếc bóng rổ bay thẳng vào mặt San.
Bụp!
San San nhắm mắt, chết nó đợt này rồi, trái bóng ấy bay vào mặt thì đau chẳng từ ngữ nào tả nổi đâu.
San nghe tiếng xôn xao và giờ, sau khi “ đợi chờ ”, San lại chẳng thấy trái bóng nào ịn vào mặt nó cả. Lúc này, San mới mở mắt ra.
Nó thấy Thiên Nam đứng chắn trước mặt, tay anh đang cầm trái bóng cam trước sự ngỡ ngàng của vô số người.
“ ... ” – Một thanh niên trong đội bóng rổ gần đó mồm há hốc chạy lại nhìn Nam như sinh vật lạ.
Thiên Nam chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng San hốt hoảng:
“ Anh có sao không ? Tôi sẽ đưa anh đến trạm xá gần đây. ”
“Tôi sẽ đưa anh đến trạm xá gần đây. ” , nói thể tức là San sẽ đưa Nam đi hay nói cách khác là họ sẽ được với nhau một mình.
À… ý hay đấy.
“ A !! A !! ” – Thiên Nam cầm cổ tay mình mà khuỵu xuống, anh tỏ ra khá đau đớn. Thấy thế San càng hoảng và những người xung quanh cũng thế.
Lập tức ban tổ chức dẫn Nam đến trạm xa, tất nhiên là cần một người đi theo và không ai khác chính là San San.
Anh Huy đứng từ xa nhìn Nam, chép miệng, nhìn là biết ngay tên này giở trò rồi.
Bước xuống, họ mới nhìn thấy một vùng đất trống rộng đã được chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ.
Cuộc thi chạy tiếp sức 450m sẽ được diễn ra như sau:
Thành viên thứ nhất chạy đúng 150m rồi chuyền gậy cho thành viên thứ hai, thành viên thứ hai chạy đúng 150m tiếp rồi chuyền gậy cho thành viên thứ ba. Thành viên thứ ba sẽ hoàn thành 150m còn lại.
Dù ban tổ chức không nói hình thức tính điểm nhưng theo các thành viên thì chắc ban tổ chức sẽ lấy thời gian mỗi đội hoàn thành mà xếp hạng các đội với nhau.
Vì Kaisoul I cũng có ý nghĩ tương tự như thế nên họ quyết định cho San là thành viên chạy thứ nhất, còn hai, ba thì Nam và Huy sẽ oẳn tù xì với nhau. Biết làm sao được, hai người này có sức chạy ngang nhau mà.
Sau khi oẳn tù xì xong, Anh Huy là người chạy thứ hai và một cách hiển nhiên, Thiên Nam sẽ là người cuối cùng.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Nhóm đầu tiên vào vạch xuất phát. Kể từ khi còi báo hiệu của trọng tài vang lên, đội đầu tiên đã chạy như bão táp.
Kaisoul I đứng xa mà nhìn theo, dù biểu hiện khác nhau nhưng đều phải công nhận khả năng thể thao vượt trội của đội đầu tiên.
Đội hai thì chạy yếu hơn hẳn đội đầu tiên. Vì ai cũng nghĩ là xếp hạng các đội với nhau nên việc quan sát không nhằm riêng cá nhân nào mà hướng về toàn đội. Trong đầu đa số những người có mặt tại đây bao gồm đều mong muốn vượt qua đội đầu tiên.
Đội ba là Kaisoul I.
Tất cả vào vạch xuất phát.
Còi báo hiệu vang lên, San San chạy hết sức để tiến về chỗ Anh Huy đang đợi mình phía trước. San tự nhủ bản thân không nên để ảnh hưởng đến toàn đội, vì thể lực không thể bằng Huy và Nam nên San phải nỗ lực gấp bội chỉ để không ảnh hưởng đến kết quả.
San chạy nhanh hơn bình thường và thực sự với tốc độ đó, San không thể bị xem là một đứa ăn hại được.
“ Cố lên ! Cố lên ! Cố lên ! ” – Anh Huy thấy bóng San từ xa đã không ngừng cổ vũ.
San San gần đến chỗ Anh Huy rồi, nó phải cố hết sức ! Thế là San chạy hết tốc độ khi khoảng cách nó với Huy chẳng còn bao xa. Chắc cũng vì chạy quá mức và quá căng thẳng mà khi chuyền gậy cho Huy, thay vì truyền vào tay cậu thì nó sọc thẳng vào quai hàm cậu ==”
“ A !!!!!! ” – Huy kêu lên đau điếng, quả là San chọt gậy vào rất mạnh. San San thấy thế hốt hoảng vội chạy đến xin lỗi nhưng Huy đành nén đau mà ra hiệu San chuyền gậy lại cho cậu nhanh nhanh.
Vậy là Huy tiếp tục thực hiện phần chạy của mình. Dù đau ở quai hàm nhưng cậu hoàn thành rất xuất sắc phần chạy của mình, bù dư cả thời gian bị thiếu hụt do phần của San. Duy chỉ có một điều là cái tên Anh Huy này thật kì lạ, cậu ta không chuyền gậy cho Nam mà khi đến chỗ Nam, cậu thắng cái rẹt lại:
“ Tự đi mà lụm. ”
Tất nhiên là cậu khiến Nam điên tiết vì hành động ấy. Thiên Nam nghiến răng chạy lại nhặt rồi tiếp tục phần thi của mình. Anh Huy thực ra vẫn còn tức Nam cái vụ ra ngoài ban đêm với San San đêm qua lắm, cứ nhìn mặt anh là phát bực nên nhân dịp này cho Nam khổ sở một chút, dù sao thì với tốc độ của cậu vừa rồi cộng thêm của Nam bây giờ thì đội họ dư sức đạt hạng cao.
Thế là Kaisoul I đã hoàn thành phần chạy của mình, kết quả ( số giây, số phút ) được công bố ngay sau khi Thiên Nam vừa kết thúc phần chạy của mình để đảm bảo sự công bằng.
…
Việc còn lại của Kaisoul I bây giờ là quan sát những đội khác hoàn thành vòng chạy của mình. Muốn thì họ có thể đi đâu đó nhưng phải quay lại đúng thời gian qui định.
Khi đội bốn đang ở vạch xuất phát, tiếng còi chuẩn bị vang lên và Nam, Huy, San bắt đầu về chỗ dành cho khán giả thì họ nghe tiếng gọi to của ai đấy!
“ Coi chừng ! ”
Quay sang, nguyên một chiếc bóng rổ bay thẳng vào mặt San.
Bụp!
San San nhắm mắt, chết nó đợt này rồi, trái bóng ấy bay vào mặt thì đau chẳng từ ngữ nào tả nổi đâu.
San nghe tiếng xôn xao và giờ, sau khi “ đợi chờ ”, San lại chẳng thấy trái bóng nào ịn vào mặt nó cả. Lúc này, San mới mở mắt ra.
Nó thấy Thiên Nam đứng chắn trước mặt, tay anh đang cầm trái bóng cam trước sự ngỡ ngàng của vô số người.
“ ... ” – Một thanh niên trong đội bóng rổ gần đó mồm há hốc chạy lại nhìn Nam như sinh vật lạ.
Thiên Nam chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe tiếng San hốt hoảng:
“ Anh có sao không ? Tôi sẽ đưa anh đến trạm xá gần đây. ”
“Tôi sẽ đưa anh đến trạm xá gần đây. ” , nói thể tức là San sẽ đưa Nam đi hay nói cách khác là họ sẽ được với nhau một mình.
À… ý hay đấy.
“ A !! A !! ” – Thiên Nam cầm cổ tay mình mà khuỵu xuống, anh tỏ ra khá đau đớn. Thấy thế San càng hoảng và những người xung quanh cũng thế.
Lập tức ban tổ chức dẫn Nam đến trạm xa, tất nhiên là cần một người đi theo và không ai khác chính là San San.
Anh Huy đứng từ xa nhìn Nam, chép miệng, nhìn là biết ngay tên này giở trò rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.