Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang

Chương 21:

Thanh Mặc Ca

25/11/2024

Chu Đại Khải luống cuống, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, con biết sai rồi, con không…”

Chu Quân Di vừa nghe, lập tức nhận ra tình hình không ổn. Cô vội vàng bật chế độ “kỹ thuật diễn đỉnh cao”, giọng đầy áy náy:

“Con xin lỗi bà nội, là lỗi của con. Con không nên về nhà. Con biết, bà không thích con gái được đi học. Bà nghĩ con gái mà đi học thì khôn lanh một chút là thành ra láo lếu, đúng không? Đáng lẽ con nên ngoan ngoãn làm một cô nông dân hiền lành.”

“Con không nên học hành gì cả. Con nên ở nhà, chăm chỉ làm ruộng, không nên mơ mộng chuyện thi đại học rồi nhận học bổng của nhà nước. Con cũng không nên nghĩ tới việc sau này tốt nghiệp đại học, kiếm việc ở thành phố, mua nhà và đón cả nhà lên sống cùng.”

“Là lỗi của con, bà đừng khóc nữa. Con sẽ không đi học nữa! Con sẽ đi làm ngay bây giờ!” Nói xong, Chu Quân Di cố xoa xoa mấy giọt nước mắt vừa rơi, sau đó chạy thẳng vào bếp: “Con sẽ rửa bát ngay đây!”

Chu Đại Khải nhìn thấy cảnh đó, lòng đau như cắt.

Con gái ông rõ ràng là đứa thông minh, chỉ muốn học đại học, trở thành người có tri thức, làm công việc văn phòng. Thế mà giờ đây, nó bị ép phải từ bỏ việc học, ở nhà làm công việc đồng áng, rồi sau này cũng giống như ông – trở thành một nông dân nghèo. Đã vậy, nó lại không thể sinh con, tương lai làm sao mà tìm được nhà chồng tốt?

Ở bên cạnh, Trương Phương Phương không kìm được, nước mắt cũng rơi lã chã.

Cô vốn có dáng vẻ xinh đẹp, giờ khóc như hoa lê dính mưa, vừa khóc vừa than thở:

“Số tôi sao mà khổ thế này! Hồi trước, lúc sinh con gái, trong thời gian ở cữ, mẹ anh đã ghét bỏ tôi. Tôi làm lụng đến mức tổn thương cơ thể, không thể sinh thêm con nữa. Bây giờ con gái tôi cũng rơi vào cảnh như vậy. Con bé chỉ còn một con đường duy nhất để thoát thân, đó là thi đậu đại học mới có tương lai.”

“Mẹ, mẹ thương tôi một chút được không? Giờ Quân Quân như thế này, sức khỏe yếu ớt, sau này có ai muốn lấy con bé nữa? Nó chỉ có thể thi đại học để thay đổi số phận!” Nói rồi, Trương Phương Phương lập tức chạy đến trước mặt bà Chu, quỳ sụp xuống khóc lóc:



“Nếu không cho Quân Quân đi thi đại học, ai sẽ còn muốn cưới nó chứ!”

Đang ở trong bếp giả vờ rửa bát, Chu Quân Di nghe được mấy lời này mà hết cả hồn, nhưng vẫn giữ im lặng tiếp tục lắng nghe.

Bà Chu vừa thấy con dâu lớn quỳ trước mặt mình khóc lóc thảm thiết, lại thêm con trai nhận lỗi, bà bắt đầu lưỡng lự. Đang phân vân thì bà tức giận giơ tay đánh một cái lên vai Trương Phương Phương, quát:

“Mày khóc cái gì mà khóc! Khóc như kiểu tao chết rồi ấy hả? Tao vẫn còn sống sờ sờ đây!”

Chu Đại Khải lúc này siết chặt nắm tay, giọng chắc nịch:

“Mẹ, con quyết định rồi, phân nhà đi! A Phương nói không sai, Quân Quân chỉ còn một con đường duy nhất là thi đại học. Nó nhất định phải được học.”

“Trời ơi! Cái số tôi sao mà khổ thế này! Ông trời ơi! Có con trai rồi nó theo vợ với con gái, chẳng ai thèm nghĩ đến tôi! Không ai lo cho tôi lúc tuổi già đây này! Tôi nuôi nó lớn từng ấy năm, cực khổ bao nhiêu mà giờ nó đối xử với tôi như thế này đây!” Bà Chu lập tức gào khóc ầm ĩ, giọng the thé vang xa.

Dù khóc lóc náo loạn, nhưng thực chất chẳng có giọt nước mắt nào. Thay vào đó, bà la lớn đến mức cả hàng xóm láng giềng nghe thấy liền kéo nhau đến đứng đầy ở cửa, xúm vào xem chuyện náo nhiệt.

Chu Quân Di nghe động tĩnh bên ngoài, lập tức từ trong bếp lao ra, vừa chạy vừa khóc lớn:

“Ba, mẹ, bà nội, mọi người đừng cãi nhau vì con nữa! Con không đi học đâu, con không thi đại học nữa! Đó chẳng phải chỉ là một cái đại học thôi sao? Con không đi cũng được! Thầy cô nói con chắc chắn sẽ đậu, nhưng họ nói thế cũng không chắc chắn đúng. Đại học dù có trợ cấp, mỗi tháng vẫn phải tốn vài đồng tiền sinh hoạt phí mà!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook