Chương 7
Cacciatore
20/05/2023
Thiệu Huy thu hoạch xong bí ngô tí hon thì mệt mỏi vô cùng, anh ngủ liền một mạch từ chiều đến sáng thứ bảy. Tiêu Nguyên chán chường chỉ biết
giết thời gian bằng cách chơi game rồi lại tìm phim điện ảnh xem, ngay
cả cơm tối cũng chỉ ăn qua loa mấy gói đồ ăn vặt mua sẵn. Vì mệt quá nên Thiệu Huy quên cả món bí ngô nhồi thịt đã nói sẽ nấu cho cậu ăn. Tiêu
Nguyên cũng không nỡ gọi anh dậy. Cảm giác ngày hôm ấy trôi qua thật
nhanh, buồn ngủ rồi thì đến tối cậu chỉ việc khẽ chui vào chăn cùng
Thiệu Huy. Nhưng quan trọng vẫn là ngày thứ bảy, hôm nay là ngày mà cậu
và Thiệu Huy sẽ đi xuống trung tâm thị trấn mua quần áo mới và cả gà rán nữa.
Ngồi sau con xe mô tô phiên bản giới hạn của Thiệu Huy, Tiêu Nguyên không khỏi nảy sinh nhiều suy nghĩ. Quả thật con trai của bạn thân mẹ cậu chắc chắn không phải người tầm thường. Nhưng cậu chưa từng thấy mẹ qua lại với ông bạn họ Tần nào bao giờ nên lại càng cảm thấy mù mịt. Thiệu Huy cả ngày lúc nào trông cũng rất bình thản như không cần phải lo việc lớn, anh chỉ quanh đi quẩn lại chuyện làm nông và sinh hoạt cá nhân. Việc này nếu đi hỏi thẳng Thiệu Huy thì sẽ rất kỳ quặc. Chả ai lại đi đứng trước mặt người ta rồi hỏi "anh thật sự là ai" bao giờ. Lúc cậu nhắn tin hỏi mẹ, ngay cả Tiêu phu nhân cũng lòng vòng không đi vào trọng tâm. Chỉ còn một cách cuối cùng chính là nhờ người anh em Brandy tìm danh tính của chủ nhân chủ chiếc xe này. Ngặt nỗi ngay cả hắn cũng không tài nào tìm được, chỉ khẳng định lần nữa Thiệu Huy chính là khách ẩn danh năm đó đã đấu giá thành công. Nhưng Brandy đã hứa sẽ cố dò hỏi chuyện liên quan đến chiếc xe từ người trong giới, biết đâu tìm được thêm manh mối nào.
Tiêu Nguyên bắt chuyện với anh trước, từ nãy đến giờ không ai nói một lời nào. Cậu chồm người sát về phía lưng anh: "Tại sao anh lại chọn lên đây sống vậy? Không phải ở dưới thành phố có nhiều cơ hội hơn sao?"
Thiệu Huy nói: "Ở đây thoải mái hơn nhiều so với ở thành phố. Tự do tự tại mà không bị ai phán xét cả."
"Hồi còn ở tuổi em anh gây ra rất nhiều chuyện, sau lần đổ vỡ với vị hôn thê đầu tiên anh đã xin ba chuyển lên đây sống."
"Ra là thế. Nhưng anh đã tự tay lập nên nông trại nhỏ này, em thật sự rất nể phục anh."
Tất nhiên là Tiêu phu nhân biết hết mọi thứ về lí lịch của Thiệu Huy nhưng bà không kể cho Tiêu Nguyên vì lí do gì đó. Cậu nghĩ có lẽ anh đã trải qua rất nhiều chuyện trong quá khứ nên không tiện nói.
Ngày hôm nay đã có thể cảm nhận rõ ràng cái lạnh của mùa đông đang kéo đến. Gió trời rít lên từng hồi làm Tiêu Nguyên không khỏi xoa xoa tay rồi giấu vào trong túi áo khoác. Thiệu Huy thấy thế liền lấy áo ngoài của anh khoác thêm lên vai cậu. Áo của anh rất to, chỉ riêng chiều dài đã qua cả đầu gối cậu, trông Tiêu Nguyên như đứa con nít đang lén lấy quần áo của ba mẹ mặc thử. Quả thật, nếu không mua thêm quần áo ấm thì cậu sẽ chết cóng mất vì đồ mùa đông của cậu quá mỏng.
Quần áo trong siêu thị mẫu mã không được đa dạng như tủ đồ hiệu ở nhà của cậu nhưng đủ để giữ ấm. Tiêu Nguyên đi lòng vòng cũng không biết nên mua cái nào nên cứ thế để Thiệu Huy chọn cho cậu. Gu ăn mặc của Thiệu Huy cũng không tệ nên anh chọn cho cậu được vài món tuy đơn giản nhưng tinh tế, rất dễ phối đồ, ít nhất cũng không sến rện như cái vali màu tím sến sẩm của Tiêu phu nhân.
Trước khi đi ăn, Tiêu Nguyên không quên nài nỉ anh mua thêm đồ ăn vặt. Thiệu Huy cũng không cấm cản gì liền dẫn cậu sang khu bán đồ ăn. Lần mua sắm này cả hai ai nấy đều lấy rất nhiều đồ ăn vì mùa đông đến chả ai siêng đến nỗi tuần nào cũng lấy xe chạy xuống trung tâm thị trấn. Tiêu Nguyên lấy rất nhiều đồ, trước khi lấy lại quay sang hỏi Thiệu Huy: "Em mua cái này nha?". Anh chỉ gật đầu liên tục, không để ý lắm đến chuyện giỏ hàng của cậu đã gần đầy, xem như thưởng cho cậu vì đã giúp anh mấy việc vặt trong tuần.
- - -
Cuối tuần ở tiệm gà rán đông đúc vô cùng, mặc dù trời bắt đầu trở lạnh nhưng vẫn có không ít phụ huynh dắt con mình ra ngoài chơi, không khí náo nhiệt hơn hẳn ở khu gần nhà Thiệu Huy. Mấy đứa con nít trố mắt nhìn anh mãi như lần đầu tiên thấy người khổng lồ. Trong tiệm gà rán, Tiêu Nguyên vui vẻ ăn liền một lần 3 miếng gà. Cả một tuần không được đi ăn ở ngoài làm cậu thấy có chút bứt rứt. Thiệu Huy như thường lệ sức ăn rất khoẻ, anh gọi tận 6 miếng làm cậu phải há hốc mồm. Vì cả hai mua nhiều gà cũng như đồ ăn kèm nên được khuyến mãi thêm một món đồ chơi nho nhỏ. Tiêu Nguyên nhận lấy bình nước hình con mèo dễ thương, ngoài mặt bảo người lớn không ai dùng mấy thứ này bao giờ nhưng trong lòng lại rất thích. Lúc ngồi ăn cậu cứ ngắm nó mãi nên bình thường đã ăn chậm hôm nay lại còn chậm hơn. Thiệu Huy thì nhìn cậu chằm chằm, cảm thấy thằng nhóc trước mặt mình thật ấu trĩ, nhìn chả khác gì mấy đứa con nít vừa ăn cơm vừa xem điện thoại. Ban đầu anh không nghĩ vị thiếu gia ăn chơi đua đòi nức tiếng mà mẹ cậu gửi gắm lại là người có sở thích đáng yêu như vậy.
"Anh à, sau này mình có thể ghé chỗ này nhiều hơn được không?" Cậu chưa ăn xong nên trên tay vẫn còn đang cầm cái đùi gà cuối cùng.
Thật ra là vì cậu muốn sưu tầm đồ chơi dễ thương, không cần nói thẳng anh cũng hiểu.
"Được, nhưng em phải giúp anh làm việc nhà thì mới được ăn gà rán." Thiệu Huy đã ăn xong nên chỉ còn biết nhàn rỗi ngồi chờ cậu.
"Vậy em phải làm gì mới được?" Tiêu Nguyên nghiêng đầu.
Thiệu Huy suy nghĩ một hồi, lựa chọn việc phù hợp cho cậu rồi bảo: "Ví dụ như... nấu ăn hoặc quét dọn nhà cửa."
Cậu đơ ra một lúc, toàn là những việc cậu chưa từng động tay đến bao giờ. Nói đúng ra lí do ngày trước hồi còn học đại học cậu luôn ăn ở ngoài là vì cậu nấu ăn vô cùng dở tệ dù đã cố gắng nấu theo hướng dẫn. Còn quét dọn thì... Thôi bỏ đi, đó là chuyện của người làm trong nhà nên tất nhiên là cậu chưa từng làm. Sau khi cậu nói với Thiệu Huy những chuyện này, nét mặt anh có phần suy tư, không rõ là đang phán xét hay đang tìm cách khác. Tiêu Nguyên chỉ biết cười ngốc nghếch hề hề vì cậu vô tri về phương diện này.
"Không biết thì học, anh dạy em. Anh vẫn sẽ cho em ăn gà rán nhưng với điều kiện là em phải cố gắng."
"Thật ạ?" Cậu chớp chớp mắt, không nghĩ là anh lại dễ tính như thế.
Nhưng thật ra cậu cũng tự hiểu bảo là học nhưng mọi chuyện không dễ dàng đến thế. Đồ ăn của Thiệu Huy nấu ngon như vậy, nhà bình thường vẫn được dọn sạch sẽ tỉ mỉ, chăm chút từng chi tiết như thế nên chắc chắn anh sẽ không để cho cậu làm qua loa.
Anh gật đầu, nói cậu chỉ cần tập luyện dần là biết làm, anh sẽ không xét nét từng chút một. Mỗi tuần chỉ cần nấu ăn hai ngày, dọn dẹp một lần là cuối tuần được ăn gà cùng với một món đồ chơi.
Trên đường đi xuống bãi xe, hai người tay xách nách mang rất nhiều đồ. Thiệu Huy cầm hết những túi nặng chứa quần áo và đồ ăn đông lạnh còn Tiêu Nguyên chỉ việc ôm túi đồ ăn vặt đầy ắp. Thiệu Huy cắm chìa khoá vào xe, đang lấy nón bảo hiểm định đưa cho cậu thì cảm giác được không có ai nhận lấy cái nón cả. Anh quay sang thì nhìn thấy Tiêu Nguyên đang đứng đơ ra như người mất hồn, mắt nhìn về phía cậu thanh niên vừa chạy xe máy vào đậu kế bên xe anh. Hai tay cậu nắm chặt bình nước hình con mèo đến mức trông như cậu sắp bóp vỡ nó. Chàng trai đó trạc tuổi Tiêu Nguyên, cậu ta vừa nhìn thấy cậu hai mắt liền trợn trắng lên, miệng mấp máy tính nói gì đó nhưng chỉ có thể ú ớ mấy tiếng vô nghĩa vì sốc.
"Em sao đấy?" Thiệu Huy đi sang nhẹ nhàng vỗ lưng cậu một cái.
Đến bây giờ Tiêu Nguyên mới hoàn hồn lại, cậu gấp gáp quay lại đứng nép sau bóng lưng anh, khẩn trương lấy nón bảo hiểm đội lên như bị ai thúc giục. Giọng cậu run run: "Không có gì... mình mau về thôi anh."
"Ừ, đi thôi." Thiệu Huy nhìn cậu thanh niên lạ mặt đang đứng đơ người ra phía bên kia một cái rồi lên xe, chẳng nói chẳng rằng gì mà phóng đi mất. Anh cảm nhận được cậu đang sợ, đó là kiểu phản ứng tự nhiên của con mồi khi vừa nhìn thấy thợ săn. Nếu không có sự tình gì ẩn khuất thì cậu cũng không cần run rẩy như vậy.
Chàng trai ấy vẫn giữ nguyên tư thế đó một hồi lâu rồi mới thả lỏng, cậu ta vẫn còn gì đó chưa kịp nói. Hai tay cậu siết chặt lại, mặt cúi gầm xuống.
- - -
Về đến nhà, nét bất an vẫn hiện rõ trên mặt Tiêu Nguyên dù có cố che giấu cỡ nào. Thiệu Huy nhìn sơ qua đã biết có vấn đề, biểu hiện của cậu kể từ khi nhìn thấy người kia ở bãi giữ xe cho đến bây giờ vô cùng kỳ lạ.
"Em ổn chứ?" Thiệu Huy đưa tay đến vuốt tóc cậu mấy cái, sẵn tiện kiểm tra thử cậu có bị sốt hay không.
Cậu lắc đầu, khẽ tránh đi ánh nhìn của anh. Tiêu Nguyên im lặng một lúc chuẩn bị tinh thần, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Cái người ban nãy anh với em gặp ở bãi xe là bạn học cấp hai của em."
Nghe đến đây, Thiệu Huy có thể chắc chắn phán đoán của mình đúng được nửa phần. Một nửa còn lại phải để Tiêu Nguyên xác nhận. Bạn học cũ, bình nước con mèo, biểu cảm sợ hãi... Thiệu Huy đã hiểu được sơ sơ sự tình.
"Cậu ta là người đứng đầu đám đầu gấu bắt nạt em hồi trước. Cả nhóm đó thường hay lấy cắp đồ của em rồi phá nát, sau đó để lại trên bàn em."
Anh vẫn im lặng lắng nghe cậu kể, cặp lông mày khẽ cau lại.
"Em không dám nói với ba mẹ vì mấy cậu ấy dọa sẽ đánh tập thể nếu em mách lẻo. Với lại thế lực nhà cậu ta không tầm thường, ba cậu ấy có quyền lực chính trị rất lớn."
"Ngày nào đi học em cũng bị đòi tiền tiêu vặt, dần dần cả lớp không ai làm bạn với em nữa." Cậu thở dài, lặng lẽ đưa mắt nhìn anh. Trông nét mặt Thiệu Huy có biểu tình gì đó rất khác nhưng cậu chẳng lí giải được. Phải chăng là anh đang tức giận? Tuy nét mặt anh không thay đổi nhiều nhưng từ trong mắt anh cậu nhìn thấy một ngọn lửa đang chực chờ thiêu rụi thứ gì đó.
"Ở đây em đừng sợ, cậu ta bây giờ không chơi trò bắt nạt được nữa. Lần sau có gặp lại nếu cậu ấy gây khó dễ cho em thì cứ để anh lo." Thiệu Huy nói với thái độ vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Nguyên nói giọng trêu đùa cho bớt căng thẳng: "Em biết mà... Anh trai cao to đây sẽ bảo vệ em đúng không?"
Anh cười mỉm, thuận theo ý cậu mà nói: "Rất vui vì được thiếu gia trọng dụng, từ nay tôi sẽ là vệ sĩ riêng của cậu."
Quên mấy thứ không vui đi, chiều hôm đó anh nấu cho cậu một nồi lẩu kim chi như đã hẹn. Trời trở lạnh như thế này ngồi trong nhà ấm cúng húp nồi lẩu nóng là sướng nhất. Mặc dù cải vẫn chưa lên men chua như hàng mua sẵn nhưng đem đi nấu lẩu vẫn tạm chấp nhận được. Tiêu Nguyên có thức ăn ngon vào là phấn chấn lên hẳn, không để bụng chuyện cũ nữa. Bằng chứng là hôm nay cậu ăn nhiều hơn hẳn. Hai người vừa ăn lẩu vừa hàn huyên tâm sự đủ chuyện.
"Mùa đông sắp tới anh không cần làm việc ngoài đồng lắm, chuồng thú cũng có thể thuê người chăm lo. Em có muốn đi nghỉ dưỡng vài ngày không?"
"Đi đâu cơ ạ?"
"Đi suối nước nóng, có thể đi khoảng hai ba ngày gì đó." Mọi năm đến mùa đông Thiệu Huy cũng sẽ đi chơi đâu đó trên này một chút xem như tự thưởng vì đã chăm chỉ làm việc nhưng đi một mình mãi cũng chán. Vừa hay năm nay lại có thêm bạn đồng hành mới, như thế này thì anh có thể vừa nghỉ ngơi vừa đưa cậu đi tham quan nơi này.
Chà, được đi chơi tiếp rồi. Chỉ vừa nghe xong câu đó thì trong lòng Tiêu Nguyên liền nổ pháo hoa không ngừng. Chẳng mấy ai lâm vào cảnh nợ nần như cậu mà lại được hưởng ké phúc lợi hời cỡ này. Mặc dù nói suông là không đi bar nữa cũng không thấy bứt rứt nhưng ngồi ở nhà mãi cũng làm cậu thấy tay chân ngứa ngáy không thôi. Chỉ có ăn rồi lại xem TV, chán thì đi ngủ, mỗi ngày ở nhà Thiệu Huy chỉ có thế. Cậu gật đầu lia lịa, hai mắt sáng trưng.
Quyết định như vậy đi, đếm ngược còn hai tuần nữa là được đi suối nước nóng.
- - -
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thiệu Huy sẽ ngồi trên bàn làm thêm chút việc vặt, phỏng chừng là tính toán thu chi của trang trại. Tiếng bàn phím máy tính số vang lên lạch cạch không ngừng. Tiêu Nguyên nằm trên giường rảnh rỗi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Brandy: "Cậu có rảnh không, tôi tính nhờ việc này một chút."
Brandy nhanh chóng trả lời giống như hắn lúc nào cũng trực ca tổng đài chăm sóc khách hàng: "Nếu tôi bảo không thì sao?"
"Thì... Thì thôi..."
Brandy gửi cho cậu nhãn dán hình con thỏ trắng cười hô hố.
"Nói đi, ông đây không phải người hẹp hòi với anh em của mình. Nếu giúp được tôi sẽ giúp." Còn gửi kèm theo biểu cảm nháy mắt.
"Cậu có thể tìm hiểu giúp tôi người này được không? Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Đường Lạc Nhu."
"Đường Lạc Nhu? Nghe quen quen... Cậu chờ đó, ngày mai tôi gửi thông tin cho cậu, tuy hơi mơ hồ nhưng chắc tôi dò hỏi chút sẽ đào ra."
"Nhưng mà... Người này là ai vậy? Crush cậu à? Ầy, cậu có đối tượng kết hôn rồi đó nha."
"Không phải đâu, cậu đừng nói bậy. Là bạn học cũ của tôi, hôm nay vừa nhìn thấy cậu ấy ở siêu thị."
"Được rồi, tôi còn tưởng cậu tính bỏ vị phú ông kia mà chạy theo tình."
