Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang

Chương 22:

Thanh Mặc Ca

25/11/2024

“Thôi, con ở nhà làm việc đi! Dù sao vào thành cũng chẳng làm được gì, có khi còn bị người ta lừa. Bà nội không muốn con học cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Mọi người đừng vì tương lai của con mà cãi nhau với bà nữa!”

Cô vừa nói xong, tự cảm thấy mình diễn cũng không tệ, nhưng hiệu quả thì lại… cực kỳ rõ rệt.

Đám hàng xóm nghe vậy, liền xì xào bàn tán:

“Chuyện gì thế nhỉ? Tôi nhớ con bé này học hành giỏi lắm mà, sao tự nhiên lại bảo không học nữa? Nhà họ Chu đâu đến mức khó khăn đến thế, chẳng lẽ không nuôi nổi một đứa con đi học đại học sao?”

“Đúng rồi, trước giờ tôi còn nghe ông trưởng thôn nói Quân Quân học rất giỏi. Cháu trai tôi học cùng trường với nó, thằng bé bảo cô bé này thường xuyên được thầy cô lấy làm tấm gương cho cả trường. Thầy cô còn nói nó chắc chắn đỗ đại học nữa kia!”

“Vì sao không cho học nữa? Bây giờ sinh viên là quý lắm đấy! Trong cả cái thôn mình, mà có được một người đỗ đại học thì đáng tự hào biết bao! Thôn bên cạnh còn chưa có nổi một người là sinh viên đâu!”

“Còn vì cái gì nữa? Chẳng phải vì cái chuyện cũ năm xưa sao, cái chuyện ầm ĩ hồi đó, liên quan đến bà cả Chu ấy. Bà ấy cứ để bụng mãi thôi.”

Bà cả Chu – chính là bà Chu lão thái.

Ông Chu lão gia, tên là Chu Đại Tráng, hồi còn trẻ từng xảy ra chuyện ầm ĩ khiến cả thôn Chu đều biết tiếng. Mặc dù chuyện đã qua mấy chục năm, nhưng những người lớn tuổi trong thôn vẫn còn nhớ rõ mồn một. Thậm chí, có người còn đem chuyện này kể lại cho con cháu nghe, nên ở thôn Chu, đây vốn không phải là bí mật gì.

“Ai dà, bà cả Chu, bà thế này là không được rồi! Cháu gái bà mà đỗ đại học thì quý lắm đấy! Nó mà đỗ thì sẽ trở thành sinh viên đầu tiên họ Chu trong thôn mình! Đi đâu cũng được nở mày nở mặt.”

“Đúng vậy! Chỉ vì chút chuyện cỏn con năm xưa mà hủy cả tương lai của cháu gái, bà làm thế không đúng đâu!”



“Phì! Các người thì biết gì!” Bà Chu lão thái vừa nghe mấy lời bàn tán, lập tức quên luôn việc giữ vẻ mặt đáng thương, đứng bật dậy, giọng hùng hổ: “Phụ nữ thì không cần học nhiều, có học chút ít thì cả người chỉ toàn mưu mẹo xấu xa thôi! Trước kia đã thế, bây giờ cái con tiểu tiện nhân này cũng vậy!”

“Nó nghĩ nó học được vài chữ thì oai lắm chắc? Cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn ghét bỏ cuộc sống nhà tôi không tốt, rồi nhảy xuống hồ tự tử! Giờ nó lại xúi giục cha nó đòi chia nhà! Mới về nhà chưa được một tháng mà đã làm loạn thế này, sau này mà thi đỗ đại học thì chắc còn quậy tung nóc! Sống sao nổi nữa!”

Bà Chu càng nói càng to, bộ dạng tức tối hầm hầm.

Chưa kịp để đám hàng xóm ngoài cửa lên tiếng, Chu Quân Di đã lên giọng, vẻ mặt ấm ức:

“Nội ơi, nội nói thế thì quá đáng lắm. Con vì sao lại nhảy xuống hồ, người khác không biết, nhưng nội chẳng lẽ không biết sao?”

Lời vừa dứt, đám hàng xóm lập tức thấy có chuyện lớn, hứng thú bàn tán rào rào. Hóa ra vụ việc này còn có uẩn khúc?

“Còn vì sao nữa? Chẳng phải là vì làm việc mệt nên ghét bỏ cuộc sống này à?” Bà Chu lão thái bật lại ngay, vẻ mặt khinh khỉnh.

Chu Quân Di lau đi mấy giọt nước mắt vốn không hề tồn tại, bởi từ chỗ đám hàng xóm đứng, chẳng ai nhìn rõ cô thực sự khóc hay không.

“Nội thừa biết Nhị Cẩu Tử học hành kém cỏi, thầy giáo trong trường còn khuyên nó nghỉ học về làm việc cho đỡ tốn thời gian. Vậy mà nội không chịu, cứ nhất quyết bỏ tiền cho nó đi học tiếp.”

“Con học giỏi, vậy mà chỉ vì nội không thích con, nên nội chẳng chịu chi một đồng nào cho con đi học. Học phí của Nhị Cẩu Tử, hầu hết là tiền của ba con. Trong nhà, nội bắt con làm hết việc này việc kia, trong khi Đại Nữu và Nhị Nữu thì được ra ngoài chơi, để lại mọi việc cho con và mẹ con làm.”

Nói đến đây, Chu Quân Di tiếp tục kể lại đủ loại bất công mà cô phải chịu từ khi trở về nhà họ Chu, khiến đám đông càng thêm xôn xao, bàn tán không ngớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook