Quyển 2 - Chương 36: Sướng Trước Khổ Sau
SamyYuu
02/03/2014
San cầm chiếc chìa khóa mở phòng Thiên Nam trước vì nó
muốn phụ anh gì đấy và đây là việc duy nhất Nam đồng ý cho nó rớ tay
vào. Chả hiểu anh chàng hôm nay bị gì nữa, San cảm thấy choáng váng vì
Thiên Nam bình thường làm gì tốt như thế.
Nhưng hiện tại thì thay vì nghĩ xấu cho Nam, San cảm thấy thương anh hơn nhiều . Xí, đừng hiểu nhầm, thương này là kiểu thương bạn bè khổ cực, vác nặng giùm mình chứ không phải cái kiểu thương yêu kia đâu == .
Vừa mở cửa ra, một luồng hơi lạnh như ập vào mặt Nam, San, Pêu. Nhiệt độ trong phòng thấp hơn hẳn nhiệt độ bên ngoài, chắc hẳn họ đã bật máy lạnh rất lâu rồi rời đi.
Bước vào nhưng San San chẳng thể nào tìm được chỗ nào để bật điện. Nó đi lòng vòng khắp phòng mà chả tìm thấy cái gì.
“ Ai da ! ” – Và kết cuộc là chụp ếch vì vướng phải chiếc va-li của ai đó.
Thiên Nam vì bưng nhiều đồ đạc mà giờ đây, cả việc nhìn đường đi cũng đã là một chuyện khó khăn huống hồ bên trong thì tối đen, đến San nhìn rõ mà còn vấp té vì không thấy đường.
Nhưng Nam vẫn cố giúp và cả Pêu cũng giúp nhưng Pêu cũng chẳng tìm thấy thứ gì có thể bật đèn lên.
Thiên Nam cũng không thấy gì, anh đi từng bước chậm rãi vào trong rồi nhìn sang hai bên tường – lối đi vào phòng vì thường người ta để hệ thống bật điện ở đây.
“ San San, lại đây, đưa cái chìa khóa lên đây. ” – Nam gọi và San lập tức chạy lại. Trước mắt cả ba lại là thứ gì đấy hình vuông màu đen, nó không có lỗ hở nào để nhét bảng số phòng vào như những khách sạn khác.
“ Để bảng số ịn lên đây. ”
San nghe rồi làm theo lời Nam nói, nó ịn bảng số phòng lên thì chiếc máy đó liền hiện ra dòng chữ điện tử màu đỏ.
----Accept----
----Turn On----
Căn phòng liền sáng trưng bởi những ánh đèn điện.
“ Anh hay quá ! ” – San quay lại hí hửng nhìn Nam. Nam mỉm cười.
Đóng cửa phòng lại, Nam đặt hành lí xuống mà trông chẳng có vẻ mệt mỏi gì. Đến bây giờ San mới phải công nhận tên này cực khỏe luôn. Anh ta biết nhiều, thông minh và còn khỏe nữa. Thật là một người đáng ngưỡng mộ ! Nhưng mà… nghĩ đến đây, San cũng cảm thấy buồn…
Căn phòng họ đứng rất rộng, dường như có tất thảy 11 chiếc giường trong căn phòng này. Mỗi chiếc đều rất to và đều có đèn ngủ bên cạnh. Phòng thoáng và được thiết kế theo lối cổ điển phương Tây với gram màu trắng đen chủ đạo.
“ Nam, có tất cả 6 phòng tắm luôn đó ! ” – Pêu chạy lại chỗ phòng tắm rồi hí hửng gọi với Nam.
“ Ghê. ” – Nam đi lại xem thì mới thấy đúng như lời Pêu nói, phòng nào cũng có bồn tắm và to gần bằng một phòng tắm bình thường của khách sạn 3 sao – “ Đúng là Adam tổ chức. Resort này là resort sang trọng nhất tại khu vực 6 tỉnh này. Chúng ta đều được miễn phí bao gồm toàn bộ thức uống, đồ ăn, dịch vụ, phương tiện trong chuyến đi. ”
Nói rồi Nam quay lại chỗ San San, anh nhìn toàn phòng:
“ Cả cái phòng này mướn chắc chừng 20 triệu một ngày. Đúng là dòng họ Dương, giàu khiếp. ”
Nói đến đây Nam mới nhận ra anh vừa nhắc về dòng họ Dương, bởi tính cách hay dè chừng mà Nam quay sang nhìn San ngay tức khắc. Thuật che mắt đã bị phá vỡ, Nam còn chưa trả lời San câu hỏi về người đứng sau cuộc thi Strongest Students thì anh sợ nếu anh nói thế, San sẽ nắm được gì đấy.
Nhưng trái với lo lắng của Nam, anh thấy nó đứng thừ người ra, mặt buồn xo.
“ San San, sao cô buồn dữ vậy ? ” – Nam ngạc nhiên hỏi.
Lúc này San mới nhìn Nam, nó cảm thấy có lỗi kinh khủng.
“ Tôi xin lỗi. ”
“ Vì gì ? Vì cô không được chung phòng với tôi à ? ” – Nam đùa.
“ Ai mà thèm ! Không phải, là tôi cảm thấy tôi quá ăn hại. ”
Nụ cười đùa của Nam mất ngay sau câu nói của San. Anh nhìn nó và có thể biết San đang buồn vì điều gì.
Cô bé này… đúng là hết nói nổi.
“ Cô ăn hại trước giờ, đừng lo, tôi quen rồi. ”
“ Gì chứ ! Anh… ”
Nam mới cười mỉm: “ Mặt cô lúc này tôi thấy thích hơn nhiều đấy. ” – Rồi anh đi ngang qua nó, dừng lại và đặt bàn tay nhẹ lên đầu San: “ Đừng nói với tôi những câu như xin lỗi vì cô không thể giúp gì. Tôi không thích nhìn cô khi ấy.”
Rồi anh cầm chìa khóa phòng San và đi đến chỗ hành lí của nó, xách lên rồi rời khỏi phòng.
San San đứng sững người tại đấy, người nó như cứng đờ ra và San cũng không thể nói được gì. San … thực sự muốn hỏi chàng trai khi nãy có thực là Hoàng Thiên Nam không...?
Từ lúc nào anh ấy trở nên dịu dàng và biết quan tâm đến người khác?
“ Không xong rồi. ” – Pêu nói, nó vẫn đứng trong phòng cùng San San nhưng nó không nói về San San, nó nói về Thiên Nam cơ vì Pêu cũng bị hành động của Nam làm cho đứng hình rồi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Nam và San cùng tiến vào phòng ăn của khu resort. Kể cả khi họ đi từ rất xa thì mọi người trong buổi tiệc buffet đều hướng nhìn về họ.
“ Má ơi sao càng nhìn càng thấy đẹp vậy. ” – Huy nghe cô bạn ngồi bàn bên nói và bọn con gái bắt đầu rú lên nhưng họ đều không cho Thiên Nam biết vì sợ mất giá.
Nam và San đều nhìn thấy Huy nhưng trông mặt anh chàng sao có vẻ đau khổ thế nhỉ ? Nam và San cười với Huy rồi đi lấy chén dĩa cho riêng mình.
“ Á xin lỗi ! ” – Một cô nàng va phải Nam đến mức sém rớt cả dĩa bánh xuống đất. Nếu Nam không đỡ cô ấy thì có lẽ cô nàng đã ngã sõng soài vào chiếc bàn gần đó rồi.
“ Ôi trời, đúng là đồ bày trò. ” – Bọn con gái bĩu môi.
“ Trời ơi !!! Nữ thần của tụi mình thích thằng đó rồi !! ” – Còn bọn con trai thì rú lên thảm thiết.
Nam không nghe nhưng Huy và cả San đều nghe. San tự hỏi chốn này là cái nơi quái quỉ gì mà mọi nhất cử nhất động của Nam đều bị đem ra bàn tán vậy.
“ Tôi xin lỗi, tôi bất cẩn quá. Anh có sao không ? ” – Cô nàng ngước mắt lên nhìn.
“ Không sao. ” – Nam nói.
“ Cảm ơn anh. ” – Cô ấy nở một nụ cười thật tươi xinh đẹp tựa thiên thần. San thề, cô ấy lúc này trông như thiên thần, con gái như nó còn mê mẩn. Không chỉ riêng San, Huy cũng thấy vậy, còn bọn con gái và con trai đều im bặt vì nụ cười xinh ấy.
Chả biết Nam có thấy vậy không nhưng chỉ thấy anh cúi nhẹ đầu chào rồi đi lại gần chỗ San San mà không hề nở một cười với người con gái ấy.
Nam đi lại, San liền hỏi anh với ánh mắt ngạc nhiên:
“ Sao anh bình tĩnh dữ vậy ? ”
Nam không hiểu câu hỏi của San, bộ con bé này uống lộn thuốc hay sao ? Bình tĩnh gì ở đây ?
“ Ý cô là sao ? ”
“ Trời ơi anh không thấy cô ta đẹp như thiên thần sao ? Tôi nghe bọn con trai gào rú xưng cô ấy là nữ thần đó. ”
“ Vậy sao ? ” – Nam phì cười rồi anh liếc nhìn lại cô nàng xinh đẹp, anh thấy cô ta đang nhìn về hướng này nhưng Nam chẳng quan tâm mấy – “ Đúng là cô ta đẹp thật. ”
Nam cười, cái cười của anh San không biết diễn tả thế nào chỉ biết là khi nhìn vào, nó chẳng còn biết nói gì nữa vì hình như Nam chẳng có suy nghĩ gì hay bận tâm về cô nàng ấy và cả sắc đẹp của cô ta.
Cô gái ấy đứng phía sau, mắt không ngừng dõi theo Nam và San, kể cả khi họ đã ngồi xuống bên cạnh Huy mà trò chuyện.
Tất cả mọi thứ, nụ cười và ánh nhìn Nam dành cho, kể cả câu chuyện của họ đều không qua mắt được cô. Cô nghe lời San hỏi nhưng Nam đáp lại gì cô không nghe thấy. Dù vậy, nhìn nụ cười của Nam, cô biết ý anh là gì.
Lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người con trai thực sự không màng quan tâm đến vẻ ngoài của mình và không cười đáp lại cô dù chỉ một lần nhưng lại nở nụ cười dễ dàng khi đi cùng một người con gái bình thường khác.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Hai người biết cách làm người khác tức chết đấy. ” – Huy vừa ăn vừa nói. Cứ nhớ lại cái cảnh trong khi cậu đợi chờ mà cả hai người này ở nhà nằm thẳng cẳng trên giường là cậu tức chết.
“ Biết rồi mà. ” – San nói.
Lúc này Huy cũng nguôi ngoai, thực ra thì nói thế thôi chứ Huy chả giận Nam và San bao giờ. Sau khi nói chuyện thì cuối cùng Huy cũng biết Nam vì bị Pêu táy máy tay chân mà nhầm giờ xuất phát còn San thì ngủ quên. Huy cũng phổ biến cho cả hai người họ lịch trình chuyến đi lần này.
Cả ngày hôm nay là chơi tự do. Ngày mai sẽ bắt đầu buổi kiểm ra từ sáng đến tối. Và hôm sau là ra về.
Nam và San nghe xong rất kinh ngạc. Chuyến đi này trong mắt họ giống như là một chuyến du lịch vậy. Nghỉ ngơi tại resort 5 sao, mọi chi phí ăn uống đều được hỗ trợ hết. Cả ngày hôm nay còn được như gà thả vườn đi chơi. Kiểm tra thì Nam và San nghĩ chắc cũng là kiểm tra sức khỏe thôi. Thế thì gọi là chuyến du lịch sang chảnh miễn phí chứ kiểm tra nỗi gì !
“ Đừng có tưởng bở . Ai cũng nghĩ như hai người nhưng hồi nãy, có một số người nói ngày mai chuyến kiểm tra sẽ chẳng dễ dàng đâu. Nên ban tổ chức quyết định cho chúng ta hưởng thụ trọn vẹn hôm nay rồi mai mới bắt đầu cơn ác mộng. ” – Huy nói.
Nam và San xụi lơ khi nghe Huy nói xong thật. Mà họ nghĩ thế cũng đúng, làm gì có cái gì hưởng không, chắc chắn buổi kiểm tra ngày mai sẽ có gì đấy không hề dễ dàng từ ban tổ chức. Nhưng cứ mặc kệ, nếu họ cho những thành viên tham gia chơi hết ngày hôm nay tức họ cho những người này cơ hội hưởng thụ.
Vậy thì cứ hưởng thụ thôi !
Chuyện của mai là chuyện của mai, dù có lo lắng gì, họ cũng không ngăn được ban tổ chức sẽ cho họ kiểm tra dưới hình thức nào .
Mà nói mới nhớ, thật sự nhiều người không ai hiểu rõ chữ “ kiểm tra ” mà ban tổ chức nói cụ thể là như thế nào, có mường tượng thì cũng rất mơ hồ. Riêng Thiên Nam thì nghĩ… chắc là sẽ có thi thố gì đây.
Nhưng hiện tại thì thay vì nghĩ xấu cho Nam, San cảm thấy thương anh hơn nhiều . Xí, đừng hiểu nhầm, thương này là kiểu thương bạn bè khổ cực, vác nặng giùm mình chứ không phải cái kiểu thương yêu kia đâu == .
Vừa mở cửa ra, một luồng hơi lạnh như ập vào mặt Nam, San, Pêu. Nhiệt độ trong phòng thấp hơn hẳn nhiệt độ bên ngoài, chắc hẳn họ đã bật máy lạnh rất lâu rồi rời đi.
Bước vào nhưng San San chẳng thể nào tìm được chỗ nào để bật điện. Nó đi lòng vòng khắp phòng mà chả tìm thấy cái gì.
“ Ai da ! ” – Và kết cuộc là chụp ếch vì vướng phải chiếc va-li của ai đó.
Thiên Nam vì bưng nhiều đồ đạc mà giờ đây, cả việc nhìn đường đi cũng đã là một chuyện khó khăn huống hồ bên trong thì tối đen, đến San nhìn rõ mà còn vấp té vì không thấy đường.
Nhưng Nam vẫn cố giúp và cả Pêu cũng giúp nhưng Pêu cũng chẳng tìm thấy thứ gì có thể bật đèn lên.
Thiên Nam cũng không thấy gì, anh đi từng bước chậm rãi vào trong rồi nhìn sang hai bên tường – lối đi vào phòng vì thường người ta để hệ thống bật điện ở đây.
“ San San, lại đây, đưa cái chìa khóa lên đây. ” – Nam gọi và San lập tức chạy lại. Trước mắt cả ba lại là thứ gì đấy hình vuông màu đen, nó không có lỗ hở nào để nhét bảng số phòng vào như những khách sạn khác.
“ Để bảng số ịn lên đây. ”
San nghe rồi làm theo lời Nam nói, nó ịn bảng số phòng lên thì chiếc máy đó liền hiện ra dòng chữ điện tử màu đỏ.
----Accept----
----Turn On----
Căn phòng liền sáng trưng bởi những ánh đèn điện.
“ Anh hay quá ! ” – San quay lại hí hửng nhìn Nam. Nam mỉm cười.
Đóng cửa phòng lại, Nam đặt hành lí xuống mà trông chẳng có vẻ mệt mỏi gì. Đến bây giờ San mới phải công nhận tên này cực khỏe luôn. Anh ta biết nhiều, thông minh và còn khỏe nữa. Thật là một người đáng ngưỡng mộ ! Nhưng mà… nghĩ đến đây, San cũng cảm thấy buồn…
Căn phòng họ đứng rất rộng, dường như có tất thảy 11 chiếc giường trong căn phòng này. Mỗi chiếc đều rất to và đều có đèn ngủ bên cạnh. Phòng thoáng và được thiết kế theo lối cổ điển phương Tây với gram màu trắng đen chủ đạo.
“ Nam, có tất cả 6 phòng tắm luôn đó ! ” – Pêu chạy lại chỗ phòng tắm rồi hí hửng gọi với Nam.
“ Ghê. ” – Nam đi lại xem thì mới thấy đúng như lời Pêu nói, phòng nào cũng có bồn tắm và to gần bằng một phòng tắm bình thường của khách sạn 3 sao – “ Đúng là Adam tổ chức. Resort này là resort sang trọng nhất tại khu vực 6 tỉnh này. Chúng ta đều được miễn phí bao gồm toàn bộ thức uống, đồ ăn, dịch vụ, phương tiện trong chuyến đi. ”
Nói rồi Nam quay lại chỗ San San, anh nhìn toàn phòng:
“ Cả cái phòng này mướn chắc chừng 20 triệu một ngày. Đúng là dòng họ Dương, giàu khiếp. ”
Nói đến đây Nam mới nhận ra anh vừa nhắc về dòng họ Dương, bởi tính cách hay dè chừng mà Nam quay sang nhìn San ngay tức khắc. Thuật che mắt đã bị phá vỡ, Nam còn chưa trả lời San câu hỏi về người đứng sau cuộc thi Strongest Students thì anh sợ nếu anh nói thế, San sẽ nắm được gì đấy.
Nhưng trái với lo lắng của Nam, anh thấy nó đứng thừ người ra, mặt buồn xo.
“ San San, sao cô buồn dữ vậy ? ” – Nam ngạc nhiên hỏi.
Lúc này San mới nhìn Nam, nó cảm thấy có lỗi kinh khủng.
“ Tôi xin lỗi. ”
“ Vì gì ? Vì cô không được chung phòng với tôi à ? ” – Nam đùa.
“ Ai mà thèm ! Không phải, là tôi cảm thấy tôi quá ăn hại. ”
Nụ cười đùa của Nam mất ngay sau câu nói của San. Anh nhìn nó và có thể biết San đang buồn vì điều gì.
Cô bé này… đúng là hết nói nổi.
“ Cô ăn hại trước giờ, đừng lo, tôi quen rồi. ”
“ Gì chứ ! Anh… ”
Nam mới cười mỉm: “ Mặt cô lúc này tôi thấy thích hơn nhiều đấy. ” – Rồi anh đi ngang qua nó, dừng lại và đặt bàn tay nhẹ lên đầu San: “ Đừng nói với tôi những câu như xin lỗi vì cô không thể giúp gì. Tôi không thích nhìn cô khi ấy.”
Rồi anh cầm chìa khóa phòng San và đi đến chỗ hành lí của nó, xách lên rồi rời khỏi phòng.
San San đứng sững người tại đấy, người nó như cứng đờ ra và San cũng không thể nói được gì. San … thực sự muốn hỏi chàng trai khi nãy có thực là Hoàng Thiên Nam không...?
Từ lúc nào anh ấy trở nên dịu dàng và biết quan tâm đến người khác?
“ Không xong rồi. ” – Pêu nói, nó vẫn đứng trong phòng cùng San San nhưng nó không nói về San San, nó nói về Thiên Nam cơ vì Pêu cũng bị hành động của Nam làm cho đứng hình rồi.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
Nam và San cùng tiến vào phòng ăn của khu resort. Kể cả khi họ đi từ rất xa thì mọi người trong buổi tiệc buffet đều hướng nhìn về họ.
“ Má ơi sao càng nhìn càng thấy đẹp vậy. ” – Huy nghe cô bạn ngồi bàn bên nói và bọn con gái bắt đầu rú lên nhưng họ đều không cho Thiên Nam biết vì sợ mất giá.
Nam và San đều nhìn thấy Huy nhưng trông mặt anh chàng sao có vẻ đau khổ thế nhỉ ? Nam và San cười với Huy rồi đi lấy chén dĩa cho riêng mình.
“ Á xin lỗi ! ” – Một cô nàng va phải Nam đến mức sém rớt cả dĩa bánh xuống đất. Nếu Nam không đỡ cô ấy thì có lẽ cô nàng đã ngã sõng soài vào chiếc bàn gần đó rồi.
“ Ôi trời, đúng là đồ bày trò. ” – Bọn con gái bĩu môi.
“ Trời ơi !!! Nữ thần của tụi mình thích thằng đó rồi !! ” – Còn bọn con trai thì rú lên thảm thiết.
Nam không nghe nhưng Huy và cả San đều nghe. San tự hỏi chốn này là cái nơi quái quỉ gì mà mọi nhất cử nhất động của Nam đều bị đem ra bàn tán vậy.
“ Tôi xin lỗi, tôi bất cẩn quá. Anh có sao không ? ” – Cô nàng ngước mắt lên nhìn.
“ Không sao. ” – Nam nói.
“ Cảm ơn anh. ” – Cô ấy nở một nụ cười thật tươi xinh đẹp tựa thiên thần. San thề, cô ấy lúc này trông như thiên thần, con gái như nó còn mê mẩn. Không chỉ riêng San, Huy cũng thấy vậy, còn bọn con gái và con trai đều im bặt vì nụ cười xinh ấy.
Chả biết Nam có thấy vậy không nhưng chỉ thấy anh cúi nhẹ đầu chào rồi đi lại gần chỗ San San mà không hề nở một cười với người con gái ấy.
Nam đi lại, San liền hỏi anh với ánh mắt ngạc nhiên:
“ Sao anh bình tĩnh dữ vậy ? ”
Nam không hiểu câu hỏi của San, bộ con bé này uống lộn thuốc hay sao ? Bình tĩnh gì ở đây ?
“ Ý cô là sao ? ”
“ Trời ơi anh không thấy cô ta đẹp như thiên thần sao ? Tôi nghe bọn con trai gào rú xưng cô ấy là nữ thần đó. ”
“ Vậy sao ? ” – Nam phì cười rồi anh liếc nhìn lại cô nàng xinh đẹp, anh thấy cô ta đang nhìn về hướng này nhưng Nam chẳng quan tâm mấy – “ Đúng là cô ta đẹp thật. ”
Nam cười, cái cười của anh San không biết diễn tả thế nào chỉ biết là khi nhìn vào, nó chẳng còn biết nói gì nữa vì hình như Nam chẳng có suy nghĩ gì hay bận tâm về cô nàng ấy và cả sắc đẹp của cô ta.
Cô gái ấy đứng phía sau, mắt không ngừng dõi theo Nam và San, kể cả khi họ đã ngồi xuống bên cạnh Huy mà trò chuyện.
Tất cả mọi thứ, nụ cười và ánh nhìn Nam dành cho, kể cả câu chuyện của họ đều không qua mắt được cô. Cô nghe lời San hỏi nhưng Nam đáp lại gì cô không nghe thấy. Dù vậy, nhìn nụ cười của Nam, cô biết ý anh là gì.
Lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người con trai thực sự không màng quan tâm đến vẻ ngoài của mình và không cười đáp lại cô dù chỉ một lần nhưng lại nở nụ cười dễ dàng khi đi cùng một người con gái bình thường khác.
+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+_+
“ Hai người biết cách làm người khác tức chết đấy. ” – Huy vừa ăn vừa nói. Cứ nhớ lại cái cảnh trong khi cậu đợi chờ mà cả hai người này ở nhà nằm thẳng cẳng trên giường là cậu tức chết.
“ Biết rồi mà. ” – San nói.
Lúc này Huy cũng nguôi ngoai, thực ra thì nói thế thôi chứ Huy chả giận Nam và San bao giờ. Sau khi nói chuyện thì cuối cùng Huy cũng biết Nam vì bị Pêu táy máy tay chân mà nhầm giờ xuất phát còn San thì ngủ quên. Huy cũng phổ biến cho cả hai người họ lịch trình chuyến đi lần này.
Cả ngày hôm nay là chơi tự do. Ngày mai sẽ bắt đầu buổi kiểm ra từ sáng đến tối. Và hôm sau là ra về.
Nam và San nghe xong rất kinh ngạc. Chuyến đi này trong mắt họ giống như là một chuyến du lịch vậy. Nghỉ ngơi tại resort 5 sao, mọi chi phí ăn uống đều được hỗ trợ hết. Cả ngày hôm nay còn được như gà thả vườn đi chơi. Kiểm tra thì Nam và San nghĩ chắc cũng là kiểm tra sức khỏe thôi. Thế thì gọi là chuyến du lịch sang chảnh miễn phí chứ kiểm tra nỗi gì !
“ Đừng có tưởng bở . Ai cũng nghĩ như hai người nhưng hồi nãy, có một số người nói ngày mai chuyến kiểm tra sẽ chẳng dễ dàng đâu. Nên ban tổ chức quyết định cho chúng ta hưởng thụ trọn vẹn hôm nay rồi mai mới bắt đầu cơn ác mộng. ” – Huy nói.
Nam và San xụi lơ khi nghe Huy nói xong thật. Mà họ nghĩ thế cũng đúng, làm gì có cái gì hưởng không, chắc chắn buổi kiểm tra ngày mai sẽ có gì đấy không hề dễ dàng từ ban tổ chức. Nhưng cứ mặc kệ, nếu họ cho những thành viên tham gia chơi hết ngày hôm nay tức họ cho những người này cơ hội hưởng thụ.
Vậy thì cứ hưởng thụ thôi !
Chuyện của mai là chuyện của mai, dù có lo lắng gì, họ cũng không ngăn được ban tổ chức sẽ cho họ kiểm tra dưới hình thức nào .
Mà nói mới nhớ, thật sự nhiều người không ai hiểu rõ chữ “ kiểm tra ” mà ban tổ chức nói cụ thể là như thế nào, có mường tượng thì cũng rất mơ hồ. Riêng Thiên Nam thì nghĩ… chắc là sẽ có thi thố gì đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.