Phải vậy, Tiêu Nguyên đã nhận ra việc này có chút không đúng. Vì sao Đường Lạc Nhu lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh xa xôi như thế này? Gia đình cậu ta nếu so sánh độ khá giả chắc không thua nhà cậu là bao. Con người đó sẽ chả thay đổi nhanh đến vậy, bỗng nhiên đổi tính muốn lên núi tìm bình yên sao? Hoang đường. Hẳn là đã có chuyện gì xảy ra từ sau khi cả hai lên cấp ba. Cậu phải tìm hiểu mới được. Tơ lòng rối ở đâu thì gỡ ở đó, đã đến lúc cậu phải đối mặt với quá khứ ấy của mình rồi.
Ngồi sau con xe mô tô phiên bản giới hạn của Thiệu Huy, Tiêu Nguyên không khỏi nảy sinh nhiều suy nghĩ. Quả thật con trai của bạn thân mẹ cậu chắc chắn không phải người tầm thường. Nhưng cậu chưa từng thấy mẹ qua lại với ông bạn họ Tần nào bao giờ nên lại càng cảm thấy mù mịt. Thiệu Huy cả ngày lúc nào trông cũng rất bình thản như không cần phải lo việc lớn, anh chỉ quanh đi quẩn lại chuyện làm nông và sinh hoạt cá nhân. Việc này nếu đi hỏi thẳng Thiệu Huy thì sẽ rất kỳ quặc. Chả ai lại đi đứng trước mặt người ta rồi hỏi "anh thật sự là ai" bao giờ. Lúc cậu nhắn tin hỏi mẹ, ngay cả Tiêu phu nhân cũng lòng vòng không đi vào trọng tâm. Chỉ còn một cách cuối cùng chính là nhờ người anh em Brandy tìm danh tính của chủ nhân chủ chiếc xe này. Ngặt nỗi ngay cả hắn cũng không tài nào tìm được, chỉ khẳng định lần nữa Thiệu Huy chính là khách ẩn danh năm đó đã đấu giá thành công. Nhưng Brandy đã hứa sẽ cố dò hỏi chuyện liên quan đến chiếc xe từ người trong giới, biết đâu tìm được thêm manh mối nào.
Tiêu Nguyên bắt chuyện với anh trước, từ nãy đến giờ không ai nói một lời nào. Cậu chồm người sát về phía lưng anh: "Tại sao anh lại chọn lên đây sống vậy? Không phải ở dưới thành phố có nhiều cơ hội hơn sao?"
Thiệu Huy nói: "Ở đây thoải mái hơn nhiều so với ở thành phố. Tự do tự tại mà không bị ai phán xét cả."
"Hồi còn ở tuổi em anh gây ra rất nhiều chuyện, sau lần đổ vỡ với vị hôn thê đầu tiên anh đã xin ba chuyển lên đây sống."
"Ra là thế. Nhưng anh đã tự tay lập nên nông trại nhỏ này, em thật sự rất nể phục anh."
Tất nhiên là Tiêu phu nhân biết hết mọi thứ về lí lịch của Thiệu Huy nhưng bà không kể cho Tiêu Nguyên vì lí do gì đó. Cậu nghĩ có lẽ anh đã trải qua rất nhiều chuyện trong quá khứ nên không tiện nói.
Ngày hôm nay đã có thể cảm nhận rõ ràng cái lạnh của mùa đông đang kéo đến. Gió trời rít lên từng hồi làm Tiêu Nguyên không khỏi xoa xoa tay rồi giấu vào trong túi áo khoác. Thiệu Huy thấy thế liền lấy áo ngoài của anh khoác thêm lên vai cậu. Áo của anh rất to, chỉ riêng chiều dài đã qua cả đầu gối cậu, trông Tiêu Nguyên như đứa con nít đang lén lấy quần áo của ba mẹ mặc thử. Quả thật, nếu không mua thêm quần áo ấm thì cậu sẽ chết cóng mất vì đồ mùa đông của cậu quá mỏng.
Quần áo trong siêu thị mẫu mã không được đa dạng như tủ đồ hiệu ở nhà của cậu nhưng đủ để giữ ấm. Tiêu Nguyên đi lòng vòng cũng không biết nên mua cái nào nên cứ thế để Thiệu Huy chọn cho cậu. Gu ăn mặc của Thiệu Huy cũng không tệ nên anh chọn cho cậu được vài món tuy đơn giản nhưng tinh tế, rất dễ phối đồ, ít nhất cũng không sến rện như cái vali màu tím sến sẩm của Tiêu phu nhân.
Trước khi đi ăn, Tiêu Nguyên không quên nài nỉ anh mua thêm đồ ăn vặt. Thiệu Huy cũng không cấm cản gì liền dẫn cậu sang khu bán đồ ăn. Lần mua sắm này cả hai ai nấy đều lấy rất nhiều đồ ăn vì mùa đông đến chả ai siêng đến nỗi tuần nào cũng lấy xe chạy xuống trung tâm thị trấn. Tiêu Nguyên lấy rất nhiều đồ, trước khi lấy lại quay sang hỏi Thiệu Huy: "Em mua cái này nha?". Anh chỉ gật đầu liên tục, không để ý lắm đến chuyện giỏ hàng của cậu đã gần đầy, xem như thưởng cho cậu vì đã giúp anh mấy việc vặt trong tuần.
- - -
Cuối tuần ở tiệm gà rán đông đúc vô cùng, mặc dù trời bắt đầu trở lạnh nhưng vẫn có không ít phụ huynh dắt con mình ra ngoài chơi, không khí náo nhiệt hơn hẳn ở khu gần nhà Thiệu Huy. Mấy đứa con nít trố mắt nhìn anh mãi như lần đầu tiên thấy người khổng lồ. Trong tiệm gà rán, Tiêu Nguyên vui vẻ ăn liền một lần 3 miếng gà. Cả một tuần không được đi ăn ở ngoài làm cậu thấy có chút bứt rứt. Thiệu Huy như thường lệ sức ăn rất khoẻ, anh gọi tận 6 miếng làm cậu phải há hốc mồm. Vì cả hai mua nhiều gà cũng như đồ ăn kèm nên được khuyến mãi thêm một món đồ chơi nho nhỏ. Tiêu Nguyên nhận lấy bình nước hình con mèo dễ thương, ngoài mặt bảo người lớn không ai dùng mấy thứ này bao giờ nhưng trong lòng lại rất thích. Lúc ngồi ăn cậu cứ ngắm nó mãi nên bình thường đã ăn chậm hôm nay lại còn chậm hơn. Thiệu Huy thì nhìn cậu chằm chằm, cảm thấy thằng nhóc trước mặt mình thật ấu trĩ, nhìn chả khác gì mấy đứa con nít vừa ăn cơm vừa xem điện thoại. Ban đầu anh không nghĩ vị thiếu gia ăn chơi đua đòi nức tiếng mà mẹ cậu gửi gắm lại là người có sở thích đáng yêu như vậy.
"Anh à, sau này mình có thể ghé chỗ này nhiều hơn được không?" Cậu chưa ăn xong nên trên tay vẫn còn đang cầm cái đùi gà cuối cùng.
Thật ra là vì cậu muốn sưu tầm đồ chơi dễ thương, không cần nói thẳng anh cũng hiểu.
"Được, nhưng em phải giúp anh làm việc nhà thì mới được ăn gà rán." Thiệu Huy đã ăn xong nên chỉ còn biết nhàn rỗi ngồi chờ cậu.
"Vậy em phải làm gì mới được?" Tiêu Nguyên nghiêng đầu.
Thiệu Huy suy nghĩ một hồi, lựa chọn việc phù hợp cho cậu rồi bảo: "Ví dụ như... nấu ăn hoặc quét dọn nhà cửa."
Cậu đơ ra một lúc, toàn là những việc cậu chưa từng động tay đến bao giờ. Nói đúng ra lí do ngày trước hồi còn học đại học cậu luôn ăn ở ngoài là vì cậu nấu ăn vô cùng dở tệ dù đã cố gắng nấu theo hướng dẫn. Còn quét dọn thì... Thôi bỏ đi, đó là chuyện của người làm trong nhà nên tất nhiên là cậu chưa từng làm. Sau khi cậu nói với Thiệu Huy những chuyện này, nét mặt anh có phần suy tư, không rõ là đang phán xét hay đang tìm cách khác. Tiêu Nguyên chỉ biết cười ngốc nghếch hề hề vì cậu vô tri về phương diện này.
"Không biết thì học, anh dạy em. Anh vẫn sẽ cho em ăn gà rán nhưng với điều kiện là em phải cố gắng."
"Thật ạ?" Cậu chớp chớp mắt, không nghĩ là anh lại dễ tính như thế.
Nhưng thật ra cậu cũng tự hiểu bảo là học nhưng mọi chuyện không dễ dàng đến thế. Đồ ăn của Thiệu Huy nấu ngon như vậy, nhà bình thường vẫn được dọn sạch sẽ tỉ mỉ, chăm chút từng chi tiết như thế nên chắc chắn anh sẽ không để cho cậu làm qua loa.
Anh gật đầu, nói cậu chỉ cần tập luyện dần là biết làm, anh sẽ không xét nét từng chút một. Mỗi tuần chỉ cần nấu ăn hai ngày, dọn dẹp một lần là cuối tuần được ăn gà cùng với một món đồ chơi.
Trên đường đi xuống bãi xe, hai người tay xách nách mang rất nhiều đồ. Thiệu Huy cầm hết những túi nặng chứa quần áo và đồ ăn đông lạnh còn Tiêu Nguyên chỉ việc ôm túi đồ ăn vặt đầy ắp. Thiệu Huy cắm chìa khoá vào xe, đang lấy nón bảo hiểm định đưa cho cậu thì cảm giác được không có ai nhận lấy cái nón cả. Anh quay sang thì nhìn thấy Tiêu Nguyên đang đứng đơ ra như người mất hồn, mắt nhìn về phía cậu thanh niên vừa chạy xe máy vào đậu kế bên xe anh. Hai tay cậu nắm chặt bình nước hình con mèo đến mức trông như cậu sắp bóp vỡ nó. Chàng trai đó trạc tuổi Tiêu Nguyên, cậu ta vừa nhìn thấy cậu hai mắt liền trợn trắng lên, miệng mấp máy tính nói gì đó nhưng chỉ có thể ú ớ mấy tiếng vô nghĩa vì sốc.
"Em sao đấy?" Thiệu Huy đi sang nhẹ nhàng vỗ lưng cậu một cái.
Đến bây giờ Tiêu Nguyên mới hoàn hồn lại, cậu gấp gáp quay lại đứng nép sau bóng lưng anh, khẩn trương lấy nón bảo hiểm đội lên như bị ai thúc giục. Giọng cậu run run: "Không có gì... mình mau về thôi anh."
"Ừ, đi thôi." Thiệu Huy nhìn cậu thanh niên lạ mặt đang đứng đơ người ra phía bên kia một cái rồi lên xe, chẳng nói chẳng rằng gì mà phóng đi mất. Anh cảm nhận được cậu đang sợ, đó là kiểu phản ứng tự nhiên của con mồi khi vừa nhìn thấy thợ săn. Nếu không có sự tình gì ẩn khuất thì cậu cũng không cần run rẩy như vậy.
Chàng trai ấy vẫn giữ nguyên tư thế đó một hồi lâu rồi mới thả lỏng, cậu ta vẫn còn gì đó chưa kịp nói. Hai tay cậu siết chặt lại, mặt cúi gầm xuống.
- - -
Về đến nhà, nét bất an vẫn hiện rõ trên mặt Tiêu Nguyên dù có cố che giấu cỡ nào. Thiệu Huy nhìn sơ qua đã biết có vấn đề, biểu hiện của cậu kể từ khi nhìn thấy người kia ở bãi giữ xe cho đến bây giờ vô cùng kỳ lạ.
"Em ổn chứ?" Thiệu Huy đưa tay đến vuốt tóc cậu mấy cái, sẵn tiện kiểm tra thử cậu có bị sốt hay không.
Cậu lắc đầu, khẽ tránh đi ánh nhìn của anh. Tiêu Nguyên im lặng một lúc chuẩn bị tinh thần, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Cái người ban nãy anh với em gặp ở bãi xe là bạn học cấp hai của em."
Nghe đến đây, Thiệu Huy có thể chắc chắn phán đoán của mình đúng được nửa phần. Một nửa còn lại phải để Tiêu Nguyên xác nhận. Bạn học cũ, bình nước con mèo, biểu cảm sợ hãi... Thiệu Huy đã hiểu được sơ sơ sự tình.
"Cậu ta là người đứng đầu đám đầu gấu bắt nạt em hồi trước. Cả nhóm đó thường hay lấy cắp đồ của em rồi phá nát, sau đó để lại trên bàn em."
Anh vẫn im lặng lắng nghe cậu kể, cặp lông mày khẽ cau lại.
"Em không dám nói với ba mẹ vì mấy cậu ấy dọa sẽ đánh tập thể nếu em mách lẻo. Với lại thế lực nhà cậu ta không tầm thường, ba cậu ấy có quyền lực chính trị rất lớn."
"Ngày nào đi học em cũng bị đòi tiền tiêu vặt, dần dần cả lớp không ai làm bạn với em nữa." Cậu thở dài, lặng lẽ đưa mắt nhìn anh. Trông nét mặt Thiệu Huy có biểu tình gì đó rất khác nhưng cậu chẳng lí giải được. Phải chăng là anh đang tức giận? Tuy nét mặt anh không thay đổi nhiều nhưng từ trong mắt anh cậu nhìn thấy một ngọn lửa đang chực chờ thiêu rụi thứ gì đó.
"Ở đây em đừng sợ, cậu ta bây giờ không chơi trò bắt nạt được nữa. Lần sau có gặp lại nếu cậu ấy gây khó dễ cho em thì cứ để anh lo." Thiệu Huy nói với thái độ vô cùng nghiêm túc.
Tiêu Nguyên nói giọng trêu đùa cho bớt căng thẳng: "Em biết mà... Anh trai cao to đây sẽ bảo vệ em đúng không?"
Anh cười mỉm, thuận theo ý cậu mà nói: "Rất vui vì được thiếu gia trọng dụng, từ nay tôi sẽ là vệ sĩ riêng của cậu."
Quên mấy thứ không vui đi, chiều hôm đó anh nấu cho cậu một nồi lẩu kim chi như đã hẹn. Trời trở lạnh như thế này ngồi trong nhà ấm cúng húp nồi lẩu nóng là sướng nhất. Mặc dù cải vẫn chưa lên men chua như hàng mua sẵn nhưng đem đi nấu lẩu vẫn tạm chấp nhận được. Tiêu Nguyên có thức ăn ngon vào là phấn chấn lên hẳn, không để bụng chuyện cũ nữa. Bằng chứng là hôm nay cậu ăn nhiều hơn hẳn. Hai người vừa ăn lẩu vừa hàn huyên tâm sự đủ chuyện.
"Mùa đông sắp tới anh không cần làm việc ngoài đồng lắm, chuồng thú cũng có thể thuê người chăm lo. Em có muốn đi nghỉ dưỡng vài ngày không?"
"Đi đâu cơ ạ?"
"Đi suối nước nóng, có thể đi khoảng hai ba ngày gì đó." Mọi năm đến mùa đông Thiệu Huy cũng sẽ đi chơi đâu đó trên này một chút xem như tự thưởng vì đã chăm chỉ làm việc nhưng đi một mình mãi cũng chán. Vừa hay năm nay lại có thêm bạn đồng hành mới, như thế này thì anh có thể vừa nghỉ ngơi vừa đưa cậu đi tham quan nơi này.
Chà, được đi chơi tiếp rồi. Chỉ vừa nghe xong câu đó thì trong lòng Tiêu Nguyên liền nổ pháo hoa không ngừng. Chẳng mấy ai lâm vào cảnh nợ nần như cậu mà lại được hưởng ké phúc lợi hời cỡ này. Mặc dù nói suông là không đi bar nữa cũng không thấy bứt rứt nhưng ngồi ở nhà mãi cũng làm cậu thấy tay chân ngứa ngáy không thôi. Chỉ có ăn rồi lại xem TV, chán thì đi ngủ, mỗi ngày ở nhà Thiệu Huy chỉ có thế. Cậu gật đầu lia lịa, hai mắt sáng trưng.
Quyết định như vậy đi, đếm ngược còn hai tuần nữa là được đi suối nước nóng.
- - -
Buổi tối trước khi đi ngủ, Thiệu Huy sẽ ngồi trên bàn làm thêm chút việc vặt, phỏng chừng là tính toán thu chi của trang trại. Tiếng bàn phím máy tính số vang lên lạch cạch không ngừng. Tiêu Nguyên nằm trên giường rảnh rỗi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Brandy: "Cậu có rảnh không, tôi tính nhờ việc này một chút."
Brandy nhanh chóng trả lời giống như hắn lúc nào cũng trực ca tổng đài chăm sóc khách hàng: "Nếu tôi bảo không thì sao?"
"Thì... Thì thôi..."
Brandy gửi cho cậu nhãn dán hình con thỏ trắng cười hô hố.
"Nói đi, ông đây không phải người hẹp hòi với anh em của mình. Nếu giúp được tôi sẽ giúp." Còn gửi kèm theo biểu cảm nháy mắt.
"Cậu có thể tìm hiểu giúp tôi người này được không? Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Đường Lạc Nhu."
"Đường Lạc Nhu? Nghe quen quen... Cậu chờ đó, ngày mai tôi gửi thông tin cho cậu, tuy hơi mơ hồ nhưng chắc tôi dò hỏi chút sẽ đào ra."
"Nhưng mà... Người này là ai vậy? Crush cậu à? Ầy, cậu có đối tượng kết hôn rồi đó nha."
"Không phải đâu, cậu đừng nói bậy. Là bạn học cũ của tôi, hôm nay vừa nhìn thấy cậu ấy ở siêu thị."
"Được rồi, tôi còn tưởng cậu tính bỏ vị phú ông kia mà chạy theo tình."
Phải vậy, Tiêu Nguyên đã nhận ra việc này có chút không đúng. Vì sao Đường Lạc Nhu lại xuất hiện ở nơi hẻo lánh xa xôi như thế này? Gia đình cậu ta nếu so sánh độ khá giả chắc không thua nhà cậu là bao. Con người đó sẽ chả thay đổi nhanh đến vậy, bỗng nhiên đổi tính muốn lên núi tìm bình yên sao? Hoang đường. Hẳn là đã có chuyện gì xảy ra từ sau khi cả hai lên cấp ba. Cậu phải tìm hiểu mới được. Tơ lòng rối ở đâu thì gỡ ở đó, đã đến lúc cậu phải đối mặt với quá khứ ấy của mình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.