Gả Cho Anh Trai Người Thực Vật Của Nam Chính
Chương 101
Điềm Tức Chính Nghĩa
01/05/2020
Hết thảy cảm động của Ninh Thu Thu đều hóa thành hư không , phi , đàn ông .
Triển Thanh Việt này quá thông minh , biết cô không có nhiều tiền , cha Ninh cũng vừa vượt qua trời đông giá rét , không dành ra được nhiều tài nguyên như vậy để giúp đỡ cô , tiền đóng < Học sinh cá biệt > cũng không nhanh vào tài khoản như vậy , lại thêm ảo tưởng mặt nạ dưỡng da của cô đã chấm dứt , đến bây giờ còn không dậy nổi .
Đã nói để cô hùn vốn , vì sao lại biến cô trở thành đại cổ đông !
Nói như vậy , chẳng phải cô là . . . bà chủ ?
Ninh Thu Thu còn chưa dứt ra được nỗi đau vì không có tiền trả nợ , lại lâm vào một loại khủng hoảng khác , mẹ nó , cô sẽ không quản lý !
Cô làm bà chủ , công ty này sớm muộn cũng đóng cửa .
Trên bảng chi tiết về cổ phần bao gồm nhiều tên cổ đông , Ninh Thu Thu không nhận ra người nào cả , ngoại trừ cô chiếm nhiều nhất , những người khác nắm giữ cũng tương đối ít , mà Triển Thanh Việt , ở phía dưới cùng cô mới tìm được tên anh , chỉ có 5 % .
" . . . " .
Vì sao , không thể nào là không có tiền .
Ninh Thu Thu không hiểu lắm , muốn hỏi Triển Thanh Việt một chút , lại nghẹn không muốn hỏi.
Cô rất hoài nghị cái người Triển Thanh Việt này không phải chưa từng yêu đương , thậm chí nếu không phải là anh nói cô bán thân để trả nợ , Ninh Thu Thu sẽ hoài nghi mình hiểu sai ý .
Anh không biết , con gái cần được dỗ dành sao ? ? ?
Vì là lễ tình nhân nơi khắp nơi đều đẹp đẽ tình yêu , Ninh Thu Thu lướt một vòng trên vòng bạn bè đều ăn thức ăn cho chó , lướt weibo lại ăn thêm một đợt nữa , đạp ngựa lướt vòng động vật , còn đập vào mặt một khuôn mặt nở hoa , là người hay quỷ đều nở hoa , chỉ có cô là chó độc thân .
Một con “ chó " độc thân .
( Vẫy tay tạm biệt ) .
Ninh Thu Thu khó chịu , người khác sẽ khó chịu theo cô , cô rời khỏi weibo , mở danh bạ điện thoại lên , tìm được phương tức liên lạc của giám đốc Đàm của công ty bọn họ , gọi cho ông ấy .
“ Chú Đàm . . . ừm , chú cũng năm mới vui vẻ , từng bước thăng chức . . . Cháu chỉ muốn hỏi một chút , chủ và quản lý cấp cao của Hoa Thịnh có phải rất quen biết không , muốn tìm chú giúp một chuyện . . . "
Phùng Đình đã xem wechat không dưới 30 lần , biết rất rõ nếu có tin nhắn sẽ rung chuông , nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà nhìn , sợ mình bỏ lỡ câu trả lời của đối phương .
Cô ta hẹn Quan Nam Bồi đi xem hội đèn lồng , đã sắp đến tết nguyên tiêu , lễ hội đèn lông đã khai mạc ở một con đường lịch sử trong thành phố vào hôm nay , cô ta sai người dốc sức mới mua được hai tấm vé vào cửa , bởi cơ hội khó có được , cũng không đoái hoài tới rụt rè và kiêu ngạo , chủ động hẹn Quan Nam Bồi .
Đáng tiếc nửa giờ trôi qua , bên kia không có bất kỳ động tĩnh gì , điều này làm cho Phùng Đình đứng ngồi không yên , nhịn không được suy nghĩ lung tung .
“ Đình Đình , giám đốc Chung bảo cô đến phòng làm việc một chuyến " .
Trong lúc Phùng Đình đang đờ ra trước màn hình máy tính , một chữ cũng không viết ra được thì cô ta nghe thấy trợ lý báo giám đốc Chung gọi cô ta .
Phùng Đình không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại nỗi lòng bừa bộn , cầm máy tính xách tay và bút , tới phòng làm việc của giám đốc Chung .
Giám đốc Chung bảo cô ta ngồi , cười nói : " Tiểu Phùng tới công ty chúng ta nửa năm rồi nhỉ "
“ Ừm , vào từ tháng 8 năm ngoái " , Phùng Đình nói .
“ Đó cũng xem như là người cũ , có thể một mình đảm đương một phía rồi "
giám đốc Chung gõ nhẹ lên mặt bàn , nói , “ Như vậy , kịch bản của < Đấu ma lục ” , cô tạm thời không cần tham dự cải biên nữa , trên tay tôi có thời không cần tham dự cải biên nữa , trên tay tôi có một hai cái dàn ý tốt , cô lấy về suy nghĩ một cái , xem xem có thể lấy cái này biên kịch được không " .
Phùng Đình nắm chặt cây bút , vội la lên : “ Nhưng mà giám đốc Chung , tôi đã xem qua < Đấu ma lục > hai lần rồi , chuẩn bị gần hai tháng , tôi ..."
Giám đốc Chung ngắt lời cô ta : “ Cái này là sắp xếp công việc , tôi đã gửi bản phác thảo dàn ý cho cô , cuối tuần này cô nói cho tối lối suy nghĩ , được rồi , trở về đi "
Triển Thanh Việt này quá thông minh , biết cô không có nhiều tiền , cha Ninh cũng vừa vượt qua trời đông giá rét , không dành ra được nhiều tài nguyên như vậy để giúp đỡ cô , tiền đóng < Học sinh cá biệt > cũng không nhanh vào tài khoản như vậy , lại thêm ảo tưởng mặt nạ dưỡng da của cô đã chấm dứt , đến bây giờ còn không dậy nổi .
Đã nói để cô hùn vốn , vì sao lại biến cô trở thành đại cổ đông !
Nói như vậy , chẳng phải cô là . . . bà chủ ?
Ninh Thu Thu còn chưa dứt ra được nỗi đau vì không có tiền trả nợ , lại lâm vào một loại khủng hoảng khác , mẹ nó , cô sẽ không quản lý !
Cô làm bà chủ , công ty này sớm muộn cũng đóng cửa .
Trên bảng chi tiết về cổ phần bao gồm nhiều tên cổ đông , Ninh Thu Thu không nhận ra người nào cả , ngoại trừ cô chiếm nhiều nhất , những người khác nắm giữ cũng tương đối ít , mà Triển Thanh Việt , ở phía dưới cùng cô mới tìm được tên anh , chỉ có 5 % .
" . . . " .
Vì sao , không thể nào là không có tiền .
Ninh Thu Thu không hiểu lắm , muốn hỏi Triển Thanh Việt một chút , lại nghẹn không muốn hỏi.
Cô rất hoài nghị cái người Triển Thanh Việt này không phải chưa từng yêu đương , thậm chí nếu không phải là anh nói cô bán thân để trả nợ , Ninh Thu Thu sẽ hoài nghi mình hiểu sai ý .
Anh không biết , con gái cần được dỗ dành sao ? ? ?
Vì là lễ tình nhân nơi khắp nơi đều đẹp đẽ tình yêu , Ninh Thu Thu lướt một vòng trên vòng bạn bè đều ăn thức ăn cho chó , lướt weibo lại ăn thêm một đợt nữa , đạp ngựa lướt vòng động vật , còn đập vào mặt một khuôn mặt nở hoa , là người hay quỷ đều nở hoa , chỉ có cô là chó độc thân .
Một con “ chó " độc thân .
( Vẫy tay tạm biệt ) .
Ninh Thu Thu khó chịu , người khác sẽ khó chịu theo cô , cô rời khỏi weibo , mở danh bạ điện thoại lên , tìm được phương tức liên lạc của giám đốc Đàm của công ty bọn họ , gọi cho ông ấy .
“ Chú Đàm . . . ừm , chú cũng năm mới vui vẻ , từng bước thăng chức . . . Cháu chỉ muốn hỏi một chút , chủ và quản lý cấp cao của Hoa Thịnh có phải rất quen biết không , muốn tìm chú giúp một chuyện . . . "
Phùng Đình đã xem wechat không dưới 30 lần , biết rất rõ nếu có tin nhắn sẽ rung chuông , nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà nhìn , sợ mình bỏ lỡ câu trả lời của đối phương .
Cô ta hẹn Quan Nam Bồi đi xem hội đèn lồng , đã sắp đến tết nguyên tiêu , lễ hội đèn lông đã khai mạc ở một con đường lịch sử trong thành phố vào hôm nay , cô ta sai người dốc sức mới mua được hai tấm vé vào cửa , bởi cơ hội khó có được , cũng không đoái hoài tới rụt rè và kiêu ngạo , chủ động hẹn Quan Nam Bồi .
Đáng tiếc nửa giờ trôi qua , bên kia không có bất kỳ động tĩnh gì , điều này làm cho Phùng Đình đứng ngồi không yên , nhịn không được suy nghĩ lung tung .
“ Đình Đình , giám đốc Chung bảo cô đến phòng làm việc một chuyến " .
Trong lúc Phùng Đình đang đờ ra trước màn hình máy tính , một chữ cũng không viết ra được thì cô ta nghe thấy trợ lý báo giám đốc Chung gọi cô ta .
Phùng Đình không thể làm gì khác hơn là kiềm chế lại nỗi lòng bừa bộn , cầm máy tính xách tay và bút , tới phòng làm việc của giám đốc Chung .
Giám đốc Chung bảo cô ta ngồi , cười nói : " Tiểu Phùng tới công ty chúng ta nửa năm rồi nhỉ "
“ Ừm , vào từ tháng 8 năm ngoái " , Phùng Đình nói .
“ Đó cũng xem như là người cũ , có thể một mình đảm đương một phía rồi "
giám đốc Chung gõ nhẹ lên mặt bàn , nói , “ Như vậy , kịch bản của < Đấu ma lục ” , cô tạm thời không cần tham dự cải biên nữa , trên tay tôi có thời không cần tham dự cải biên nữa , trên tay tôi có một hai cái dàn ý tốt , cô lấy về suy nghĩ một cái , xem xem có thể lấy cái này biên kịch được không " .
Phùng Đình nắm chặt cây bút , vội la lên : “ Nhưng mà giám đốc Chung , tôi đã xem qua < Đấu ma lục > hai lần rồi , chuẩn bị gần hai tháng , tôi ..."
Giám đốc Chung ngắt lời cô ta : “ Cái này là sắp xếp công việc , tôi đã gửi bản phác thảo dàn ý cho cô , cuối tuần này cô nói cho tối lối suy nghĩ , được rồi , trở về đi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.