Gả Cho Ma Ốm Cách Vách, Vô Sinh Ta Lại Có Mang
Chương 23:
Thanh Mặc Ca
25/11/2024
“Nội ơi, con biết nội không thích con gái học hành, nhưng đó là chuyện của thời nội còn trẻ. Tại sao lỗi của người khác mà nội lại trút lên đầu con? Như vậy có công bằng với con không?”
“Nếu nội đã trọng nam khinh nữ, cưng chiều Nhị Cẩu Tử thì thôi đi. Nhưng dựa vào cái gì mà cả Đại Nữu với Nhị Nữu đều được ra ngoài chơi, còn con thì phải ở nhà làm việc từ sáng tới tối?”
Đại Nữu và Nhị Nữu là con gái thứ ba và thứ tư trong nhà. Chu Hiểu Nguyệt, vốn tên là Thứ Tư Nữu, nhưng từ khi cô bé được đưa đến nhà trưởng thôn thì trưởng thôn đã đổi tên cho cô.
“Con nhãi này, mày còn dám cãi tao không? Tao là bà nội mày đấy! Tao bảo mày làm việc thì mày phải làm việc! Mày không được phép than phiền nửa câu!” Chu lão thái giận đến mức mặt đỏ bừng, chỉ vào Chu Quân Di mà quát tháo.
Trương Phương Phương, nghe đến đây, bao nhiêu nỗi ấm ức tích tụ bấy lâu nay không kìm được nữa. Cô nắm tay Chu Quân Di, nói: “Quân Quân, chúng ta đi. Nhà này không chứa mẹ con mình nữa, mẹ dẫn con về bên ông bà ngoại. Con còn chưa từng gặp ông bà ngoại lần nào mà.”
Nói rồi, Trương Phương Phương kéo tay con gái, định vào phòng thu dọn đồ đạc.
“Tao cho phép chúng mày đi chưa? Lão cả nhà này, trong mắt mày còn có bà già này nữa không hả?” Chu lão thái tức giận gào lên.
Trương Phương Phương quay lại, siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào Chu lão thái mà nói: “Mẹ, chuyện lúc trước con ở cữ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vì sao sau đó con không thể sinh nữa? Mẹ có muốn con kể rõ ràng hết cho cả làng nghe không?”
Nghe vậy, Chu lão thái lập tức chột dạ, mắt dáo dác nhìn quanh.
Bên ngoài, hàng xóm tụ tập hóng chuyện. Ai nấy đều mong bà nhanh kể ra cho rõ ràng! Có gì thì nói luôn một thể, úp mở mãi chỉ làm người ta thêm tò mò, khó chịu.
Chu Đại Khải, chồng của Trương Phương Phương, nghe vậy liền nghi ngờ, hỏi: “Vợ, rốt cuộc là chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Trương Phương Phương nhìn chồng với ánh mắt phức tạp, sau đó nói: “Anh tự đi mà hỏi mẹ anh. Nhiều năm nay em chịu bao nhiêu ấm ức, bị nhị thím và tam thím sau lưng chế nhạo là không sinh được con trai. Em đều nhịn. Nhưng bây giờ con gái của chúng ta – nó vốn dĩ có thể thi đậu đại học, làm rạng rỡ gia đình.”
“Anh không phải là người không kiếm được tiền, nhà mình cũng không thiếu tiền để cho con gái đi học. Vậy mà chỉ vì mấy định kiến lạc hậu từ chuyện cũ, mẹ lại ép hủy hoại cả tương lai của con bé!”
Nói đến đây, mắt Trương Phương Phương đã đỏ hoe. Không giống như Chu Quân Di thường giả khóc để đối phó, lần này cô thật sự khóc vì tủi thân.
“Dựa vào cái gì mà nhị thím với tam thím có thể dẫn con cái về nhà mẹ đẻ, còn em thì không? Bây giờ em nhất định phải đưa Quân Quân về ngoại! Nhà chồng không muốn lo cho con gái em học đại học, vậy thì em về bên ngoại! Để nhà ngoại lo!”
Nói rồi, Trương Phương Phương kéo Chu Quân Di đi vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc này, Chu Đại Khải lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào Chu lão thái và hỏi:
“Mẹ, rốt cuộc mẹ đã làm gì vợ con?”
“Mày đang chất vấn tao sao, cái thằng bất hiếu này? Tao là mẹ mày đấy! Có vợ rồi là quên mẹ phải không? Đồ bất hiếu!” Chu lão thái tức giận mắng.
Chu Đại Khải cười khổ một tiếng:
“Tôi bất hiếu à? Lương tháng của tôi có 30 đồng, thì tôi đưa cho gia đình 25 đồng. Anh hai làm ruộng, mỗi năm tính ra chỉ kiếm được tầm hai, ba chục đồng. Còn thằng ba suốt ngày lêu lổng, chẳng kiếm được xu nào. Tôi nuôi cả nhà này, mà mẹ nói tôi bất hiếu sao? Trước đây, tôi vẫn nghĩ mẹ chỉ hơi thiên vị thằng ba, nhưng không ngờ chuyện sức khỏe của vợ tôi lại liên quan đến mẹ.”
Năm đó, khi Trương Phương Phương sinh con, trùng với dịp Tết, Chu Đại Khải khi ấy là công nhân, được đề nghị ở lại làm thêm để nhận khoản thưởng. Vì cần thêm tiền, anh đã đồng ý ở lại làm việc.
“Nếu nội đã trọng nam khinh nữ, cưng chiều Nhị Cẩu Tử thì thôi đi. Nhưng dựa vào cái gì mà cả Đại Nữu với Nhị Nữu đều được ra ngoài chơi, còn con thì phải ở nhà làm việc từ sáng tới tối?”
Đại Nữu và Nhị Nữu là con gái thứ ba và thứ tư trong nhà. Chu Hiểu Nguyệt, vốn tên là Thứ Tư Nữu, nhưng từ khi cô bé được đưa đến nhà trưởng thôn thì trưởng thôn đã đổi tên cho cô.
“Con nhãi này, mày còn dám cãi tao không? Tao là bà nội mày đấy! Tao bảo mày làm việc thì mày phải làm việc! Mày không được phép than phiền nửa câu!” Chu lão thái giận đến mức mặt đỏ bừng, chỉ vào Chu Quân Di mà quát tháo.
Trương Phương Phương, nghe đến đây, bao nhiêu nỗi ấm ức tích tụ bấy lâu nay không kìm được nữa. Cô nắm tay Chu Quân Di, nói: “Quân Quân, chúng ta đi. Nhà này không chứa mẹ con mình nữa, mẹ dẫn con về bên ông bà ngoại. Con còn chưa từng gặp ông bà ngoại lần nào mà.”
Nói rồi, Trương Phương Phương kéo tay con gái, định vào phòng thu dọn đồ đạc.
“Tao cho phép chúng mày đi chưa? Lão cả nhà này, trong mắt mày còn có bà già này nữa không hả?” Chu lão thái tức giận gào lên.
Trương Phương Phương quay lại, siết chặt nắm tay, nhìn thẳng vào Chu lão thái mà nói: “Mẹ, chuyện lúc trước con ở cữ, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Vì sao sau đó con không thể sinh nữa? Mẹ có muốn con kể rõ ràng hết cho cả làng nghe không?”
Nghe vậy, Chu lão thái lập tức chột dạ, mắt dáo dác nhìn quanh.
Bên ngoài, hàng xóm tụ tập hóng chuyện. Ai nấy đều mong bà nhanh kể ra cho rõ ràng! Có gì thì nói luôn một thể, úp mở mãi chỉ làm người ta thêm tò mò, khó chịu.
Chu Đại Khải, chồng của Trương Phương Phương, nghe vậy liền nghi ngờ, hỏi: “Vợ, rốt cuộc là chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Trương Phương Phương nhìn chồng với ánh mắt phức tạp, sau đó nói: “Anh tự đi mà hỏi mẹ anh. Nhiều năm nay em chịu bao nhiêu ấm ức, bị nhị thím và tam thím sau lưng chế nhạo là không sinh được con trai. Em đều nhịn. Nhưng bây giờ con gái của chúng ta – nó vốn dĩ có thể thi đậu đại học, làm rạng rỡ gia đình.”
“Anh không phải là người không kiếm được tiền, nhà mình cũng không thiếu tiền để cho con gái đi học. Vậy mà chỉ vì mấy định kiến lạc hậu từ chuyện cũ, mẹ lại ép hủy hoại cả tương lai của con bé!”
Nói đến đây, mắt Trương Phương Phương đã đỏ hoe. Không giống như Chu Quân Di thường giả khóc để đối phó, lần này cô thật sự khóc vì tủi thân.
“Dựa vào cái gì mà nhị thím với tam thím có thể dẫn con cái về nhà mẹ đẻ, còn em thì không? Bây giờ em nhất định phải đưa Quân Quân về ngoại! Nhà chồng không muốn lo cho con gái em học đại học, vậy thì em về bên ngoại! Để nhà ngoại lo!”
Nói rồi, Trương Phương Phương kéo Chu Quân Di đi vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc này, Chu Đại Khải lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào Chu lão thái và hỏi:
“Mẹ, rốt cuộc mẹ đã làm gì vợ con?”
“Mày đang chất vấn tao sao, cái thằng bất hiếu này? Tao là mẹ mày đấy! Có vợ rồi là quên mẹ phải không? Đồ bất hiếu!” Chu lão thái tức giận mắng.
Chu Đại Khải cười khổ một tiếng:
“Tôi bất hiếu à? Lương tháng của tôi có 30 đồng, thì tôi đưa cho gia đình 25 đồng. Anh hai làm ruộng, mỗi năm tính ra chỉ kiếm được tầm hai, ba chục đồng. Còn thằng ba suốt ngày lêu lổng, chẳng kiếm được xu nào. Tôi nuôi cả nhà này, mà mẹ nói tôi bất hiếu sao? Trước đây, tôi vẫn nghĩ mẹ chỉ hơi thiên vị thằng ba, nhưng không ngờ chuyện sức khỏe của vợ tôi lại liên quan đến mẹ.”
Năm đó, khi Trương Phương Phương sinh con, trùng với dịp Tết, Chu Đại Khải khi ấy là công nhân, được đề nghị ở lại làm thêm để nhận khoản thưởng. Vì cần thêm tiền, anh đã đồng ý ở lại làm việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.