Gả Cho Anh Nông Dân

Chương 8

Cacciatore

30/05/2023

Chớp mắt một cái tháng 11 đã đến, cảnh quang xám xịt trong cái lạnh dịu dàng của tháng 10 đã bị bỏ lại phía sau, chôn vùi dưới lớp tuyết trắng xoá. Khu vườn nhỏ xanh mướt bên ngoài cửa sổ của Thiệu Huy cũng đắm chìm trong màu trắng. Tuyết mùa đông ở vùng cao rơi sớm hơn ở thành phố, Tiêu Nguyên nhớ rõ khoảng thời gian này năm ngoái mình còn đang say xỉn ngủ dưới sàn đâu đó ở nhà bạn bè, tỉnh dậy thì tiệc tùng thâu đêm suốt sáng. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày rời bỏ lối sống buông thả đó, lặng lẽ ngồi nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ mà chẳng cần suy nghĩ gì cả. Trời lạnh sẽ khiến người ta không khỏi sinh cảm giác cô đơn nên cậu lại càng tìm đến những nơi đông người và cả bia rượu để thoả mãn bản thân.

Quần áo đã được sửa soạn xong xuôi, trưa hôm nay anh và cậu sẽ xuất phát đến khu nghỉ dưỡng có suối nước nóng. Vài tuần trước Thiệu Huy đã thu hoạch xong đợt cải thảo đầu đông, mấy hôm nay anh tranh thủ trồng thêm diện tích nhỏ cây họ cải vì khí hậu lạnh như thế này chính là thời điểm thích hợp nhất để trồng những loại cây ấy. Cậu chỉ biết theo sau Thiệu Huy xem anh làm việc, cảm thấy lạnh quá thì lại chui vào nhà xem TV. Cứ thế, Thiệu Huy đã lo xong việc ngoài đồng. Chuồng thú cũng đã được chuẩn bị xong từ lâu. Anh kiểm tra che phủ kín các chuồng, chuẩn bị lượng lớn thức ăn cho vật nuôi và cả bóng đèn sưởi chuồng gà, vịt cũng đã được lắp ráp tỉ mỉ. Trong những ngày hai người đi nghỉ, Thiệu Huy sẽ thuê người quen đến chăm nom trang trại hộ, công việc nhìn chung cũng không có gì đặc biệt khó khăn.

Đang suy nghĩ về chuyến đi, điện thoại cậu bỗng phát ra tiếng nhạc chuông điện tử xập xình trái ngược với khung cảnh ngoài cửa sổ. Haha bài nhạc này vào độ mùa hè rất nổi trong đám bạn ăn chơi của cậu, lời lẽ có phần dung tục, gợi cảm trên nền nhạc giật làm cả đám thích thú. Đến bây giờ cậu vẫn còn giữ nó, có lẽ phải đổi mới đi thôi.

Nhìn kỹ lại màn hình mới biết là Brandy gọi đến, chắc hắn lại muốn tìm mình tám nhảm đây, cậu nghĩ thế.

Giọng nói khàn khàn của người bên kia truyền qua loa đang bật hết âm lượng làm cậu phải giảm đi chút âm lượng: "Alo người anh em, dạo này vẫn khoẻ chứ?"

"Tôi vẫn khoẻ, cậu thế nào rồi?"

"Tôi cũng thế, chuyện lúc trước cậu nhờ tôi điều tra tôi đã hỏi ra được rồi, bạn học cũ của cậu thảm thật đấy."

"Ý cậu là sao cơ?" Tiêu Nguyên nghiêng đầu khó hiểu.

Brandy hít sâu một hơi rồi hạ giọng nói nhỏ như đang chuẩn bị nói xấu sau lưng ai: "Cái cậu Đường Lạc Nhu đó mấy năm trước vừa học xong cấp ba thì ba cậu ta bị bắt vì nhiều tội, chủ yếu là do cấu kết với gia đình tài phiệt hòng trục lợi, tài sản đều bị tịch thu hết nên trắng tay chỉ sau một đêm. Tưởng đâu cậu ta có thể gắng gượng thêm chút nữa thì mẹ cậu ta tái nghiện rượu, không lâu sau thì qua đời. Sau đó..."

Brandy chập chừng không nói nữa như đang suy nghĩ có nên nói tiếp hay không.

"Sau đó làm sao?"

"Sau đó cậu ta bị tài khoản ẩn danh nọ tung video làm tình với đàn ông lên mạng. Đáng nói là người đăng tải video đó cố tình che mặt người đàn ông kia còn mặt cậu ta thì bị nhìn thấy hết, góc quay rất rõ ràng. Video đó được lan truyền với tốc độ nhanh chóng làm cậu ấy không còn mặt mũi nào nữa. Cậu cũng biết mà, trong giới thượng lưu sơ hở là người ta chà đạp cậu ngay."

"Thảm... Như vậy cũng thảm quá rồi..." Tiêu Nguyên lông mày rũ xuống, không biết nên tiếp nhận thông tin này kiểu gì. Mặc dù trong trí nhớ của cậu Đường Lạc Nhu đích thực là một đứa bắt nạt khốn nạn nhưng chuyện như thế không đáng xảy ra.

"Thảm thật, về sau Đường Lạc Nhu mai danh ẩn tích. Không ai biết cậu ta đi đâu về đâu nữa, thậm chí còn có lời đồn ác là cậu ta đã chết."

"..."

"Vậy... Xong rồi đó, chuyện cậu nhờ tôi. Không tiện gõ ra lắm nên đành gọi thẳng cho cậu, tôi cúp máy đây, tạm biệt."

Brandy biến mất như một cơn gió, không biết hắn ở đầu dây bên kia có chuyện gì mà phải gấp gáp cúp máy như thế. Giọng nói của hắn từ đầu đến cuối rất mờ ám như không muốn bị ai nghe thấy.

Tiêu Nguyên có rất nhiều suy nghĩ về chuyện vừa nghe được. Nhiều thứ xảy ra cùng một lúc với Đường Lạc Nhu như thế chắc chắn là cách thức trả thù của ai đó nhằm vào ba cậu ta còn cậu chỉ là người xui xẻo bị cuốn vào. Trong giới thượng lưu này không có gì xảy ra là ngẫu nhiên cả, đó là điều mà đứa nhỏ nào lớn lên trong đỉnh cao danh vọng, tiền tài, quyền lực như cậu cũng đều được ba mẹ dạy cho. Tiêu Nguyên chỉ cần biết bấy nhiêu là đủ, thì ra đó chính là kết cục của kẻ bắt nạt. Nhưng cậu không thấy vui vẻ hay nhẹ nhõm hơn chút nào mà trong lòng như có ai đặt vào đó một tảng đá thật nặng.

"Cốc cốc cốc." Là tiếng Thiệu Huy gõ cửa phòng ngủ.

Cánh cửa được mở hé dần dần, thân hình cao lớn của anh hiện ra đằng sau: "Em chuẩn bị xong chưa? Xong thì ra ăn cơm với anh rồi mình đi. Nhớ kiểm tra kỹ đồ đạc cần thiết."

"Vâng, em xong rồi, anh đợt em chút!"

Tiêu Nguyên xốc lại tinh thần, nhanh chóng xách cái balo du lịch to tướng của mình ra ngoài, mấy hôm trước vì chuẩn bị cho chuyến đi này nên Thiệu Huy mua thêm cho cậu một cái, đổi lại là cậu nhịn ăn vặt một tuần. Vì chỉ đi khoảng 3 ngày nên đồ đạc mang theo không nhiều còn chỗ trống trong balo cậu nhét thêm mấy gói bánh kẹo vào.



Trưa hôm nay anh làm cơn trộn thập cẩm để tiện dọn hết đồ trong tủ lạnh. Ngày nào Thiệu Huy cũng chăm chỉ tập cho cậu ăn rau nên bây giờ trong tô cơm có trộn nhiều rau cỡ nào cũng không làm khó được cậu. Kỳ thực ăn rau cũng không tệ, chả hiểu sao hồi còn ở nhà cậu lại xem nó như quái vật màu xanh. Thiệu Huy thấy cậu ăn ngon miệng thì rất vui, từ ngày Tiêu Nguyên đến đây thì anh không cần ăn cơm một mình nữa. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người khác ngồi trước mặt mình thưởng thức món ăn mình nấu cũng là một loại hạnh phúc.

Vẫn là khung cảnh quen thuộc một người ăn xong ngồi chờ một người đang chậm rãi nhai thức ăn trong miệng.

"Khách sạn suối nước nóng có xa lắm không anh?"

"Không xa đâu, đi một đoạn là tới thôi."

"Ừm..."

"Chỉ sợ em đến đó xong thấy nhàm chán, ở đó không có gì làm ngoại trừ ăn, ngủ và tắm suối nước nóng cả."

Cậu lắc đầu: "Không có đâu, em sẽ ngủ thoả thích từ sáng đến tối luôn."

Thiệu Huy bật cười: "Ngủ nhiều như vậy thì làm sao có thời gian đi phố cổ với anh đây?"

"Ở đó có cả phố cổ cơ á?", Tiêu Nguyên chớp chớp mắt.

"Khu du lịch mà, còn sầm uất với cả nhiều hàng quán hơn cả trung tâm thị trấn đấy."

"Chà... Ra là vậy, thế em không ngủ nướng nữa, em đi chụp hình."

Từ lúc đến đây cho đến lúc định vị được mình ở đâu trên bản đồ, Tiêu Nguyên chưa từng thử tìm hiểu xung quanh vì nghĩ chỗ này cũng không có gì đặc sắc. Không ngờ ở gần thị trấn này lại có một khu du lịch. Lần này cậu phải chụp thật nhiều hình sống ảo thôi.

Cậu đã hứa với Thiệu Huy sẽ dậy sớm đi ăn sáng cùng anh, chắc chắn thế.

- - -

Tiêu Nguyên run cầm cập, lạnh đến nỗi hai hàm răng đánh vào nhau dù cả người cậu đã chìm trong đống quần áo giữ ấm và hai lớp áo khoác to tướng. Thiệu Huy bảo cậu chỉ cần đứng cạnh máy sưởi ở cửa khách sạn đợi anh thu dọn hành lý. Anh chỉ mặc đúng một cái áo khoác mà vẫn không hề hấn gì. Quãng đường đi từ nhà Thiệu Huy đến khách sạn này chỉ xấp xỉ 10km nhưng gió lạnh trên núi lại ở một đẳng cấp khác. Suốt thời gian ngồi trên xe, Tiêu Nguyên chỉ biết ôm lưng Thiệu Huy cho ấm.

Sau khi đã chuyển giao đồ đạc cho nhân viên khách sạn, Tiêu Nguyên theo sau anh vào trong làm thủ tục đăng ký phòng. Khách sạn được dựng theo phong cách cổ điển truyền thống đặc trưng của địa phương, lưu giữ được những nét văn hoá lâu đời. Hương gỗ thơm thoang thoảng phảng phất tạo bầu không khí thanh tịnh. Trong góc của khách sạn trưng bày bình gốm sứ xanh cùng cây vạn tuế bonsai tao nhã. Đang ngẩn ngơ trước cảnh bày trí ấn tượng ấy, câu hỏi của Thiệu Huy kéo cậu về thực tại:

"Em muốn ở phòng 2 giường cho thoải mái hay phòng 1 giường đôi?"

"Em chọn phòng 1 giường được không?", Tiêu Nguyên không nghĩ ngợi gì mà nhanh chóng trả lời.

"Ừ, em đưa anh giấy tờ tùy thân đi.", Thiệu Huy một tay chống lên bàn tiếp tân, một tay chìa ra định lấy chứng minh thư của cậu.

"Đây." Cậu móc từ trong ví ra đưa cho anh tấm thẻ trắng.

Anh nhận lấy rồi lại quay sang bàn tiếp tân làm thủ tục tiếp. Vì sao cậu lại chọn ngủ cùng giường nhỉ? Có lẽ là do dạo gần đây hai người ngủ chung đã quen nên chỉ thuận miệng nói thế thôi, tách riêng ra sợ không ngủ được. Cậu không biết sau khi nghe thấy cậu chọn phòng 1 giường, Thiệu Huy lại thầm mỉm cười. Còn người kia thì không mảy may nghi ngờ gì. Thật ra nếu muốn chọn phòng hai giường anh có thể đặt thẳng mà không cần ý kiến của cậu, quay sang hỏi cũng chỉ là tìm một cái cớ mà thôi.

Phải công nhận Thiệu Huy rất cao, nhân viên tiếp tân cứ phải ngước đầu lên nhìn anh mãi mà không thể nhìn thẳng. Thật ra cậu cũng vậy, mỗi lúc nói chuyện với anh thì cậu ngước lên, anh cúi xuống. Lúc đầu cảm thấy có chút mỏi cổ, sau cũng dần quen.



Một lúc sau thủ tục hoàn tất, bên tiếp tân đã kiểm tra danh tính khách hàng xong thì có nhân viên tự động xách hành lí của cả hai lên phòng.

Nhân viên mang hành lí gõ cửa phòng ba cái rồi "cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra. Không ngờ đây là khách sạn nhỏ mà cũng có tiêu chuẩn cao như vậy. Hệ thống sưởi vô cùng xịn xò, vừa vào phòng đã thấy nhiệt độ rất thoải mái, khác xa thời tiết lạnh như băng ở bên ngoài. Phòng của hai người không quá rộng cũng không quá hẹp, diện tích cũng gần giống như phòng ngủ của Thiệu Huy. Tuy nhiên giường thì lại không lớn như vậy nên cả hai sẽ phải nằm sát vào nhau một chút. Ngoài ra còn có một nhà vệ sinh, tủ quần áo vừa đủ cho hai người và bàn trang điểm. Nội thất bày trí cũng theo phong cách cổ điển, đèn trong phòng cũng dùng loại có màu vàng nhạt tạo cảm giác ấm cúng.

Nhân viên giới thiệu phòng đã xong, cậu quay sang nói: "Hai anh cứ tự nhiên, có việc gì cần hỗ trợ thì anh gọi vào số của bàn tiếp tân bằng điện thoại bàn nhé."

Thiệu Huy đưa tiền típ cho cậu trai đó, nói chúc cậu một ngày tốt lành. Cậu nhân viên nhận lấy, liền cảm ơn rồi lui ra, đóng cửa phòng để lại sự riêng tư cho hai người.

Thiệu Huy thở hắt một hơi, xoa xoa hai tay vì ban nãy anh cũng thấy lạnh nhưng không đến nỗi cóng người như cậu. Tiêu Nguyên chỉ chờ có thế, cậu nhanh chóng tháo giày ra rồi nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại. Ga giường toả hương thơm thoang thoảng mùi hoa oải hương, mỗi lần đi nghỉ dưỡng tiết mục cậu thích nhất vẫn là nằm lười biếng trên giường sau khoảng thời gian ngồi máy bay. Còn anh chính là kiểu người sẽ cẩn thận lấy quần áo từ balo ra xếp ngay ngắn vào tủ đồ, đi kiểm tra nhà vệ sinh, hệ thống nước... Lúc Thiệu Huy làm xong xuôi mọi thứ, Tiêu Nguyên đã ngủ gật mất tiêu, lồng ngực cậu phập phồng nhịp nhàng, hai mắt nhắm nghiền. Đến chăn còn quên cả đắp, Thiệu Huy khẽ tiến lại gần kéo chăn lên phủ ngang người cho cậu. Nào ngờ đâu, anh vừa thả tay ra thì cậu bất ngờ tỉnh dậy, hai mắt vẫn còn lim dim.

"A... Em ngủ quên mất."

"Không sao đâu, mệt thì em cứ ngủ đi, khi nào đến giờ đi ăn tối anh gọi em dậy."

"Ừm..." Chả tỉnh táo được thêm mấy giây, cậu nghe thế liền yên tâm cuộn tròn người vào chăn êm nệm ấm ngủ thêm chút nữa.

Anh ngồi im lặng nhìn cậu ngủ ngon lành, một lúc sau Thiệu Huy hé cửa ban công đi ra ngoài hút thuốc. Đây là điếu thuốc cuối cùng trong bao, cả tuần nay anh chỉ mua đúng một bao không hơn. Lượng thuốc hút cũng đã giảm đáng kể, đúng là khoá làm việc tư tưởng trên xe của cậu rất có hiệu quả. Thiệu Huy đã âm thầm tìm cho mình một lí do để bỏ thuốc lá. Anh nhìn bao thuốc hiệu Thế Gia trên tay, xoay dọc xoay ngang ngắm nhìn "người bạn đồng hành" cùng mình suốt một thời gian dài lần cuối. Tuần sau anh quyết định sẽ không mua thêm một bao nào nữa.

Thiệu Huy quay trở lại vào phòng, dứt khoát vứt bao thuốc lá có chứa một điếu đang được hút dở nửa chừng vào sọt rác.

Quanh đi quẩn lại bầu trời bên ngoài đã sẩm tối, mùa đông mặt trời chóng lặn. Sau khi đã thay quần áo, anh khẽ lay lay người gọi cậu dậy.

"Dậy nào, đi ăn với anh."

"Ưm... Tới giờ rồi ạ?" Tiêu Nguyên chậm rãi ngồi dậy, tay dụi dụi mắt. Cậu vẫn còn rất lưu luyến chiếc giường êm ái ấm áp của mình.

"Ừ, hôm nay ăn thịt nướng, em thay quần áo đi."

"A... Anh đợi em chút!" Tiêu Nguyên nhanh chóng đứng dậy, mò đồ mới từ trong tủ ra rồi phóng vào nhà tắm.

Đã lâu rồi Tiêu Nguyên không nghe thấy hai chữ "thịt nướng", kể từ lúc lên đây cậu đã dần quên đi mất mình từng có lối ăn uống xa hoa thế nào khi còn ở nhà. Dăm ba ngày lại một bữa thịt bò nướng, một bữa lẩu. Dạo gần đây cậu chỉ ăn đồ Thiệu Huy nấu hoặc ăn gà rán.

Một lát sau, Tiêu Nguyên nói vọng ra từ bên trong: "Anh đoán xem hôm bay em mặc áo nhân vật nào?"

Thiệu Huy giả vờ đắn đo, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Con chó màu vàng đội mũ nồi phải không?"

"Bị anh đoán ra mất rồi."

"Không phải hồi sáng em cũng mặc một cái như vậy hả?" Thiệu Huy cười, thằng nhóc này quả thật vô cùng ấu trĩ.

Tiêu Nguyên bước ra khỏi nhà tắm với cái áo tay dài màu vàng có hình Pompompurin đang chu mông rất đáng yêu, cười hề hề với anh vì ngượng. Cậu có lịch mặc áo xoay vòng do tủ đồ không còn đa dạng nữa, đại loại là Tiêu Nguyên cứ vào đúng ngày thứ mấy trong tuần sẽ đổi một nhân vật. Thứ hai mặc áo Hello Kitty, thứ ba là nhân vật khác... Cứ thế cho đến khi cậu hết đồ sẽ tự động quay lại một vòng như vậy. Hôm nay đến lượt cái áo màu vàng kem trước mặt đây. Anh lấy áo bông khoác lên người cậu, nhắc nhở bên ngoài trời rất lạnh.

Mặt đất bị che lấp bởi lớp tuyết trắng dày, từ trên trời gieo xuống lất phất mấy hạt nhỏ đắp chồng lên lớp bên dưới. Ánh đèn đường mờ ảo soi rọi con đường khu phố cổ. Mà giữa tiết trời như thế lại có hai bóng người một cao một thấp sóng vai nhau, bước chân ghé vào tiệm thịt nướng toả hương thơm ngào ngạt khắp phố mời gọi thực khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Anh Nông Dân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook